Cùng lúc đó, tại Tiêu phủ.
Tiêu phu nhân đang ngồi trong vườn cùng vài vị phu nhân quen thân ngắm hoa.
Bên cạnh họ là mấy tiểu thư chừng mười lăm, mười sáu tuổi, ánh mắt tò mò nhìn ngắm khắp nơi trong Tiêu phủ.
Một trong các phu nhân đưa mắt nhìn mấy thiếu nữ bên cạnh rồi bỗng quay sang hỏi Tiêu phu nhân:
“tẩu tẩu à, Dịch Thành đâu rồi? Trở về kinh lâu như vậy mà người làm cô cô này vẫn chưa gặp qua tiểu tử này đâu. Gọi nó ra đây cho ta nhìn mặt một chút đi.”
Vị phu nhân này chính là em gái ruột duy nhất của Tiêu tướng quân. Năm xưa, bà được gả cho một vị tướng trẻ triển vọng dưới trướng của Tiêu tướng quân. Lần này, bà hồi kinh theo lời mời của anh trai, với mục đích giúp chọn thê tử cho Tiêu Dịch Thành.
Sau khi trò chuyện sơ qua với mấy vị phu nhân mà Tiêu phu nhân mời đến, Tiêu cô cô đã âm thầm đưa ra quyết định, liền bảo người gọi Tiêu Dịch Thành tới.
Dù gì chuyện này cũng phải là đôi bên tình nguyện mới được, đâu thể chỉ mình họ vừa ý cô nương là xong. Huống hồ, danh tiếng của Tiêu Dịch Thành bên ngoài cũng không tốt đẹp gì.
Tiêu cô cô sợ nếu cứ thế chuyển lời với đối phương, e rằng bên kia sẽ chẳng hài lòng. Vì vậy, bà bèn nhân dịp ngắm hoa hôm nay, định đưa Tiêu Dịch Thành ra mắt mấy cô nương kia một phen, để họ thấy rằng thiếu gia nhà họ Tiêu phong độ nhã nhặn, hoàn toàn không phải kẻ thô lỗ như lời đồn.
Tiêu Dịch Thành đã bị giam trong sân viện riêng suốt mấy ngày. Trong khoảng thời gian đó, y từng lén tìm cách trốn ra vài lần. Nhưng Tiêu tướng quân hiểu rõ con trai mình như lòng bàn tay, tất cả những chỗ y có thể chạy đến đều đã được bố trí thị vệ canh gác ngày đêm.
Sau mấy lần thử và thất bại, Tiêu Dịch Thành hoàn toàn từ bỏ ý định, đành yên phận ở trong sân tìm cách khác. Tiếc rằng đến hôm nay, y vẫn chưa nghĩ ra được kế sách nào khả thi.
Khi người bên phía mẹ tới gọi y, Tiêu Dịch Thành thoạt đầu còn do dự. Y biết họ muốn gì.
Nhưng sau khi suy nghĩ, y cảm thấy nếu cứ để cha mẹ tiếp tục lãng phí tâm huyết vào mình thì chi bằng dứt khoát khiến họ hết hy vọng, nên rốt cuộc cũng ngoan ngoãn theo chân thị nữ đi đến hoa viên trong phủ.
Vừa thấy Tiêu Dịch Thành xuất hiện, Tiêu cô cô đã gọi đầy thân thiết:
“Thành Nhi à.”
Tiêu phu nhân tuy không nói gì, nhưng ánh mắt rạng ngời khi thấy con trai cũng đủ để lộ niềm vui.
Chỉ là từ đầu đến cuối, Tiêu Dịch Thành vẫn mím chặt môi, không nói lời nào.
Mãi cho đến khi Tiêu cô cô khéo léo dẫn dắt, bảo y trò chuyện với mấy thiếu nữ đang tò mò nhìn y, Tiêu Dịch Thành mới đột nhiên lên tiếng:
“Mẫu thân, cô cô, hai người đừng phí công nữa. Con đã có người trong lòng rồi, sẽ không nghĩ đến ai khác đâu. Xin cũng đừng làm mất thời gian của các tiểu thư.”
Ngay khi Tiêu Dịch Thành vừa mở lời, sắc mặt Tiêu phu nhân lập tức thay đổi. Nhưng chưa kịp ngăn lại, y đã nói hết mọi điều mình muốn nói.
Bầu không khí trong vườn bỗng trở nên căng thẳng. Mấy vị phu nhân được mời đến đều lộ vẻ không vui, ánh mắt nhìn người nhà họ Tiêu đầy bất mãn.
Thế này là thế nào?
Cho dù thân phận Tiêu phu nhân cao quý hơn họ thì cũng không thể hành xử như vậy.
Bọn họ mang theo con gái ngoan hiền tới để xem mắt, vậy mà thiếu gia Tiêu phủ lại ngang nhiên tuyên bố trước mặt mọi người rằng mình đã có người trong lòng. Chẳng khác nào xé nát mặt mũi của họ rồi giẫm đạp không thương tiếc.
Tiêu phu nhân vội vàng nở nụ cười gượng, lên tiếng xoa dịu rồi đích thân tiễn các vị khách ra khỏi phủ.
Đến khi quay lại hoa viên, vẻ mặt bà đã phủ đầy tức giận.
Tiêu cô cô lúc này cũng đang mắng Tiêu Dịch Thành:
“Con làm cái gì vậy hả? Con đang giẫm đạp lên danh dự của cha mẹ và của cả cô cô đây đấy! Con có biết để thuyết phục các phu nhân đó mang con gái tới xem mắt là chuyện khó khăn thế nào không?”
Tiêu Dịch Thành không chút lay động:
“Con đã nói với cha mẹ rằng con có người trong lòng rồi. Khi các người sắp xếp mấy buổi xem mắt này, đã nghĩ đến cảm xúc của con chưa? Đã nghĩ đến cảm nhận của các tiểu thư kia chưa?”
Tiêu phu nhân vừa về đến nơi thì nghe trọn những lời ấy. Toàn thân bà run rẩy vì tức giận, bà lập tức túm lấy cổ áo Tiêu Dịch Thành rồi tát hắn một cái trời giáng.
Ngay khoảnh khắc bàn tay chạm vào mặt con trai, Tiêu phu nhân liền c.h.ế.t sững.
“Thành… Thành Nhi, mẫu thân không cố ý. Mẫu thân chỉ là quá nóng ruột thôi.”
Tiêu co co vội chen vào, đứng chắn giữa hai mẹ con:
“Trời ơi, tẩu tẩu làm gì vậy? Thành Nhi còn nhỏ dại, có gì từ từ nói, đánh nó làm gì!”
Tiêu Dịch Thành lại chẳng hề để tâm. Y chỉ đưa tay xoa nhẹ chỗ bị đánh:
“Nếu mẫu thân muốn đánh, cứ đánh đi. Nhưng quyết định của con sẽ không thay đổi. Con đã có người mình thích, và sẽ không bao giờ đi xem mắt ai khác.”
Làm như vậy không chỉ có lỗi với Trầm Ngư, mà còn thiếu tôn trọng với những tiểu thư được đưa tới gặp mặt hôm nay.
Lời nói của Tiêu Dịch Thành khiến Tiêu phu nhân thấy nhói lòng. Tuy bình thường bà dịu dàng nho nhã, nhưng lúc này cũng không thể không nổi giận với đứa con trai cố chấp.
“Con có người trong lòng ư? Nhưng nàng ta có phải xuất thân đàng hoàng không? Nàng ta chỉ là kỹ nữ trong thanh lâu! Nếu con cưới loại phụ nữ đó vào cửa, thiên hạ sẽ cười vào mặt nhà họ Tiêu chúng ta!”
Tiêu Dịch Thành mím môi, lạnh nhạt đáp:
“Mẫu thân, con đã nói rồi, nàng ấy bị cha mẹ ruột bán vào thanh lâu. Đó không phải là lựa chọn của nàng ấy.”
Tiêu Dịch Thành nhớ lại vẻ mong manh, yếu ớt của Trầm Ngư khi đối diện với y, sự tự ti cô che giấu vì thân phận kỹ nữ… Y lại càng thấy xót xa, thương tiếc.
Tiêu cô cô nhìn đứa cháu cứng đầu của mình, lại nhìn tẩu tẩu đầy phẫn nộ bên cạnh, đành phải đứng ra hòa giải:
“Tẩu tẩu, Dịch Thành, hai người nghe ta nói đã.”
Bà nhìn Tiêu Dịch Thành với vẻ nghiêm túc:
“Con đã đem lòng yêu một kỹ nữ, cô cô không trách. Nhưng nếu muốn cưới nàng ta, thì nhất định không thể. Dịch Thành, con phải biết mình là ai. Mọi lời nói, hành động của còn đều đại biểu cho thể diện của phụ thân và mẫu thân của con. Con làm như vậy không cảm thấy phụ lòng bao năm dạy dỗ của họ sao?”
Dừng một chút, thấy Tiêu Dịch Thành lộ chút d.a.o động, Tiêu cô cô tiếp tục:
“Nếu con thật sự muốn đưa nàng ta về, cô cô có thể giúp con thuyết phục phụ thân. Nhưng nàng ta chỉ có thể làm thiếp. Cưới làm chính thê là điều tuyệt đối không thể.
Chỉ cần con ngoan ngoãn chịu thành thân, cô cô và mẫu thân sẽ chọn cho con một vị tiểu thư đoan trang, hiền thục. Sau khi thành thân rồi, đợi ít lâu sau, con đưa nàng ta vào phủ cũng không muộn. Nhưng bây giờ, tuyệt đối đừng cãi lời cha mẹ và cô cô.”
Lời Tiêu cô cô nói là chân thành, cũng là cách tốt nhất mà những nữ nhân xuất thân danh môn thế gia ở kinh thành có thể nghĩ ra.
Nhưng nghe xong, Tiêu Dịch Thành lại chấn động trong thoáng chốc.
Trầm Ngư làm thiếp ư?
Sao có thể như vậy được? Ai dám để Trầm Ngư làm thiếp? Ai xứng để cô làm thiếp?
Ý nghĩ ấy lướt qua tâm trí y, chưa kịp định hình thì đã bị y gạt bỏ theo bản năng.
Y lập tức lắc đầu, từ chối thẳng thừng:
“Cô cô, làm như vậy chẳng phải đang lừa gạt người khác sao? Con không thể làm chuyện như vậy. Và con tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.”
Tiêu cô cô bị từ chối liên tiếp, tâm trạng cũng bắt đầu bực bội:
“Vậy con muốn thế nào?”
“Con đã nói rồi, con muốn cưới nàng ấy đàng hoàng, danh chính ngôn thuận, tổ chức hôn lễ nghiêm chỉnh.”
“Ta thấy đầu óc con thật sự hỏng rồi!” Một tiếng quát vang lên từ phía sau ba người.
Tiêu Dịch Thành quay đầu lại, thấy phụ thân mình đang giận dữ bước tới. Rõ ràng, ông đã nghe hết những lời vừa rồi.
Ánh mắt Tiêu tướng quân sắc như dao, khí thế áp người. Nhưng Tiêu Dịch Thành vẫn không hề nhượng bộ. Y đứng yên tại chỗ, ánh mắt cứng rắn nhìn thẳng vào phụ thân.
Thái độ này chỉ khiến Tiêu tướng quân thêm giận dữ. Ông đưa tay giật lấy cây roi trang trí treo trong đình, vung mạnh về phía Tiêu Dịch Thành.
Tiêu Dịch Thành cắn răng, không tránh né, để roi quất thẳng lên người.
Tiếng rên khẽ bật ra từ cổ họng y, nhưng trận đòn chưa dừng lại ở đó.
Tiêu tướng quân, vì tức giận đến cực độ, liên tiếp vung roi lần thứ hai, thứ ba…
Mãi cho đến khi Tiêu phu nhân và Tiêu cô cô hét lên rồi lao tới ngăn cản, Tiêu tướng quân mới bừng tỉnh khỏi cơn giận dữ.
Lúc này, người Tiêu Dịch Thành đã bê bết máu.
Tiêu Dịch Thành ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Tiêu tướng quân bằng ánh mắt vô cảm, rồi nhắm mắt lại và ngã xuống bất tỉnh.
Tiêu phu nhân vội vàng chạy tới đỡ lấy con trai, còn Tiêu tướng quân cũng lùi về sau một bước vì ánh mắt vừa rồi của Dịch Thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiêu phu nhân vừa khóc vừa đánh ông: “Ông làm gì vậy? Ai cho ông ra tay? Nếu Thành Nhi có mệnh hệ gì, ta sẽ không tha cho ông đâu!”
Trong Tiêu phủ, cảnh tượng trở nên hỗn loạn. Nước mắt lưng tròng, Tiêu phu nhân vội sai người lập tức đi mời đại phu.
Tiêu tướng quân lúc này cũng đã tỉnh táo lại. Nhìn con trai mình bị đánh đến mức thảm hại, trong lòng ông không khỏi hối hận.
Ông... ông thật sự đã mất kiểm soát.
Xưa nay Tiêu Dịch Thành luôn nghe lời, vậy mà lần này, chỉ vì một kỹ nữ nơi thanh lâu, không chỉ chống đối ông hết lần này đến lần khác mà còn dám nói những lời khiến các quý phu nhân mất mặt. Làm sao ông không nổi giận cho được?
Người hầu nhanh chóng mời được đại phu đến. Tiêu tướng quân quả thật đã ra tay quá nặng.
Tiêu phu nhân và Tiêu cô cô đứng ngoài phòng của Tiêu Dịch Thành, thấy nha hoàn bê ra từng chậu máu, không cầm nổi nước mắt, chỉ biết ôm khăn tay nức nở.
Đại phu già râu dài bận rộn suốt một canh giờ mới xử lý xong vết thương chồng chất trên người Tiêu Dịch Thành.
Ông lau mồ hôi trên trán, cầm lấy giấy bút do tiểu đồng đưa, viết đơn thuốc rồi sai người đi hiệu thuốc lấy thuốc.
Nhìn về phía Tiêu tướng quân và mọi người, ánh mắt đại phu tràn đầy bi thương.
“Là ai lại ra tay tàn nhẫn đến vậy? May mà vị thiếu gia này thể chất tốt, nếu không, người khác mà chịu trận đòn thế này thì e là đã mất mạng rồi.”
Tiêu tướng quân nghe vậy, sắc mặt đầy xấu hổ. Tiêu phu nhân cũng cúi đầu lặng lẽ rơi lệ.
Thấy tình hình như vậy, đại phu không nói thêm nữa. Ông chỉ dặn nha hoàn chuẩn bị thuốc ngay khi mang về, nấu thật kỹ cho thiếu gia uống.
“Vết thương này tuyệt đối không thể xem nhẹ. Thuốc ta kê phải uống đúng giờ mỗi ngày. Nếu bệnh nhân không bị sốt thì tai qua nạn khỏi. Nhưng nếu đột ngột sốt cao, xin phu nhân lập tức phái người đến báo cho lão phu.” Nói xong, ông thu dọn hành lý rồi rời khỏi phủ họ Tiêu, hiển nhiên là không muốn nán lại lâu thêm nữa.
Tiêu phu nhân dù đang tranh cãi với tướng quân, nhưng nghe lời dặn của đại phu, đành nén nghẹn ngào, tự tay trả tiền thuốc rồi sai nha hoàn thân cận tiễn ông ra cửa.
Sau khi mọi người rời khỏi sân, bà lại quay sang trừng mắt với Tiêu tướng quân một lần nữa.
Rồi bà lặng lẽ bước vào phòng con trai.
Tiêu tướng quân một mình đứng giữa sân, ngẩng tay lên nhìn bàn tay từng cầm roi đánh con, trong lòng trống rỗng, nhất thời không nhớ nổi tại sao mình lại ra tay nặng như vậy.
Mặc dù gia nhân trong phủ hết lòng chăm sóc cho Tiêu Dịch Thành, thuốc thang cũng được đun sắc đúng giờ theo lời dặn, nhưng đến nửa đêm hôm đó, Dịch Thành vẫn lên cơn sốt cao.
Tiêu phu nhân lo cho con trai nên từ buổi chiều đã ở bên cạnh chăm sóc. Nhờ vậy, khi Dịch Thành bắt đầu phát sốt, bà lập tức cho người đi mời đại phu đã đến ban sáng.
“Đại phu, con trai của ta… nó sẽ ổn chứ?” Tiêu phu nhân nước mắt rưng rưng hỏi.
Đại phu an ủi: “Phu nhân, xin đừng quá lo lắng. Chỉ cần hạ được sốt là sẽ ổn.”
Nói xong, ông sai người mang khăn sạch và chậu nước vào.
Đích thân ông nhúng khăn vào nước lạnh, vắt khô rồi đặt lên trán Dịch Thành. Đồng thời giục người mang thuốc sắc đến.
Ông lay tỉnh Dịch Thành, đút cho y uống hết bát thuốc.
Tiêu Dịch Thành lúc này đầu óc mơ hồ, những ký ức quen thuộc chợt hiện lên rồi vụt tắt ngay sau đó.
Y sốt ruột muốn níu giữ những ký ức ấy, nhưng hoàn toàn bất lực.
Y cảm nhận được có thứ gì đó được đặt lên trán mình, rồi bị thay thế bằng một vật gì đó lạnh hơn.
Ý thức của y ngày càng mơ hồ, như thể rơi vào một nơi vô định.
Trước mắt, một bóng hình thiếu nữ mờ ảo dần hiện ra. Cô mặc bộ váy trắng đơn sơ, bước từng bước về phía y, tà váy nhẹ lay theo gió, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt khiến đôi mắt Tiêu Dịch Thành chói lòa.
Trong lòng Tiêu Dịch Thành bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi vô cùng, y bản năng đuổi theo bóng hình ấy.
“Đừng đi!” Y gọi.
Hoặc cũng có thể không phải chính y đang nói.
Thiếu nữ phía trước dường như nghe thấy tiếng y, bước chân chững lại. Cô đứng yên một lát rồi từ từ xoay người.
Một gương mặt xinh đẹp đến mức không lời nào diễn tả được hiện ra trước mắt Dịch Thành.
Y chớp mắt, đúng lúc ấy, đầu đau như muốn nổ tung.
“A!”
Chàng trai nằm trên giường đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn.
Tiêu phu nhân vội lao tới, thấy con trai không rõ vì sao đột nhiên ngồi bật dậy, mắt mở to, nhưng bên trong lại không có chút thần thái nào.
“Thành Nhi!” Bà kêu lên, nhưng ngay sau đó, Tiêu Dịch Thành lại nằm xuống giường.
Vì thay đổi tư thế đột ngột, vết thương vừa được băng bó cẩn thận lại tiếp tục rỉ máu.
Đại phu vội giữ chặt cơ thể đang quằn quại của Tiêu Dịch Thành, ra lệnh mang băng mới và rắc lại thuốc cầm máu.
Sau một đêm giày vò, đến gần sáng, cơn sốt trên trán Tiêu Dịch Thành mới từ từ hạ xuống.
Tiêu tướng quân đứng ngoài phòng nhìn con trai, trong lòng càng thêm hối hận. Ông chờ suốt đêm, mãi đến khi trời tờ mờ sáng, đại phu rời đi, ông mới loạng choạng lùi lại mấy bước, suýt đứng không vững.
“Tướng quân!”
Quản gia bên cạnh vội đỡ lấy cơ thể đang lung lay của ông.
Ông ta cau mày khuyên: “Tướng quân nên về phòng nghỉ một lát đi ạ. Thiếu gia tỉnh lại, lão nô sẽ lập tức báo tin.”
Tiêu tướng quân lắc đầu:
“Không cần.”
Ngừng lại một chút, ông nói thêm: “Đi chuẩn bị xe ngựa. Ta vào cung, thỉnh ngự y.”
Ông muốn mời ngự y đến xem cho Thành Nhi, như thế mới yên tâm được.
Quản gia không khuyên được, đành vâng lệnh đi chuẩn bị xe.
Không lâu sau khi Tiêu tướng quân rời phủ, Tiêu Nghị Thành nằm li bì suốt đêm vì sốt cao cuối cùng cũng tỉnh lại.
Vừa mở mắt, ánh mắt y đã dừng trên đầu giường khắc hoa, như thể nơi đó có thứ gì rất cuốn hút.
“Thành Nhi, con tỉnh rồi!”
Tiêu phu nhân thấy con trai mở mắt liền chạy tới bên giường, giọng vẫn còn nghẹn ngào.
Âm thanh ấy dường như kéo Tiêu Dịch Thành ra khỏi cõi mơ hồ.
Y quay đầu nhìn bà, ngắm kỹ gương mặt ấy một lúc rồi mới khẽ gọi: “Mẫu thân.”
Nhưng ánh mắt lạnh nhạt của con khiến lòng phu nhân Tiêu bất chợt trĩu nặng.
“Thành Nhi…”
Tiêu phu nhân không kìm được, lại khẽ gọi con một tiếng.
Lần này, Tiêu Dịch Thành đáp lại vài câu.
“Mẫu thân, con không sao.”
Tiêu Dịch Thành chớp mắt, giọng nói với phu nhân Tiêu đã khôi phục lại sự dịu dàng thường ngày.
Tiêu phu nhân thở phào nhẹ nhõm, đưa tay nắm lấy tay con trai đang đặt bên người.
“Con không sao là tốt rồi! Không sao là tốt rồi…”
Bà và Tiêu tướng quân đã thành thân hơn hai mươi năm, chỉ có một đứa con trai là Tiêu Dịch Thành. Nếu lần này con xảy ra chuyện gì, bà thật sự không biết phải sống sao nữa.
Tiêu Dịch Thành không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng siết tay mẹ, như để an ủi.
Không lâu sau, Tiêu tướng quân quay trở về phủ cùng một vị ngự y được mời từ trong cung.
Tuy nhiên, chẩn đoán của ngự y cũng giống hệt lời vị đại phu già đã khám cho Tiêu Dịch Thành trước đó, đơn thuốc kê ra cũng có hiệu quả tương tự.
Thế nhưng, có lẽ vì đó là lời của ngự y nên lúc này Tiêu tướng quân mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu phu nhân đang ngồi trong vườn cùng vài vị phu nhân quen thân ngắm hoa.
Bên cạnh họ là mấy tiểu thư chừng mười lăm, mười sáu tuổi, ánh mắt tò mò nhìn ngắm khắp nơi trong Tiêu phủ.
Một trong các phu nhân đưa mắt nhìn mấy thiếu nữ bên cạnh rồi bỗng quay sang hỏi Tiêu phu nhân:
“tẩu tẩu à, Dịch Thành đâu rồi? Trở về kinh lâu như vậy mà người làm cô cô này vẫn chưa gặp qua tiểu tử này đâu. Gọi nó ra đây cho ta nhìn mặt một chút đi.”
Vị phu nhân này chính là em gái ruột duy nhất của Tiêu tướng quân. Năm xưa, bà được gả cho một vị tướng trẻ triển vọng dưới trướng của Tiêu tướng quân. Lần này, bà hồi kinh theo lời mời của anh trai, với mục đích giúp chọn thê tử cho Tiêu Dịch Thành.
Sau khi trò chuyện sơ qua với mấy vị phu nhân mà Tiêu phu nhân mời đến, Tiêu cô cô đã âm thầm đưa ra quyết định, liền bảo người gọi Tiêu Dịch Thành tới.
Dù gì chuyện này cũng phải là đôi bên tình nguyện mới được, đâu thể chỉ mình họ vừa ý cô nương là xong. Huống hồ, danh tiếng của Tiêu Dịch Thành bên ngoài cũng không tốt đẹp gì.
Tiêu cô cô sợ nếu cứ thế chuyển lời với đối phương, e rằng bên kia sẽ chẳng hài lòng. Vì vậy, bà bèn nhân dịp ngắm hoa hôm nay, định đưa Tiêu Dịch Thành ra mắt mấy cô nương kia một phen, để họ thấy rằng thiếu gia nhà họ Tiêu phong độ nhã nhặn, hoàn toàn không phải kẻ thô lỗ như lời đồn.
Tiêu Dịch Thành đã bị giam trong sân viện riêng suốt mấy ngày. Trong khoảng thời gian đó, y từng lén tìm cách trốn ra vài lần. Nhưng Tiêu tướng quân hiểu rõ con trai mình như lòng bàn tay, tất cả những chỗ y có thể chạy đến đều đã được bố trí thị vệ canh gác ngày đêm.
Sau mấy lần thử và thất bại, Tiêu Dịch Thành hoàn toàn từ bỏ ý định, đành yên phận ở trong sân tìm cách khác. Tiếc rằng đến hôm nay, y vẫn chưa nghĩ ra được kế sách nào khả thi.
Khi người bên phía mẹ tới gọi y, Tiêu Dịch Thành thoạt đầu còn do dự. Y biết họ muốn gì.
Nhưng sau khi suy nghĩ, y cảm thấy nếu cứ để cha mẹ tiếp tục lãng phí tâm huyết vào mình thì chi bằng dứt khoát khiến họ hết hy vọng, nên rốt cuộc cũng ngoan ngoãn theo chân thị nữ đi đến hoa viên trong phủ.
Vừa thấy Tiêu Dịch Thành xuất hiện, Tiêu cô cô đã gọi đầy thân thiết:
“Thành Nhi à.”
Tiêu phu nhân tuy không nói gì, nhưng ánh mắt rạng ngời khi thấy con trai cũng đủ để lộ niềm vui.
Chỉ là từ đầu đến cuối, Tiêu Dịch Thành vẫn mím chặt môi, không nói lời nào.
Mãi cho đến khi Tiêu cô cô khéo léo dẫn dắt, bảo y trò chuyện với mấy thiếu nữ đang tò mò nhìn y, Tiêu Dịch Thành mới đột nhiên lên tiếng:
“Mẫu thân, cô cô, hai người đừng phí công nữa. Con đã có người trong lòng rồi, sẽ không nghĩ đến ai khác đâu. Xin cũng đừng làm mất thời gian của các tiểu thư.”
Ngay khi Tiêu Dịch Thành vừa mở lời, sắc mặt Tiêu phu nhân lập tức thay đổi. Nhưng chưa kịp ngăn lại, y đã nói hết mọi điều mình muốn nói.
Bầu không khí trong vườn bỗng trở nên căng thẳng. Mấy vị phu nhân được mời đến đều lộ vẻ không vui, ánh mắt nhìn người nhà họ Tiêu đầy bất mãn.
Thế này là thế nào?
Cho dù thân phận Tiêu phu nhân cao quý hơn họ thì cũng không thể hành xử như vậy.
Bọn họ mang theo con gái ngoan hiền tới để xem mắt, vậy mà thiếu gia Tiêu phủ lại ngang nhiên tuyên bố trước mặt mọi người rằng mình đã có người trong lòng. Chẳng khác nào xé nát mặt mũi của họ rồi giẫm đạp không thương tiếc.
Tiêu phu nhân vội vàng nở nụ cười gượng, lên tiếng xoa dịu rồi đích thân tiễn các vị khách ra khỏi phủ.
Đến khi quay lại hoa viên, vẻ mặt bà đã phủ đầy tức giận.
Tiêu cô cô lúc này cũng đang mắng Tiêu Dịch Thành:
“Con làm cái gì vậy hả? Con đang giẫm đạp lên danh dự của cha mẹ và của cả cô cô đây đấy! Con có biết để thuyết phục các phu nhân đó mang con gái tới xem mắt là chuyện khó khăn thế nào không?”
Tiêu Dịch Thành không chút lay động:
“Con đã nói với cha mẹ rằng con có người trong lòng rồi. Khi các người sắp xếp mấy buổi xem mắt này, đã nghĩ đến cảm xúc của con chưa? Đã nghĩ đến cảm nhận của các tiểu thư kia chưa?”
Tiêu phu nhân vừa về đến nơi thì nghe trọn những lời ấy. Toàn thân bà run rẩy vì tức giận, bà lập tức túm lấy cổ áo Tiêu Dịch Thành rồi tát hắn một cái trời giáng.
Ngay khoảnh khắc bàn tay chạm vào mặt con trai, Tiêu phu nhân liền c.h.ế.t sững.
“Thành… Thành Nhi, mẫu thân không cố ý. Mẫu thân chỉ là quá nóng ruột thôi.”
Tiêu co co vội chen vào, đứng chắn giữa hai mẹ con:
“Trời ơi, tẩu tẩu làm gì vậy? Thành Nhi còn nhỏ dại, có gì từ từ nói, đánh nó làm gì!”
Tiêu Dịch Thành lại chẳng hề để tâm. Y chỉ đưa tay xoa nhẹ chỗ bị đánh:
“Nếu mẫu thân muốn đánh, cứ đánh đi. Nhưng quyết định của con sẽ không thay đổi. Con đã có người mình thích, và sẽ không bao giờ đi xem mắt ai khác.”
Làm như vậy không chỉ có lỗi với Trầm Ngư, mà còn thiếu tôn trọng với những tiểu thư được đưa tới gặp mặt hôm nay.
Lời nói của Tiêu Dịch Thành khiến Tiêu phu nhân thấy nhói lòng. Tuy bình thường bà dịu dàng nho nhã, nhưng lúc này cũng không thể không nổi giận với đứa con trai cố chấp.
“Con có người trong lòng ư? Nhưng nàng ta có phải xuất thân đàng hoàng không? Nàng ta chỉ là kỹ nữ trong thanh lâu! Nếu con cưới loại phụ nữ đó vào cửa, thiên hạ sẽ cười vào mặt nhà họ Tiêu chúng ta!”
Tiêu Dịch Thành mím môi, lạnh nhạt đáp:
“Mẫu thân, con đã nói rồi, nàng ấy bị cha mẹ ruột bán vào thanh lâu. Đó không phải là lựa chọn của nàng ấy.”
Tiêu Dịch Thành nhớ lại vẻ mong manh, yếu ớt của Trầm Ngư khi đối diện với y, sự tự ti cô che giấu vì thân phận kỹ nữ… Y lại càng thấy xót xa, thương tiếc.
Tiêu cô cô nhìn đứa cháu cứng đầu của mình, lại nhìn tẩu tẩu đầy phẫn nộ bên cạnh, đành phải đứng ra hòa giải:
“Tẩu tẩu, Dịch Thành, hai người nghe ta nói đã.”
Bà nhìn Tiêu Dịch Thành với vẻ nghiêm túc:
“Con đã đem lòng yêu một kỹ nữ, cô cô không trách. Nhưng nếu muốn cưới nàng ta, thì nhất định không thể. Dịch Thành, con phải biết mình là ai. Mọi lời nói, hành động của còn đều đại biểu cho thể diện của phụ thân và mẫu thân của con. Con làm như vậy không cảm thấy phụ lòng bao năm dạy dỗ của họ sao?”
Dừng một chút, thấy Tiêu Dịch Thành lộ chút d.a.o động, Tiêu cô cô tiếp tục:
“Nếu con thật sự muốn đưa nàng ta về, cô cô có thể giúp con thuyết phục phụ thân. Nhưng nàng ta chỉ có thể làm thiếp. Cưới làm chính thê là điều tuyệt đối không thể.
Chỉ cần con ngoan ngoãn chịu thành thân, cô cô và mẫu thân sẽ chọn cho con một vị tiểu thư đoan trang, hiền thục. Sau khi thành thân rồi, đợi ít lâu sau, con đưa nàng ta vào phủ cũng không muộn. Nhưng bây giờ, tuyệt đối đừng cãi lời cha mẹ và cô cô.”
Lời Tiêu cô cô nói là chân thành, cũng là cách tốt nhất mà những nữ nhân xuất thân danh môn thế gia ở kinh thành có thể nghĩ ra.
Nhưng nghe xong, Tiêu Dịch Thành lại chấn động trong thoáng chốc.
Trầm Ngư làm thiếp ư?
Sao có thể như vậy được? Ai dám để Trầm Ngư làm thiếp? Ai xứng để cô làm thiếp?
Ý nghĩ ấy lướt qua tâm trí y, chưa kịp định hình thì đã bị y gạt bỏ theo bản năng.
Y lập tức lắc đầu, từ chối thẳng thừng:
“Cô cô, làm như vậy chẳng phải đang lừa gạt người khác sao? Con không thể làm chuyện như vậy. Và con tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.”
Tiêu cô cô bị từ chối liên tiếp, tâm trạng cũng bắt đầu bực bội:
“Vậy con muốn thế nào?”
“Con đã nói rồi, con muốn cưới nàng ấy đàng hoàng, danh chính ngôn thuận, tổ chức hôn lễ nghiêm chỉnh.”
“Ta thấy đầu óc con thật sự hỏng rồi!” Một tiếng quát vang lên từ phía sau ba người.
Tiêu Dịch Thành quay đầu lại, thấy phụ thân mình đang giận dữ bước tới. Rõ ràng, ông đã nghe hết những lời vừa rồi.
Ánh mắt Tiêu tướng quân sắc như dao, khí thế áp người. Nhưng Tiêu Dịch Thành vẫn không hề nhượng bộ. Y đứng yên tại chỗ, ánh mắt cứng rắn nhìn thẳng vào phụ thân.
Thái độ này chỉ khiến Tiêu tướng quân thêm giận dữ. Ông đưa tay giật lấy cây roi trang trí treo trong đình, vung mạnh về phía Tiêu Dịch Thành.
Tiêu Dịch Thành cắn răng, không tránh né, để roi quất thẳng lên người.
Tiếng rên khẽ bật ra từ cổ họng y, nhưng trận đòn chưa dừng lại ở đó.
Tiêu tướng quân, vì tức giận đến cực độ, liên tiếp vung roi lần thứ hai, thứ ba…
Mãi cho đến khi Tiêu phu nhân và Tiêu cô cô hét lên rồi lao tới ngăn cản, Tiêu tướng quân mới bừng tỉnh khỏi cơn giận dữ.
Lúc này, người Tiêu Dịch Thành đã bê bết máu.
Tiêu Dịch Thành ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Tiêu tướng quân bằng ánh mắt vô cảm, rồi nhắm mắt lại và ngã xuống bất tỉnh.
Tiêu phu nhân vội vàng chạy tới đỡ lấy con trai, còn Tiêu tướng quân cũng lùi về sau một bước vì ánh mắt vừa rồi của Dịch Thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiêu phu nhân vừa khóc vừa đánh ông: “Ông làm gì vậy? Ai cho ông ra tay? Nếu Thành Nhi có mệnh hệ gì, ta sẽ không tha cho ông đâu!”
Trong Tiêu phủ, cảnh tượng trở nên hỗn loạn. Nước mắt lưng tròng, Tiêu phu nhân vội sai người lập tức đi mời đại phu.
Tiêu tướng quân lúc này cũng đã tỉnh táo lại. Nhìn con trai mình bị đánh đến mức thảm hại, trong lòng ông không khỏi hối hận.
Ông... ông thật sự đã mất kiểm soát.
Xưa nay Tiêu Dịch Thành luôn nghe lời, vậy mà lần này, chỉ vì một kỹ nữ nơi thanh lâu, không chỉ chống đối ông hết lần này đến lần khác mà còn dám nói những lời khiến các quý phu nhân mất mặt. Làm sao ông không nổi giận cho được?
Người hầu nhanh chóng mời được đại phu đến. Tiêu tướng quân quả thật đã ra tay quá nặng.
Tiêu phu nhân và Tiêu cô cô đứng ngoài phòng của Tiêu Dịch Thành, thấy nha hoàn bê ra từng chậu máu, không cầm nổi nước mắt, chỉ biết ôm khăn tay nức nở.
Đại phu già râu dài bận rộn suốt một canh giờ mới xử lý xong vết thương chồng chất trên người Tiêu Dịch Thành.
Ông lau mồ hôi trên trán, cầm lấy giấy bút do tiểu đồng đưa, viết đơn thuốc rồi sai người đi hiệu thuốc lấy thuốc.
Nhìn về phía Tiêu tướng quân và mọi người, ánh mắt đại phu tràn đầy bi thương.
“Là ai lại ra tay tàn nhẫn đến vậy? May mà vị thiếu gia này thể chất tốt, nếu không, người khác mà chịu trận đòn thế này thì e là đã mất mạng rồi.”
Tiêu tướng quân nghe vậy, sắc mặt đầy xấu hổ. Tiêu phu nhân cũng cúi đầu lặng lẽ rơi lệ.
Thấy tình hình như vậy, đại phu không nói thêm nữa. Ông chỉ dặn nha hoàn chuẩn bị thuốc ngay khi mang về, nấu thật kỹ cho thiếu gia uống.
“Vết thương này tuyệt đối không thể xem nhẹ. Thuốc ta kê phải uống đúng giờ mỗi ngày. Nếu bệnh nhân không bị sốt thì tai qua nạn khỏi. Nhưng nếu đột ngột sốt cao, xin phu nhân lập tức phái người đến báo cho lão phu.” Nói xong, ông thu dọn hành lý rồi rời khỏi phủ họ Tiêu, hiển nhiên là không muốn nán lại lâu thêm nữa.
Tiêu phu nhân dù đang tranh cãi với tướng quân, nhưng nghe lời dặn của đại phu, đành nén nghẹn ngào, tự tay trả tiền thuốc rồi sai nha hoàn thân cận tiễn ông ra cửa.
Sau khi mọi người rời khỏi sân, bà lại quay sang trừng mắt với Tiêu tướng quân một lần nữa.
Rồi bà lặng lẽ bước vào phòng con trai.
Tiêu tướng quân một mình đứng giữa sân, ngẩng tay lên nhìn bàn tay từng cầm roi đánh con, trong lòng trống rỗng, nhất thời không nhớ nổi tại sao mình lại ra tay nặng như vậy.
Mặc dù gia nhân trong phủ hết lòng chăm sóc cho Tiêu Dịch Thành, thuốc thang cũng được đun sắc đúng giờ theo lời dặn, nhưng đến nửa đêm hôm đó, Dịch Thành vẫn lên cơn sốt cao.
Tiêu phu nhân lo cho con trai nên từ buổi chiều đã ở bên cạnh chăm sóc. Nhờ vậy, khi Dịch Thành bắt đầu phát sốt, bà lập tức cho người đi mời đại phu đã đến ban sáng.
“Đại phu, con trai của ta… nó sẽ ổn chứ?” Tiêu phu nhân nước mắt rưng rưng hỏi.
Đại phu an ủi: “Phu nhân, xin đừng quá lo lắng. Chỉ cần hạ được sốt là sẽ ổn.”
Nói xong, ông sai người mang khăn sạch và chậu nước vào.
Đích thân ông nhúng khăn vào nước lạnh, vắt khô rồi đặt lên trán Dịch Thành. Đồng thời giục người mang thuốc sắc đến.
Ông lay tỉnh Dịch Thành, đút cho y uống hết bát thuốc.
Tiêu Dịch Thành lúc này đầu óc mơ hồ, những ký ức quen thuộc chợt hiện lên rồi vụt tắt ngay sau đó.
Y sốt ruột muốn níu giữ những ký ức ấy, nhưng hoàn toàn bất lực.
Y cảm nhận được có thứ gì đó được đặt lên trán mình, rồi bị thay thế bằng một vật gì đó lạnh hơn.
Ý thức của y ngày càng mơ hồ, như thể rơi vào một nơi vô định.
Trước mắt, một bóng hình thiếu nữ mờ ảo dần hiện ra. Cô mặc bộ váy trắng đơn sơ, bước từng bước về phía y, tà váy nhẹ lay theo gió, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt khiến đôi mắt Tiêu Dịch Thành chói lòa.
Trong lòng Tiêu Dịch Thành bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi vô cùng, y bản năng đuổi theo bóng hình ấy.
“Đừng đi!” Y gọi.
Hoặc cũng có thể không phải chính y đang nói.
Thiếu nữ phía trước dường như nghe thấy tiếng y, bước chân chững lại. Cô đứng yên một lát rồi từ từ xoay người.
Một gương mặt xinh đẹp đến mức không lời nào diễn tả được hiện ra trước mắt Dịch Thành.
Y chớp mắt, đúng lúc ấy, đầu đau như muốn nổ tung.
“A!”
Chàng trai nằm trên giường đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn.
Tiêu phu nhân vội lao tới, thấy con trai không rõ vì sao đột nhiên ngồi bật dậy, mắt mở to, nhưng bên trong lại không có chút thần thái nào.
“Thành Nhi!” Bà kêu lên, nhưng ngay sau đó, Tiêu Dịch Thành lại nằm xuống giường.
Vì thay đổi tư thế đột ngột, vết thương vừa được băng bó cẩn thận lại tiếp tục rỉ máu.
Đại phu vội giữ chặt cơ thể đang quằn quại của Tiêu Dịch Thành, ra lệnh mang băng mới và rắc lại thuốc cầm máu.
Sau một đêm giày vò, đến gần sáng, cơn sốt trên trán Tiêu Dịch Thành mới từ từ hạ xuống.
Tiêu tướng quân đứng ngoài phòng nhìn con trai, trong lòng càng thêm hối hận. Ông chờ suốt đêm, mãi đến khi trời tờ mờ sáng, đại phu rời đi, ông mới loạng choạng lùi lại mấy bước, suýt đứng không vững.
“Tướng quân!”
Quản gia bên cạnh vội đỡ lấy cơ thể đang lung lay của ông.
Ông ta cau mày khuyên: “Tướng quân nên về phòng nghỉ một lát đi ạ. Thiếu gia tỉnh lại, lão nô sẽ lập tức báo tin.”
Tiêu tướng quân lắc đầu:
“Không cần.”
Ngừng lại một chút, ông nói thêm: “Đi chuẩn bị xe ngựa. Ta vào cung, thỉnh ngự y.”
Ông muốn mời ngự y đến xem cho Thành Nhi, như thế mới yên tâm được.
Quản gia không khuyên được, đành vâng lệnh đi chuẩn bị xe.
Không lâu sau khi Tiêu tướng quân rời phủ, Tiêu Nghị Thành nằm li bì suốt đêm vì sốt cao cuối cùng cũng tỉnh lại.
Vừa mở mắt, ánh mắt y đã dừng trên đầu giường khắc hoa, như thể nơi đó có thứ gì rất cuốn hút.
“Thành Nhi, con tỉnh rồi!”
Tiêu phu nhân thấy con trai mở mắt liền chạy tới bên giường, giọng vẫn còn nghẹn ngào.
Âm thanh ấy dường như kéo Tiêu Dịch Thành ra khỏi cõi mơ hồ.
Y quay đầu nhìn bà, ngắm kỹ gương mặt ấy một lúc rồi mới khẽ gọi: “Mẫu thân.”
Nhưng ánh mắt lạnh nhạt của con khiến lòng phu nhân Tiêu bất chợt trĩu nặng.
“Thành Nhi…”
Tiêu phu nhân không kìm được, lại khẽ gọi con một tiếng.
Lần này, Tiêu Dịch Thành đáp lại vài câu.
“Mẫu thân, con không sao.”
Tiêu Dịch Thành chớp mắt, giọng nói với phu nhân Tiêu đã khôi phục lại sự dịu dàng thường ngày.
Tiêu phu nhân thở phào nhẹ nhõm, đưa tay nắm lấy tay con trai đang đặt bên người.
“Con không sao là tốt rồi! Không sao là tốt rồi…”
Bà và Tiêu tướng quân đã thành thân hơn hai mươi năm, chỉ có một đứa con trai là Tiêu Dịch Thành. Nếu lần này con xảy ra chuyện gì, bà thật sự không biết phải sống sao nữa.
Tiêu Dịch Thành không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng siết tay mẹ, như để an ủi.
Không lâu sau, Tiêu tướng quân quay trở về phủ cùng một vị ngự y được mời từ trong cung.
Tuy nhiên, chẩn đoán của ngự y cũng giống hệt lời vị đại phu già đã khám cho Tiêu Dịch Thành trước đó, đơn thuốc kê ra cũng có hiệu quả tương tự.
Thế nhưng, có lẽ vì đó là lời của ngự y nên lúc này Tiêu tướng quân mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương