Trương thị cúi đầu, cầm lấy cánh tay nhỏ của Tiểu Muội.
Con bé thật đáng thương, trên tay tiểu cô nương nhà người ta đều là thịt, còn con bé, một chút thịt nhỏ cũng không có, thật khiến cho người ta đau lòng.
Cố Tiểu Muội biết đại bá nương đang giúp mình, mặc dù không nói nhưng trong tim luôn ghi nhớ lòng tốt của đại bá nương.
Cô bé ngẩng đầu lên, không chút muộn phiền nhìn Trương thị mỉm cười.
Trương thị ngớ người, nhưng rồi lại lắc đầu: "Nha đầu ngốc.”
Cố Thiệu mà Cố Tiểu Muội nhớ đến bây giờ đang trong cảnh dầu sôi lửa bỏng ở bên ngoài.
Đi đến Tần phủ, Cố Thiệu mới phát hiện tiên sinh đã cho người thu dọn ổn thỏa phòng của hắn rồi.
Sương phòng cách học đường cũng không xa, bên trong sạch sẽ gọn gàng, ngoài trừ sách thì còn có sách, sạch sẽ đến một vết bẩn cũng không có.
Chỗ như thế này không thích hợp với Cố Thiệu. Nhưng hắn vẫn phải ở lại đây trong bốn tháng.
"Mỗi buổi sáng, ta sẽ cho thư đồng đến xem ngươi đọc kinh thư, buổi trưa ta sẽ đích thân qua đây kiểm tra.”
Cố Thiệu vẫn còn muốn tranh thủ thời gian: "Nhưng mà còn có bài học trên học đường."
"Bài học của học đường ngươi không cần lên nghe nữa, buổi sáng cứ an tâm đọc sách, chiều ta sẽ qua đây kêu ngươi giải thích đạo lý." Chỉ vài ba câu của Tần tiên sinh đã cắt đứt đường lui của Cố Thiệu.
Cố Thiệu phục Tần tiên sinh rồi.
Chỉ là từ đầu đến cuối cũng nghĩ không ra, tại sao Tần tiên sinh cứ một mực chọn trúng hắn? Trong học đường có nhiều người một lòng muốn đi thi khoa cử đến vậy, biết bao nhiêu học trò chăm chỉ, sao cứ phải chọn trúng hắn chứ?
Chờ đã!
Cố Thiệu đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Hệ thống, có phải là ngươi đã làm gì Tần tiên sinh rồi! Hay là, Tần tiên sinh là gian tế của ngươi phái đến chỗ ta?”
Hệ thống trợn trắng mắt: "Hệ thống ta ngoại trừ ràng buộc với ký chủ, thì không có khả năng lớn đến mức đi quản cơ thể của người khác. “
"Không thể nào!" Cố Thiệu trừng to mắt, "Vậy ngươi giải thích thế nào về sự thay đổi của tiên sinh?”
"Sao ta biết được." Hệ thống không muốn quản nhiều như vậy. Có nhiều hơn một người ở gần bên quản Cố Thiệu, tốt biết bao nhiêu.
Cố Thiệu vẫn còn đang suy đoán vớ vẩn.
Tần tiên sinh nói hết cả buổi cũng không thấy hắn có phản ứng gì, liền lấy một cây gậy gõ lên đầu hắn: "Lời ta vừa nói ngươi đã nghe rõ chưa hả?”
Cố Thiệu có chút ngu người, vừa rồi tiên sinh đang nói cái gì vậy?
Chỉ là hắn quen giả vờ thể hiện nên gật đầu liền: "Đều đã nghe rõ rồi ạ.”
“Nếu đã nghe rõ rồi, sao còn không mau đi làm?”
Cố Thiệu gặp khó khăn rồi, có điều hắn lại nghĩ, tiên sinh thật sự để hắn đi thi khoa cử, thì lúc này đây hẳn là muốn hắn đi đọc sách rồi. Hắn liền nhanh chóng chạy đến bên bàn đọc sách, thì tìm được quyển "Luận ngữ”.
Tần tiên sinh thở dài một cái: "Kêu ngươi đi xem quyển nằm trên bàn đó.”
Cố Thiệu nhìn một lượt trên bàn, thấy bên trên bày một chồng sách, hắn bỗng nhiên hiểu ra rồi đi qua đó.
Khi đến gần nhìn một hồi, Cố Thiệu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, ngứa ngáy da đầu.
Chữ viết chi chít bên trên không phải thứ gì khác mà chính là đề thì Hương mà Tần tiên sinh nhớ ra viết lại, Cố Thiệu nhìn thấy đã khiếp sợ đổ mồ hôi hột toàn thân rồi.
Mẹ ơi, không phải bây giờ tiên sinh bắt đầu cho hắn làm bài thi đấy chứ?
Tần tiên sinh sẽ không tự nhiên có sự tự tin như vậy đối với hắn: "Lời vừa rồi nói với ngươi chắc ngươi nghe cũng không lọt tai. Đề bài này là đề thi của hai năm gần đây ta đã trích dẫn ra, ngươi có thời gian rảnh thì mở ra đọc nhiều một chút, sớm làm quen với đề thi của thi Hương, tránh sau này đến ngày bước vào trường thi, cái gì cũng đều không biết.”
Vốn dĩ hệ thống đang vờ ngoan ngoãn, sau khi thấy được đề bài thì trong chốc lát đã lấy lại tinh thần.
Chỉ có điều nó không hành động ngay lập tức, mà đợi Tần tiên sinh đi rồi, cuối cùng nó mới nhảy ra ngoài, thông cổ họng nói: "E hèm! Xét thấy biểu hiện hai ngày nay của ký chủ rất tốt, hệ thống quyết định khen thưởng biểu dương.”
Cố Thiệu đang định nói không cần, thì hệ thống đã đi trước một bước ban cho luôn rồi.
Luồng ánh sáng trắng chợt lóe lên, ngay sau đó sách trên bàn đã xuất hiện nhiều thứ hơn.
Hệ thống giới thiệu một cách đầy kinh nghiệm: “Năm năm thi Hương, ba năm mô phỏng”, thu thập chỉnh tề toàn bộ đề thi trong năm năm thi Hương, giới thiệu tâm huyết của mỗi một người đi thi khoa cử, đáng cho ký chủ sử dụng.”
Cố Thiệu chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc: "Ngươi cho ta cái này để làm gì?”
“Đương nhiên là muốn đốc thúc ký chủ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
"Ngươi nằm mơ!" Cố Thiệu nói, "Ta sẽ không làm đâu, mau thu hồi lại thứ đồ chơi quái quỷ này đi!”
Hệ thống cười híp mắt nói, "Phần thưởng một khi đã đưa rồi, không thể thu hồi lại, ký chủ nhất định không được phụ lòng tâm ý của bổn hệ thống. Nếu không thì….”
Tiếng dòng điện chạy "xì xì "quét qua não Cố Thiệu, đáng sợ tột cùng.
Trong nháy mắt, nước mắt khuất nhục của Cố Thiệu chảy ra.
Con bé thật đáng thương, trên tay tiểu cô nương nhà người ta đều là thịt, còn con bé, một chút thịt nhỏ cũng không có, thật khiến cho người ta đau lòng.
Cố Tiểu Muội biết đại bá nương đang giúp mình, mặc dù không nói nhưng trong tim luôn ghi nhớ lòng tốt của đại bá nương.
Cô bé ngẩng đầu lên, không chút muộn phiền nhìn Trương thị mỉm cười.
Trương thị ngớ người, nhưng rồi lại lắc đầu: "Nha đầu ngốc.”
Cố Thiệu mà Cố Tiểu Muội nhớ đến bây giờ đang trong cảnh dầu sôi lửa bỏng ở bên ngoài.
Đi đến Tần phủ, Cố Thiệu mới phát hiện tiên sinh đã cho người thu dọn ổn thỏa phòng của hắn rồi.
Sương phòng cách học đường cũng không xa, bên trong sạch sẽ gọn gàng, ngoài trừ sách thì còn có sách, sạch sẽ đến một vết bẩn cũng không có.
Chỗ như thế này không thích hợp với Cố Thiệu. Nhưng hắn vẫn phải ở lại đây trong bốn tháng.
"Mỗi buổi sáng, ta sẽ cho thư đồng đến xem ngươi đọc kinh thư, buổi trưa ta sẽ đích thân qua đây kiểm tra.”
Cố Thiệu vẫn còn muốn tranh thủ thời gian: "Nhưng mà còn có bài học trên học đường."
"Bài học của học đường ngươi không cần lên nghe nữa, buổi sáng cứ an tâm đọc sách, chiều ta sẽ qua đây kêu ngươi giải thích đạo lý." Chỉ vài ba câu của Tần tiên sinh đã cắt đứt đường lui của Cố Thiệu.
Cố Thiệu phục Tần tiên sinh rồi.
Chỉ là từ đầu đến cuối cũng nghĩ không ra, tại sao Tần tiên sinh cứ một mực chọn trúng hắn? Trong học đường có nhiều người một lòng muốn đi thi khoa cử đến vậy, biết bao nhiêu học trò chăm chỉ, sao cứ phải chọn trúng hắn chứ?
Chờ đã!
Cố Thiệu đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Hệ thống, có phải là ngươi đã làm gì Tần tiên sinh rồi! Hay là, Tần tiên sinh là gian tế của ngươi phái đến chỗ ta?”
Hệ thống trợn trắng mắt: "Hệ thống ta ngoại trừ ràng buộc với ký chủ, thì không có khả năng lớn đến mức đi quản cơ thể của người khác. “
"Không thể nào!" Cố Thiệu trừng to mắt, "Vậy ngươi giải thích thế nào về sự thay đổi của tiên sinh?”
"Sao ta biết được." Hệ thống không muốn quản nhiều như vậy. Có nhiều hơn một người ở gần bên quản Cố Thiệu, tốt biết bao nhiêu.
Cố Thiệu vẫn còn đang suy đoán vớ vẩn.
Tần tiên sinh nói hết cả buổi cũng không thấy hắn có phản ứng gì, liền lấy một cây gậy gõ lên đầu hắn: "Lời ta vừa nói ngươi đã nghe rõ chưa hả?”
Cố Thiệu có chút ngu người, vừa rồi tiên sinh đang nói cái gì vậy?
Chỉ là hắn quen giả vờ thể hiện nên gật đầu liền: "Đều đã nghe rõ rồi ạ.”
“Nếu đã nghe rõ rồi, sao còn không mau đi làm?”
Cố Thiệu gặp khó khăn rồi, có điều hắn lại nghĩ, tiên sinh thật sự để hắn đi thi khoa cử, thì lúc này đây hẳn là muốn hắn đi đọc sách rồi. Hắn liền nhanh chóng chạy đến bên bàn đọc sách, thì tìm được quyển "Luận ngữ”.
Tần tiên sinh thở dài một cái: "Kêu ngươi đi xem quyển nằm trên bàn đó.”
Cố Thiệu nhìn một lượt trên bàn, thấy bên trên bày một chồng sách, hắn bỗng nhiên hiểu ra rồi đi qua đó.
Khi đến gần nhìn một hồi, Cố Thiệu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, ngứa ngáy da đầu.
Chữ viết chi chít bên trên không phải thứ gì khác mà chính là đề thì Hương mà Tần tiên sinh nhớ ra viết lại, Cố Thiệu nhìn thấy đã khiếp sợ đổ mồ hôi hột toàn thân rồi.
Mẹ ơi, không phải bây giờ tiên sinh bắt đầu cho hắn làm bài thi đấy chứ?
Tần tiên sinh sẽ không tự nhiên có sự tự tin như vậy đối với hắn: "Lời vừa rồi nói với ngươi chắc ngươi nghe cũng không lọt tai. Đề bài này là đề thi của hai năm gần đây ta đã trích dẫn ra, ngươi có thời gian rảnh thì mở ra đọc nhiều một chút, sớm làm quen với đề thi của thi Hương, tránh sau này đến ngày bước vào trường thi, cái gì cũng đều không biết.”
Vốn dĩ hệ thống đang vờ ngoan ngoãn, sau khi thấy được đề bài thì trong chốc lát đã lấy lại tinh thần.
Chỉ có điều nó không hành động ngay lập tức, mà đợi Tần tiên sinh đi rồi, cuối cùng nó mới nhảy ra ngoài, thông cổ họng nói: "E hèm! Xét thấy biểu hiện hai ngày nay của ký chủ rất tốt, hệ thống quyết định khen thưởng biểu dương.”
Cố Thiệu đang định nói không cần, thì hệ thống đã đi trước một bước ban cho luôn rồi.
Luồng ánh sáng trắng chợt lóe lên, ngay sau đó sách trên bàn đã xuất hiện nhiều thứ hơn.
Hệ thống giới thiệu một cách đầy kinh nghiệm: “Năm năm thi Hương, ba năm mô phỏng”, thu thập chỉnh tề toàn bộ đề thi trong năm năm thi Hương, giới thiệu tâm huyết của mỗi một người đi thi khoa cử, đáng cho ký chủ sử dụng.”
Cố Thiệu chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc: "Ngươi cho ta cái này để làm gì?”
“Đương nhiên là muốn đốc thúc ký chủ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
"Ngươi nằm mơ!" Cố Thiệu nói, "Ta sẽ không làm đâu, mau thu hồi lại thứ đồ chơi quái quỷ này đi!”
Hệ thống cười híp mắt nói, "Phần thưởng một khi đã đưa rồi, không thể thu hồi lại, ký chủ nhất định không được phụ lòng tâm ý của bổn hệ thống. Nếu không thì….”
Tiếng dòng điện chạy "xì xì "quét qua não Cố Thiệu, đáng sợ tột cùng.
Trong nháy mắt, nước mắt khuất nhục của Cố Thiệu chảy ra.
Danh sách chương