"Cô thật là ….”

Mắt thấy Trương thị muốn bắt đầu mắng, Cố Đại Sơn nhanh chóng kéo bà ấy ngồi xuống, "Được rồi được rồi, hôm nay vừa mới có chuyện vui như vậy, lại to tiếng cãi nhau thì không hay đâu. “

Trương thị liên tiếp nhịn, cuối cùng vẫn nhịn không được cục túc này. Mà nhịn không nổi thì có thể làm gì, bà ấy chỉ có thể giúp một lần chứ không thể giúp cả đời. Sau khi đợi bọn họ đi rồi, Tiểu Muội há chẳng phải lại rơi vào tay Trần Kim Liên.

Bà ấy đưa mắt nhìn những thứ trên bàn một cái, đột nhiên đã có một cách: "Ta thấy đệ muội bình thường cũng rất thông minh, sao đến thời khắc then chốt lại cứ như không có não vậy. Nếu ta mà là, lúc này nhất định đối xử với Tiểu Muội thật tốt, không để con bé phải nhận bất kỳ oan ức nào."

Trần Kim Liên chống nạnh mặt lộ ra sự dè bỉu. Nếu như bà ấy thật sự xem cái thứ tốn cơm này như là vật báu thì mới là không có não đó.

Đại tẩu nhất định lại muốn gài bẫy bà! "Nếu không sao lại nói cô ngốc chứ, Tần tiên sinh là người như thế nào, bên dưới lại có biết bao học trò có thực lực. Ông ấy có thể nhìn trúng Thiệu Ca Nhi, chính là tạo hóa của Thiệu Ca Nhi, chỉ là tạo hóa này có thể có kết quả hay không, không những phải xem thực lực của Thiệu Ca Nhi, còn phải xem ngươi làm cha nương ác ngươi có thể bớt lo hay không?”

Trần Kim Liên nghi ngờ nhìn bà ấy: "Đại tẩu có ý gì? “



Trương thị xoa đầu Tiểu Muội. Đứa trẻ đáng thương, sao lại sinh trong nhà này chứ.

Bà ấy nói: "Một người như Tần tiên sinh, cô nghĩ ông ấy sẽ chấp nhận một học trò có người nhà chỉ vì vài lạng bạc mà chuẩn bị bán bán con gái cho gia đình giàu có làm nha hoàn, bình thường lại còn không đánh thì mắng con bé?”

Sắc mặt của hai phu thê Cố Đại Hà "soạt "một cái nhanh chóng thay đổi.

Bọn họ dường như không nghĩ đến điểm này, Trần Kim Liên không muốn bị khuất phục trước đại tẩu: "Chuyện này, Tần tiên sinh chưa chắc có thể biết được chuyện này."

"Sao ông ấy có thể không biết, lúc trước chuyện bán con gái của phu thê hai người rõ như vậy, thu hút biết bao nhiêu người đến xem trò cười. Bây giờ Thiệu Ca Nhi chỉ là Tú tài, người ngoài chẳng qua nói vài lời bán tán rồi thôi, chung quy cũng không ảnh hưởng gì. Đợi đến khi nó đậu Cử nhân, đậu Tiến sĩ rồi, các người nếu còn đối đãi với Tiểu Muội như vậy, thì rõ ràng là bôi tro trét trấu lên mặt nó rồi.”

Cố Đại Sơn cũng hùa theo nói: "Lời đại tẩu ngươi nói không sai, chính là lý lẽ này.”

"Xí…đâu có nghiêm trọng đến mức như đại tẩu nói." Trần Kim Liên cằn nhằn một tiếng, nhưng khí thế cũng không mạnh như vừa rồi.

Trương thị biết tính cách của đệ muội này hoàn toàn không thể thay đổi trong một sớm một chiều được. Hôm nay bà ấy nói đến như vậy rồi, có thể nghe hay không còn phải xem hai phu thê này đánh mất lương tâm đến mức độ nào. Cho dù là nghe hiểu được một chút, sau này Tiểu Muội cũng có thể sống tốt được một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện