Họ đã hầu hạ Lâm Chiêu Vân nhiều năm, nên từ lâu đã biết rõ tính cách của hắn là thế nào.
Chỉ khi để Lâm Chiêu Vân trút cơn giận vì sợ hãi xong thì sau đó bọn họ mới có thể sống dễ thở hơn một chút.
Lâm Diệu đứng bên cạnh, chờ đến khi Lâm Chiêu Vân mắng đã đời, ôm n.g.ự.c thở dốc, mới ra vẻ người tốt mà cho đám hạ nhân bị nhục mạ lui xuống.
Lâm Diệu nói: “Nhị công tử, xin bớt giận. Đám nô tài này đợi lát nữa tự nhiên sẽ có người giáo huấn bọn chúng. Giờ điều quan trọng nhất là mau chóng báo tin này cho Thừa Tướng đại nhân biết. Không hiểu sao trong lòng ta cứ thấy bất an.”
Lâm Chiêu Vân dần bình tĩnh lại, cảm thấy lời Lâm Diệu cũng có lý. Nhưng hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ rồi thở dài lo lắng: “Hôm qua phụ thân nói sáng nay sẽ vào cung gặp Thánh Thượng. Chỉ sợ hiện giờ vẫn chưa trở về.”
“Vậy để ta sai người đến chờ ngoài cửa cung đón đại nhân.”
Nghe vậy, Lâm Chiêu Vân gật đầu. Sau đó hắn cúi mắt nhìn t.h.i t.h.ể đã bắt đầu cứng đờ dưới mặt đất, gương mặt tuấn tú liền hiện rõ vẻ ghê tởm.
“Lập tức đem thứ này đi, cả đồ đạc của ta cũng mang hết ra ngoài. Từ hôm nay, không ai được phép bước vào sân này nữa.”
Sau sự việc hôm nay, Lâm Chiêu Vân thực sự không thể tiếp tục ở lại trong viện này được nữa.
May mắn thay, Lâm gia vốn giàu có, trong phủ lại có không ít viện trống, nên cũng không đến mức không có chỗ ở.
Lâm Chiêu Vân xoay người vào nhà, thay y phục mà tỳ nữ đã chuẩn bị từ đêm qua, rồi rời khỏi viện.
Lâm Diệu ở lại xử lý mọi việc. Còn tên mật thám từng nhiều lần truyền tin về Tiêu tướng quân cho Lâm gia, cuối cùng lại c.h.ế.t vì họ - Lâm Diệu chỉ liếc mắt nhìn rồi hờ hững ra lệnh cho người mang xác đi.
Lâm Diệu dặn: “Lúc khiêng ra nhớ cẩn thận tránh các phu nhân và tiểu thư trong phủ, kẻo doạ họ sợ.”
“Dạ.” Thị vệ nhận lệnh rồi lập tức rời đi.
Còn Lâm Chiêu Vân, sau khi thay bộ y phục sạch sẽ trong căn phòng mới, thì đến chỗ mẫu thân của mình cùng ăn sáng, sau đó mới đến thư phòng của Thừa Tướng chờ phụ thân trở về.
Thừa Tướng từng hứa với hắn từ hôm qua rằng hôm nay dẫn quân đến phủ Tướng Quân bắt người, sẽ cho hắn đi cùng.
Nhưng không hiểu sao, sau khi ăn sáng xong, Lâm Chiêu Vân chờ rất lâu trong thư phòng mà vẫn không thấy phụ thân trở về.
Thi thể ban sáng khiến hắn lo lắng trong lòng. Đợi mãi không thấy Thừa Tướng, Lâm Chiêu Vân quyết định tự dẫn người đến Tiêu phủ điều tra.
Nghĩ đến đây, thanh niên tuấn tú không nhịn được mà nhếch môi cười đắc ý.
Nghĩ đến cảnh Tiêu Dịch Thành ngạo mạn tự phụ kia sắp bị nhốt vào lao ngục, trong lòng Lâm Chiêu Vân hưng phấn không tả nổi.
Hắn nghĩ đầy ác ý, dù Trầm Ngư có chọn Tiêu Dịch Thành, thì cuối cùng cô vẫn sẽ rơi vào tay hắn.
Một nữ tử mỹ lệ như vậy, chỉ có hắn mới xứng đáng có được.
Hắn nóng lòng muốn nhìn thấy vẻ mặt của cô khi hắn đưa cô đến gặp Tiêu Dịch Thành bị nhốt trong ngục.
Nhất định cô sẽ hối hận vì lựa chọn trong lễ xuất các và cả lựa chọn hôm qua, như vậy hắn mới có thể xả hết nỗi uất ức trong lòng.
Mang theo ý nghĩ ấy, Lâm Chiêu Vân lập tức bảo Lâm Diệu điều mấy thị vệ trong cung đi theo hộ tống, rồi đích thân dẫn người đến con phố nơi phủ Tướng quân tọa lạc.
Ở Nam Dương quốc, phủ đệ của các quan viên đều xây gần nhau, phủ Thừa Tướng và phủ Tướng Quân kỳ thực cách nhau không xa, chẳng qua một ở đầu đông, một ở đầu tây mà thôi.
Lâm Chiêu Vân dẫn theo thị vệ lặng lẽ đến gần phố nơi phủ Tướng Quân.
Khi nhìn thấy cánh cổng đỏ son to lớn của Tiêu phủ từ xa, không hiểu sao hắn lại cảm thấy bất an.
Hắn không tiến lại gần mà đứng trong một con hẻm đối diện, âm thầm quan sát. Lúc đó đã có không ít người tụ tập lén lút bên ngoài Tiêu phủ.
Rõ ràng chuyện Tiêu tướng quân “phản quốc” và “cấu kết Hung Nô” đã bị phanh phui. Đây cũng là kết cục đúng như Lâm Chiêu Vân từng suy đoán, nếu không thì đám người kia - rõ ràng là thị vệ trong cung - sao lại có mặt ở đây?
Đúng lúc Lâm Chiêu Vân còn đang nghi hoặc, một thị vệ bên cạnh khẽ lẩm bẩm: “Sao trước cổng phủ Tướng Quân chẳng có ai canh giữ vậy?”
Nghe xong, Lâm Chiêu Vân bỗng tỉnh táo hẳn.
Đúng vậy, lúc này trời đã quá trưa, vậy mà cánh cổng đỏ son cao lớn của Tiêu phủ vẫn đóng im lìm, không một bóng người ra vào, rõ ràng có điều bất thường.
Việc đã hoạch địch trước giờ lại vượt ngoài dự liệu khiến Lâm Chiêu Vân bất an.
Quả nhiên, người vừa bước ra từ cánh cổng Tiêu phủ khiến đồng tử hắn co rút dữ dội.
“Phụ thân!” Lâm Chiêu Vân thất thanh.
Tại sao phụ thân hắn lại có mặt ở đây?
Sao lúc ông đến phủ Tướng Quân lại không báo cho hắn biết?
Và vì sao sắc mặt của phụ thân lại nghiêm trọng đến vậy, hoàn toàn khác với vẻ vui mừng khi ông nói chuyện tối qua?
Lâm Chiêu Vân siết chặt nắm đấm, không còn ý định ẩn mình, liền lập tức bước ra khỏi con hẻm.
“Phụ thân!”
Lúc thị vệ trông giữ ngoài phủ định ngăn cản, Lâm Chiêu Vân liền cất tiếng gọi lớn:
“Phụ thân!”
Vừa nghe thấy xưng hô ấy, đám thị vệ đang định ra tay liền khựng lại. Lâm thừa tướng vừa bước ra khỏi Tiêu phủ cũng ngẩng đầu lên nhìn.
“Chiêu Vân, sao con lại ở đây?” Lâm thừa tướng thấp giọng hỏi.
Lâm Chiêu Vân cúi đầu: “Con đợi mãi mà không thấy phụ thân về, nên ra ngoài dạo một vòng, không ngờ lại đến đây.”
Tính đến thời điểm hiện tại, Lâm Chiêu Vân vẫn chỉ là thường dân, nên theo quy định, Lâm thừa tướng không được tiết lộ việc triều chính cho hắn biết. Nhưng lúc này, ngoài Lâm thừa tướng ra còn có mấy vị quan khác đang ở phủ Tướng Quân, nên Lâm Chiêu Vân chỉ dám ám chỉ lời hứa hôm qua.
Quan viên theo sau Lâm thừa tướng có vẻ là thân tín, nên sau khi nghe lời Lâm Chiêu Vân nói, Lâm thừa tướng khẽ thở dài rồi nói thẳng:
“Chiêu Vân, lời ta hứa có lẽ không thực hiện được nữa rồi.”
Lâm Chiêu Vân ngạc nhiên: “Phụ thân... tại sao?”
Sắc mặt Lâm thừa tướng đầy hoang mang và lo lắng:
“Người của Tiêu gia đều biến mất rồi.”
Biến mất? Bỏ trốn?!
Lâm Chiêu Vân như bị sét đánh ngang tai.
Hắn thất thanh: “Sao có thể như vậy?”
Tiêu tướng quân sao có thể làm ra chuyện như vậy? Sao có thể bỏ trốn?
Phải, sao có thể như vậy được?
Lâm thừa tướng cũng nghĩ như vậy. Ông ta và Tiêu tướng quân đối đầu cả đời, tự cho mình hiểu rõ người đàn ông ngu trung đó.
Tiêu tướng quân là kiểu người dù bị người khác vu oan, cũng sẽ khăng khăng giữ vững sự liêm chính và chờ người khác minh oan cho mình
Ông trung thành với Nam Dương quốc, trung thành với Hoàng Đế trên long ỷ như vậy kia mà.
Sao ông có thể bỏ trốn? Ai đã báo tin cho ông ta?
Tin khẩn từ biên cương chỉ mới về đến kinh thành chiều hôm qua, chỉ có Lâm thừa tướng và vài thân tín biết được.
Điều khiến Lâm thừa tướng lo lắng hơn là: Kế tiếp sẽ phát sinh những chuyện gì?
Tiêu tướng quân không chỉ đại diện cho bản thân, mà còn nắm trong tay gần bảy phần binh lực của Nam Dương quốc.
Dù hiện tại ông đã rời khỏi kinh thành, không còn danh chính ngôn thuận chỉ huy quân đội, nhưng có những chuyện... không thể chỉ dùng “danh chính ngôn thuận” để lý giải.
Những năm gần đây, người Hung Nô liên tục xâm phạm biên giới Nam Dương quốc, và chỉ có mỗi Tiêu tướng quân là người đủ khả năng dẫn dắt binh sĩ Nam Dương đánh lui quân địch. Vì vậy, trong mắt các binh sĩ nơi biên ải, lời nói của Tiêu tướng quân còn có trọng lượng hơn cả vị Hoàng Đế đang ngồi trên ngai vàng.
Nếu hôm đó Tiêu tướng quân vẫn ở nhà, như Lâm thừa tướng ban đầu suy đoán, kiên quyết chờ đợi Hoàng Đế minh oan, thì mọi chuyện có lẽ đã rẽ theo một hướng khác.
Nhưng giờ thì người đã bỏ trốn, và những kẻ nên run sợ chính là các quan viên trong triều, chứ không phải là Tiêu gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lâm thừa tướng không khỏi cảm thấy có chút hối hận. Nếu biết trước sẽ thành ra thế này, hôm qua ông ta đã chẳng cần phải giả vờ lo lắng mà ra sức khuyên bảo Hoàng Đế làm gì.
Bây giờ, tất cả những toan tính của ông đã bị hành động ngoài dự liệu của Tiêu tướng quân phá hỏng hoàn toàn.
Lâm thừa tướng lắc đầu, không nói gì thêm với Lâm Chiêu Vân, chỉ căn dặn: “Con về phủ trước đi, phụ thân phải vào cung diện thánh.”
Ông ta cần phải lập tức vào cung khuyên Hoàng Đế từ bỏ kế hoạch ban đầu. Tốt nhất là nên chờ xem Tiêu gia sẽ hành động thế nào, rồi để Hoàng Đế hạ chỉ nhún nhường, giả vờ nói rằng triều đình lần này chỉ là bị Hung Nô che mắt.
Lâm thừa tướng chỉ hy vọng rằng, một khi Hoàng Đế tỏ thái độ mềm mỏng, thì Tiêu tướng quân sẽ lại trung thành với triều đình như xưa.
Lâm Chiêu Vân sững sờ nhìn theo bóng phụ thân rời đi, trong đầu rối như tơ vò. Hắn quay đầu nhìn qua cánh cổng Tiêu phủ đang mở rộng, ánh mắt rơi vào khoảng sân trống rỗng bên trong.
Trong lòng hắn trào lên một cảm giác hoang mang: “Sao có thể như thế được chứ…”
Cùng lúc đó, đoàn xe của Tiêu gia đang ngày đêm gấp rút đi trên con đường lớn dẫn đến vùng biên ải.
Đến trưa, đoàn xe dừng chân bên một con suối nhỏ.
Phu xe dắt ngựa xuống uống nước, cho ngựa gặm cỏ, còn các đầu bếp trong Tiêu phủ thì lần lượt mang nồi niêu bát đũa xuống xe, lấy đá xếp thành vài bếp dã chiến bên bờ suối.
“Trong nước có cá kìa! Mau qua giúp ta một tay!”
Một đầu bếp đang lấy nước bỗng thấy một con cá bơi qua, lập tức đứng bật dậy gọi mấy thị vệ đang ngồi nghỉ bên kia suối.
Mọi người đều đang bận rộn làm việc một cách có trật tự.
Trầm Ngư lúc này cũng được Tiêu Dịch Thành đỡ xuống xe. Cô đứng trước cỗ xe vươn vai một cái, cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn hẳn.
Từ sau đêm bỏ trốn khỏi kinh thành, mọi người gần như suốt ngày chen chúc trong xe ngựa, chỉ lúc ăn cơm mới xuống nghỉ ngơi đôi chút.
Thân thể Trầm Ngư vốn yếu ớt. Tuy sau khi đến thế giới này, cô đã cố gắng rèn luyện thể lực, nhưng hiệu quả khó mà thấy được trong một sớm một chiều. Bởi vậy, sau mấy ngày liên tục di chuyển, cả người cô đau nhức không thôi.
Ngay lúc đó, một bàn tay dịu dàng đặt lên vai cô. Trầm Ngư kinh ngạc quay đầu lại, thì thấy Tiêu Dịch Thành đang nhẹ nhàng xoa bóp bờ vai của cô.
“Chúng ta sẽ cắm trại nghỉ đêm tại đây. Mọi người đã mệt mỏi nhiều ngày rồi, hôm nay nên nghỉ sớm một chút.”
Tiêu Dịch Thành vừa xoa bóp vừa ngẩng đầu nhìn cô nói.
Trầm Ngư cũng không có ý kiến gì. Cô khẽ gật đầu, nhìn bàn tay của Tiêu Dịch Thành đang đặt trên vai mình rồi nói:
“Được rồi, buông ra đi.”
“Không biết liêm sỉ.”
Giọng nói của Trầm Ngư và một giọng nam khác vang lên gần như cùng lúc.
Trầm Ngư hơi nhướng mày vì câu nói đó, ánh mắt nhìn theo tiếng nói, vừa hay bắt gặp ánh mắt giận dữ của Tiêu tướng quân.
Khoé môi cô cong lên một nụ cười nhàn nhạt, cố ý liếc nhìn thân hình đang bị trói chặt của Tiêu tướng quân, rồi thản nhiên nói:
“Làm sao bằng được với Tiêu tướng quân. Có chân không chịu tự đi, còn khiến người khác lãng phí công sức trói ông lại.”
Ánh mắt cô nhìn Tiêu tướng quân mang đầy trào phúng. Người đàn ông này quả thật giống hệt hình tượng “trung thần lương tướng” trong cốt truyện gốc.
Tối hôm bỏ trốn khỏi kinh thành, Tiêu Dịch Thành đã ra lệnh đánh ngất phụ thân mình rồi bí mật đưa ông rời khỏi thành.
Sau khi tỉnh lại, Tiêu tướng quân thấy mình đang ngồi trong xe ngựa ngoài thành thì nổi trận lôi đình, mắng con trai là bất trung bất hiếu.
Ông lập tức nhảy khỏi xe, đứng đầu đoàn xe hô hào các thị vệ quay về kinh ngay lập tức.
Ông vừa chỉ vào đầu, vừa thề độc rằng: Chờ đến khi trở lại kinh thành, ông sẽ bắt Tiêu Dịch Thành phải đến tạ tội với Hoàng Đế.
Dù Tiêu Dịch Thành và vài tâm phúc liên tục khuyên can rằng, Hoàng Đế đã có ý muốn g.i.ế.c cả Tiêu gia để đoạt binh quyền, nếu không bỏ trốn thì tất cả đều sẽ mất mạng, Tiêu tướng quân vẫn kiên định cho rằng Hoàng Đế anh minh, sẽ không bị gian thần xúi giục, và nhất định sẽ rửa sạch oan khuất cho ông.
Tiêu gia đã trung quân ái quốc bao đời, không thể để danh tiết bị hủy trong tay ông.
Ông phải trở về, tất cả người Tiêu gia cũng phải trở về theo.
Sự cố chấp của người đàn ông này thật khiến người khác khó mà lay chuyển.
Và thế là... ông bị Tiêu Dịch Thành ra lệnh trói lại.
Tiêu Dịch Thành lạnh nhạt nhìn phụ thân, nói:
“Phụ thân, người vì trung nghĩa mà không tiếc mạng mình, nhưng con không muốn vì lý tưởng của người mà mẫu thân và con đều phải c.h.ế.t theo. Cho nên, trói người lại vẫn là lựa chọn tốt nhất.”
Dứt lời, Tiêu Dịch Thành không thèm để ý đến ánh mắt đau lòng của Tiêu tướng quân, đích thân sai người mang dây thừng đến, tự tay trói phụ thân mình lại.
Những người từng trung thành với Tiêu tướng quân, sau mấy ngày chạy trốn đầy nguy hiểm, dần dần chuyển lòng tin sang Tiêu Dịch Thành.
Họ vẫn ngưỡng mộ sự oai hùng của Tiêu tướng quân, nhưng không thể vì chút ngưỡng mộ đó mà chôn vùi tính mạng của mình.
Họ có thể là anh hùng, có thể vì quốc gia mà tử trận sa trường nhưng họ không thể chấp nhận việc mình bị biến thành vật hi sinh trong tay kẻ cầm quyền, càng không muốn mang danh phản quốc.
Huống hồ, vị Hoàng Đế hiện tại trên ngai vàng lại là một tên hôn quân, nhiều lần tùy tiện tăng lao dịch khiến dân chúng oán thán, khiến lòng trung thành của mọi người ngày càng bị bào mòn.
Tiêu tướng quân bị trói chặt, ánh mắt đầy bàng hoàng:
“Thành Nhi, sao con lại trở thành thế này?”
Con trai ông xưa nay là người nghe lời nhất, chẳng phải trước kia hai cha con vẫn thường nói về lý tưởng làm trung thần lương tướng sao?
Tiêu Dịch Thành nhướng mày, lạnh lùng đáp:
“Có lẽ là nhờ phụ thân từng đánh con suýt chết, nên đầu óc con mới sáng ra đấy.”
Nghe Tiêu Dịch Thành nhắc đến chuyện này, Tiêu tướng quân nhất thời á khẩu. Ông vốn tưởng con trai chỉ giận nhất thời.
Ông lại dùng lời khuyên bảo mềm mỏng, nói rằng chắc chắn là mọi người đã hiểu lầm Hoàng Đế. Hoàng Đế trước nay vẫn luôn rất tin tưởng ông, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện đó.
Chắc chắn là có gian thần bịa đặt, nên họ phải lập tức quay về kinh để giải thích và tạ tội với Hoàng Đế.
Nghe mấy lời “hồ đồ” của phụ thân, Tiêu Dịch Thành chỉ cười nhạt, rồi sai người nhét ông trở lại xe ngựa, đoàn xe tiếp tục lên đường như không có chuyện gì xảy ra.
Mấy ngày nay, Tiêu tướng quân thấy không thể lay chuyển được con trai, nên chuyển sang khuyên nhủ Trầm Ngư.
Tới lúc này, ông đã biết Trầm Ngư chính là kỹ nữ ở Hồi Xuân Lâu - người đã mê hoặc con trai ông, khiến nó mấy ngày liền không chịu về nhà.
Thấy Tiêu Dịch Thành khi bỏ trốn khỏi kinh thành lại còn mang theo cả Trầm Ngư, Tiêu tướng quân càng thêm căm giận cô.
Những ngày sau đó, chỉ cần nhìn thấy Trầm Ngư, ông liền mắng nhiếc không ngớt, đến mức tròng mắt như muốn trợn lòi ra, mũi như muốn lệch đi.
Trong mắt Tiêu tướng quân, Tiêu Dịch Thành trở nên bất hiếu, chống đối như bây giờ chính là do gặp phải Trầm Ngư. Vậy nên người phụ nữ thấp hèn này ắt hẳn đã dùng thủ đoạn gì đó mê hoặc con trai ông, khiến y trở nên hư hỏng.
Tiêu tướng quân từ nhỏ lớn lên nơi thao trường, nên lời mắng chửi cũng rất thô lỗ cay nghiệt.
Tuy nhiên, những lời bẩn thỉu đó ông chỉ nói ra trong ngày đầu tiên. Từ hôm sau, mỗi lần Tiêu Dịch Thành thấy phụ thân mình chuẩn bị mở miệng mắng Trầm Ngư, y sẽ lập tức giật lấy mảnh vải rách nhét vào miệng ông, chẳng hề nể nang gì thân phận phụ tử.
Sau vài lần bị đối xử như thế, Tiêu tướng quân cuối cùng cũng chịu chấp nhận sự thật rằng: Con trai ông vì một người phụ nữ mà dám phản lại cả phụ thân mình. Ông không dám mắng chửi Trầm Ngư nữa.
Dù không chịu nổi, ông cũng chỉ dám nhỏ giọng lầm bầm: “Không biết liêm sỉ…”
Nghe thấy thế, Trầm Ngư liền phản bác lại, khiến sắc mặt Tiêu tướng quân lập tức sầm xuống. Ông muốn lên tiếng, nhưng vừa liếc thấy ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng của con trai đang nhìn mình, cuối cùng vẫn đành câm lặng.
Ông sẽ không mắc mưu con hồ ly tinh này, cũng không muốn lại bị Tiêu Dịch Thành nhét giẻ vào miệng thêm lần nữa.
Lúc này, các đầu bếp Tiêu phủ đã dọn xong bữa cơm: Bánh nướng rau dại, vài nồi canh cá tươi thơm ngọt, hơn chục con gà rừng nướng chín vàng ruộm, bên ngoài giòn tan, bên trong mềm mọng.
Rau dại, cá suối và gà rừng đều là nguyên liệu vừa mới bắt được, hái được. Gia vị nêm nếm cũng là công thức bí truyền do các nữ đầu bếp mang theo từ phủ Tướng Quân trước khi rời đi.
Dù đang ở nơi hoang dã thiếu thốn, nhưng hương thơm của bữa cơm vẫn khiến ai nấy đều thèm nhỏ dãi.
Vài ngày qua, mọi người phải gấp rút bỏ trốn, e ngại triều đình phái người đuổi theo. Mỗi bữa chỉ nấu tạm ít nước sôi rồi chan với chút lương khô.
Bữa ăn hôm nay là bữa cơm nóng đầu tiên sau nhiều ngày ròng rã.
Chỉ khi để Lâm Chiêu Vân trút cơn giận vì sợ hãi xong thì sau đó bọn họ mới có thể sống dễ thở hơn một chút.
Lâm Diệu đứng bên cạnh, chờ đến khi Lâm Chiêu Vân mắng đã đời, ôm n.g.ự.c thở dốc, mới ra vẻ người tốt mà cho đám hạ nhân bị nhục mạ lui xuống.
Lâm Diệu nói: “Nhị công tử, xin bớt giận. Đám nô tài này đợi lát nữa tự nhiên sẽ có người giáo huấn bọn chúng. Giờ điều quan trọng nhất là mau chóng báo tin này cho Thừa Tướng đại nhân biết. Không hiểu sao trong lòng ta cứ thấy bất an.”
Lâm Chiêu Vân dần bình tĩnh lại, cảm thấy lời Lâm Diệu cũng có lý. Nhưng hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ rồi thở dài lo lắng: “Hôm qua phụ thân nói sáng nay sẽ vào cung gặp Thánh Thượng. Chỉ sợ hiện giờ vẫn chưa trở về.”
“Vậy để ta sai người đến chờ ngoài cửa cung đón đại nhân.”
Nghe vậy, Lâm Chiêu Vân gật đầu. Sau đó hắn cúi mắt nhìn t.h.i t.h.ể đã bắt đầu cứng đờ dưới mặt đất, gương mặt tuấn tú liền hiện rõ vẻ ghê tởm.
“Lập tức đem thứ này đi, cả đồ đạc của ta cũng mang hết ra ngoài. Từ hôm nay, không ai được phép bước vào sân này nữa.”
Sau sự việc hôm nay, Lâm Chiêu Vân thực sự không thể tiếp tục ở lại trong viện này được nữa.
May mắn thay, Lâm gia vốn giàu có, trong phủ lại có không ít viện trống, nên cũng không đến mức không có chỗ ở.
Lâm Chiêu Vân xoay người vào nhà, thay y phục mà tỳ nữ đã chuẩn bị từ đêm qua, rồi rời khỏi viện.
Lâm Diệu ở lại xử lý mọi việc. Còn tên mật thám từng nhiều lần truyền tin về Tiêu tướng quân cho Lâm gia, cuối cùng lại c.h.ế.t vì họ - Lâm Diệu chỉ liếc mắt nhìn rồi hờ hững ra lệnh cho người mang xác đi.
Lâm Diệu dặn: “Lúc khiêng ra nhớ cẩn thận tránh các phu nhân và tiểu thư trong phủ, kẻo doạ họ sợ.”
“Dạ.” Thị vệ nhận lệnh rồi lập tức rời đi.
Còn Lâm Chiêu Vân, sau khi thay bộ y phục sạch sẽ trong căn phòng mới, thì đến chỗ mẫu thân của mình cùng ăn sáng, sau đó mới đến thư phòng của Thừa Tướng chờ phụ thân trở về.
Thừa Tướng từng hứa với hắn từ hôm qua rằng hôm nay dẫn quân đến phủ Tướng Quân bắt người, sẽ cho hắn đi cùng.
Nhưng không hiểu sao, sau khi ăn sáng xong, Lâm Chiêu Vân chờ rất lâu trong thư phòng mà vẫn không thấy phụ thân trở về.
Thi thể ban sáng khiến hắn lo lắng trong lòng. Đợi mãi không thấy Thừa Tướng, Lâm Chiêu Vân quyết định tự dẫn người đến Tiêu phủ điều tra.
Nghĩ đến đây, thanh niên tuấn tú không nhịn được mà nhếch môi cười đắc ý.
Nghĩ đến cảnh Tiêu Dịch Thành ngạo mạn tự phụ kia sắp bị nhốt vào lao ngục, trong lòng Lâm Chiêu Vân hưng phấn không tả nổi.
Hắn nghĩ đầy ác ý, dù Trầm Ngư có chọn Tiêu Dịch Thành, thì cuối cùng cô vẫn sẽ rơi vào tay hắn.
Một nữ tử mỹ lệ như vậy, chỉ có hắn mới xứng đáng có được.
Hắn nóng lòng muốn nhìn thấy vẻ mặt của cô khi hắn đưa cô đến gặp Tiêu Dịch Thành bị nhốt trong ngục.
Nhất định cô sẽ hối hận vì lựa chọn trong lễ xuất các và cả lựa chọn hôm qua, như vậy hắn mới có thể xả hết nỗi uất ức trong lòng.
Mang theo ý nghĩ ấy, Lâm Chiêu Vân lập tức bảo Lâm Diệu điều mấy thị vệ trong cung đi theo hộ tống, rồi đích thân dẫn người đến con phố nơi phủ Tướng quân tọa lạc.
Ở Nam Dương quốc, phủ đệ của các quan viên đều xây gần nhau, phủ Thừa Tướng và phủ Tướng Quân kỳ thực cách nhau không xa, chẳng qua một ở đầu đông, một ở đầu tây mà thôi.
Lâm Chiêu Vân dẫn theo thị vệ lặng lẽ đến gần phố nơi phủ Tướng Quân.
Khi nhìn thấy cánh cổng đỏ son to lớn của Tiêu phủ từ xa, không hiểu sao hắn lại cảm thấy bất an.
Hắn không tiến lại gần mà đứng trong một con hẻm đối diện, âm thầm quan sát. Lúc đó đã có không ít người tụ tập lén lút bên ngoài Tiêu phủ.
Rõ ràng chuyện Tiêu tướng quân “phản quốc” và “cấu kết Hung Nô” đã bị phanh phui. Đây cũng là kết cục đúng như Lâm Chiêu Vân từng suy đoán, nếu không thì đám người kia - rõ ràng là thị vệ trong cung - sao lại có mặt ở đây?
Đúng lúc Lâm Chiêu Vân còn đang nghi hoặc, một thị vệ bên cạnh khẽ lẩm bẩm: “Sao trước cổng phủ Tướng Quân chẳng có ai canh giữ vậy?”
Nghe xong, Lâm Chiêu Vân bỗng tỉnh táo hẳn.
Đúng vậy, lúc này trời đã quá trưa, vậy mà cánh cổng đỏ son cao lớn của Tiêu phủ vẫn đóng im lìm, không một bóng người ra vào, rõ ràng có điều bất thường.
Việc đã hoạch địch trước giờ lại vượt ngoài dự liệu khiến Lâm Chiêu Vân bất an.
Quả nhiên, người vừa bước ra từ cánh cổng Tiêu phủ khiến đồng tử hắn co rút dữ dội.
“Phụ thân!” Lâm Chiêu Vân thất thanh.
Tại sao phụ thân hắn lại có mặt ở đây?
Sao lúc ông đến phủ Tướng Quân lại không báo cho hắn biết?
Và vì sao sắc mặt của phụ thân lại nghiêm trọng đến vậy, hoàn toàn khác với vẻ vui mừng khi ông nói chuyện tối qua?
Lâm Chiêu Vân siết chặt nắm đấm, không còn ý định ẩn mình, liền lập tức bước ra khỏi con hẻm.
“Phụ thân!”
Lúc thị vệ trông giữ ngoài phủ định ngăn cản, Lâm Chiêu Vân liền cất tiếng gọi lớn:
“Phụ thân!”
Vừa nghe thấy xưng hô ấy, đám thị vệ đang định ra tay liền khựng lại. Lâm thừa tướng vừa bước ra khỏi Tiêu phủ cũng ngẩng đầu lên nhìn.
“Chiêu Vân, sao con lại ở đây?” Lâm thừa tướng thấp giọng hỏi.
Lâm Chiêu Vân cúi đầu: “Con đợi mãi mà không thấy phụ thân về, nên ra ngoài dạo một vòng, không ngờ lại đến đây.”
Tính đến thời điểm hiện tại, Lâm Chiêu Vân vẫn chỉ là thường dân, nên theo quy định, Lâm thừa tướng không được tiết lộ việc triều chính cho hắn biết. Nhưng lúc này, ngoài Lâm thừa tướng ra còn có mấy vị quan khác đang ở phủ Tướng Quân, nên Lâm Chiêu Vân chỉ dám ám chỉ lời hứa hôm qua.
Quan viên theo sau Lâm thừa tướng có vẻ là thân tín, nên sau khi nghe lời Lâm Chiêu Vân nói, Lâm thừa tướng khẽ thở dài rồi nói thẳng:
“Chiêu Vân, lời ta hứa có lẽ không thực hiện được nữa rồi.”
Lâm Chiêu Vân ngạc nhiên: “Phụ thân... tại sao?”
Sắc mặt Lâm thừa tướng đầy hoang mang và lo lắng:
“Người của Tiêu gia đều biến mất rồi.”
Biến mất? Bỏ trốn?!
Lâm Chiêu Vân như bị sét đánh ngang tai.
Hắn thất thanh: “Sao có thể như vậy?”
Tiêu tướng quân sao có thể làm ra chuyện như vậy? Sao có thể bỏ trốn?
Phải, sao có thể như vậy được?
Lâm thừa tướng cũng nghĩ như vậy. Ông ta và Tiêu tướng quân đối đầu cả đời, tự cho mình hiểu rõ người đàn ông ngu trung đó.
Tiêu tướng quân là kiểu người dù bị người khác vu oan, cũng sẽ khăng khăng giữ vững sự liêm chính và chờ người khác minh oan cho mình
Ông trung thành với Nam Dương quốc, trung thành với Hoàng Đế trên long ỷ như vậy kia mà.
Sao ông có thể bỏ trốn? Ai đã báo tin cho ông ta?
Tin khẩn từ biên cương chỉ mới về đến kinh thành chiều hôm qua, chỉ có Lâm thừa tướng và vài thân tín biết được.
Điều khiến Lâm thừa tướng lo lắng hơn là: Kế tiếp sẽ phát sinh những chuyện gì?
Tiêu tướng quân không chỉ đại diện cho bản thân, mà còn nắm trong tay gần bảy phần binh lực của Nam Dương quốc.
Dù hiện tại ông đã rời khỏi kinh thành, không còn danh chính ngôn thuận chỉ huy quân đội, nhưng có những chuyện... không thể chỉ dùng “danh chính ngôn thuận” để lý giải.
Những năm gần đây, người Hung Nô liên tục xâm phạm biên giới Nam Dương quốc, và chỉ có mỗi Tiêu tướng quân là người đủ khả năng dẫn dắt binh sĩ Nam Dương đánh lui quân địch. Vì vậy, trong mắt các binh sĩ nơi biên ải, lời nói của Tiêu tướng quân còn có trọng lượng hơn cả vị Hoàng Đế đang ngồi trên ngai vàng.
Nếu hôm đó Tiêu tướng quân vẫn ở nhà, như Lâm thừa tướng ban đầu suy đoán, kiên quyết chờ đợi Hoàng Đế minh oan, thì mọi chuyện có lẽ đã rẽ theo một hướng khác.
Nhưng giờ thì người đã bỏ trốn, và những kẻ nên run sợ chính là các quan viên trong triều, chứ không phải là Tiêu gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lâm thừa tướng không khỏi cảm thấy có chút hối hận. Nếu biết trước sẽ thành ra thế này, hôm qua ông ta đã chẳng cần phải giả vờ lo lắng mà ra sức khuyên bảo Hoàng Đế làm gì.
Bây giờ, tất cả những toan tính của ông đã bị hành động ngoài dự liệu của Tiêu tướng quân phá hỏng hoàn toàn.
Lâm thừa tướng lắc đầu, không nói gì thêm với Lâm Chiêu Vân, chỉ căn dặn: “Con về phủ trước đi, phụ thân phải vào cung diện thánh.”
Ông ta cần phải lập tức vào cung khuyên Hoàng Đế từ bỏ kế hoạch ban đầu. Tốt nhất là nên chờ xem Tiêu gia sẽ hành động thế nào, rồi để Hoàng Đế hạ chỉ nhún nhường, giả vờ nói rằng triều đình lần này chỉ là bị Hung Nô che mắt.
Lâm thừa tướng chỉ hy vọng rằng, một khi Hoàng Đế tỏ thái độ mềm mỏng, thì Tiêu tướng quân sẽ lại trung thành với triều đình như xưa.
Lâm Chiêu Vân sững sờ nhìn theo bóng phụ thân rời đi, trong đầu rối như tơ vò. Hắn quay đầu nhìn qua cánh cổng Tiêu phủ đang mở rộng, ánh mắt rơi vào khoảng sân trống rỗng bên trong.
Trong lòng hắn trào lên một cảm giác hoang mang: “Sao có thể như thế được chứ…”
Cùng lúc đó, đoàn xe của Tiêu gia đang ngày đêm gấp rút đi trên con đường lớn dẫn đến vùng biên ải.
Đến trưa, đoàn xe dừng chân bên một con suối nhỏ.
Phu xe dắt ngựa xuống uống nước, cho ngựa gặm cỏ, còn các đầu bếp trong Tiêu phủ thì lần lượt mang nồi niêu bát đũa xuống xe, lấy đá xếp thành vài bếp dã chiến bên bờ suối.
“Trong nước có cá kìa! Mau qua giúp ta một tay!”
Một đầu bếp đang lấy nước bỗng thấy một con cá bơi qua, lập tức đứng bật dậy gọi mấy thị vệ đang ngồi nghỉ bên kia suối.
Mọi người đều đang bận rộn làm việc một cách có trật tự.
Trầm Ngư lúc này cũng được Tiêu Dịch Thành đỡ xuống xe. Cô đứng trước cỗ xe vươn vai một cái, cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn hẳn.
Từ sau đêm bỏ trốn khỏi kinh thành, mọi người gần như suốt ngày chen chúc trong xe ngựa, chỉ lúc ăn cơm mới xuống nghỉ ngơi đôi chút.
Thân thể Trầm Ngư vốn yếu ớt. Tuy sau khi đến thế giới này, cô đã cố gắng rèn luyện thể lực, nhưng hiệu quả khó mà thấy được trong một sớm một chiều. Bởi vậy, sau mấy ngày liên tục di chuyển, cả người cô đau nhức không thôi.
Ngay lúc đó, một bàn tay dịu dàng đặt lên vai cô. Trầm Ngư kinh ngạc quay đầu lại, thì thấy Tiêu Dịch Thành đang nhẹ nhàng xoa bóp bờ vai của cô.
“Chúng ta sẽ cắm trại nghỉ đêm tại đây. Mọi người đã mệt mỏi nhiều ngày rồi, hôm nay nên nghỉ sớm một chút.”
Tiêu Dịch Thành vừa xoa bóp vừa ngẩng đầu nhìn cô nói.
Trầm Ngư cũng không có ý kiến gì. Cô khẽ gật đầu, nhìn bàn tay của Tiêu Dịch Thành đang đặt trên vai mình rồi nói:
“Được rồi, buông ra đi.”
“Không biết liêm sỉ.”
Giọng nói của Trầm Ngư và một giọng nam khác vang lên gần như cùng lúc.
Trầm Ngư hơi nhướng mày vì câu nói đó, ánh mắt nhìn theo tiếng nói, vừa hay bắt gặp ánh mắt giận dữ của Tiêu tướng quân.
Khoé môi cô cong lên một nụ cười nhàn nhạt, cố ý liếc nhìn thân hình đang bị trói chặt của Tiêu tướng quân, rồi thản nhiên nói:
“Làm sao bằng được với Tiêu tướng quân. Có chân không chịu tự đi, còn khiến người khác lãng phí công sức trói ông lại.”
Ánh mắt cô nhìn Tiêu tướng quân mang đầy trào phúng. Người đàn ông này quả thật giống hệt hình tượng “trung thần lương tướng” trong cốt truyện gốc.
Tối hôm bỏ trốn khỏi kinh thành, Tiêu Dịch Thành đã ra lệnh đánh ngất phụ thân mình rồi bí mật đưa ông rời khỏi thành.
Sau khi tỉnh lại, Tiêu tướng quân thấy mình đang ngồi trong xe ngựa ngoài thành thì nổi trận lôi đình, mắng con trai là bất trung bất hiếu.
Ông lập tức nhảy khỏi xe, đứng đầu đoàn xe hô hào các thị vệ quay về kinh ngay lập tức.
Ông vừa chỉ vào đầu, vừa thề độc rằng: Chờ đến khi trở lại kinh thành, ông sẽ bắt Tiêu Dịch Thành phải đến tạ tội với Hoàng Đế.
Dù Tiêu Dịch Thành và vài tâm phúc liên tục khuyên can rằng, Hoàng Đế đã có ý muốn g.i.ế.c cả Tiêu gia để đoạt binh quyền, nếu không bỏ trốn thì tất cả đều sẽ mất mạng, Tiêu tướng quân vẫn kiên định cho rằng Hoàng Đế anh minh, sẽ không bị gian thần xúi giục, và nhất định sẽ rửa sạch oan khuất cho ông.
Tiêu gia đã trung quân ái quốc bao đời, không thể để danh tiết bị hủy trong tay ông.
Ông phải trở về, tất cả người Tiêu gia cũng phải trở về theo.
Sự cố chấp của người đàn ông này thật khiến người khác khó mà lay chuyển.
Và thế là... ông bị Tiêu Dịch Thành ra lệnh trói lại.
Tiêu Dịch Thành lạnh nhạt nhìn phụ thân, nói:
“Phụ thân, người vì trung nghĩa mà không tiếc mạng mình, nhưng con không muốn vì lý tưởng của người mà mẫu thân và con đều phải c.h.ế.t theo. Cho nên, trói người lại vẫn là lựa chọn tốt nhất.”
Dứt lời, Tiêu Dịch Thành không thèm để ý đến ánh mắt đau lòng của Tiêu tướng quân, đích thân sai người mang dây thừng đến, tự tay trói phụ thân mình lại.
Những người từng trung thành với Tiêu tướng quân, sau mấy ngày chạy trốn đầy nguy hiểm, dần dần chuyển lòng tin sang Tiêu Dịch Thành.
Họ vẫn ngưỡng mộ sự oai hùng của Tiêu tướng quân, nhưng không thể vì chút ngưỡng mộ đó mà chôn vùi tính mạng của mình.
Họ có thể là anh hùng, có thể vì quốc gia mà tử trận sa trường nhưng họ không thể chấp nhận việc mình bị biến thành vật hi sinh trong tay kẻ cầm quyền, càng không muốn mang danh phản quốc.
Huống hồ, vị Hoàng Đế hiện tại trên ngai vàng lại là một tên hôn quân, nhiều lần tùy tiện tăng lao dịch khiến dân chúng oán thán, khiến lòng trung thành của mọi người ngày càng bị bào mòn.
Tiêu tướng quân bị trói chặt, ánh mắt đầy bàng hoàng:
“Thành Nhi, sao con lại trở thành thế này?”
Con trai ông xưa nay là người nghe lời nhất, chẳng phải trước kia hai cha con vẫn thường nói về lý tưởng làm trung thần lương tướng sao?
Tiêu Dịch Thành nhướng mày, lạnh lùng đáp:
“Có lẽ là nhờ phụ thân từng đánh con suýt chết, nên đầu óc con mới sáng ra đấy.”
Nghe Tiêu Dịch Thành nhắc đến chuyện này, Tiêu tướng quân nhất thời á khẩu. Ông vốn tưởng con trai chỉ giận nhất thời.
Ông lại dùng lời khuyên bảo mềm mỏng, nói rằng chắc chắn là mọi người đã hiểu lầm Hoàng Đế. Hoàng Đế trước nay vẫn luôn rất tin tưởng ông, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện đó.
Chắc chắn là có gian thần bịa đặt, nên họ phải lập tức quay về kinh để giải thích và tạ tội với Hoàng Đế.
Nghe mấy lời “hồ đồ” của phụ thân, Tiêu Dịch Thành chỉ cười nhạt, rồi sai người nhét ông trở lại xe ngựa, đoàn xe tiếp tục lên đường như không có chuyện gì xảy ra.
Mấy ngày nay, Tiêu tướng quân thấy không thể lay chuyển được con trai, nên chuyển sang khuyên nhủ Trầm Ngư.
Tới lúc này, ông đã biết Trầm Ngư chính là kỹ nữ ở Hồi Xuân Lâu - người đã mê hoặc con trai ông, khiến nó mấy ngày liền không chịu về nhà.
Thấy Tiêu Dịch Thành khi bỏ trốn khỏi kinh thành lại còn mang theo cả Trầm Ngư, Tiêu tướng quân càng thêm căm giận cô.
Những ngày sau đó, chỉ cần nhìn thấy Trầm Ngư, ông liền mắng nhiếc không ngớt, đến mức tròng mắt như muốn trợn lòi ra, mũi như muốn lệch đi.
Trong mắt Tiêu tướng quân, Tiêu Dịch Thành trở nên bất hiếu, chống đối như bây giờ chính là do gặp phải Trầm Ngư. Vậy nên người phụ nữ thấp hèn này ắt hẳn đã dùng thủ đoạn gì đó mê hoặc con trai ông, khiến y trở nên hư hỏng.
Tiêu tướng quân từ nhỏ lớn lên nơi thao trường, nên lời mắng chửi cũng rất thô lỗ cay nghiệt.
Tuy nhiên, những lời bẩn thỉu đó ông chỉ nói ra trong ngày đầu tiên. Từ hôm sau, mỗi lần Tiêu Dịch Thành thấy phụ thân mình chuẩn bị mở miệng mắng Trầm Ngư, y sẽ lập tức giật lấy mảnh vải rách nhét vào miệng ông, chẳng hề nể nang gì thân phận phụ tử.
Sau vài lần bị đối xử như thế, Tiêu tướng quân cuối cùng cũng chịu chấp nhận sự thật rằng: Con trai ông vì một người phụ nữ mà dám phản lại cả phụ thân mình. Ông không dám mắng chửi Trầm Ngư nữa.
Dù không chịu nổi, ông cũng chỉ dám nhỏ giọng lầm bầm: “Không biết liêm sỉ…”
Nghe thấy thế, Trầm Ngư liền phản bác lại, khiến sắc mặt Tiêu tướng quân lập tức sầm xuống. Ông muốn lên tiếng, nhưng vừa liếc thấy ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng của con trai đang nhìn mình, cuối cùng vẫn đành câm lặng.
Ông sẽ không mắc mưu con hồ ly tinh này, cũng không muốn lại bị Tiêu Dịch Thành nhét giẻ vào miệng thêm lần nữa.
Lúc này, các đầu bếp Tiêu phủ đã dọn xong bữa cơm: Bánh nướng rau dại, vài nồi canh cá tươi thơm ngọt, hơn chục con gà rừng nướng chín vàng ruộm, bên ngoài giòn tan, bên trong mềm mọng.
Rau dại, cá suối và gà rừng đều là nguyên liệu vừa mới bắt được, hái được. Gia vị nêm nếm cũng là công thức bí truyền do các nữ đầu bếp mang theo từ phủ Tướng Quân trước khi rời đi.
Dù đang ở nơi hoang dã thiếu thốn, nhưng hương thơm của bữa cơm vẫn khiến ai nấy đều thèm nhỏ dãi.
Vài ngày qua, mọi người phải gấp rút bỏ trốn, e ngại triều đình phái người đuổi theo. Mỗi bữa chỉ nấu tạm ít nước sôi rồi chan với chút lương khô.
Bữa ăn hôm nay là bữa cơm nóng đầu tiên sau nhiều ngày ròng rã.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương