Đầu ngón tay ấm áp của Lý Thừa Thù nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta, mỗi lần xoa đều mang đi một giọt nước mắt trên mặt ta.
Ánh mắt hắn tham lam nhìn ta chăm chú, như một phút một giây cũng không muốn di chuyển, ánh mắt dịu dàng mà nồng nhiệt.
Ta bị hắn nhìn mà đỏ mặt, nghiêng đầu muốn trốn nhưng bị hắn nắm cánh tay, thoắt cái kéo vào lòng, ngồi trên đùi hắn.
Ta lo lắng vết thương chân hắn, vô thức muốn đứng dậy, hắn lại ôm ta thật chặt, đặt đầu vào cổ ta.
Ta không dám động đậy, chỉ nghe một tiếng thở dài lưu luyến mà dài vang lên trong tai ta.
"Dao Dao, đã quyết định rồi thì đừng hối hận."
21
Qua ngày hôm đó, Lý Thừa Thù như tỉnh ngộ, không còn từ chối ta lại gần nữa.
Hắn bắt đầu kể cho ta nghe chuyện ở biên cảnh.
Hóa ra hắn đến biên cảnh là để điều tra kẻ đứng sau việc Nam Tấn buôn lậu vũ khí quân sự sang Bắc Thần.
Vốn định điều tra bí mật, nhưng không biết vì sao bị tiết lộ hành tung, bị quân đội Bắc Thần vây đánh. Nếu không phải hắn lén đem theo không ít ám vệ, sợ rằng sẽ mất mạng tại đây.
Khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng vây, phát tín hiệu cầu viện cho quân đội Nam Tấn, quân đội do Đại Hoàng tử dẫn đầu lại chậm chạp không đến, mãi đến khi Lý Thừa Thù c.h.é.m c.h.ế.t Tướng quân Bắc Thần, bản thân cũng ngã khỏi ngựa, Lý Thừa Lâm mới vội vã tới.
Lý Thừa Thù trọng thương chưa lành, Bắc Thần lại lấy cớ Tướng quân Bắc Thần bị g.i.ế.c mà phát binh, cuối cùng Nam Tấn thất bại, bị buộc hòa thân.
Nghe xong lời hắn, ta nghĩ một chút rồi nói: "E rằng trong đội ngũ của huynh có nội gián của kẻ đứng sau."
Lý Thừa Thù gật đầu: "Ta cũng nhận ra điều này rồi, nhưng không ngờ bọn chúng lại tàn nhẫn như vậy, trực tiếp cùng Bắc Thần âm mưu chặn g.i.ế.c ta."
"Có thể là... Đại Hoàng tử không?"
Dù sao việc cứu viện của hắn ta đến quá muộn cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Lý Thừa Thù trọng thương.
Hai tay Lý Thừa Thù vô thức gõ gõ trên mặt bàn.
"Ta cũng không chắc chắn, nhưng không phải hắn ta thì là Lão Tứ."
Tứ Hoàng tử quả thực cũng có hiềm nghi, ở Kinh thành còn chưa có tin tức gì, hắn ta đã đến tìm ta, còn nói là sợ rằng Lý Thừa Thù không thể về được.
Nhưng trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra kết quả.
Ta nhìn Lý Thừa Thù, hỏi hắn: "Huynh đi thăm Hủ Hủ rồi phải không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Thăm rồi." Vẻ mặt Lý Thừa Thù hơi u ám, "Việc này do ta mà ra, ta lại không thể cầu xin phụ hoàng thu hồi thánh chỉ, người làm ca ca như ta có lỗi với muội ấy."
Hai tay Lý Thừa Thù đan nhau đặt trên đùi, không ngừng run rẩy.
Ta nắm lấy tay hắn, nói: "Chuyện này không thể trách huynh được, Hủ Hủ cũng sẽ không trách huynh."
"Nhưng ta không thể không tự trách mình, khi ta đi thăm muội ấy, muội ấy thậm chí còn lừa ta nói muội ấy đã muốn đến Bắc Thần xem cảnh tuyết từ lâu rồi, bảo ta dưỡng thương cho tốt, đừng lo lắng cho muội ấy..."
Giọng nói Lý Thừa Thù khàn khàn, nước mắt không ngừng rơi.
Ta không biết phải an ủi hắn thế nào, chỉ có thể không ngừng xoa lưng hắn.
Những ngày sau đó, dưới sự thuyết phục của ta, hắn không còn giấu bệnh sợ thầy, quyết định thử lại một lần, sau đó nghe Thái y nói với hắn, nếu mỗi ngày kiên trì tắm thuốc, kết hợp châm cứu xoa bóp, luyện tập nhiều hơn, có lẽ còn có khả năng đứng dậy.
Lý Thừa Thù vui muốn phát điên, bắt đầu tập trung vào việc chữa trị vết thương chân mỗi ngày.
Việc chữa trị là tuần tự tiến triển.
Nhưng mỗi ngày hắn lại lợi dụng lúc ta không chú ý mà lén lút cố gắng đứng dậy từ xe lăn. Gần như lần nào hắn cũng ngã, sau đó lại phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể bò dậy ngồi lại vào xe lăn.
Khi ta đến, hắn lại sẽ giả vờ như chẳng có gì xảy ra, vẻ mặt bình thản cười với ta.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Nếu không phải lúc châm cứu ta tò mò lén nhìn một cái, thấy trên chân hắn đầy những vết bầm tím, có lẽ ta thực sự sẽ chẳng biết gì.
Nhưng dù ta biết, ta cũng sẽ chẳng nói gì.
Vì đó là tôn nghiêm duy nhất hắn có trước mặt ta, ta không thể tàn nhẫn đến mức cả chút lòng tự trọng đó của hắn cũng phá hủy.
Ta chỉ có thể im lặng nhìn, nhìn hắn ngã đau rồi lại bò dậy, ngã đau rồi lại bò dậy...
22
Trên triều đình, việc thảo luận về phế truất Thái tử ngày càng gay gắt, cuối cùng đã có kết luận vào trước Tết.
Ngày thánh chỉ phế truất Thái tử được ban, Lý Thừa Thù vô cùng bình tĩnh.
Ta có phần lo lắng, hắn lại an ủi ta rằng: "Đây chẳng phải là chuyện đã định sẵn từ lâu rồi à? Không có gì đáng buồn cả."
Nhưng đêm hôm đó, hắn vẫn thức trắng suốt đêm.
Ngày hôm sau, mắt hắn thâm quầng đen sì, còn lừa ta rằng đêm qua có chuột làm ồn, ồn ào đến nỗi hắn chẳng thể nào ngủ được.
Ta tin hắn mới là lạ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện