Đây là cho phép rồi!
Ta mừng rỡ, chào ông ấy một cái: "Vâng, phụ thân đại nhân anh minh quyết đoán, nhìn xa trông rộng, không ai sánh bằng của con.”
Ra khỏi nhà, ta đi thẳng đến Đông cung, đập cửa ầm ầm.
"Lý Thừa Thù, mở cửa! Đừng trốn trong đó không lên tiếng, ta biết huynh ở nhà, huynh có bản lĩnh bỏ thuốc mê ta, huynh có bản lĩnh mở cửa ra đi!"
La hét chưa được bao lâu, ta đã được mời vào trong.
Vừa vào thư phòng đã thấy Lý Thừa Thù ngồi trước bàn sách, tay chống lên trán, nhắm mắt không ngừng lắc đầu.
Ta vừa ngồi xuống, hai bọn ta đồng thời mở miệng.
"Biết lỗi chưa?"
"Sao Thủ phụ đại nhân lại thả muội ra?"
Ta nghe xong trợn mắt.
"Ta nói sao cha ta như cố ý đợi ta vậy, hóa ra là huynh làm."
Ánh mắt Lý Thừa Thù lảng tránh.
"Cũng không thể nói là ta làm, là bọn ta đã thương lượng xong.”
"Vậy tức là hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng một giuột, rắn chuột chung ổ!”
Lý Thừa Thù hít sâu một hơi.
"Dao Dao, từ này không dùng như vậy."
Ta mặc kệ, dù sao cả hai đều không phải người tốt gì.
May mà cha ta bị ta thuyết phục rồi!
19
Đợi ta trút giận xong, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Lý Thừa Thù chu đáo đẩy chén trà của hắn về phía ta.
Ta nhận lấy trà, một ngụm uống cạn rồi đặt xuống.
"Thêm một chén nữa!"
Khóe miệng Lý Thừa Thù hơi nhếch lên, hắn nhìn ta lắc đầu cười nhẹ.
Hắn với tay đi lấy chén trà, nhưng phát hiện ngồi thế này căn bản không với tới, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
Lòng ta rung một cái, vội vàng đưa chén qua cho hắn.
Lý Thừa Thù nhận lấy chén trà, rót xong trà lại im lặng đưa cho ta.
Hắn không nói gì, nhưng ta có thể cảm nhận được đau thương nồng đậm từ đôi mắt đẹp của hắn.
Hắn tự giễu cười: "Dao Dao muội xem, bây giờ ta ngay cả việc rót thêm chén trà cho muội còn làm không được, vậy làm sao có thể cho muội hạnh phúc?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lòng ta đau nhói một trận.
Ta thương hắn, nhưng đồng thời ta cũng rất tức giận.
"Lý Thừa Thù, ta có hạnh phúc hay không không do huynh định nghĩa, sao huynh biết hạnh phúc mà huynh cho là đúng chính là cái ta muốn? Ta chỉ muốn hạnh phúc mà chính ta cho là đúng."
Lý Thừa Thù có chút ngạc nhiên nhìn ta, ánh mắt mơ hồ.
"Nhưng Dao Dao, muội xứng đáng với những gì tốt nhất trên đời này, ta không muốn muội vì ta như thế này mà ấm ức bản thân."
Ta chỉ cảm thấy cơn giận bốc lên.
Lại là kiểu lời này, trước đây ta đã muốn phản bác hắn rồi, kết quả bị hắn chuốc thuốc mê.
Lần này ta nhấc chân chạy đến trước mặt Lý Thừa Thù, véo mặt hắn, véo thành miệng cá vàng.
Ta áp mặt lại gần trước mặt hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Lý Thừa Thù, ta gả cho huynh có ấm ức bản thân hay không, không phải huynh nói thế nào là thế đó. Sao huynh không nghĩ xem, ta gả cho người khác thì không ấm ức sao?"
"Ta thích người đẹp trai, công tử nhà người ta có thể đẹp trai bằng huynh không? Ta thích bắt nạt người khác, công tử nhà người ta có thể để ta tùy tiện bắt nạt không? Ta còn thích người chung tình với ta, công tử nhà người ta có thích ta bằng huynh không?"
Lý Thừa Thù mím môi chìm vào suy tư.
Chốc lát sau, hắn lắc đầu: "Hình như không có, trong Kinh thành đẹp trai hơn ta vốn dĩ không nhiều, nhưng tính cách của bọn họ không có ai dễ gần, dù có, bọn họ cũng không thể thích muội hơn ta."
Nghe xong lời hắn, ta hài lòng gật đầu.
Ừm, có vẻ như đã lừa thành công rồi.
20
Nhưng qua một lúc, Lý Thừa Thù đổi chủ đề.
"Nhưng Dao Dao, muội không thể yêu cầu quá cao, dù sao ta đã là phế nhân rồi."
Lúc nói lời này, hắn cẩn thận cúi đầu xuống, nhìn chân mình, hai tay siết chặt, cả móng tay cắm vào thịt ứa m.á.u ra cũng không hay biết.
Ta chưa bao giờ nghĩ, ta sẽ thấy Lý Thừa Thù tự ti nhút nhát như vậy.
Mũi ta đau xót, mắt cũng có chút ướt.
Ta vội vàng ngồi xổm xuống bẻ tay hắn ra, thổi phù phù vào chỗ vết thương.
"Lý Thừa Thù, huynh đừng như vậy, huynh như vậy ta cũng khó chịu."
"Được được được, ta không như vậy nữa, xin lỗi nhé Dao Dao, muội đừng khóc."
Thấy nước mắt ta, Lý Thừa Thù lập tức bắt đầu xin lỗi.
Hắn vô lý xin lỗi ta như vậy, hại ta muốn khóc hơn nữa.
Ta đ.ấ.m vào vai hắn một cái.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! "Lý Thừa Thù, đều tại huynh, đều là huynh nuông chiều ta thành ra như bây giờ, huynh phải chịu trách nhiệm."
"Ta không tìm người khác đâu! Lỡ như ta tùy tiện gả một người, sau này ta giận mà đánh hắn ta, hắn ta lại đánh trả thì sao? Lỡ như đến lúc đó hắn ta không thích ta, lại cưới một người nữa còn sủng thiếp diệt thê thì sao? Lý Thừa Thù, trước đây huynh nói dù ta có chuyện gì cũng đứng bên cạnh huynh, nhưng sao bây giờ huynh lại muốn đẩy ta cho người khác? Ta không muốn người khác, ta chỉ muốn huynh!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện