Khi Tiêu Dịch Thành bị Tiêu tướng quân giam lỏng trong viện, không cho phép rời đi, Trầm Ngư đang phải đón một vị khách không mời mà đến.
Ngay sau khi Tiêu Dịch Thành rời khỏi, Lâm Chiêu Vân đã đến trước cửa phòng Trầm Ngư
Hồng Mai đứng chắn trước cửa, khó xử nhìn Lâm Chiêu Vân đang cố xông vào phòng.
“Lâm công tử, Tiêu tướng quân đã dặn dò không ai được quấy rầy cô nương nghỉ ngơi.”
Nguỵ ma ma nghe tin cũng vội vã chạy đến, cười gượng với Lâm Chiêu Vân.
“Lâm công tử, Trầm Ngư lúc này thật sự không tiện tiếp khách. Nếu công tử thực lòng thích Trầm Ngư nhà ta, xin hãy chờ thêm vài ngày. Đợi Tiêu công tử rời đi, ta nhất định cho người báo tin ngay.”
Sau khi bị Tiêu Dịch Thành trách mắng ngày hôm qua, hôm nay bà ta không dám tùy tiện nữa.
Lâm Chiêu Vân lạnh lùng hất tay Hồng Mai sang một bên.
Hắn hừ lạnh: “Tiêu Dịch Thành giờ lo thân còn không xong, làm gì có tâm trí lo cho Trầm Ngư cô nương?”
Lời nói ấy khiến Nguỵ ma ma giật mình, lập tức bị hắn đẩy sang một bên.
Lâm Chiêu Vân thẳng bước vào phòng Trầm Ngư
Vừa mở cửa, hắn đã thấy giai nhân mà hắn ngày đêm nhung nhớ đang tựa vào bàn, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía hắn.
Không kìm được, hắn tiến lên hai bước. Nhưng khi thấy ánh mắt nghi hoặc của người đẹp, Lâm Chiêu Vân đè nén những ý nghĩ mờ ám trong đầu, lễ độ lên tiếng: “Trầm Ngư cô nương.”
“Lâm công tử.” Trầm Ngư thản nhiên liếc nhìn người đàn ông vừa xông vào.
Thái độ của cô chẳng khiến Lâm Chiêu Vân mất hứng. Hắn tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện, lật ngược chén trà trên bàn tự rót cho mình một chén, rồi nhìn chằm chằm vào Trầm Ngư:
“Trầm Ngư, nàng còn chưa biết đúng không?”
Trầm Ngư hơi nhướng mày, nhìn hắn với vẻ nghi hoặc:
“Biết chuyện gì?”
Khóe môi Lâm Chiêu Vân khẽ nhếch lên thành nụ cười.
“Chuyện Tiêu Dịch Thành ở lại Hồi Xuân Lâu qua đêm đã bị Tiêu tướng quân phát hiện rồi. Bây giờ Tiêu Dịch Thành đã bị nhốt lại.”
Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp:
“Theo ta thấy, Trầm Ngư cô nương đừng phí thời gian vào Tiêu Dịch Thành nữa. Tiêu tướng quân căm ghét nhất là những nơi như thanh lâu kỹ viện. Lần này e rằng Tiêu Dịch Thành không chịu chút đau khổ, Tiêu tướng quân sẽ không bỏ qua đâu.”
“Hơn nữa, nghe nói hôm nay Tiêu phu nhân đã phát thiệp mời, mời mấy vị phu nhân khác đến phủ dùng trà ngắm cảnh. Ý đồ của Tiêu phu nhân, Trầm Ngư cô nương hẳn cũng đoán được.”
“Nhân lúc tướng quân Tiêu chưa trút giận lên nàng, tốt nhất nàng nên đoạn tuyệt với Tiêu Nghị Thành càng sớm càng tốt. Tiêu Dịch Thành từ nhỏ đã nghe lời cha. Nếu Tiêu tướng quân cấm hắn đến gặp nàng, thì hắn chắc chắn sẽ không bao giờ đặt chân tới Hồi Xuân Lâu lần nào nữa.”
Lâm Chiêu Vân tin chắc vào sự hiểu biết của mình về Tiêu tướng quân nên nói với vẻ chắc chắn tuyệt đối.
Trong phòng, sau khi nghe những lời của Lâm Chiêu Vân, Trầm Ngư chỉ khẽ cụp mắt, không hề tỏ thái độ
Bên ngoài cửa, Nguỵ ma ma vốn định vào khuyên can Lâm Chiêu Vân nên tạm thời rời đi, sau khi nghe những lời ấy liền đổi ý.
Bà ta liếc nhìn Lâm Chiêu Vân đang chăm chú nhìn Trầm Ngư bằng ánh mắt si mê, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Bà ta cũng thường nghe nói Tiêu tướng quân làm người cứng nhắc, cổ hủ và nghiêm khắc.
Phát hiện con trai lui tới kỹ viện, phản ứng như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Đã như vậy, thì lời hứa trước đó với Tiêu công tử cũng không cần giữ nữa.
Dù sao Trầm Ngư cũng xinh đẹp đến thế, không có Tiêu công tử thì vẫn còn Lâm công tử thay thế.
Bà ta chẳng quan tâm Trầm Ngư có đồng ý hay không, điều bà quan tâm là ngân lượng.
Cánh cửa gỗ chạm trổ khép lại nhẹ nhàng từ bên ngoài.
Trầm Ngư nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại chỉ kịp nhìn thấy bóng một người rời khỏi cửa phòng mình.
Lâm Chiêu Vân cũng nghe tiếng động, nhưng hắn không quay đầu lại.
Hắn biết rõ người ngoài kia là ai, cũng chính vì thế mới cố tình nói chi tiết mọi chuyện cho Trầm Ngư nghe như vậy.
Mặt khác, cũng là để những lời này lọt vào tai Nguỵ ma ma.
[Ký chủ, nam chính nói đúng đấy. Cha của Tiêu Dịch Thành tuyệt đối sẽ không cho phép hai người ở bên nhau. Cách tốt nhất bây giờ là đoạn tuyệt với Tiêu Dịch Thành. Nếu không, Tiêu tướng quân không dạy được con trai, có khi sẽ quay ra trút giận lên ký chủ đấy.]
Trầm Ngư chẳng thèm để tâm đến hệ thống, chỉ liếc nhìn Lâm Chiêu Vân, lạnh nhạt đáp:
“Đa tạ công tử đã nhắc nhở.”
Đây là lời hồi đáp cho những điều hắn vừa nói.
Sau đó, khóe môi Trầm Ngư hơi cong lên, khuôn mặt ửng đỏ như đang nhớ đến người trong lòng:
“Nhưng Trầm Ngư đã hứa với Tiêu công tử sẽ chờ chàng trở lại, tất nhiên sẽ không nuốt lời.”
Cô nói ra câu ấy với vẻ thẹn thùng, như thể đã thật sự rơi vào lưới tình.
Lâm Chiêu Vân bất giác siết chặt chén trà trong tay. Hắn không hiểu sao chỉ trong hai ngày, Trầm Ngư lại trở nên thân thiết với tên vũ phu Tiêu Dịch Thành đến vậy.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, trái tim hắn nhói đau, như bị kim châm từng mũi.
Hắn vươn tay muốn nắm lấy tay cô, nhưng Trầm Ngư tránh sang một bên.
“Lâm công tử, xin tự trọng.”
Trầm Ngư đứng dậy, lùi về sau mấy bước, ánh mắt đầy cảnh giác.
Lâm Chiêu Vân trong lòng nổi cơn giận. Từ trước đến giờ, chưa từng có ai dám làm trái ý hắn như thế.
Hắn suýt nữa phát tác, nhưng khi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt trong suốt như nước của Trầm Ngư, ngọn lửa trong lòng hắn dần nguội lại.
Lâm Chiêu Vân nghĩ, dù sao thì Tiêu Dịch Thành cũng đã bị nhốt. Vài ngày nữa, khi Trầm Ngư không thấy được y, tự nhiên sẽ tin vào lời mình nói hôm nay.
Không nên nóng vội, chỉ là vấn đề thời gian. Hắn có thể chờ.
Hắn thực sự thích thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, từng cử chỉ của nàng đều khiến lòng hắn rung động.
Thế nên, Lâm Chiêu Vân không muốn dùng những thủ đoạn từng áp dụng với những cô nương khác lên người Trầm Ngư
Sau khi tự trấn an, hắn nở một nụ cười ôn hòa, nho nhã.
Hắn nhìn Trầm Ngư bằng ánh mắt dịu dàng, chân thành nói:
“Ta chỉ là không muốn Trầm Ngư cô nương bị tên Tiêu Dịch Thành đó lừa gạt, nên mới vội vàng tới đây báo tin. Chiêu Vân tuy có lòng mến mộ Trầm Ngư cô nương, nhưng tuyệt đối không muốn làm tổn thương nàng. Lúc nãy chỉ là do xúc động nhất thời, xin cô nương lượng thứ.”
Lời nói của hắn rất chân thành, nhưng cô nương đối diện từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ thờ ơ, lãnh đạm.
Thấy vậy, trong lòng Lâm Chiêu Vân không khỏi thất vọng, nhưng đành phải nhẫn nại, cáo từ rồi rời khỏi Hồi Xuân Lâu.
Trầm Ngư nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, trong mắt lộ vẻ khinh thường. Cô đưa mắt nhìn chén trà hắn vừa dùng, cầm lấy rồi vứt sang một bên.
Lúc này Hồng Mai từ ngoài bước vào, vừa vặn trông thấy cảnh đó. Nàng giật thót tim, nhưng vờ như không thấy, bước đến gần Trầm Ngư, vẻ mặt u ám truyền đạt lời dặn của Nguỵ ma ma:
“Cô nương, ma ma dặn người phải giữ mối quan hệ tốt với Lâm công tử.”
Hồng Mai không biết nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi giữa Lâm Chiêu Vân và Trầm Ngư
Bởi vậy, khi thấy thái độ của ma ma thay đổi đột ngột, nàng không khỏi cau mày khó hiểu.
Nàng dè dặt hỏi Trầm Ngư:
“Cô nương, rốt cuộc ma ma muốn gì? Sáng nay còn bảo nghe theo lời Tiêu công tử, mới giữa trưa đã đổi ý rồi?”
Chuyện này khiến Hồng Mai không biết nên nghe ai mới phải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi Tiêu công tử rời đi, y đã dặn dò rõ ràng rằng phải chăm sóc cô nương thật tốt, không được để bất kỳ ai quấy rầy cô.
Thế nhưng trước đó, Nguỵ ma ma lại âm thầm căn dặn nàng phải khen ngợi Lâm công tử trước mặt cô nương để tạo thêm cơ hội cho hắn.
Hồng Mai bối rối không biết nên nghe theo ai.
Nếu nghe lời Tiêu công tử, nàng sợ Nguỵ ma ma sẽ trách tội không làm tròn bổn phận rồi trừng phạt nàng.
Còn nếu nghe theo Nguỵ ma ma, nàng lại sợ khi Tiêu công tử quay về sẽ nổi giận và trách nàng đã không biết điều.
Hồng Mai thở dài, lòng đầy lo lắng. Đây chính là bi kịch của kẻ ở tầng lớp thấp như nàng, không thể đắc tội với bất kỳ ai, dù là Tiêu công tử hay Nguỵ ma ma.
Sự lo lắng của Hồng Mai không qua được mắt Trầm Ngư.
Cô cũng hiểu rõ: Muốn dựa vào Hồng Mai để ngăn Lâm Chiêu Vân ngoài cửa chỉ là mơ tưởng hão huyền.
Cô mỉm cười với Hồng Mai:
“Làm theo lời bà ấy đi.”
Ý cô là Nguỵ ma ma - tú bà của Hồi Xuân Lâu, một kẻ gió chiều nào che chiều ấy.
Hồng Mai nghe vậy thì nhẹ cả người, ánh mắt đầy cảm kích nhìn Trầm Ngư
Còn Trầm Ngư thì bước tới bên cửa sổ, lặng lẽ dõi mắt nhìn theo bóng người đang xa dần trong ánh sáng mờ nhạt.
[Ký chủ nên nghiêm túc cân nhắc lời nam chính. Nam chính mới là chân mệnh thiên tử của ký chủ. Đừng tiếp tục lãng phí thời gian vào Tiêu Dịch Thành nữa.]
[Chân mệnh thiên tử sao?] Trầm Ngư cười khẩy trong lòng.
Thứ đó, cô chưa bao giờ cần đến. Tình cảm đối với cô chỉ như một phong cảnh đẹp trên con đường tu đạo.
Cô có thể dừng chân thưởng thức, thậm chí dành chút tâm sức, nhưng nếu nó cản trở con đường tu luyện của cô, thì cô sẽ không ngần ngại buông bỏ.
Hiện tại, cô có hảo cảm với Tiêu Dịch Thành, nhưng chỉ là một chút hảo cảm mà thôi.
Y xuất hiện đúng lúc cô cần, nên cô chọn y, cũng chỉ vì muốn lợi dụng y để thoát khỏi thế giới này.
Còn Lâm Chiêu Vân? Chỉ cần đứng gần hắn một chút thôi cũng khiến cô thấy ghê tởm.
“Cô nương, đến giờ dùng cơm rồi. Nô tỳ đi gọi nhà bếp nấu vài món người thích ăn nhé.”
Sau giây phút vui vẻ ngắn ngủi, Hồng Mai ngẩng đầu nhìn trời, đè nén niềm vui trong lòng, khom người cáo lui để đi gọi bếp chuẩn bị đồ ăn cho Trầm Ngư
Trầm Ngư gật đầu, thu lại ánh mắt nơi cửa sổ, không nói thêm lời nào.
Vài ngày sau, Tiêu Dịch Thành quả nhiên không quay lại Hồi Xuân Lâu nữa, đúng như lời Lâm Chiêu Vân nói. Mà Lâm Chiêu Vân, có lẽ để thử tính khí của Trầm Ngư, cũng không đến tìm cô dù chỉ một lần.
Trầm Ngư lại càng hài lòng với tình trạng này.
Các cô nương ở Hồi Xuân Lâu không được phép ra ngoài nếu không có sự cho phép của tú bà, nên Trầm Ngư đành đuổi Hồng Mai và những người khác ra ngoài, một mình luyện tập thân thể bằng các công pháp rèn luyện thể chất từ tu chân giới.
Tuy thế giới này không có linh khí, nên những bài luyện tập chỉ là hình thức bề ngoài, nhưng đối với một người từng ở đẳng cấp cao như Trầm Ngư, thì những phương pháp luyện thể mà cô biết hoàn toàn không phải hạng tầm thường ngoài phố.
Dù không thể hấp thu linh lực, nhờ vào công pháp cao thâm, cô vẫn dần cảm nhận được cơ thể yếu ớt này đang dần mạnh mẽ lên.
Nếu như trước đây, cho dù có trốn khỏi lầu, cô cũng chẳng chạy được bao xa, thì giờ đây, cô đã có thể vượt xa tốc độ của người thường.
Thời gian trôi qua, một tình tiết quan trọng trong cốt truyện gốc đang dần đến gần.
Sáng hôm đó, Trầm Ngư vừa thức dậy thì Nguỵ ma ma đã hớt hải chạy vào phòng báo tin:
“Phẩm Hoa Hội?” Trầm Ngư nhíu mày khi nghe đến cái tên này.
Chỉ mất vài giây để Trầm Ngư nhớ ra, đây chính là một cao trào nhỏ trong cốt truyện "ngọt ngào" mà hệ thống từng cung cấp.
Phẩm Hoa Hội thực chất là một cuộc thi sắc đẹp do một số kỹ viện danh tiếng ở kinh thành Nam Dương quốc tổ chức.
Diễn ra vào ngày 12 tháng 2, trong tiết Hoa Triều.
Mỗi kỹ viện sẽ chọn ra một hoa khôi ngồi trên xe hoa diễu hành quanh hẻm Dương Liễu - nơi tập trung các thanh lâu nổi tiếng.
Ai nhận được nhiều hoa lụa nhất sẽ trở thành “Đệ nhất mỹ nhân” của Phẩm Hoa Hội năm đó.
Hoa lụa là loại hoa giả được các kỹ viện làm ra để bỏ phiếu, mỗi đoá có giá một lượng bạc.
Trong cố truyện gốc, nguyên chủ bị Nguỵ ma ma ép buộc tham gia sự kiện này. Với nhan sắc khuynh thành, cô đương nhiên đoạt ngôi "Đệ nhất mỹ nhân" mà không cần tranh đấu.
Nguỵ ma ma cười tươi như hoa:
“Đúng vậy! Còn hai ngày nữa là đến rồi. Gần đây bận quá nên ta quên không nói với con. Nhưng không sao cả.”
Bà ta nhìn khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Trầm Ngư, đến chính mình còn ngây người, nói chắc nịch:
“Với sắc đẹp của con, mấy ả hoa khôi nhà khác còn chẳng đủ tư cách xách giày cho con. Năm nay đệ nhất mỹ nhân chắc chắn là người của Hồi Xuân Lâu chúng ta.”
Nguỵ ma ma vui đến không khép miệng được. Hồi Xuân Lâu của bà ta mấy năm nay toàn làm nền cho người khác trong Phẩm Hoa Hội.
Mỗi lần như vậy, mụ già vô liêm sỉ ở Tàng Hương Lâu lại chế giễu bà ta rằng “mắt mờ chọn toàn gái xấu”, khiến bà ta nghẹn không nói được lời nào.
Nhưng giờ đây, nhìn Trầm Ngư, bà ta đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh mình chế nhạo lại mụ già kia trong ngày diễn ra Phẩm Hoa Hội, rửa hết mọi hận cũ.
Bà ta không phải không có mắt nhìn người, chỉ là vận khí bà ta dồn cả vào lúc mua Trầm Ngư mà thôi.
Trầm Ngư mới chỉ ra mắt chưa lâu mà đã khiến cả Lâm công tử lẫn Tiêu công tử tranh giành nảy lửa.
Chờ Trầm Ngư tham gia Phẩm Hoa Hội, giành được danh hiệu Đệ nhất mỹ nhân...
Nguỵ ma ma gần như có thể nhìn thấy cảnh vinh quang ấy ngay trước mắt.
Một danh kỹ nổi tiếng có thể mang đến vô số lợi ích cho Hồi Xuân Lâu.
Thấy Nguỵ ma ma như vậy, Trầm Ngư chỉ khẽ hừ lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu nhẹ như thể đã tiếp thu.
Nguỵ ma ma thấy vậy liền cười tươi rời khỏi phòng.
Không lâu sau, nhà bếp đưa tới một bát tổ yến hầm, nói là Nguỵ ma ma sai người đưa tới để tẩm bổ cho Trầm Ngư.
Hồng Mai đang ở bên cạnh vội vàng đón lấy chiếc bát quý giá, tiễn người của nhà bếp ra ngoài, rồi mang bát yến đến trước mặt Trầm Ngư
“Cô nương, ma ma đối xử với người tốt thật đấy.” Hồng Mai nhìn tổ yến bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Tổ yến là món ăn trân quý, người thường nghe còn chưa nghe nói đến, huống hồ là được ăn.
Từ khi Hồng Mai vào Hồi Xuân Lâu, nàng chỉ từng thấy vài cô nương được Nguỵ ma ma yêu thích mới được thưởng thức loại tổ yến quý như thế này.
Trầm Ngư nhướng mày nhìn Hồng Mai:
“Nếu thích thì ăn đi.”
Nghe xong, Hồng Mai hoảng hốt quỳ sụp xuống.
“Cô nương, nô tỳ không có ý đó!”
Trầm Ngư thoáng ngẩn người trước hành động đột ngột của Hồng Mai. Sau đó, cô chậm rãi lên tiếng:
“Đừng hiểu lầm, ta nói thật đấy. Ta không thích ăn mấy thứ này. Nếu ngươi thích thì ăn, không thích thì tìm chỗ nào đổ đi cũng được.”
Từ trước đến nay, Trầm Ngư vốn không ưa tổ yến.
Hồng Mai lén quan sát sắc mặt của cô. Thấy ánh mắt cô chân thành, không giống như đang nói lmát, cuối cùng nàng mới tin là cô nương thật sự không thích ăn.
Hồng Mai thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn sang bát tổ yến, cuối cùng không kìm được khát vọng trong lòng.
“Đa tạ cô nương.”
Trầm Ngư chỉ khẽ gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện