“Ta đợi.”
Tiêu Dịch Thành chỉ dùng đúng một câu nhàn nhạt để đáp lại lời đe dọa của Lâm Chiêu Vân.
Hôm nay, y trông có vẻ khác thường, khiến Trầm Ngư không kìm được mà lén liếc nhìn y một cái.
Người đàn ông trước mặt dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu lại, gương mặt lập tức trở về vẻ dịu dàng thường ngày.
“Trầm Ngư." Y gọi tên cô, giống như bao lần trước kia.
Trầm Ngư gạt bỏ những nghi ngờ còn sót lại trong lòng, khẽ mỉm cười ngượng ngùng rồi lao vào vòng tay y.
Lâm Chiêu Vân đang quỳ bên cửa, nhìn thấy hai người họ gần gũi như vậy, hận ý trong lòng càng thêm sâu. Hắn trừng mắt nhìn bóng lưng của Tiêu Dịch Thành đầy căm hận, lảo đảo đứng dậy, rồi lao thẳng ra khỏi phòng.
Ngoài cửa, Nguỵ ma ma vẫn đang run rẩy dựa vào cột. Thấy Lâm Chiêu Vân bước ra, bà ta theo bản năng gọi một tiếng “Lâm công tử" rồi định bước tới kiểm tra vết thương ở cổ hắn do bị Tiêu Dịch Thành siết chặt.
Nhưng Lâm Chiêu Vân lại hất bà ra đầy thô bạo, mặt mày u ám, sải bước rời khỏi Hồi Xuân Lâu.
Nguỵ ma ma nhìn vết bầm trên cổ hắn mà chân mềm nhũn. Bà ta biết lần này mình tiêu rồi.
Tuy vết thương của Lâm Chiêu Vân không phải do bà gây ra, nhưng đã bị thương trong Hồi Xuân Lâu, ai dám chắc vị công tử được nuông chiều kia sẽ không lôi bà ra làm vật tế?
Ngoài Lâm Chiêu Vân ra, bà còn phải đối mặt với cơn giận của Tiêu Dịch Thành.
Chỉ mới bảy ngày kể từ lễ xuất các của Trầm Ngư. Theo lý, giờ này cô vẫn là người của Tiêu Dịch Thành.
Nhưng bà lại tin lời Lâm Chiêu Vân, nghĩ rằng Tiêu Dịch Thành bị Tiêu tướng quân giám sát, không thể đến gặp Trầm Ngư nữa, nên mới "bán" cô cho Lâm Chiêu Vân.
Nếu lời Lâm Chiêu Vân là thật, thì hành động của bà chẳng có gì đáng trách. Vấn đề là Tiêu Dịch Thành đã quay lại.
Người mà theo lời Lâm Chiêu Vân nói là trọng thương nằm liệt giường, giờ lại xuất hiện sừng sững trước mặt bà ta.
Không biết lần này y sẽ trừng phạt bà ta như thế nào.
Trong phòng, Trầm Ngư cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng khoảnh khắc co lao vào lồng ngục rộng lớn kia, ôm lấy tấm lưng rắn chắc của y, cô bỗng nhận ra điều gì đó.
Trầm Ngư rút khỏi vòng tay y, hạ tay xuống nhìn lòng bàn tay mình.
Vết m.á.u đỏ tươi in trên làn da trắng bệch khiến đồng tử cô co lại.
Trầm Ngư sững người một lát, rồi ngẩng đầu nhìn Tiêu Dịch Thành vẫn đang mỉm cười dịu dàng. Hạ mắt xuống, cô nhẹ nhàng kéo mở chiếc trường bào đen trên người y.
Lớp áo lót trắng bên trong đã bị m.á.u thấm đẫm, mùi m.á.u tươi xộc thẳng vào mũi cô.
“Ngài…” Trầm Ngư cắn môi, dè dặt lên tiếng, “... bị thương rồi.”
Dù chưa nhìn kỹ, cô cũng có thể đoán được tình trạng cơ thể y thê thảm thế nào.
Vì lượng m.á.u thấm qua hai lớp áo thế này, tuyệt đối không thể là do một hai vết thương nhỏ gây ra.
Trầm Ngư lại nhớ tới lời của Lâm Chiêu Vân hai ngày trước rằng Tiêu Dịch Thành bị đánh đến không dậy nổi.
Cô mím môi, không kìm được mà vươn tay cởi bỏ lớp áo cuối cùng của y.
Cơ bụng rắn chắc hiện ra trước mắt.
Nhưng thân thể vốn khỏe mạnh, đẹp đẽ ấy giờ đã bị những vết thương sâu hoắm hủy hoại.
Ngón tay Trầm Ngư nhẹ nhàng chạm vào mép một vết thương, cơ bụng của Tiêu Dịch Thành co giật mấy lần.
“Đau không?” Xô hỏi khẽ.
Nhưng vừa dứt lời, cô đã thấy mình hỏi một câu thật ngu ngốc.
Thương nặng đến mức m.á.u vẫn chưa ngừng chảy, làm sao có thể không đau?
Thế mà Tiêu Dịch Thành lại dịu dàng đáp: “Không đau.”
Y chỉ hận mình đến quá muộn, để tên tiện nhân Lâm Chiêu Vân làm ô uế ánh mắt của Trầm Ngư.
Trầm Ngư mím chặt môi. Nhìn gương mặt tái nhợt của y, cô bỗng nhào tới, ôm lấy cổ y.
Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên môi y, trước cả khi y kịp phản ứng.
Ngay sau đó, Trầm Ngư lại trở về chỗ cũ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Đi tìm đại phu băng bó vết thương của ngài trước đã.”
Tiêu Dịch Thành đưa tay chạm nhẹ khóe môi vừa được hôn, sững người một thoáng, rồi nở một nụ cười rạng rỡ.
“Được.”
Y như thể đang ngoan ngoãn nghe lời Trầm Ngư.
Tiêu Dịch Thành chỉnh lại áo, nắm tay cô, quay người rời khỏi phòng.
Khi bước xuống lầu, họ chạm mặt Nguỵ ma ma đang đứng dưới chân cầu thang, mặt mày vẫn chưa hết bàng hoàng.
Tiêu Dịch Thành không thèm liếc nhìn bà ta lấy một cái, kéo tay Trầm Ngư đi thẳng ra cửa lớn Hồi Xuân Lâu.
Sảnh tầng một vẫn còn rất nhiều khách. Thấy hai người tay trong tay, ai nấy đều đưa mắt nhìn, xì xào bàn tán.
Nguỵ ma ma, ban đầu còn sợ Tiêu Dịch Thành đến tìm bà tính sổ, nhưng khi thấy y quyết định đưa Trầm Ngư đi, thì không nhịn được mà lên tiếng gọi: “Tiêu công tử.”
Tiêu Dịch Thành dừng bước, quay đầu lại nhìn bà bằng ánh mắt vô cảm.
Nguỵ ma ma bị ánh mắt đó dọa cho hoảng sợ, nhưng nhanh chóng nhớ tới những lợi ích Trầm Ngư có thể mang lại, bèn lấy hết can đảm nói: “Tiêu công tử, Trầm Ngư vẫn là người của Hồi Xuân Lâu.”
“Ha.”
Trầm Ngư, tay vẫn bị y nắm chặt, bật cười khẽ.
Nhìn người phụ nữ trung niên vừa sợ hãi vừa tham lam kia, cô không khỏi thầm vỗ tay trong lòng vì sự “gan dạ” của bà.
Đã nuốt lời với Tiêu Dịch Thành, còn dám mặt dày đứng ra ngăn cản. Quả là không biết sống chết.
Tiếng cười của Trầm Ngư khiến Nguỵ ma ma giật mình. Ánh mắt bà khi nhìn cô lộ rõ vẻ uy hiếp.
Nhưng thiếu nữ từng ngoan ngoãn nghe lời bà vì bị đe dọa, giờ chỉ nhàn nhạt liếc qua, rồi quay sang nhìn ngài trai tuấn tú bên cạnh.
“Công tử~” Trầm Ngư kéo dài giọng gọi Tiêu Dịch Thành.
Nguỵ ma ma lập tức thấy người đàn ông vừa rồi còn lạnh lùng như băng đá kia lại nở một nụ cười nhè nhẹ.
“Ta ở đây.” Tiêu Dịch Thành đáp lại cô.
Y liếc mắt nhìn ra ngoài cửa Hồi Xuân Lâu, liền có một tiểu đồng đi vào.
Tiêu Dịch Thành nhận lấy túi vải mà người hầu Tiêu gia đưa, liếc lạnh Nguỵ ma ma một cái, rồi ném túi đó vào lòng bà.
Nguỵ ma ma theo phản xạ đón lấy, mở ra xem, thấy mấy thỏi vàng bên trong, đôi mắt sáng bừng, miệng lập tức nở nụ cười nịnh nọt quen thuộc:
“Tiêu công tử, vậy từ giờ Trầm Ngư nhà ta đành giao cho ngài chăm sóc. Ngài cứ đưa nàng về trước đi, việc sang tên đổi chủ, ta sẽ sai người lên nha môn làm sau.”
Số vàng này thực ra còn không bằng số tiền bà kiếm được nếu giữ Trầm Ngư ở lại Hồi Xuân Lâu. Nhưng bà tự nhận là kẻ biết điều.
Đã đắc tội với Tiêu Dịch Thành, giờ y muốn người thì bà đành thuận theo.
Dù gì, số tiền chuộc thân này cũng xem như phần bù lỗ.
Một mũi tên trúng hai đích.
Trong lòng đang vui vẻ, Nguỵ ma ma lại không hề nhận ra ánh mắt Tiêu Dịch Thành nhìn mình, như đang nhìn một người sắp chết.
Trầm Ngư kéo tay y, y mới thu lại ánh nhìn, rồi đưa cô lên chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn bên ngoài.
Tuy nhiên, Tiêu Dịch Thành không quay về Tiêu phủ ngay, mà ra lệnh cho xa phu đánh xe đến một hiệu thuốc, để cho đại phu thay băng vết thương.
Sau khi vết thương được xử lý xong, Trầm Ngư lại lên xe cùng y, lần này mới thực sự hướng về Tiêu phủ.
Trong xe, Trầm Ngư vén rèm cửa, nhìn ra cảnh vật bên ngoài mà từ khi đến thế giới này cô chưa từng được nhìn thấy, không khỏi thở dài một hơi.
Cuối cùng cô cũng rời khỏi Hồi Xuân Lâu ghê tởm kia.
Nghĩ đến Hồi Xuân Lâu, cô lại không kìm được mà quay sang liếc nhìn Tiêu Dịch Thành.
Lúc này, y đang tựa vào vách xe nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng ngay khi cảm nhận được ánh mắt của cô, y lập tức mở mắt ra nhìn cô.
“Có chuyện gì sao?” Giọng y dịu dàng.
Trầm Ngư chớp mắt, nói: “Ta nghe Lâm Chiêu Vân nói, vết thương trên người ngài là do phụ thân ngài gây ra. Giờ ngài đưa ta về như vậy, lỡ như ông ấy nổi giận rồi đuổi ta đi thì làm sao đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiêu Dịch Thành đáp: “Ông ấy sẽ không có cơ hội đó.”
Giọng điệu chắc nịch ấy khiến Trầm Ngư không khỏi ngẩn người nhìn y.
Tiêu Dịch Thành cảm thấy ánh mắt cô có phần khác thường, không khỏi quay mặt đi.
“Trên mặt ta có gì sao?” Y hỏi.
Nghe vậy, Trầm Ngư khẽ lắc đầu: “Không có.”
“Chỉ là ta cảm thấy Tiêu công tử có chút gì đó… không giống trước kia.”
Trầm Ngư không thể nói rõ rốt cuộc là khác ở chỗ nào, nhưng cô cảm nhận được một sự thay đổi không thể nắm bắt đang diễn ra trong con người y.
Tiêu Dịch Thành mỉm cười: “Có lẽ do ta bị đánh một trận nên đầu óc tỉnh táo hơn.”
Y trông rất điềm nhiên, như thể những vết thương trên người chẳng đáng để bận tâm.
Trầm Ngư không nói gì thêm, chỉ tựa vào vách xe tiếp tục nhìn ra ngoài.
Tuy ánh mắt cô đang nhìn phong cảnh, nhưng tâm trí thì lại phiêu du nơi khác.
[Chuyện gì đang xảy ra vậy?] Trầm Ngư hỏi hệ thống.
[Ta nhớ trong cốt truyện gốc không hề có đoạn này.]
Hệ thống đáp: [Theo cốt truyện, ký chủ vốn không nên có dính líu gì đến phản diện. Có lẽ vì ký chủ cứ nhất quyết đi cùng Tiêu Dịch Thành nên mới khiến phụ thân hắn nổi giận.]
Trầm Ngư lạnh lùng cười trong lòng.
[Ngươi tưởng ta ngốc sao? Nếu không có ngươi đứng sau giở trò, thì có người phụ thân nào lại vì chuyện vặt vãnh mà đánh con mình đến suýt c.h.ế.t chứ?]
Theo kịch bản gốc, Tiêu Dịch Thành là con trai độc nhất của Tiêu tướng quân. Trong xã hội phong kiến lạc hậu như Nam Dương quốc, ai tin được rằng một người đàn ông sẽ ra tay độc ác đến mức ấy với đứa con kế thừa dòng dõi của mình?
Hệ thống vẫn cố chấp: [Có lẽ Tiêu tướng quân là người nghiêm khắc, trong mắt không chứa được một hạt cát nên mới ra tay nặng như vậy.]
Nghe xong, ánh mắt Trầm Ngư hiện lên vẻ giễu cợt. So với lý do hệ thống đưa ra, cô càng tin rằng việc Tiêu tướng quân đến tận nơi ép cô đoạn tuyệt quan hệ với Tiêu Dịch Thành hợp lý hơn nhiều.
Xe ngựa khẽ đung đưa, chẳng bao lâu sau đã đến gần Tiêu phủ.
Trầm Ngư hạ rèm xe xuống, thu lại ánh mắt.
Xe ngựa được đánh vào từ cửa hông phủ, rồi dừng lại.
Tiêu Dịch Thành mở mắt ra ngay khi xe dừng.
Y bước xuống trước, rồi đứng bên ngoài xe, một tay vén rèm, tay kia đưa ra đón Trầm Ngư.
Trầm Ngư mím môi, đặt bàn tay trái vào lòng bàn tay y, nhờ lực của y đỡ lấy, nhẹ nhàng nhảy xuống xe.
Xa phu đánh xe đi về phía chuồng ngựa, còn Tiêu Dịch Thành thì nắm tay Trầm Ngư, đưa cô đi thẳng về hậu viện nơi mình ở, sắp xếp cho cô ở tại gian phòng sát vách với phòng y.
Trước khi đi đón cô, Tiêu Dịch Thành đã bảo người trong phủ chuẩn bị căn phòng này.
Phòng bài trí đơn giản gọn gàng, không ngờ lại rất hợp mắt Trầm Ngư.
“Nàng nghỉ ngơi trước đi, tối nay ta sẽ đến tìm nàng.” Sau khi đưa cô vào phòng, Tiêu Dịch Thành dặn dò.
Trầm Ngư nhìn gương mặt tái nhợt của y, khẽ gật đầu.
Tiêu Dịch Thành nở một nụ cười nhẹ nhõm, rồi xoay người rời khỏi viện.
Trong phòng có một chiếc giường bạt bộ lớn, chăn đệm bên trên trông vô cùng êm ái.
Từ lúc xuyên đến thế giới này, Trầm Ngư chưa từng có một ngày nào ngủ yên.
Hồi Xuân Lâu không phải nơi có thể yên tâm nghỉ ngơi.
Nhưng giờ cô đang ở Tiêu phủ, bên cạnh Tiêu Dịch Thành, nên cảm giác mệt mỏi cũng theo đó dâng lên.
Trầm Ngư xoay người đóng cửa phòng, rồi lập tức lao lên giường chui vào trong đống chăn mềm mại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cùng lúc đó, tại phủ Tể Tướng.
Lâm Chiêu Vân đang ôm chặt lấy đùi phụ thân mình - Tể Tướng đương triều, khóc lóc thảm thiết.
“Phụ thân, người nhất định phải đòi lại công bằng cho nhi tử! Tên Tiêu Dịch Thành đó hung ác vô cùng, hôm nay suýt chút nữa đã bóp cổ c.h.ế.t con! Người nhất định phải bắt hắn trả giá!”
Lâm Chiêu Vân là con trai út mà Tể Tướng sinh lúc về gia, phía trên lại có huynh trưởng nên ngày thường được Tể Tướng cưng chiều hết mực
Thấy con trai út khóc lóc thảm thương như vậy, lửa giận trong lòng Lâm tể tướng bốc lên. Nhưng nghĩ đến tình hình triều đình buổi chầu sáng nay, ánh mắt ông ta lại dịu xuống.
Ông nhẹ nhàng xoa đầu con trai, an ủi: “Con đừng vội. Tiêu gia sẽ không còn chống đỡ được bao lâu nữa. Đến lúc đó, phụ thân nhất định sẽ đưa Tiêu Dịch Thành ra, tặng cho con tự tay báo thù.”
Lâm Chiêu Vân ngẩn người: “Tiêu gia xảy ra chuyện gì?”
Lâm tể tướng cười đầy đắc ý: “Đêm qua có tin khẩn từ biên cương, nói rằng thành Đan Dương đã bị Hung Nô chiếm đóng.”
“Nhưng chuyện đó liên quan gì đến Tiêu gia?”
“Có người đứng ra cáo trạng, nói rằng trong phủ của Tiêu tướng quân ở biên giới đã phát hiện thư từ qua lại giữa ông ta và Hung Nô. Bệ hạ đã giao vụ này cho ta xử lý.”
Nụ cười kỳ quái hiện lên trên gương mặt già nua của Lâm tể tướng. Lâm Chiêu Vân hiểu rõ ẩn ý trong nụ cười đó, cơn tức trong lòng hắn dần tiêu tan.
Nhưng hận ý đối với Tiêu Dịch Thành lại càng sâu sắc hơn, thậm chí hắn còn lộ vẻ chờ mong được xem kịch hay.
Cả kinh thành đều biết Lâm tể tướng và Tiêu tướng quân là hai trụ cột của Nam Dương quốc - một văn, một võ - nhưng xưa nay chưa từng ưa nhau.
Giờ đây, Hoàng Đế lại cố ý giao vụ này cho Lâm tể tướng xử lý, ý đồ thực sự của lão, ai cũng có thể đoán ra.
Và kết cục của Tiêu tướng quân, cũng chẳng cần nói thêm.
Hoàng Đế hiện tại của Nam Dương là người lòng dạ hẹp hòi lại đa nghi. Kể từ khi Tiêu tướng quân đánh bại Hung Nô sáu tháng trước, được lòng dân chúng khắp nơi, thậm chí có thời gian dân tình còn tôn sùng ông hơn cả Hoàng Đế.
Điều này, đối với một vị vua ngu ngốc và đa nghi, là điều không thể chấp nhận được.
Thế nên, lần này Hoàng Đế tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội đoạt lại binh quyền từ tay Tiêu tướng quân.
Dù tất cả mọi người đều biết Tiêu tướng quân không bao giờ phản quốc - chỉ cần Hoàng Đế không tin, thì cho dù là giả, cũng sẽ bị biến thành thật.
Lâm Chiêu Vân cười lạnh, lại cúi đầu thỉnh cầu Lâm tể tướng: “Phụ thân, chuyện này nhất định phải làm thật nhanh… Với lại, nếu có người đến Tiêu phủ bắt người, nhất định phải báo trước cho nhi tử một tiếng.”
Lâm tể tướng nghĩ rằng con trai mình nóng lòng báo thù, nên không chút do dự mà gật đầu: “Yên tâm, phụ thân sẽ giúp con toại nguyện.”
Nhưng Lâm Chiêu Vân lúc này lại nghĩ, khi triều đình tới bắt người, hắn phải đi trước một bước… để đưa Trầm Ngư rời khỏi Tiêu phủ.
Mặc dù Lâm Chiêu Vân đã bị Tiêu Dịch Thành dọa cho phải bỏ chạy khỏi Hồi Xuân Lâu, nhưng hắn vẫn luôn âm thầm theo dõi động tĩnh của Tiêu Dịch Thành và Trầm Ngư. Vì vậy, khi Tiêu Dịch Thành vừa chuộc thân cho Trầm Ngư và đưa cô về Tiêu phủ, thì Lâm Chiêu Vân - lúc đó đang gọi đại phu đến chữa trị vết bầm trên cổ - đã sớm biết chuyện.
Lòng Lâm Chiêu Vân như tan nát vì hành động của Trầm Ngư.
Hắn không thể hiểu nổi, rõ ràng khi nãy cô còn kiên quyết kháng cự đụng chạm của hắn, thậm chí không tiếc lời mắng chửi, vậy mà vừa quay đi chưa được bao lâu, cô đã ngoan ngoãn theo Tiêu Dịch Thành về nhà.
Chẳng lẽ cô thật sự thích Tiêu Dịch Thành đến vậy sao?
Điều khiến hắn càng thêm đau lòng là cho dù đến nước này rồi, hắn vẫn không thể buông bỏ Trầm Ngư. Đến tận bây giờ, điều hắn nghĩ tới vẫn là làm sao để cô không bị Tiêu gia kéo xuống vực thẳm.
Sau khi chào từ biệt phụ thân và trở về tiểu viện của mình, Lâm Chiêu Vân ngồi xuống ghế mềm trong phòng, để nha hoàn bôi thuốc lên cổ, trong lòng thì rối bời bởi mọi chuyện xảy ra trong ngày.
Lúc nha hoàn vô tình bôi thuốc mạnh tay, Lâm Chiêu Vân đau đến nhăn mặt, lập tức đẩy mạnh cô gái trước mặt ngã nhào xuống đất.
“Đồ hậu đậu vô dụng! Giữ ngươi lại có ích gì chứ?”
Lâm Chiêu Vân đá vào người nha hoàn đang quỳ dưới đất, trút hết sự uất ức mà hắn phải gánh chịu trong ngày hôm nay lên cô gái vô tội ấy.
“Chỉ vì ngươi nghĩ ta thích ngươi, nên mới dám làm ta bị thương như thế à? Ta không cho ngươi cơ hội nào nữa đâu! Một kỹ nữ mà cũng dám coi thường ta! Chờ Tiêu gia c.h.ế.t hết, ta sẽ bắt ngươi về làm thiếp, để xem cả đời ngươi có chạy thoát nổi không!”
Ánh mắt Lâm Chiêu Vân nhìn chằm chằm vào cô gái đang run rẩy trước mặt, nhưng lời hắn nói thì rõ ràng là nhắm đến Trầm Ngư.
Sau một tràng mắng nhiếc dài, Lâm Chiêu Vân cuối cùng cũng xả được cơn phẫn nộ dồn nén suốt ngày hôm nay.
“Cút ra ngoài.” Hắn liếc qua nha hoàn đang run lẩy bẩy.
Cô gái vội vàng bò dậy, cúi người thật sâu rồi lui ra ngoài.
“Gọi Tử Yên đến đây.”
Vừa bước ra đến cửa, nàng đã nghe thấy mệnh lệnh lạnh lùng của Lâm Chiêu Vân.
Nàng lập tức gật đầu rồi quay người đi sang tiểu viện khác để truyền lời.
Tử Yên là nhất đẳng nha hoàn bên cạnh Lâm Chiêu Vân, nhan sắc xinh đẹp bậc nhất, thân phận cũng gần như một tiểu thiếp.
Mặc dù Lâm Chiêu Vân chưa cưới chính thê, nhưng bên cạnh hắn chưa bao giờ thiếu phụ nữ hầu hạ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện