Đầu của Trần Linh từ phía sau Minh Uyên thò ra: "Ủa, sao chúng chạy hết rồi?"

"Cha! Có người đánh con!" Con chồn hôi nhỏ khóc đến xé lòng xé phổi, "Cha ơi, mau cứu con!"

Minh Uyên hơi cau mày, ngẩng đầu nhìn sang: "Như Ý, mau xuống đây!"

Tôi không hỏi nhiều, xách con chồn hôi nhỏ đang bị trói như đòn bánh tét nhảy xuống.

Vừa chạm đất, mặt đất phía sau bắt đầu rung chuyển dữ dội.

"Động đất à?!" Trần Linh lảo đảo, vịn vào cánh tay tôi mới miễn cưỡng đứng vững.

Tôi dường như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của Minh Uyên.

Chỉ thấy một bóng hình khổng lồ từ từ trồi lên khỏi mặt đất, bóng người khổng lồ che khuất ánh sáng, cả sân viện trong nháy mắt trở nên tối tăm.

Hai con mắt như đèn lồng từ từ mở ra, cảm giác áp bức tăng lên đột ngột!

Tay của Trần Linh run rẩy: "To... to... chồn hôi to quá!"

Minh Uyên trầm giọng nói: "Đây mới là chủ nhân yêu vực."

"Cha!"

Con chồn hôi nhỏ lúc này không khóc nữa, vung vẩy móng vuốt phấn khích vô cùng.

Bóng người khổng lồ giơ móng vuốt về phía tôi: "Trả con trai ta lại cho ta."

Tôi run lên, ném con chồn hôi nhỏ bị trói thành đòn bánh tét lên không trung, giơ chân đá văng ra ngoài: "Trả cho ngươi đây!"

"A——"

Bóng dáng màu vàng kêu thảm thiết vẽ một đường cong tuyệt đẹp trên không trung.

Trần Linh: "Cứ... cứ thế mà thả nó đi à?"

Tôi nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Không sao, thằng nhóc này sức chiến đấu gần như bằng không, không đáng lo ngại."

Con chồn hôi nhỏ khôi phục tự do, lập tức lại trở nên hung hăng, nó đứng trên đầu bóng người khổng lồ nhảy nhót lung tung.

"Cha! Giết con đàn bà thối tha kia để báo thù cho con! Cướp vợ iu của con về nữa, con còn chưa động phòng với cô ấy đâu!

"Còn cả cái thằng mặt trắng kia nữa, mặt mũi xinh đẹp thế kia nhìn mà ghét, cha giúp con lột da nó ra đi, con thích cái bộ da này của nó."

Bóng người khổng lồ trở tay lôi nó từ trên đầu xuống, giẫm dưới chân.

Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Minh Uyên nhìn nó, giọng nói không có chút gợn sóng: "Hoàng Tiên. Đã lâu không gặp."

Tôi có chút kinh ngạc quay đầu nhìn anh: "Cái gì? Nó là Hoàng Tiên mà anh từng kể với em sao?"

...

Vào rất lâu trước đây, Minh Uyên còn chưa bị phong ấn.

Khi đó anh thường dẫn tôi đi ngắm khắp núi sông hồ nước, kể cho tôi nghe rất nhiều câu chuyện.

Có một lần đi qua một ngọn đồi hình bán nguyệt, Minh Uyên kể với tôi rằng sơn linh ở đây là một con chồn hôi.

Chồn hôi thông nhân tính, có thể tu luyện thành người.

Khi tu vi của nó đạt đến một trình độ nhất định thì có thể đi hỏi một người dân địa phương.

"Ngươi xem ta có giống người không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quá trình này gọi là "thảo phong".

Nếu đối phương trả lời "giống", thì nó coi như đã vượt qua khảo nghiệm, có thể hóa thân thành người.

Nhưng nếu đối phương trả lời "không giống", thì nó sẽ uổng phí công sức, phải tu luyện lại từ đầu.

Vị Hoàng Tiên này tu vi khá cao, nhưng vận may không tốt.

Nó tu luyện mấy trăm năm, thảo phong mấy chục lần, lần nào cũng thất bại.

Sau này ngay cả thiên đạo cũng không đành lòng nhìn nữa, phong nó làm sơn linh.

Người dân địa phương gọi nó là "Hoàng Tiên".

Tính đến nay, nó đã có ngàn năm tu vi, khó trách có thể tu luyện ra yêu vực.

"Long Vương Minh Uyên?" Hoàng Tiên nhìn chằm chằm Minh Uyên, giọng điệu giễu cợt, "Ngươi không phải đã bị phong ấn rồi sao?"

Minh Uyên cười cười: "Vận may tốt, được tự do một lát."

Hoàng Tiên ghét nhất có người nói hai chữ "vận may" trước mặt nó.

Nghe vậy không khỏi hừ lạnh một tiếng.

"Minh Uyên, ta không muốn đối đầu với ngươi, ta có thể thả ngươi và vợ của ngươi rời đi."

"Nhưng ả." Hoàng Tiên xoay đầu, mắt dán chặt vào Trần Linh, "Ả không được đi."

Trần Linh sợ đến mức suýt ngất xỉu.

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy, ngẩng đầu hỏi: "Vì sao không được?"

Khóe miệng Hoàng Tiên nhếch lên: "Ả là con dâu ta chọn cho con trai ta, đương nhiên không thể đi."

Tôi ngẩn người, cảm thấy có chút buồn cười: "Con dâu? Ngươi đã hỏi ý kiến người ta chưa? Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

"Người ta có nghĩ đến chuyện làm con dâu ngươi đâu."

Giọng điệu của Hoàng Tiên thay đổi: "Ý kiến?

"Vậy khi loài người nổ núi mở đường, lạm sát sinh linh trong rừng thì có hỏi ý kiến của chúng ta không?"

Khí thế xung quanh nó thay đổi: "Ngọn núi bán nguyệt nơi ta ở bị san bằng, ta dẫn sinh linh trong rừng di cư nhiều lần, vất vả lắm mới tìm được một nơi tốt để sinh tồn.

"Nhưng chưa đầy hai mươi năm, ở đây lại sắp xây một cái cổ trấn du lịch gì đó, máy móc khổng lồ phá hủy rừng núi, còn làm con trai ta vừa mới hóa hình không lâu bị thương!"

Chúng tôi đồng loạt nhìn về phía con chồn hôi nhỏ ngốc nghếch kia.

Nó đang sùi bọt mép mũi, vẫn đang giãy giụa dưới móng vuốt của Hoàng Tiên.

Hoàng Tiên ngữ khí thống khổ: "Nó là đứa con có thiên phú nhất, linh khí nhất của ta, tu luyện trăm năm đã thảo phong thành công có thể hóa thành hình người, nhưng lại vì cứu một người thợ rừng lạc đường trong núi, bị người ta xem là yêu quái hại người đánh bị thương, tu vi trăm năm hủy trong chốc lát, còn bị chấn thương não, tu vi cả đời chỉ dừng lại ở đây."

"Hiện tại, ta chỉ muốn cho nó cưới một người vợ, ta có gì sai?"

Hắn nói đạo lý nghiêm chỉnh như vậy, nói giống như chúng ta là ác nhân hủy hoại nhân duyên người khác.

Ta nhếch miệng: "Một người?

"Vậy Trịnh An Kỳ thì sao? Chính là cô gái đầu tiên bị ngươi bắt tới, ngươi lại muốn hại cô ấy làm gì?"

Hoàng Tiên hừ lạnh một tiếng: "Cô ta không còn là thân trong sạch, làm sao xứng với con trai ta?

"Ta thu của cô ta hai hồn chỉ là trừng phạt nhỏ để cảnh cáo thôi."

Lời này của hắn khiến tôi nhíu mày.

Tôi coi như đã nhìn rõ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện