Trong Tiêu phủ, Trầm Ngư ngủ một mạch đến khi trời chạng vạng. Lúc tỉnh lại, đầu óc cô vẫn còn có chút choáng váng.
Nhưng rất nhanh cô đã lấy lại tinh thần, rời khỏi giường, mặc quần áo rồi ngồi bên mép giường tìm giày.
Trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng yếu ớt rọi qua cửa sổ.
Ánh sáng mờ mờ khiến cô không sao tìm được đôi giày.
Đúng lúc Trầm Ngư bắt đầu bực bội, bỗng có tiếng động nhẹ vang lên, sau đó là ánh sáng lay động lan khắp căn phòng.
Trầm Ngư giật mình vì cảnh tượng bất ngờ này. Cô nhìn theo âm thanh, thấy Tiêu Dịch Thành đang cầm dụng cụ đánh lửa trong một tay, tay kia cẩn thận che chắn ngọn nến, vừa làm vừa mỉm cười nói chuyện với cô.
“Sao ngài không lên tiếng?” Trầm Ngư tức giận hỏi.
“Ta sợ đánh thức nàng.” Tiêu Dịch Thành đáp.
Sau khi đặt chiếc đèn lên bàn, y bước nhanh đến gần Trầm Ngư.
Nhìn thấy chân cô vẫn chưa mang giày, y lập tức quỳ xuống, không nói lời nào mà cầm lấy đôi hài thêu đỏ bên cạnh, giúp cô xỏ vào.
Trầm Ngư theo phản xạ nắm lấy tay y: “Ta tự mang được. Ngài còn đang bị thương.”
Nhưng Tiêu Dịch Thành không để ý tới lời từ chối của cô, vẫn kiên quyết mang giày cho cô xong mới đứng dậy.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gọi: “Công tử.”
Tiêu Dịch Thành xoay người nói: “Vào đi.”
Ngay sau đó, mấy nha hoàn nối đuôi nhau bước vào, đặt các hộp cơm lên bàn rồi lặng lẽ lui ra.
“Dùng bữa trước đã.” Tiêu Dịch Thành kéo tay Trầm Ngư lại gần bàn.
Y mở hộp cơm, bắt đầu gắp thức ăn ra cho cô.
Trầm Ngư đã ngủ cả buổi chiều, bụng quả thật đã đói meo, nên ngoan ngoãn nhận lấy đũa từ tay y.
Món ăn đều nhẹ nhàng thanh đạm, đúng khẩu vị của cô.
Tiêu Dịch Thành không ăn cùng cô, chỉ ngồi một bên lặng lẽ quan sát. Mỗi khi thấy món nào cô thích, y sẽ gắp thêm bỏ vào bát cô.
Chờ đến khi Trầm Ngư ăn xong, đặt đũa xuống, Tiêu Dịch Thành mới mở miệng: “Lát nữa mặc y phục ta chuẩn bị sẵn, đêm nay chúng ta rời khỏi kinh thành.”
“Rời khỏi kinh thành?” Trầm Ngư ngạc nhiên.
“Ừ.” Tiêu Dịch Thành gật đầu, không có ý giấu giếm cô điều gì. “Biên cương xảy ra chuyện. Thành Đan Dương đã thất thủ, có người trong cung báo tin: Hoàng Đế định ra tay với Tiêu gia.”
Trầm Ngư lập tức nhớ đến tình tiết này từng xuất hiện trong nguyên tác. Nhưng theo nguyên tác, Tiêu Dịch Thành không hề có ý định bỏ trốn.
Cô không nhịn được hỏi: “Phụ thân ngài thì sao? Ông ấy có biết chuyện này không?”
Tiêu Dịch Thành nhếch môi, gần như là cười lạnh: “Phụ thân không chịu đi.”
“Vậy phải làm sao?” Trầm Ngư nhìn y chằm chằm, trong lòng đầy lo lắng.
Cô sợ rằng y sẽ giống như trong nguyên tác, bị Tiêu tướng quân kéo xuống nước rồi mất mạng.
Trầm Ngư chưa bao giờ tin vào mấy câu như “Quân muốn thần chết, thần không c.h.ế.t là bất trung”.
Đặc biệt là trong tình huống Hoàng Đế của Nam Dương quốc còn chẳng phải minh quân, mà là một kẻ tầm thường và nhu nhược.
Nếu không nhờ có được một nhóm đại thần tài giỏi và có Tiêu tướng quân trấn giữ biên cương, e rằng Nam Dương quốc đã sớm diệt vong dưới vó ngựa Hung Nô.
“Ta đã đánh ngất ông ấy rồi.” Tiêu Dịch Thành thản nhiên nói.
Trước ánh mắt bàng hoàng của Trầm Ngư, y mỉm cười: “Giờ chắc ông ấy đã bị đưa ra khỏi kinh thành rồi.”
Diễn biến này hoàn toàn khác nguyên tác, khiến Trầm Ngư ngơ ngẩn cả người.
Đúng là khi cố tình tiếp cận Tiêu Dịch Thành, cô từng có ý định khuyên Tiêu Dịch Thành đưa cả nhà rời khỏi kinh thành trước khi tình tiết trong cốt truyện gốc xảy ra. Nhưng nào ngờ, lần này cô chưa kịp làm gì, chỉ mới ngủ một giấc, tỉnh dậy thì phát hiện mọi chuyện đã xong xuôi.
Thậm chí hệ thống truyện ngọt vốn giả c.h.ế.t nãy giờ cũng không nhịn được mà lên tiếng kinh ngạc:
[Không thể nào! Phản diện này vốn nghe lời phụ thân hắn nhất, sao có thể làm chuyện như vậy?]
Trầm Ngư nghe vậy lại thấy dễ chịu hơn một chút.
[Sao lại không thể? Đây mới là lựa chọn của người bình thường. Chẳng phải lỗi của mình, vậy mà cứ đ.â.m đầu vào c.h.ế.t để đánh cuộc lương tâm của kẻ khác. Đừng trách ta nói thẳng, người như vậy gọi là bệnh thần kinh.]
Trầm Ngư cực kỳ chán ghét kiểu người như Tiêu tướng quân - ngoan cố bảo thủ. Nếu muốn thỏa mãn khát vọng trung quân ái quốc của mình, vậy thì cứ việc c.h.ế.t một mình đi. Đằng này lại còn không cho phép người nhà rời đi.
Cuối cùng, sự cố chấp ấy khiến ông bị Hoàng Đế xử trảm, kéo theo cả Tiêu Dịch Thành cùng chết. Thê tử và nữ quyến trong phủ thì bị lưu đày, bán vào thanh lâu, sống kiếp người không bằng súc vật.
Nghĩ đến vết thương chi chít trên người Tiêu Dịch Thành, Trầm Ngư thầm nghĩ y đối với phụ thân mình đã quá nhân từ - chỉ đánh ngất thôi chứ chưa ra tay nặng hơn.
Cô nghiêng đầu nhìn sang Tiêu Dịch Thành, người vẫn đang nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng như trước.
Trầm Ngư cúi mắt xuống, hỏi: “Chuyện ngài cần làm đã xong chưa?”
“Xong cả rồi. Giờ có thể đi. Nàng thay y phục trước đi.”
Nói xong, Tiêu Dịch Thành xoay người bước ra khỏi phòng.
Trầm Ngư liếc nhìn cánh cửa mà Tiêu Dịch Thành vừa đóng lại, khẽ mỉm cười, rồi tháo bộ quần áo lộng lẫy nhưng chỉ mang tính trang trí mình đang mặc ra, thay bằng bộ y phục mà Tiêu Dịch Thành đã chuẩn bị cho cô - một bộ kín đáo, che phủ toàn thân.
Bây giờ mới đầu tháng Hai, nhiệt độ buổi tối cũng không cao, nên mặc bộ đồ này cũng không khiến cô cảm thấy khó chịu.
Sau khi thay đồ xong, Trầm Ngư mở cửa bước ra khỏi phòng.
Tiêu Dịch Thành nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, đưa tay về phía cô.
“Đi thôi.”
Rõ ràng là y vẫn luôn đợi bên ngoài suốt từ lúc cô thay đồ đến giờ.
Trầm Ngư gật đầu, đặt tay mình vào lòng bàn tay y, rồi cả hai cùng rời khỏi sân viện.
Lúc này, Tiêu phủ đã hoàn toàn khác hẳn so với cảnh tượng khi Trầm Ngư bước vào lúc chiều.
Bên ngoài sân của Tiêu Dịch Thành, ngay khi Trầm Ngư bước ra, cô đã thấy mấy thanh niên mặc y phục đen đứng chờ trước cổng, tay cầm lồng đèn, ánh mắt sắc bén, thân hình cường tráng - rõ ràng đều là người xuất thân từ quân đội.
Phía sau họ còn có vài gia nhân và nha hoàn đang khiêng những bọc hành lý.
“Người đông đủ chưa?” Tiêu Dịch Thành hỏi người thanh niên đứng đầu nhóm.
“Thiếu tướng quân, đông đủ cả rồi.” Người kia cung kính trả lời.
Trước đó đã có một nhóm người đi theo đoàn hộ tống Tiêu tướng quân rời khỏi kinh thành, nên lúc này số người còn lại không nhiều.
“Thế còn cô cô và gia đình bà?”
“Đại tiểu thư và toàn bộ gia quyến của cô gia cũng đã rời thành an toàn.”
Đây chính là một trong những lý do khiến Tiêu Dịch Thành nán lại. Y sợ sau khi người trong Tiêu phủ rút lui, Hoàng Đế sẽ trút hết cơn giận lên gia đình cô cô của mình, nên đã mất thời gian thuyết phục cô trường mang cả nhà rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
May thay, cô trượng của y vốn là một vị tướng dưới quyền Tiêu tướng quân, tính cách cũng không quá cố chấp như Tiêu tướng quân, nên khi Tiêu Dịch Thành đến, chỉ cần giải thích một lúc thì ông đã đồng ý.
Tiêu Dịch Thành quay đầu nhìn về phía hoàng cung, khóe môi hiện lên một nụ cười giễu cợt.
“Đi thôi, ra khỏi thành.”
Y siết c.h.ặ.t t.a.y Trầm Ngư, dẫn cô bước về phía sân viện nơi có mật đạo dẫn ra khỏi phủ.
Mật đạo này vốn là đường lui mà ông nội Tiêu Dịch Thành để lại cho con cháu đời sau.
Lão tướng quân năm xưa đã sớm nhìn thấu sự mục nát của triều đình, nên khi xây phủ tướng quân, ông đã dùng quyền thế của mình để âm thầm xây dựng đường lui cho hậu nhân.
Trong cốt truyện gốc, khi thuộc hạ của Tiêu tướng quân muốn cứu ông và Tiêu Dịch Thành khỏi ngục, cũng là nhờ những mối quan hệ và mật đạo mà lão tướng quân để lại.
Tiếc thay, lão tướng ấy lại sinh ra một người con ngu trung. Dù để lại biết bao đường lui cho hậu nhân, ông vẫn không thể cứu được cả nhà Tiêu gia khỏi tai họa.
Tiêu Dịch Thành là người đầu tiên nhảy xuống giếng khô trong sân viện bỏ hoang - lối vào mật đạo. Sau đó, nhờ sự hỗ trợ của thị vệ đứng phía trên, y kéo Trầm Ngư xuống theo.
Các gia nhân và nha hoàn khác cũng lần lượt nhảy xuống dưới giếng với sự giúp đỡ của thị vệ, rồi Tiêu Dịch Thành dẫn đầu đoàn người tiến vào đường hầm.
Một số thị vệ được phân công ở lại để xóa sạch dấu vết, sau đó cũng lập tức chui vào theo.
Sáng hôm sau.
Lâm Chiêu Vân cảm thấy mình đã có một giấc ngủ cực kỳ ngon lành đêm qua.
Tuy nhiên, có lẽ vì đêm qua quá mức hưởng thụ, nên lúc tỉnh dậy, cả người hắn vẫn còn mệt mỏi rã rời.
Hắn đưa tay dụi mắt, không muốn mở ra, vừa ngáp vừa gọi nha hoàn trực đêm vào giúp hắn rửa mặt thay y phục.
Nhưng chẳng hiểu sao, đợi mãi vẫn không thấy ai vào.
Lâm Chiêu Vân hô một tiếng: “Người đâu.”
Lần này, vẫn không có ai trả lời.
Lúc này hắn đành phải mở mắt ra, cau mày nhìn về phía ngoài phòng, trong lòng vô cùng bực bội, đã bắt đầu nghĩ đến việc xử phạt đám nha hoàn bỏ bê nhiệm vụ.
Nhưng vừa mở mắt, một tiếng thét kinh hoàng lập tức phát ra từ miệng hắn.
Ngay bên cạnh gối y… treo lơ lửng một khuôn mặt - khuôn mặt của một người đã chết.
Ánh mắt mở to vô hồn của xác c.h.ế.t kia đối diện thẳng với hắn khi hắn vừa mở mắt.
Tinh thần Lâm Chiêu Vân lập tức tỉnh táo lại. Hắn hoảng loạn bò dậy, không kịp xỏ giày, cũng không màng hình tượng, lao ra khỏi phòng hét lớn:
“Người đâu! Mau đến đây!”
Tuy nhiên, hắn lại không chú ý đến một cái chân thò ra ngay sát cửa, liền vấp phải và ngã sấp mặt xuống nền đất.
Lâm Chiêu Vân hoảng sợ quay đầu lại nhìn, liền thấy nha hoàn trực đêm mà hắn gọi nãy giờ đang ngồi dựa vào trụ cột ngoài cửa, đôi mắt nhắm nghiền.
“Công tử, có chuyện gì vậy?”
Lúc này, người hầu trong viện cuối cùng cũng nghe thấy tiếng hét của Lâm Chiêu Vân, vội vàng chạy vào.
Vừa bước vào, họ đã thấy Lâm Chiêu Vân chỉ mặc mỗi áo trong, tóc tai bù xù nằm bẹp trước cửa, liền thất kinh, lập tức tiến lại đỡ hắn dậy.
Có người còn phát hiện mấy nha hoàn và gia nhân khác nằm ngổn ngang trong sân, sau khi kiểm tra mới quay lại bẩm báo:
“Công tử, bọn họ đều trúng mê dược.”
Lâm Chiêu Vân lúc này chẳng còn tâm trí đâu để quan tâm bọn hạ nhân sống c.h.ế.t ra sao.
Hắn run rẩy đưa tay chỉ vào trong phòng, nghiến răng nói: “Lấy… lấy thứ đó xuống.”
Thứ đó? Thứ gì?
Đám thị vệ thoáng sửng sốt, nhưng vẫn nghe lệnh đi vào trong. Chốc lát sau, họ mặt mày tái mét, khiêng ra một thi thể.
Người c.h.ế.t đó đã bị ai đó giúp nhắm mắt lại. Lâm Chiêu Vân lúc này cũng dần bình tĩnh hơn sau cơn sốc ban đầu.
“Có ai nhận ra hắn không?” Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc của xác chết, hỏi với giọng nặng nề.
Đúng lúc này, quản gia vội vàng chạy đến sau khi nghe tin.
Vừa bước vào, ông liền nghe được câu hỏi của Lâm Chiêu Vân.
Quản gia theo bản năng cúi đầu nhìn cái xác trên đất, thoáng sững người rồi thốt lên: “Đây là…”
Nhưng lời nói chưa kịp hoàn, ông như sực tỉnh và im bặt.
Lâm Chiêu Vân nghe thấy giọng ông ta, quay đầu lại, nheo mắt hỏi: “Diệu thúc, thúc nhận ra hắn?”
Lâm Diệu gật đầu nghiêm nghị. Ông liếc nhìn xung quanh thấy thị vệ vẫn đứng lố nhố bên cạnh, bèn vẫy tay đuổi họ ra ngoài, rồi mới trầm giọng nói:
“Nhị công tử, người này chính là mật thám mà phủ ta từng phái đến phủ Tiêu tướng quân.”
Lâm Chiêu Vân nghe xong cũng giật mình.
Hắn vốn biết phụ thân mình có cài người vào Tiêu phủ, hơn nữa, chính hắn cũng từng thông qua người này để truyền tin cho Tiêu tướng quân rằng Tiêu Dịch Thành sa vào nữ sắc ở Hồi Xuân Lâu.
Thế mà người vốn nên ở trong phủ Tiêu lại trở thành một xác c.h.ế.t treo ngay đầu giường hắn.
Rõ ràng, thân phận của người này đã bị bại lộ. Mà Tiêu gia cũng đã biết rõ đây là người do phủ họ Lâm phái đến.
Điều khiến Lâm Chiêu Vân càng thêm kinh hoàng chính là: Giữa đêm khuya, trong phủ đầy người canh gác, vậy mà đối phương vẫn có thể lén đưa một xác c.h.ế.t vào, treo ngay trên đầu giường hắn nhưng không một ai hay biết.
Nếu như… mục đích thật sự của đối phương không phải để hù dọa, mà là để g.i.ế.c người thì sao?
Càng nghĩ, sắc mặt Lâm Chiêu Vân càng trở nên u ám.
Đúng lúc này, đám nha hoàn và gia nhân bị hạ mê dược cũng dần tỉnh lại. Lâm Diệu cho người tra hỏi, nhưng họ đều nói rằng mình chỉ nhớ đến khi uống trà rồi bất ngờ thấy buồn ngủ, sau đó không biết gì nữa, nên ông ta đành thả họ ra.
Nha hoàn bị hôn mê trước cửa phòng - người lẽ ra sáng nay sẽ giúp Lâm Chiêu Vân rửa mặt thay y phục - vừa tỉnh lại đã thấy hắn đứng ngoài cửa, trên người chỉ mặc mỗi trung y. Nàng vội vàng bước vào phòng, lấy một chiếc áo choàng rồi cẩn thận tiến lại gần định khoác lên cho hắn.
Thế nhưng lúc này, trong lòng Lâm Chiêu Vân đầy rẫy nỗi sợ hãi, hành động của nàng vô tình lại chọc giận hắn.
Lâm Chiêu Vân giật lấy áo choàng từ tay nha hoàn, rồi ném mạnh vào mặt nàng, nghiến răng quát lớn:
“Đám các ngươi đều điếc và mù hết rồi sao? Có người khiêng xác c.h.ế.t vào tận phòng ta mà không ai hay biết? Nuôi các ngươi có ích gì? Đều là một lũ ăn hại!”
Bị uy h.i.ế.p đến tính mạng, Lâm Chiêu Vân nào còn giữ nổi vẻ ôn hòa thường ngày.
Nha hoàn bị áo choàng quật vào mặt, đau rát đến mức gần như bật khóc. Nhưng nàng đành phải cố nhịn, không dám rơi nước mắt, sợ rằng sẽ khiến Lâm Chiêu Vân nổi giận hơn nữa.
Dù vậy, trong lòng nàng vẫn cảm thấy vô cùng tủi thân.
Dù sao thì bọn họ cũng chỉ là đám gia nhân làm việc trong viện, thân phận thấp kém, không có quyền can thiệp gì cả. Huống hồ người kia kia còn có thể vượt qua được tầng tầng lớp lớp thị vệ canh giữ của phủ Tể Tướng để vào đến đây, thì những kẻ hầu hạ như họ sao có thể phát hiện được?
Nhưng cho dù có bao nhiêu oan ức đi nữa, cũng chẳng ai dám hé răng.
Giống như nha hoàn này, những người hầu còn lại chỉ biết quỳ rạp dưới đất, im lặng chịu đựng cơn thịnh nộ của Lâm Chiêu Vân.
Nhưng rất nhanh cô đã lấy lại tinh thần, rời khỏi giường, mặc quần áo rồi ngồi bên mép giường tìm giày.
Trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng yếu ớt rọi qua cửa sổ.
Ánh sáng mờ mờ khiến cô không sao tìm được đôi giày.
Đúng lúc Trầm Ngư bắt đầu bực bội, bỗng có tiếng động nhẹ vang lên, sau đó là ánh sáng lay động lan khắp căn phòng.
Trầm Ngư giật mình vì cảnh tượng bất ngờ này. Cô nhìn theo âm thanh, thấy Tiêu Dịch Thành đang cầm dụng cụ đánh lửa trong một tay, tay kia cẩn thận che chắn ngọn nến, vừa làm vừa mỉm cười nói chuyện với cô.
“Sao ngài không lên tiếng?” Trầm Ngư tức giận hỏi.
“Ta sợ đánh thức nàng.” Tiêu Dịch Thành đáp.
Sau khi đặt chiếc đèn lên bàn, y bước nhanh đến gần Trầm Ngư.
Nhìn thấy chân cô vẫn chưa mang giày, y lập tức quỳ xuống, không nói lời nào mà cầm lấy đôi hài thêu đỏ bên cạnh, giúp cô xỏ vào.
Trầm Ngư theo phản xạ nắm lấy tay y: “Ta tự mang được. Ngài còn đang bị thương.”
Nhưng Tiêu Dịch Thành không để ý tới lời từ chối của cô, vẫn kiên quyết mang giày cho cô xong mới đứng dậy.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gọi: “Công tử.”
Tiêu Dịch Thành xoay người nói: “Vào đi.”
Ngay sau đó, mấy nha hoàn nối đuôi nhau bước vào, đặt các hộp cơm lên bàn rồi lặng lẽ lui ra.
“Dùng bữa trước đã.” Tiêu Dịch Thành kéo tay Trầm Ngư lại gần bàn.
Y mở hộp cơm, bắt đầu gắp thức ăn ra cho cô.
Trầm Ngư đã ngủ cả buổi chiều, bụng quả thật đã đói meo, nên ngoan ngoãn nhận lấy đũa từ tay y.
Món ăn đều nhẹ nhàng thanh đạm, đúng khẩu vị của cô.
Tiêu Dịch Thành không ăn cùng cô, chỉ ngồi một bên lặng lẽ quan sát. Mỗi khi thấy món nào cô thích, y sẽ gắp thêm bỏ vào bát cô.
Chờ đến khi Trầm Ngư ăn xong, đặt đũa xuống, Tiêu Dịch Thành mới mở miệng: “Lát nữa mặc y phục ta chuẩn bị sẵn, đêm nay chúng ta rời khỏi kinh thành.”
“Rời khỏi kinh thành?” Trầm Ngư ngạc nhiên.
“Ừ.” Tiêu Dịch Thành gật đầu, không có ý giấu giếm cô điều gì. “Biên cương xảy ra chuyện. Thành Đan Dương đã thất thủ, có người trong cung báo tin: Hoàng Đế định ra tay với Tiêu gia.”
Trầm Ngư lập tức nhớ đến tình tiết này từng xuất hiện trong nguyên tác. Nhưng theo nguyên tác, Tiêu Dịch Thành không hề có ý định bỏ trốn.
Cô không nhịn được hỏi: “Phụ thân ngài thì sao? Ông ấy có biết chuyện này không?”
Tiêu Dịch Thành nhếch môi, gần như là cười lạnh: “Phụ thân không chịu đi.”
“Vậy phải làm sao?” Trầm Ngư nhìn y chằm chằm, trong lòng đầy lo lắng.
Cô sợ rằng y sẽ giống như trong nguyên tác, bị Tiêu tướng quân kéo xuống nước rồi mất mạng.
Trầm Ngư chưa bao giờ tin vào mấy câu như “Quân muốn thần chết, thần không c.h.ế.t là bất trung”.
Đặc biệt là trong tình huống Hoàng Đế của Nam Dương quốc còn chẳng phải minh quân, mà là một kẻ tầm thường và nhu nhược.
Nếu không nhờ có được một nhóm đại thần tài giỏi và có Tiêu tướng quân trấn giữ biên cương, e rằng Nam Dương quốc đã sớm diệt vong dưới vó ngựa Hung Nô.
“Ta đã đánh ngất ông ấy rồi.” Tiêu Dịch Thành thản nhiên nói.
Trước ánh mắt bàng hoàng của Trầm Ngư, y mỉm cười: “Giờ chắc ông ấy đã bị đưa ra khỏi kinh thành rồi.”
Diễn biến này hoàn toàn khác nguyên tác, khiến Trầm Ngư ngơ ngẩn cả người.
Đúng là khi cố tình tiếp cận Tiêu Dịch Thành, cô từng có ý định khuyên Tiêu Dịch Thành đưa cả nhà rời khỏi kinh thành trước khi tình tiết trong cốt truyện gốc xảy ra. Nhưng nào ngờ, lần này cô chưa kịp làm gì, chỉ mới ngủ một giấc, tỉnh dậy thì phát hiện mọi chuyện đã xong xuôi.
Thậm chí hệ thống truyện ngọt vốn giả c.h.ế.t nãy giờ cũng không nhịn được mà lên tiếng kinh ngạc:
[Không thể nào! Phản diện này vốn nghe lời phụ thân hắn nhất, sao có thể làm chuyện như vậy?]
Trầm Ngư nghe vậy lại thấy dễ chịu hơn một chút.
[Sao lại không thể? Đây mới là lựa chọn của người bình thường. Chẳng phải lỗi của mình, vậy mà cứ đ.â.m đầu vào c.h.ế.t để đánh cuộc lương tâm của kẻ khác. Đừng trách ta nói thẳng, người như vậy gọi là bệnh thần kinh.]
Trầm Ngư cực kỳ chán ghét kiểu người như Tiêu tướng quân - ngoan cố bảo thủ. Nếu muốn thỏa mãn khát vọng trung quân ái quốc của mình, vậy thì cứ việc c.h.ế.t một mình đi. Đằng này lại còn không cho phép người nhà rời đi.
Cuối cùng, sự cố chấp ấy khiến ông bị Hoàng Đế xử trảm, kéo theo cả Tiêu Dịch Thành cùng chết. Thê tử và nữ quyến trong phủ thì bị lưu đày, bán vào thanh lâu, sống kiếp người không bằng súc vật.
Nghĩ đến vết thương chi chít trên người Tiêu Dịch Thành, Trầm Ngư thầm nghĩ y đối với phụ thân mình đã quá nhân từ - chỉ đánh ngất thôi chứ chưa ra tay nặng hơn.
Cô nghiêng đầu nhìn sang Tiêu Dịch Thành, người vẫn đang nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng như trước.
Trầm Ngư cúi mắt xuống, hỏi: “Chuyện ngài cần làm đã xong chưa?”
“Xong cả rồi. Giờ có thể đi. Nàng thay y phục trước đi.”
Nói xong, Tiêu Dịch Thành xoay người bước ra khỏi phòng.
Trầm Ngư liếc nhìn cánh cửa mà Tiêu Dịch Thành vừa đóng lại, khẽ mỉm cười, rồi tháo bộ quần áo lộng lẫy nhưng chỉ mang tính trang trí mình đang mặc ra, thay bằng bộ y phục mà Tiêu Dịch Thành đã chuẩn bị cho cô - một bộ kín đáo, che phủ toàn thân.
Bây giờ mới đầu tháng Hai, nhiệt độ buổi tối cũng không cao, nên mặc bộ đồ này cũng không khiến cô cảm thấy khó chịu.
Sau khi thay đồ xong, Trầm Ngư mở cửa bước ra khỏi phòng.
Tiêu Dịch Thành nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, đưa tay về phía cô.
“Đi thôi.”
Rõ ràng là y vẫn luôn đợi bên ngoài suốt từ lúc cô thay đồ đến giờ.
Trầm Ngư gật đầu, đặt tay mình vào lòng bàn tay y, rồi cả hai cùng rời khỏi sân viện.
Lúc này, Tiêu phủ đã hoàn toàn khác hẳn so với cảnh tượng khi Trầm Ngư bước vào lúc chiều.
Bên ngoài sân của Tiêu Dịch Thành, ngay khi Trầm Ngư bước ra, cô đã thấy mấy thanh niên mặc y phục đen đứng chờ trước cổng, tay cầm lồng đèn, ánh mắt sắc bén, thân hình cường tráng - rõ ràng đều là người xuất thân từ quân đội.
Phía sau họ còn có vài gia nhân và nha hoàn đang khiêng những bọc hành lý.
“Người đông đủ chưa?” Tiêu Dịch Thành hỏi người thanh niên đứng đầu nhóm.
“Thiếu tướng quân, đông đủ cả rồi.” Người kia cung kính trả lời.
Trước đó đã có một nhóm người đi theo đoàn hộ tống Tiêu tướng quân rời khỏi kinh thành, nên lúc này số người còn lại không nhiều.
“Thế còn cô cô và gia đình bà?”
“Đại tiểu thư và toàn bộ gia quyến của cô gia cũng đã rời thành an toàn.”
Đây chính là một trong những lý do khiến Tiêu Dịch Thành nán lại. Y sợ sau khi người trong Tiêu phủ rút lui, Hoàng Đế sẽ trút hết cơn giận lên gia đình cô cô của mình, nên đã mất thời gian thuyết phục cô trường mang cả nhà rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
May thay, cô trượng của y vốn là một vị tướng dưới quyền Tiêu tướng quân, tính cách cũng không quá cố chấp như Tiêu tướng quân, nên khi Tiêu Dịch Thành đến, chỉ cần giải thích một lúc thì ông đã đồng ý.
Tiêu Dịch Thành quay đầu nhìn về phía hoàng cung, khóe môi hiện lên một nụ cười giễu cợt.
“Đi thôi, ra khỏi thành.”
Y siết c.h.ặ.t t.a.y Trầm Ngư, dẫn cô bước về phía sân viện nơi có mật đạo dẫn ra khỏi phủ.
Mật đạo này vốn là đường lui mà ông nội Tiêu Dịch Thành để lại cho con cháu đời sau.
Lão tướng quân năm xưa đã sớm nhìn thấu sự mục nát của triều đình, nên khi xây phủ tướng quân, ông đã dùng quyền thế của mình để âm thầm xây dựng đường lui cho hậu nhân.
Trong cốt truyện gốc, khi thuộc hạ của Tiêu tướng quân muốn cứu ông và Tiêu Dịch Thành khỏi ngục, cũng là nhờ những mối quan hệ và mật đạo mà lão tướng quân để lại.
Tiếc thay, lão tướng ấy lại sinh ra một người con ngu trung. Dù để lại biết bao đường lui cho hậu nhân, ông vẫn không thể cứu được cả nhà Tiêu gia khỏi tai họa.
Tiêu Dịch Thành là người đầu tiên nhảy xuống giếng khô trong sân viện bỏ hoang - lối vào mật đạo. Sau đó, nhờ sự hỗ trợ của thị vệ đứng phía trên, y kéo Trầm Ngư xuống theo.
Các gia nhân và nha hoàn khác cũng lần lượt nhảy xuống dưới giếng với sự giúp đỡ của thị vệ, rồi Tiêu Dịch Thành dẫn đầu đoàn người tiến vào đường hầm.
Một số thị vệ được phân công ở lại để xóa sạch dấu vết, sau đó cũng lập tức chui vào theo.
Sáng hôm sau.
Lâm Chiêu Vân cảm thấy mình đã có một giấc ngủ cực kỳ ngon lành đêm qua.
Tuy nhiên, có lẽ vì đêm qua quá mức hưởng thụ, nên lúc tỉnh dậy, cả người hắn vẫn còn mệt mỏi rã rời.
Hắn đưa tay dụi mắt, không muốn mở ra, vừa ngáp vừa gọi nha hoàn trực đêm vào giúp hắn rửa mặt thay y phục.
Nhưng chẳng hiểu sao, đợi mãi vẫn không thấy ai vào.
Lâm Chiêu Vân hô một tiếng: “Người đâu.”
Lần này, vẫn không có ai trả lời.
Lúc này hắn đành phải mở mắt ra, cau mày nhìn về phía ngoài phòng, trong lòng vô cùng bực bội, đã bắt đầu nghĩ đến việc xử phạt đám nha hoàn bỏ bê nhiệm vụ.
Nhưng vừa mở mắt, một tiếng thét kinh hoàng lập tức phát ra từ miệng hắn.
Ngay bên cạnh gối y… treo lơ lửng một khuôn mặt - khuôn mặt của một người đã chết.
Ánh mắt mở to vô hồn của xác c.h.ế.t kia đối diện thẳng với hắn khi hắn vừa mở mắt.
Tinh thần Lâm Chiêu Vân lập tức tỉnh táo lại. Hắn hoảng loạn bò dậy, không kịp xỏ giày, cũng không màng hình tượng, lao ra khỏi phòng hét lớn:
“Người đâu! Mau đến đây!”
Tuy nhiên, hắn lại không chú ý đến một cái chân thò ra ngay sát cửa, liền vấp phải và ngã sấp mặt xuống nền đất.
Lâm Chiêu Vân hoảng sợ quay đầu lại nhìn, liền thấy nha hoàn trực đêm mà hắn gọi nãy giờ đang ngồi dựa vào trụ cột ngoài cửa, đôi mắt nhắm nghiền.
“Công tử, có chuyện gì vậy?”
Lúc này, người hầu trong viện cuối cùng cũng nghe thấy tiếng hét của Lâm Chiêu Vân, vội vàng chạy vào.
Vừa bước vào, họ đã thấy Lâm Chiêu Vân chỉ mặc mỗi áo trong, tóc tai bù xù nằm bẹp trước cửa, liền thất kinh, lập tức tiến lại đỡ hắn dậy.
Có người còn phát hiện mấy nha hoàn và gia nhân khác nằm ngổn ngang trong sân, sau khi kiểm tra mới quay lại bẩm báo:
“Công tử, bọn họ đều trúng mê dược.”
Lâm Chiêu Vân lúc này chẳng còn tâm trí đâu để quan tâm bọn hạ nhân sống c.h.ế.t ra sao.
Hắn run rẩy đưa tay chỉ vào trong phòng, nghiến răng nói: “Lấy… lấy thứ đó xuống.”
Thứ đó? Thứ gì?
Đám thị vệ thoáng sửng sốt, nhưng vẫn nghe lệnh đi vào trong. Chốc lát sau, họ mặt mày tái mét, khiêng ra một thi thể.
Người c.h.ế.t đó đã bị ai đó giúp nhắm mắt lại. Lâm Chiêu Vân lúc này cũng dần bình tĩnh hơn sau cơn sốc ban đầu.
“Có ai nhận ra hắn không?” Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc của xác chết, hỏi với giọng nặng nề.
Đúng lúc này, quản gia vội vàng chạy đến sau khi nghe tin.
Vừa bước vào, ông liền nghe được câu hỏi của Lâm Chiêu Vân.
Quản gia theo bản năng cúi đầu nhìn cái xác trên đất, thoáng sững người rồi thốt lên: “Đây là…”
Nhưng lời nói chưa kịp hoàn, ông như sực tỉnh và im bặt.
Lâm Chiêu Vân nghe thấy giọng ông ta, quay đầu lại, nheo mắt hỏi: “Diệu thúc, thúc nhận ra hắn?”
Lâm Diệu gật đầu nghiêm nghị. Ông liếc nhìn xung quanh thấy thị vệ vẫn đứng lố nhố bên cạnh, bèn vẫy tay đuổi họ ra ngoài, rồi mới trầm giọng nói:
“Nhị công tử, người này chính là mật thám mà phủ ta từng phái đến phủ Tiêu tướng quân.”
Lâm Chiêu Vân nghe xong cũng giật mình.
Hắn vốn biết phụ thân mình có cài người vào Tiêu phủ, hơn nữa, chính hắn cũng từng thông qua người này để truyền tin cho Tiêu tướng quân rằng Tiêu Dịch Thành sa vào nữ sắc ở Hồi Xuân Lâu.
Thế mà người vốn nên ở trong phủ Tiêu lại trở thành một xác c.h.ế.t treo ngay đầu giường hắn.
Rõ ràng, thân phận của người này đã bị bại lộ. Mà Tiêu gia cũng đã biết rõ đây là người do phủ họ Lâm phái đến.
Điều khiến Lâm Chiêu Vân càng thêm kinh hoàng chính là: Giữa đêm khuya, trong phủ đầy người canh gác, vậy mà đối phương vẫn có thể lén đưa một xác c.h.ế.t vào, treo ngay trên đầu giường hắn nhưng không một ai hay biết.
Nếu như… mục đích thật sự của đối phương không phải để hù dọa, mà là để g.i.ế.c người thì sao?
Càng nghĩ, sắc mặt Lâm Chiêu Vân càng trở nên u ám.
Đúng lúc này, đám nha hoàn và gia nhân bị hạ mê dược cũng dần tỉnh lại. Lâm Diệu cho người tra hỏi, nhưng họ đều nói rằng mình chỉ nhớ đến khi uống trà rồi bất ngờ thấy buồn ngủ, sau đó không biết gì nữa, nên ông ta đành thả họ ra.
Nha hoàn bị hôn mê trước cửa phòng - người lẽ ra sáng nay sẽ giúp Lâm Chiêu Vân rửa mặt thay y phục - vừa tỉnh lại đã thấy hắn đứng ngoài cửa, trên người chỉ mặc mỗi trung y. Nàng vội vàng bước vào phòng, lấy một chiếc áo choàng rồi cẩn thận tiến lại gần định khoác lên cho hắn.
Thế nhưng lúc này, trong lòng Lâm Chiêu Vân đầy rẫy nỗi sợ hãi, hành động của nàng vô tình lại chọc giận hắn.
Lâm Chiêu Vân giật lấy áo choàng từ tay nha hoàn, rồi ném mạnh vào mặt nàng, nghiến răng quát lớn:
“Đám các ngươi đều điếc và mù hết rồi sao? Có người khiêng xác c.h.ế.t vào tận phòng ta mà không ai hay biết? Nuôi các ngươi có ích gì? Đều là một lũ ăn hại!”
Bị uy h.i.ế.p đến tính mạng, Lâm Chiêu Vân nào còn giữ nổi vẻ ôn hòa thường ngày.
Nha hoàn bị áo choàng quật vào mặt, đau rát đến mức gần như bật khóc. Nhưng nàng đành phải cố nhịn, không dám rơi nước mắt, sợ rằng sẽ khiến Lâm Chiêu Vân nổi giận hơn nữa.
Dù vậy, trong lòng nàng vẫn cảm thấy vô cùng tủi thân.
Dù sao thì bọn họ cũng chỉ là đám gia nhân làm việc trong viện, thân phận thấp kém, không có quyền can thiệp gì cả. Huống hồ người kia kia còn có thể vượt qua được tầng tầng lớp lớp thị vệ canh giữ của phủ Tể Tướng để vào đến đây, thì những kẻ hầu hạ như họ sao có thể phát hiện được?
Nhưng cho dù có bao nhiêu oan ức đi nữa, cũng chẳng ai dám hé răng.
Giống như nha hoàn này, những người hầu còn lại chỉ biết quỳ rạp dưới đất, im lặng chịu đựng cơn thịnh nộ của Lâm Chiêu Vân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương