Sau khi cơm nước đã chuẩn bị xong, một nha hoàn mang đồ ăn đã chia phần đến, bày lên chiếc bàn nhỏ họ mang theo.
“Uống chút canh cho ấm bụng trước đã.” Tiêu Dịch Thành cầm một bát canh cá, nhẹ nhàng khuấy đều bằng muỗng, sau đó múc một thìa canh trắng ngần đưa lên miệng Trầm Ngư.
Trầm Ngư theo phản xạ hé miệng, canh cá đậm đà lập tức trôi xuống cổ họng, ấm nóng lan tỏa khắp bụng.
“Món thịt nướng này cũng ngon lắm, gà rất mềm, nếm thử xem.”
“Món này…”
Hai người đang tình cảm trao qua đút lại, thì bên kia, Tiêu tướng quân đã đợi mòn mỏi. Mãi đến khi Tiêu phu nhân ăn uống xong xuôi mới đến đút cho ông.
“Há miệng ra!” Nhưng Tiêu phu nhân chẳng hề dịu dàng như cách Tiêu Dịch Thành đối xử với Trầm Ngư.
Bà thẳng tay dùng đũa xé một miếng thịt gà rừng rồi nhét vào miệng Tiêu tướng quân. Ông còn chưa kịp há miệng thì đã bị đũa đ.â.m trúng môi, đau điếng.
Sắc mặt ông nhăn nhó vì đau, nhưng không dám mở miệng than thở, chỉ đành im lặng cúi đầu tiếp tục ăn trong tủi thân.
Trước đó, ông từng đánh Tiêu Dịch Thành một trận, khiến Tiêu phu nhân đã hận trong lòng. Sau khi chuyện ở hoàng cung xảy ra, bà biết phu quân mình vốn định đặt cược tính mạng cả nhà vào tay kẻ khác, liền càng thêm phẫn nộ.
Tiêu tướng quân thấy ấm ức vô cùng, ông nghĩ mình làm vậy là để giữ gìn danh tiếng trăm năm của Tiêu gia.
Nhưng Tiêu phu nhân không quan tâm đến danh tiếng gì hết. Bà chỉ biết lần này, cả nhà suýt chút nữa đã mất mạng vì ông.
Bà không hề tin vào lời ông nói về việc Hoàng Đế sẽ trả lại trong sạch cho ông. Nếu Hoàng Đế thật sự tin ông vô tội, thì sao con trai bà lại nhận được tin triều đình đã phái người đến bắt?
Cuối cùng, vẫn là vì quyền lực của Tiêu gia khiến người ta cảm thấy bất an, nên nhân cơ hội ra tay đoạt binh quyền.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiêu phu nhân nhìn Tiêu tướng quân lại càng lạnh lẽo.
Nếu nhà họ chẳng còn sức phản kháng, đến mức phải bỏ mạng để bảo vệ gia đình, bà còn có thể chấp nhận.
Nhưng hiện tại, Tiêu tướng quân rõ ràng đang nắm binh quyền, vậy mà lại vì hai chữ “trung thần” mà dám đem cả nhà đặt cược vào lương tâm của kẻ khác. Đúng là đầu óc có vấn đề!
Tiêu phu nhân nghĩ vậy, bỗng không còn muốn đút thêm nữa.
Bà đặt bát canh cá đang cầm xuống đất, giọng nói dịu dàng ngày thường nay pha thêm vẻ châm chọc:
“Nếu trong mắt ông, già trẻ lớn bé bọn ta không đáng giá bằng hai chữ ‘trung thần’ kia, thì chắc ông ăn hay không cũng chẳng quan trọng.”
Dứt lời, Tiêu phu nhân quay người bỏ đi, để lại Tiêu tướng quân đứng hình tại chỗ.
Ông đáng thương nhìn bát canh cá vẫn còn nửa bát nằm dưới đất, vừa đói bụng vừa cảm thấy tủi thân vô cùng.
Trước đây phu nhân đã từng dịu dàng bao nhiêu, giờ lại lạnh lẽo bấy nhiêu. Vì sao lại thành ra thế này?
Đám nha hoàn và thị vệ Tiêu phủ đứng gần đó đều cúi gằm đầu, giả vờ như không nhìn thấy.
Một là vì thân phận, họ không thể làm trái ý chủ nhân. Hai là họ thật sự cũng rất bất mãn với Tiêu tướng quân.
Ở thế gian này, vận mệnh của những người hầu như họ luôn gắn liền với chủ nhân.
Nếu Tiêu phủ bị gán tội mưu phản, triều đình trừng phạt, thì bọn họ cũng chẳng thoát.
Gặp may thì bị bán lại làm nô tỳ cho nhà khác, xui hơn thì bị xử trảm, hoặc tống vào chốn thanh lâu dơ bẩn.
Bọn họ là hạ nhân, chỉ muốn sống yên ổn qua ngày, nào có ai cam tâm tình nguyện c.h.ế.t theo Tiêu tướng quân?
Trên đời này, có những người cố chấp vì lý tưởng như Tiêu tướng quân, nhưng phần lớn là những người giống như Tiêu phu nhân và đám hạ nhân, chỉ mong có một cuộc sống bình yên.
Lúc này, cả đoàn người đang ăn uống vui vẻ, chỉ có một mình Tiêu tướng quân trông thật lạc lõng, cô quạnh.
Ông đói đến mức không chịu nổi nữa, đành đưa mắt nhìn về phía một gia đinh gần đó với ánh mắt cầu khẩn. Vừa vặn người kia quay đầu lại, hai ánh mắt chạm nhau.
Tiêu tướng quân vừa mở miệng định gọi người đó lại đút cho mình ăn…
Nhưng còn chưa kịp thốt thành lời, gia đình kia đã lập tức quay đầu đi, vờ như không thấy gì, thậm chí còn đứng lên bước vài bước ra xa rồi mới ngồi xuống.
Tiêu tướng quân lại nhìn sang những người khác với chút hy vọng cuối cùng, nhưng bất kỳ ai bắt gặp ánh mắt ông, đều vội vàng né tránh như đụng phải ôn thần.
Ai nấy đều tránh xa ông.
Giờ phút này, cho dù ông có không muốn tin, cũng phải thừa nhận: Ngoài bản thân ông, không ai muốn ủng hộ quyết định lúc trước của ông.
Một nỗi chua xót cuộn lên trong lòng Tiêu tướng quân, khiến tinh thần ông sụp đổ hoàn toàn.
Cuối cùng, chỉ còn lại Tiêu cô cô - người từ nhỏ đã lớn lên cùng ông - là không nỡ nhìn ông đói lả.
Bà cau mày bước đến, nhặt bát canh đã nguội dưới đất, lạnh mặt đút cho ông ăn.
Nhưng vừa đút được mấy thìa, cô cô đã không nhịn được nữa, mấy ngày nay nín nhịn chất chứa trong lòng cuối cùng cũng bùng nổ:
“Ca ca, khi huynh quyết định làm như vậy, huynh có từng nghĩ đến ý nguyện của tẩu tẩu và Thành Nhi không? Có từng nghĩ đến ý nguyện của ta không? Còn cả muội phu và cháu của huynh nữa? Huynh luôn nghĩ đến thanh danh của mình, chưa từng nghĩ đến người nhà! Huynh trách chúng ta vô tình, nhưng trong mắt ta, người thật sự vô tình chính là huynh đó!”
Bà là em gái ruột của Tiêu tướng quân, mà phu quân bà lại là một trong những tướng lĩnh đắc lực nhất dưới trướng ông. Nếu Tiêu gia bị quy tội mưu phản, thì chính là tội tru di cửu tộc.
Những kẻ chỉ có chút quan hệ với Tiêu gia thì còn có thể bị bán làm nô lệ, nhưng gia đình bà nhất định sẽ bị xử trảm cùng với Tiêu tướng quân.
Huống chi hai đứa con sinh đôi của bà còn quá nhỏ, làm sao bà nỡ để chúng theo mình lên đoạn đầu đài?
Những lời ấy, do chính em gái ruột nói ra, như giọt nước cuối cùng làm tràn ly trong lòng Tiêu tướng quân.
Nhìn khuôn mặt từng người xung quanh, Tiêu tướng quân không khỏi bắt đầu tự hỏi: Có phải là ông đã sai rồi không?
Trầm Ngư lúc này đã ăn xong, không nhịn được liền huých nhẹ vào người bên cạnh.
“Chàng nói xem, phụ thân chàng có tỉnh ngộ không?”
Không phải vì Trầm Ngư coi thường Tiêu tướng quân, mà là trong cốt truyện gốc, ông vốn là một người đầu óc đơn giản, chỉ biết đánh trận lập công, trung quân ái quốc.
Tiêu Dịch Thành mỉm cười: “Ông ấy có tỉnh hay không cũng không sao. Dù sao thì các tướng lĩnh dưới trướng ông ấy cũng đã chuyển sang theo ta rồi.”
Nam Dương quốc trọng văn khinh võ, trong toàn bộ triều đình chỉ có mình Tiêu tướng quân là thống lĩnh quân đội thực sự. Vì thế, ông nắm giữ binh quyền vô cùng vững chắc.
Nói trắng ra, có vài tướng biên ải chỉ biết người dẫn họ đánh thắng là ai, chứ không biết vị Hoàng Đế đang ngồi trên ngai vàng tên gì.
Có điều với tính cách của Tiêu tướng quân, Hoàng Đế chỉ cần dứt khoát, gọn gàng đòi lại binh quyền trong tay ông là được. Tiếc là Hoàng Đế này quá đa nghi, thêm vào đó có Lâm thừa tướng xưa nay đối đầu với Tiêu tướng quân châm ngòi giật dây, mới dẫn đến kết cục ngày hôm nay
Trầm Ngư xoay đầu lại nhìn Tiêu Dịch Thành, mắt long lanh ánh sáng: “Chàng thật sự giỏi.”
Tiêu Dịch Thành cũng nhìn cô, ánh mắt đầy dịu dàng.
Bị ánh nhìn của y làm cho ngượng ngùng, Trầm Ngư không khỏi cúi đầu.
Nhưng cô không nhận ra rằng, bản thân đã ngày càng thoải mái khi đối diện với Tiêu Dịch Thành, chẳng còn giữ vỏ bọc dịu dàng như ban đầu nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói đến chuyện quân đội, Trầm Ngư bỗng nhớ ra một vấn đề quan trọng:
“Chàng định tiếp quản quân biên ải, nhưng có nghĩ đến vấn đề lương thảo chưa?”
Biên cương vốn đất đai cằn cỗi, không thích hợp canh tác, cũng chính vì thế mà các bộ tộc Hung Nô phương Bắc mới thường xuyên xâm phạm Nam Dương.
Giờ đây Tiêu Dịch Thành cũng đang gặp tình thế tương tự. Quân đội nơi biên ải vốn thuộc quyền Tiêu tướng quân, nên việc y tiếp quản là không khó.
Nhưng vấn đề lương thực thì lại là một nan đề. Trước kia, toàn bộ lương thảo đều do triều đình vận chuyển từ khắp nơi trong nước đến.
Mà giờ Tiêu Dịch Thành đã quyết đối đầu với triều đình, bên kia chắc chắn sẽ cắt toàn bộ viện trợ. Không có lương thực, thì dù có trong tay hàng trăm ngàn binh lính, cũng không thể chống lại triều đình.
Tiêu Dịch Thành nhướng mày, hỏi lại Trầm Ngư: “Nàng có biết mẫu thân ta làm nghề gì không?”
Trầm Ngư hơi ngẩn ra. Trong cốt truyện gốc không hề nhắc đến chi tiết này.
Tiêu Dịch Thành cười đáp: “Mẫu thân ta họ Khương, là con gái út của thương gia giàu nhất phương Nam. Ta đã viết thư, phái người đưa về Khương gia rồi. Vấn đề lương thảo sẽ do ông ngoại và các cữu cữu của ta lo liệu.”
Cũng chính vì gia tộc bên ngoại ở phương Nam, mà họ Tiêu lại không có nhiều thân thích, không thân thiết với các thế gia ở kinh thành, ngoài nhà cô cô thì hầu như không còn ai khác, nên lần này mới dễ dàng trốn khỏi kinh thành đến thế.
Trầm Ngư trợn to mắt đầy kinh ngạc khi nghe chuyện này.
Tiêu tướng quân có binh quyền, Tiêu phu nhân có tài lực, mà triều đình thì từ lâu đã mất lòng dân.
Điều kiện của Tiêu Dịch Thành thật sự là thiên thời địa lợi nhân hoà. Nếu không phản, thì đúng là hết nói nổi!
Thế mà trong cốt truyện gốc, y lại vẫn bị biến thành vật hy sinh, c.h.ế.t oan uổng, chỉ để làm nền cho nam chính Lâm Chiêu Vân.
Trầm Ngư không nhịn được chọt hệ thống một cái: [Các ngươi cho Lâm Chiêu Vân bàn tay vàng cũng to thật đấy.]
Nếu không phải trong cốt truyện gốc Tiêu tướng quân ngu đến độ khó tin, thì với trí tuệ hiện giờ của Tiêu Dịch Thành, thật sự không nên có kết cục thảm như thế.
May mà bây giờ mọi chuyện đã khác. Không biết vì sao, Tiêu Dịch Thành đã tỉnh ngộ, không còn để phụ thân mình dắt mũi như trong cốt truyện gốc nữa.
Lúc này, Trầm Ngư bắt đầu tò mò: Nếu Tiêu Dịch Thành - kẻ bị định sẵn là phản diện - không còn làm nền cho Lâm gia nữa, thì sau này Lâm Chiêu Vân sẽ ra sao?
[Ta nghĩ Tiêu Dịch Thành trở nên tỉnh táo hơn, nói không chừng là nhờ mấy thủ đoạn nhỏ trước đó của ngươi.]
Trầm Ngư nhớ lại lời Tiêu Dịch Thành từng nói, rằng có lẽ là do bị đánh gần c.h.ế.t nên mới tỉnh ra, liền không nhịn được trêu chọc hệ thống thêm lần nữa.
Hệ thống: [……]
Đến cả hệ thống truyệt ngọt cũng bắt đầu hoài nghi không biết có phải quyết định trước kia của mình là sai hay không.
Dù sao thì, một đứa con trai ngoan ngoãn nghe lời phụ thân, lại vì bị phụ thân đánh gần c.h.ế.t mà tỉnh ngộ, nghe cũng khá hợp lý.
Hệ thống nghĩ đến đây, bất giác cảm thấy hơi lo lắng.
Trầm Ngư lại tiếp tục trêu chọc hệ thống vài câu nữa, nhưng thấy nó quyết tâm không trả lời, cô cũng chán, chẳng buồn dây dưa nữa.
Tiêu tướng quân vẫn ngồi trong góc trầm tư, còn những người khác thì sau khi ăn xong bắt đầu mỗi người một việc.
Có người mang xoong nồi ra suối rửa, có người đi lấy lều dựng dưới đất.
Dù sao thì ngủ trong xe cũng được, nhưng chật chội không thoải mái. Mấy ngày nay mọi người đều phải ngồi ngủ chen chúc, giờ có cơ hội, ai cũng muốn được nghỉ ngơi đàng hoàng.
Huống chi Tiêu Dịch Thành đã nói sáng mai có thể khởi hành trễ hơn.
Tối đó, trong khi mọi người tụ tập quanh đống lửa sưởi ấm, Tiêu Dịch Thành phân phó thủ lĩnh thị vệ trong phủ sắp xếp người thay phiên canh gác. Sau đó, y liền kéo Trầm Ngư vào lều của mình.
Ngồi bên lửa, mẫu thân của Tiêu Dịch Thành thấy con trai dắt người con gái kia vào lều, liền không nhịn được trừng mắt.
Bà nói nhỏ với Tiêu cô cô bên cạnh: “Đúng là xuất thân từ nơi đó. Còn chưa cưới xin gì mà đã không biết xấu hổ mà ngủ cùng đàn ông.”
Trước đó, khi biết con trai mình còn dẫn theo cả một kỹ nữ bỏ trốn khỏi kinh thành, Tiêu phu nhân đã bày tỏ rõ sự bất mãn.
Nhưng con trai đã trưởng thành, bà không hiểu cũng chẳng quản nổi. Những ngày qua, bà chỉ có thể chấp nhận chuyện Tiêu Dịch Thành mang Trầm Ngư theo bên người.
Khi cả đoàn còn chen chúc trong xe ngựa, bà vẫn còn tự an ủi rằng hai người ở cùng chỉ là vì bất đắc dĩ.
Nhưng giờ đây, bà đã sai người chuẩn bị riêng một cái lều cho Trầm Ngư, vậy mà cô ta vẫn theo con trai mình vào chung một lều.
Tiêu phu nhân bực bội đến cực điểm.
Thật ra bà cũng không yêu cầu con dâu tương lai phải xuất thân cao quý gì, nhưng với thân phận của Tiêu Dịch Thành, sao có thể lấy một kỹ nữ?
So với bà, Tiêu cô cô sau lần chạy loạn này lại có vẻ cởi mở hơn nhiều.
Tiêu cô cô an ủi Tiêu phu nhân:
“Tẩu tẩu à, theo ta thấy thì bây giờ Thành Nhi đã là người có chính kiến. Nếu không phải nó đích thân đến báo cho phu thê ta biết chuyện lớn như vậy, thì có lẽ ta phải đợi đến lúc bị bắt mới biết chuyện gì đang xảy ra mất.”
Nói đến đây, Tiêu cô cô không nhịn được liếc nhìn ca ca mình, rồi khẽ thở dài:
“Huống chi, trước đây không phải ca ca đã tìm đủ mọi cách để cấm cản Thành Nhi và cô gái đó sao? Nhốt nó trong nhà không cho ra, còn đánh đến mức nó không xuống giường nổi. Nhưng có ích gì đâu? Cuối cùng Thành Nhi vẫn đưa cô gái đó theo ra ngoài đấy thôi.”
Tiêu phu nhân than nhẹ:
“Nhưng trong lòng ta vẫn không yên tâm. Thành Nhi hoàn toàn có thể chọn một cô gái tốt hơn.”
“Nhưng nó lại chỉ thích cô gái này. Tẩu tẩu tính làm gì? Đánh nó như ca ca đã làm à?”
Tiêu phu nhân lập tức lắc đầu. Dù là khi Thành Nhi còn nhỏ, bà cũng chưa từng nỡ đánh con trai một cái nào.
“Đã không nỡ đánh thì chỉ còn cách mặc kệ nó thôi. Theo ta thấy, tẩu nên thả lỏng một chút. Con cháu có phúc của con cháu. Thành Nhi bây giờ cũng đã lớn, biết suy nghĩ rồi.”
Nghe đến đây, Tiêu phu nhân không nhịn được lại liếc nhìn chiếc lều nơi Tiêu Dịch Thành và Trầm Ngư vừa chui vào.
Bà thở dài. Lúc này, có phản đối thì còn có ích gì?
Huống hồ, mấy ngày qua bà cũng không thật sự làm khó cô gái kia, điều đó cũng thể hiện rõ một phần thái độ của bà: Bà đang cố gắng chấp nhận cô ấy.
Hơn nữa, Tiêu phu nhân tự hỏi bản thân: Trong mấy ngày tiếp xúc gần đây, ngoài xuất thân thấp kém, thì cô gái này thật sự chẳng có gì đáng chê trách.
Tính tình ôn hoà, dễ gần, không có mưu mô tính toán.
Tất nhiên, điều khiến Tiêu phu nhân d.a.o động nhất chính là gương mặt xinh đẹp của cô gái kia - đẹp vượt xa sức tưởng tượng. Dáng vẻ ấy mê hoặc lòng người, ngay cả bà, một người phụ nữ, cũng không nhịn được mà gạt bỏ định kiến ban đầu.
Huống chi con trai bà, một chàng trai đang tuổi thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết, làm sao có thể không rung động?
Còn trong chiếc lều kia, Tiêu Dịch Thành hoàn toàn không hay biết về những giằng co trong lòng mẫu thân mình đêm nay.
Lúc này, y đang ép Trầm Ngư vào góc lều, đan tay với cô, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng vẽ theo bờ môi mềm mại, ngọt ngào của cô gái trong lòng.
Ánh mắt y tràn đầy hình bóng cô, như thể cả thế giới này chỉ còn mình cô tồn tại.
Trầm Ngư bị nụ hôn cuồng nhiệt của Tiêu Dịch Thành làm cho không thở nổi, bèn rút tay ra khỏi những ngón tay đang đan chặt của y, rồi luồn xuống dưới, khẽ chọc vào phần cơ bụng rắn chắc của y.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện