“Làm phiền ngự y một chuyến rồi.”
Tiêu tướng quân tự mình tiễn ngự y ra đến cổng phủ, chân thành cảm tạ.
“Tướng quân quá lời rồi.”
Ngự y vội vàng xua tay từ chối “Hạ quan phụng mệnh Hoàng Thượng đến xem bệnh cho Tiêu công tử, đó là vinh hạnh của hạ quan.”
Hai người khách sáo vài câu nữa, rồi ngự y lên xe ngựa của phủ tướng quân, được binh lính hộ tống trở về cung.
Sau một ngày một đêm điều trị, Tiêu Dịch Thành cuối cùng cũng có thể cử động.
Khi Tiêu tướng quân bước vào phòng lần nữa, liền thấy Tiêu phu nhân đang đỡ con trai dậy, ngồi dựa vào gối. Bà cầm trong tay một bát cháo trắng được nấu nhừ, đang chậm rãi đút cho con trai ăn.
Tiêu tướng quân đứng phía sau phu nhân, cách giường không xa. Nhìn thấy con trai nằm trên giường vẫn không có phản ứng gì trước sự có mặt của mình, ngay cả mí mắt cũng không buồn nhấc lên liếc lấy một cái, ông lập tức tức giận đến đỏ cả mặt.
Đêm qua, trong lúc thấp thỏm chờ tin bên ngoài phòng, Tiêu tướng quân đã nghiêm túc suy xét lại hành vi của mình.
Tuy lỗi ban đầu là ở Tiêu Dịch Thành, bất kính với ông và phu nhân, nhưng việc ông giận quá mất khôn, vung roi đánh con một cách tàn nhẫn đúng là có phần quá đáng.
Như vị lão đại phu kia từng nói, nếu không phải vì thân thể Tiêu Dịch Thành vốn cường tráng do luyện võ nhiều năm, thì một roi hôm qua thôi cũng đủ lấy mạng y rồi.
Dù hôm qua ra tay vì giận dữ, nhưng giờ đây khi cơn giận đã lắng xuống, Tiêu tướng quân vẫn muốn hàn gắn mối quan hệ cha con.
Ông cố nén vẻ mặt, dịu giọng gọi: “Thành Nhi.”
Tiêu Dịch Thành nhận lấy bát cháo từ tay mẫu thân, uống cạn một hơi. Sau đó đặt bát xuống, nhận lấy khăn tay từ nha hoàn đưa tới, lau khóe miệng.
Làm xong tất cả những việc đó, y mới nhìn sang Tiêu tướng quân một cái.
“Phụ thân.”
Vẫn là cách xưng hô như trước, nhưng không hiểu sao, Tiêu tướng quân lại cảm thấy người con trai vừa gọi ông hôm nay không giống với Tiêu Dịch Thành trước kia.
Thế nhưng nhìn kỹ lại, Tiêu Dịch Thành vẫn là đứa con trai quen thuộc đó, chẳng có gì thay đổi.
Ông đành cho rằng cảm giác vừa rồi chỉ là ảo giác.
Tướng quân nhìn con, mím môi, lúng túng nói:
“Chuyện hôm qua… là ta không đúng. Ta đã quá xúc động.”
Tiêu Dịch Thành cụp mắt xuống, ngoan ngoãn đáp:
“Phụ thân đã nghĩ nhiều rồi.”
Nghe xong, Tiêu tướng quân có cảm giác như đ.ấ.m vào bịch bông.
Nếu giờ này Tiêu Dịch Thành chịu giận dữ trút oán lên ông, có lẽ ông còn thấy dễ chịu hơn một chút.
Nghĩ vậy, ông không nhịn được mà tiếp lời:
“Nhưng lời ta nói hôm trước vẫn giữ nguyên. Nữ tử thanh lâu kia nếu con thật lòng thích nàng ta, thì hãy nghe lời cha mẹ, cưới chính thê rồi mới rước nàng ta vào phủ. Còn không thì sớm cắt đứt cho sạch sẽ.”
Đến câu cuối cùng, giọng tướng quân mang theo rõ ràng ý cảnh cáo.
Tiêu Dịch Thành hình như nhếch môi cười khẽ, nhưng cũng có thể chẳng hề biểu lộ gì. Chỉ hờ hững đáp:
“Phụ thân dạy chí phải, nhi tử đã hiểu.”
Thái độ ngoan ngoãn của y khiến bài diễn văn dài dòng mà tướng quân chuẩn bị như nghẹn ở cổ.
Tiêu tướng quân cảm thấy có chút lúng túng:
“Con... hiểu thì tốt rồi.”
Tiêu phu nhân đứng bên cạnh thật sự không thể chịu nổi nữa.
Bà nhíu mày, cố kiềm chế cơn giận:
“Dịch Thành vừa tỉnh, ômh có thể nói ít lại một chút, để nó nghỉ ngơi không?”
Thấy vậy, Tiêu tướng quân đành từ bỏ ý định nói thêm gì nữa. Sau khi căn dặn mấy câu, ông quay người rời khỏi phòng.
Trong phủ tướng quân có gián điệp, nên những chuyện xảy ra mấy ngày nay nhanh chóng lọt đến tai Lâm Chiêu Vân.
“Ngươi nói cái gì?”
Lâm Chiêu Vân bật dậy khỏi ghế, kinh ngạc hét lên, lao đến túm lấy vai gã hạ nhân vừa vào báo tin.
Tên hạ nhân bị dọa đến giật mình, run rẩy nhìn Lâm Chiêu Vân, lắp bắp nói:
“Bên kia truyền tin về, nói rằng Tiêu công tử bị Tiêu tướng quân đánh một roi suýt mất mạng.”
Suýt mất mạng, tức là giờ vẫn còn sống.
Nghe vậy, Lâm Chiêu Vân có chút thất vọng. Nhưng ngay sau đó, hắn lại cảm thấy vui mừng, phấn khởi.
Dù không chết, nhưng đã bị đánh suýt mất mạng, chắc chắn thương tích không nhẹ. Điều này cũng chứng minh: Tiêu tướng quân hoàn toàn không chấp nhận mối quan hệ giữa Tiêu Dịch Thành và Trầm Ngư.
Lâm Chiêu Vân rất hiểu tính Tiêu tướng quân. Ông là người nghiêm khắc, cổ hủ, coi trọng danh tiếng hơn cả mạng sống. Chỉ cần ông còn sống, hắn không cần lo Tiêu Dịch Thành lại xông ra tranh giành Trầm Ngư với mình.
Nghĩ đến đây, Lâm Chiêu Vân thoải mái ngồi lại xuống ghế, xoa cằm suy nghĩ, rồi ra hiệu cho tên hạ nhân vừa truyền tin lại gần.
“Vào kho lấy ra hai ngàn lượng bạc, đi đến hẻm Dương Liễu mua hoa lụa.”
Tên hạ nhân biết rõ “hoa lụa” trong lời Lâm Chiêu Vân ám chỉ điều gì, gật đầu tỏ ý đã hiểu, lặng lẽ lui xuống đi làm theo lời dặn.
Lâm Chiêu Vân ngồi trên ghế, chống cằm cười nhạt.
Trước đó, hắn đã định đến gặp Trầm Ngư, nhưng nghĩ đến việc ngày mai là Phẩm Hoa Hội, hắn quyết định tạm thời nhịn xuống.
Ngày Trầm Ngư treo biển, nàng đã chọn Tiêu Dịch Thành làm khách đầu tiên, chứ không phải hắn. Vì vậy, số bạc mà Lâm Chiêu Vân chuẩn bị cho nàng vẫn chưa dùng tới.
Nhưng Phẩm Hoa Hội là cơ hội tuyệt vời để hắn đem hết số bạc đó đổi thành hoa lụa, dùng để dồn phiếu cho Trầm Ngư.
Hắn đã hạ quyết tâm: Ngày mai phải đưa Trầm Ngư lên vị trí đầu bảng.
Chuyện như vậy, hắn đã làm quen tay từ lâu.
Trước khi gặp Trầm Ngư, cũng từng có những nữ tử ban đầu xem thường hắn.
Nhưng không ai có thể kháng cự được khi Lâm Chiêu Vân thành tâm theo đuổi, vung tiền như nước, khiến họ nổi bật giữa đám đông.
Cuối cùng, tất cả đều ngoan ngoãn ngã vào lòng hắn.
Tất nhiên, đó là với những nữ nhân khác. Còn với Trầm Ngư, hắn luôn nghiêm túc.
Cũng chính vì lẽ đó, Lâm Chiêu Vân càng phải nhẫn nại lúc này. Hắn muốn Trầm Ngư thấy rõ sự khác biệt giữa mình và Tiêu Dịch Thành. Hắn muốn nàng biết người thật sự trân trọng nàng là hắn, không phải tên ngốc kia.
Ngày diễn ra Phẩm Hoa Hội, khi trời còn chưa sáng hẳn, Trầm Ngư đã bị Nguỵ ma ma đánh thức, bắt thay y phục.
Trầm Ngư cúi đầu, đè nén cơn giận, ngồi trước gương với gương mặt lạnh tanh, để mặc thợ trang điểm chuyên nghiệp mà Nguỵ ma ma mời tới chăm chút cho nàng.
Mái tóc dài đen mượt được chải gọn thành búi tóc tinh xảo, hai bên cắm trâm ngọc Đông Lăng và phỉ thuý viền vàng. Một bên tóc còn cài thêm trâm phượng bằng vàng rỗng, lắc lư nhẹ bên tai theo từng cử động tay của người thợ trang điểm.
“Cô nương, mím môi lại một chút.”
Thợ trang điểm cẩn thận thoa son đỏ tươi lên đôi môi nàng.
Sau khi xong phần trang điểm, người thợ dán một chiếc hoa mai đỏ nhỏ lên giữa trán nàng.
“Cô nương, xong rồi.”
Bà nhẹ nhàng vỗ vai Trầm Ngư lúc này đang lim dim buồn ngủ.
Người thợ đứng sau cô, nhìn vào gương, một thiếu nữ dung mạo quyến rũ vừa khẽ mở mắt ra.
“Cô nương hôm nay thật sự rất đẹp.”
Hồng Mai đứng bên cạnh không nhịn được thốt lên.
Hôm nay, y phục và lớp trang điểm của Trầm Ngư lấy sắc đỏ làm chủ, vốn dĩ cô đã có vẻ đẹp đầy quyến rũ và rực rỡ. Giờ lại phối hợp thêm ánh mắt hồ ly quyến rũ vừa hé mở kia…
Càng khiến người ta không thể rời mắt.
“Cô nương đúng là tuyệt sắc giai nhân.”
Đến cả người thợ trang điểm từng trang điểm cho vô số mỹ nhân cũng không khỏi thầm trầm trồ trong lòng.
Thiếu nữ trước mặt quả thật là cô gái đẹp nhất mà bà từng gặp trong đời.
Ngay lúc đó, Nguỵ ma ma cũng bước vào phòng của Trầm Ngư. Vừa vào, bà ta đã thấy Trầm Ngư đang ngồi trước gương, khoác trên mình bộ váy đỏ tôn lên thân hình yêu kiều, quyến rũ.
Nguỵ ma ma cong môi cười rạng rỡ.
Bà ta bước lên vài bước, đưa tay chạm vào bộ xiêm y thêu ngọc trai đỏ mà Trầm Ngư đang mặc.
Bà ta không kìm được mà cảm thán:
“Bỏ ra từng ấy ngân lượng mua vải này quả thật không uổng. Loại vải quý như vậy, chỉ có bảo bối của ta mới xứng mặc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe vậy, tim Trầm Ngư khẽ lạnh đi, nhưng nàng chỉ mím môi, không đáp lại.
Nguỵ ma ma cũng chẳng để tâm, ánh mắt bà nhìn Trầm Ngư như đang ngắm một món trân bảo quý giá, sau đó nói:
“Trang điểm xong rồi thì theo ta.”
“Cô nương.” Hồng Mai vội bước tới, đỡ Trầm Ngư đứng dậy.
Nguỵ ma ma đi trước, Hồng Mai dìu Trầm Ngư theo sau, ba người cùng đi về phía hậu viện của Hồi Xuân Lâu.
Giữa sân là một cỗ xe ngựa bốn mặt không có vách.
Dường như để phối hợp với y phục đỏ rực của Trầm Ngư hôm nay, toàn bộ xe ngựa cũng được sơn đỏ tươi, khoang xe được phủ bằng lớp sa mỏng đỏ tươi, cột xe được trang trí bằng hoa lụa rực rỡ.
Cả chiếc xe như một đoá hoa nở rộ giữa sân.
Gọi là "xe hoa" cũng không sai.
“Cũng đến giờ rồi, mau lên xe đi." Nguỵ ma ma tươi cười giục.
Trầm Ngư hiểu rõ bản thân không có khả năng kháng cự, cô đành đè nén lửa giận trong lòng, nét mặt vô cảm bước lên xe hoa.
Ngay khi cô ngồi vững, phu xe lập tức giơ roi, thúc ngựa lên đường.
Cánh cửa hậu viện của Hồi Xuân Lâu mở ra, Trầm Ngư - người bị giam lỏng trong "lồng son" kể từ khi tới thế giới này - cuối cùng cũng lần đầu tiên rời khỏi nơi giam cầm.
Do hẻm Dương Liễu là khu đèn đỏ do triều đình chỉ định, hầu hết các kỹ viện nổi danh trong kinh thành đều tập trung tại đây.
Không đi bao xa, Trầm Ngư đã gặp vài chiếc xe hoa của các “hoa khôi” đến từ những kỹ viện khác.
Tất cả đều hướng về cùng một địa điểm.
Theo thông lệ, đoàn xe hoa sẽ diễu một vòng quanh hẻm Dương Liễu rồi quay về kỹ viện của mình.
Lúc đó, mỗi kỹ viện sẽ đặt một chiếc hộp trước cửa.
Khách đến tham dự Phẩm Hoa Hội có thể bỏ “hoa lụa” vào hộp để bình chọn cho hoa khôi mà họ cho là đẹp nhất.
Người nhận được nhiều hoa lụa nhất sẽ trở thành “Đệ nhất mỹ nhân” của lễ hội năm đó.
Khi xe hoa tiếp tục lăn bánh, người dân hai bên đường càng lúc càng tụ tập đông đúc.
Các nhạc công dẫn đầu đoàn bắt đầu hòa tấu và ca hát.
Nhưng những khúc nhạc mà họ chơi dĩ nhiên không phải là cổ khúc trang nghiêm gì, mà chỉ toàn âm thanh lả lơi, trêu hoa ghẹo nguyệt, khiến hẻm Dương Liễu ngập trong bầu không khí diễm tình.
Âm thanh ấy khiến Trầm Ngư khẽ nhíu mày, nhưng những người đàn ông hai bên đường - bất kể cao thấp, mập ốm - dường như chẳng ai thấy khó chịu.
Cô còn nghe được tiếng xì xào bên tai:
“Hoa khôi năm nay của Hồi Xuân Lâu đó hả? Quả thật là xinh đẹp!”
“Ta nói rồi mà, chỉ có Trầm Ngư cô nương mới xứng đáng với bốn chữ quốc sắc thiên hương.”
“Ta quyết định rồi, năm nay nhất định phải bỏ phiếu cho Trầm Ngư cô nương!”
Có người vì ngắm nhìn cô mà sững sờ quên cả đang làm gì.
Mỹ nhân tuyệt sắc ngồi trên xe hoa dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, cô liếc mắt một cái, đôi mắt lạnh lùng, nhưng trên gương mặt kiều diễm lại khiến người ta không khỏi sinh lòng muốn chinh phục.
 “Quả thật là tuyệt sắc” Có người không nhịn được mà thốt lên.
Nhưng gã nào biết, trong lòng mỹ nhân mà mình ngưỡng mộ lại đang nghĩ cách tra tấn gã cho hả giận.
Trên xe hoa, Trầm Ngư gần như muốn xé nát khăn tay đang cầm trong tay.
[Ký chủ, đây mới chỉ là khởi đầu. Với thân phận kỹ nữ, những ngày tháng thế này còn rất nhiều. Nếu không muốn bị những ánh mắt ghê tởm kia nhìn chằm chằm, có lẽ ngươi nên cân nhắc lại đề nghị trước đây của ta.]
[Chỉ cần ngươi thuận theo cốt truyện, chấp nhận ở bên Lâm Chiêu Vân, hắn sẽ bảo vệ ngươi, và sẽ không ai dám nhìn ngươi như thế nữa.]
Trầm Ngư cười lạnh trong lòng.
[Si tâm vọng tưởng.]
Khi còn ở Thương Lan giới, dù chọn đạo lữ hỗ trợ song tu, cô cũng luôn chọn người chưa từng gần gũi nữ sắc.
Cớ gì đến thế giới này, cô lại phải hạ mình để chịu đựng tên rác rưởi như Lâm Chiêu Vân?
Xe hoa vẫn tiếp tục lăn bánh.
Trên đường diễu hành, người người hai bên đều đưa mắt dõi theo Trầm Ngư.
Đúng như Nguỵ ma ma dự đoán, mọi người đều bị vẻ đẹp của cô chinh phục.
Những hoa khôi từ thanh lâu khác cũng khá là xinh đẹp, nhưng khi so sánh với Trầm Ngư, mọi người đều cảm thấy họ chỉ là hạng tầm thường
Thậm chí có người còn so sánh Trầm Ngư với các mỹ nhân từng giành ngôi vị đầu bảng các năm trước.
"Sắc đẹp của Trầm Ngư cô nương có thể nói là thế gian chưa từng có. Không biết người đàn ông như thế nào mới xứng đôi với nàng?”
Dĩ nhiên, giữa đám đông ngưỡng mộ cũng có người khinh thường.
Khác biệt chỉ là: Những kẻ khinh thường nàng đều vì xuất thân của cô.
"Cũng chỉ là một ả kỹ nữ mà thôi. Có gì đáng để tán dương? Dù có đẹp mấy thì cũng là phường bán thân kiếm bạc. Muốn có nàng ta thì cứ bỏ tiền ra là được.”
Trầm Ngư vô tình nghe thấy lời ấy, liền cau mày, lạnh lùng hừ một tiếng.
Trong lòng cô, bi kịch của nguyên chủ vốn bắt nguồn từ tên nam chính rác rưởi - Lâm Chiêu Vân.
Nếu nguyên chủ có thân phận tiểu thư khuê các, gia tộc chỉ cần có chút địa vị, thì loại ăn chơi trác táng như Lâm Chiêu Vân đến cả tư cách xách giày cũng không có?
Về phần thứ hệ thống đã hại cô ra nông nỗi này... Nó tự xưng là hệ thống truyện ngọt nhưng trong mắt Trầm Ngư, nó chỉ một thứ rác rưởi, sinh ra chỉ để huấn luyện những người vợ mù quáng cho loại nam chính rác rưởi mà thôi.
Ngay cả khi đoàn xe hoa chưa kết thúc diễu hành, tin tức về tuyệt sắc giai nhân tại Hồi Xuân Lâu đã lan khắp kinh thành.
Lúc ấy, Lâm Chiêu Vân đang ngồi trong một căn phòng trống trên tầng hai của Hồi Xuân Lâu, vừa nhàn nhã uống rượu, vừa ngắm đoàn xe hoa từ xa dần tiến đến.
Hắn nở nụ cười ung dung, khi nhìn thấy mỹ nhân ngồi trên cỗ xe đỏ rực, khóe môi càng cong lên thoả mãn.
Tâm trạng Lâm Chiêu Vân hôm nay rất tốt.
Hắn đã sớm ngầm thương lượng với Nguỵ ma ma, sau khi lễ diễu hành kết thúc và Trầm Ngư được phong “Đệ nhất mỹ nhân”, thì toàn bộ thời gian còn lại trong ngày nay của Trầm Ngư sẽ thuộc về hắn.
Mỹ nhân mà hắn khao khát bao lâu cuối cùng cũng sắp nằm trong tay.
Làm sao Lâm Chiêu Vân có thể không vui cho được?
Nhìn xe hoa dần dừng lại trước cổng Hồi Xuân Lâu, trong đầu hắn bất giác hiện lên hình ảnh Tiêu Dịch Thành - kẻ bị hắn làm hại mà bị đánh trọng thương…
Nghĩ đến Tiêu Dịch Thành, Lâm Chiêu Vân không khỏi nhíu mày, bởi hắn lại nhớ đến chuyện mình đã để mất đêm đầu tiên của Trầm Ngư vào tay Tiêu Dịch Thành.
Nụ cười trên môi Lâm Chiêu Vân dần tắt. Đây là cái gai trong lòng hắn, nhổ mãi không ra.
Tuy ngoài mặt hắn luôn tự an ủi mình rằng Trầm Ngư là bị Tiêu Dịch Thành lừa gạt, cho nên mới không để ý đến hắn mà chọn Tiêu Dịch Thành vào hôm đó. Nhưng trong lòng, hắn vẫn không kìm được mà sinh oán hận.
Vì sao hôm đó Trầm Ngư lại không chọn hắn?
Vì sao cô không giữ lại thân thể trong sạch cho hắn?
Vì sao từ đầu tới cuối cô luôn lạnh nhạt với hắn như vậy?
Rõ ràng hắn thích cô đến vậy cơ mà.
Lâm Chiêu Vân không khỏi nhớ lại những lần mình đến Hồi Xuân Lâu tìm cô.
Bao lần hắn chủ động đến, nhưng cô lại luôn né tránh, không chịu thân cận với hắn.
Hắn uống cạn chén rượu trong tay, lòng nặng trĩu, rồi lại liếc nhìn Trầm Ngư đang được dìu xuống khỏi xe hoa trước cửa Hồi Xuân Lâu.
Lâm Chiêu Vân cụp mắt, sắc mặt u ám.
Hắn thầm mong rằng sau hai ngày suy nghĩ, Trầm Ngư đã nhận ra việc không chọn hắn là sai lầm lớn đến nhường nào.
Dưới lầu Xuân Các, Trầm Ngư bỗng cảm nhận được ánh nhìn cháy bỏng đang dán chặt vào mình.
Cô ngẩng đầu nhìn theo hướng đó, quả nhiên bắt gặp ánh mắt u tối của Lâm Chiêu Vân.
Có điều Lâm Chiêu Vân dường như vẫn đang chìm trong suy nghĩ, không nhận ra ánh nhìn của cô từ dưới vọng lên.
Trầm Ngư thu lại ánh mắt, mặt không biểu cảm bước vào Hồi Xuân Lâu.
Sàn nhà phủ đầy lụa đỏ, cảnh tượng bên trong vô cùng rực rỡ.
Cuộc diễu hành xe hoa kết thúc, đến giờ bắt đầu bỏ phiếu.
Không có gì bất ngờ, Trầm Ngư giành được danh hiệu “Đệ nhất mỹ nhân” của Phẩm Hoa Hội năm nay tại hẻm Dương Liễu.
Nguỵ ma ma đứng trước cửa Hồi Xuân Lâu, nhìn hộp phiếu gần như tràn đầy hoa lụa thì không nhịn được mà liếc sang kỹ viện đối diện - nơi vắng hoe không bóng người.
Bà ta không khỏi hếch cằm, tay chống hông tỏ rõ vẻ đắc ý, rồi mới xoay người đi vào trong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện