Sau khi vào ở trong sương phòng của Tần gia, Cố Thiệu không còn những ngày tháng sung sướng như tiên giống trước đây nữa.
Ban ngày, hắn phải chịu đựng những cuốn sách vừa khó đọc vừa khó nhớ, buổi tối còn phải chịu đựng sự trừng phạt của hệ thống mọi lúc mọi nơi. Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, lúc Cố Thiệu cầm gương tự soi mình, hắn cảm thấy bản thân đã gầy hơn trước rất nhiều.
Tuy nhiên, cả hệ thống lẫn Tần tiên sinh đều cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.
Mỗi ngày, hệ thống đều giám sát Cố Thiệu làm bài. Nó tin vào chiến thuật biển câu hỏi, làm nhiều rồi sẽ quen. Nhiều đề mục như vậy, nó không tin không thể dạy dỗ được Cố Thiệu. Vì vậy, hệ thống ngang nhiên chiếm dụng luôn thời gian ngủ của Cố Thiệu.
Vấn đề không phải ở chỗ này, mà ở chỗ, cho dù thời gian được ngủ mỗi đêm của Cố Thiệu không dài, nhưng khi thức dậy vào ngày hôm sau, hắn vẫn tràn đầy năng lượng.
Đối với việc này, Cố Thiệu có lý do để nghi ngờ hệ thống đã động tay động chân. Thậm chí hắn còn nghi ngờ không biết hệ thống có lén cho hắn ăn cái gì không, ví dụ như thuốc tráng dương gì đó.
Nghe được những lời Cố Thiệu nói, hệ thống hận không thể nhổ một ngụm nước bọt vào mặt hắn: “Bổn hệ thống sẽ không làm những chuyện bẩn thỉu đó.”
“Thuốc tráng dương sao lại bẩn thỉu? Nó rõ ràng là một loại thuốc đúng tiêu chuẩn mà, rõ ràng là bản thân ngươi tự nghĩ sai.” Cố Thiệu cực kì không thích phản ứng của hệ thống, hắn cảm thấy bản thân bị coi thường.
Chẳng qua, hắn thấy hệ thống phản ứng mạnh như vậy, hắn cũng không còn nghi ngờ bị bỏ thuốc gì nữa. Hệ thống bại hoại này của hắn, mặc dù năng lực bóc lột người khác là hạng nhất, nhưng nghiêm túc mà nói thì nó cũng rất thật thà, không có nói dối.
Cố Thiệu ôm tay: “Vậy ngươi mau giải thích rõ ràng cho ta, hai ngày này đã xảy ra chuyện gì?”
Mỗi tối, hắn rõ ràng chỉ ngủ một canh giờ, tại sao ban ngày lại không buồn ngủ. Nếu như hắn thật sự buồn ngủ, Cố Thiệu có thể cầu xin Tần tiên sinh, để Tần tiên sinh thả cho hắn nghỉ mấy ngày, nhưng hắn chính là quá mạnh khỏe quá tỉnh táo! Đọc sách khổ cực như vậy mà lại không buồn ngủ!
Hệ thống không trả lời ngay.
Cố Thiệu buông tay ra, đẩy cuốn sách trước mặt qua một bên: “Nếu hôm nay ngươi không nói rõ ràng, vậy hôm nay chúng ta cũng không cần học nửa.”
Hệ thống hừ lạnh một tiếng, đây là muốn xoay người lên làm chủ nhân sao? Nó còn chưa có chết!
Trong nháy mắt, Cố Thiệu liền cảm nhận sự tàn ác của hệ thống, hắn run rẩy một chút, sau đó liền ổn định nét mặt, bình tĩnh nói: “Ta là kí chủ của ngươi, không phải nô lệ của ngươi, hai chúng ta bình đẳng!”
Tuy những lời này có chút ngông cuồng, nhưng hiếm thấy hệ thống lại không phản bác.
Cố Thiệu rất biết cách suy đoán lòng người, hắn lập tức hiểu rõ, quả nhiên hệ thống dính chiêu này. Hai người bọn họ đúng là bình đẳng, nếu hắn không làm sai thì hệ thống cũng không trừng phạt hắn được, sau khi hiểu rõ điều này, Cố Thiệu đột nhiên không còn sợ hệ thống như vậy nữa: “Lúc trước những chuyện ngươi yêu cầu ta đều làm, kêu ta làm những đề mục này ta cũng làm, bây giờ ta chỉ hỏi ngươi đã làm gì mà thôi, lẽ nào chỉ có như vậy mà ngươi cũng muốn giấu ta? Vậy thì quá không trung thực rồi. Ngươi không thể xem ta là kẻ ngốc mà suốt ngày lừa gạt như vậy, dù sao hai chúng ta ngày nào cũng phải ở chung, sao phải làm mọi chuyện trở nên căng thẳng như thế?”
Ban ngày, hắn phải chịu đựng những cuốn sách vừa khó đọc vừa khó nhớ, buổi tối còn phải chịu đựng sự trừng phạt của hệ thống mọi lúc mọi nơi. Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, lúc Cố Thiệu cầm gương tự soi mình, hắn cảm thấy bản thân đã gầy hơn trước rất nhiều.
Tuy nhiên, cả hệ thống lẫn Tần tiên sinh đều cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.
Mỗi ngày, hệ thống đều giám sát Cố Thiệu làm bài. Nó tin vào chiến thuật biển câu hỏi, làm nhiều rồi sẽ quen. Nhiều đề mục như vậy, nó không tin không thể dạy dỗ được Cố Thiệu. Vì vậy, hệ thống ngang nhiên chiếm dụng luôn thời gian ngủ của Cố Thiệu.
Vấn đề không phải ở chỗ này, mà ở chỗ, cho dù thời gian được ngủ mỗi đêm của Cố Thiệu không dài, nhưng khi thức dậy vào ngày hôm sau, hắn vẫn tràn đầy năng lượng.
Đối với việc này, Cố Thiệu có lý do để nghi ngờ hệ thống đã động tay động chân. Thậm chí hắn còn nghi ngờ không biết hệ thống có lén cho hắn ăn cái gì không, ví dụ như thuốc tráng dương gì đó.
Nghe được những lời Cố Thiệu nói, hệ thống hận không thể nhổ một ngụm nước bọt vào mặt hắn: “Bổn hệ thống sẽ không làm những chuyện bẩn thỉu đó.”
“Thuốc tráng dương sao lại bẩn thỉu? Nó rõ ràng là một loại thuốc đúng tiêu chuẩn mà, rõ ràng là bản thân ngươi tự nghĩ sai.” Cố Thiệu cực kì không thích phản ứng của hệ thống, hắn cảm thấy bản thân bị coi thường.
Chẳng qua, hắn thấy hệ thống phản ứng mạnh như vậy, hắn cũng không còn nghi ngờ bị bỏ thuốc gì nữa. Hệ thống bại hoại này của hắn, mặc dù năng lực bóc lột người khác là hạng nhất, nhưng nghiêm túc mà nói thì nó cũng rất thật thà, không có nói dối.
Cố Thiệu ôm tay: “Vậy ngươi mau giải thích rõ ràng cho ta, hai ngày này đã xảy ra chuyện gì?”
Mỗi tối, hắn rõ ràng chỉ ngủ một canh giờ, tại sao ban ngày lại không buồn ngủ. Nếu như hắn thật sự buồn ngủ, Cố Thiệu có thể cầu xin Tần tiên sinh, để Tần tiên sinh thả cho hắn nghỉ mấy ngày, nhưng hắn chính là quá mạnh khỏe quá tỉnh táo! Đọc sách khổ cực như vậy mà lại không buồn ngủ!
Hệ thống không trả lời ngay.
Cố Thiệu buông tay ra, đẩy cuốn sách trước mặt qua một bên: “Nếu hôm nay ngươi không nói rõ ràng, vậy hôm nay chúng ta cũng không cần học nửa.”
Hệ thống hừ lạnh một tiếng, đây là muốn xoay người lên làm chủ nhân sao? Nó còn chưa có chết!
Trong nháy mắt, Cố Thiệu liền cảm nhận sự tàn ác của hệ thống, hắn run rẩy một chút, sau đó liền ổn định nét mặt, bình tĩnh nói: “Ta là kí chủ của ngươi, không phải nô lệ của ngươi, hai chúng ta bình đẳng!”
Tuy những lời này có chút ngông cuồng, nhưng hiếm thấy hệ thống lại không phản bác.
Cố Thiệu rất biết cách suy đoán lòng người, hắn lập tức hiểu rõ, quả nhiên hệ thống dính chiêu này. Hai người bọn họ đúng là bình đẳng, nếu hắn không làm sai thì hệ thống cũng không trừng phạt hắn được, sau khi hiểu rõ điều này, Cố Thiệu đột nhiên không còn sợ hệ thống như vậy nữa: “Lúc trước những chuyện ngươi yêu cầu ta đều làm, kêu ta làm những đề mục này ta cũng làm, bây giờ ta chỉ hỏi ngươi đã làm gì mà thôi, lẽ nào chỉ có như vậy mà ngươi cũng muốn giấu ta? Vậy thì quá không trung thực rồi. Ngươi không thể xem ta là kẻ ngốc mà suốt ngày lừa gạt như vậy, dù sao hai chúng ta ngày nào cũng phải ở chung, sao phải làm mọi chuyện trở nên căng thẳng như thế?”
Danh sách chương