Con chồn vàng này chỉ thích đứng trên đỉnh cao đạo đức chỉ trích người khác, sai lầm của mình thì nửa điểm không nhắc tới.

Đáng thương thì thật đáng thương, nhưng đáng hận cũng thật đáng hận.

Hiện tại Trịnh An Kỳ vẫn còn nằm viện, cha mẹ trong một đêm tóc bạc đi một nửa, khổ nạn của bọn họ ai sẽ gánh chịu? Trần Linh cũng bị lời nói của hắn kích thích, ra sức lắc đầu: "Tôi không muốn! Tôi không muốn!"

Cô rất sợ hãi, từng bước lùi lại, xoay người chạy về phía cửa lớn.

Cô không biết cái gì là yêu vực, cũng không biết mình căn bản không chạy thoát được.

Lúc này cô chỉ muốn tìm cho mình một con đường sống.

Hoàng Tiên vung bàn tay lớn, nhanh chóng giáng xuống Trần Linh.

"Tiểu bối vô tri!"

Ánh mắt tôi ngưng lại: "Trần Linh! Dừng lại mau!"

Trần Linh căn bản không nghe thấy tôi nói gì, chỉ cắm đầu chạy về phía trước.

Bàn tay lớn của Hoàng Tiên vung xuống đất, chỉ trong nháy mắt, Trần Linh đã bị hắn bắt trong tay.

"A! Cứu mạng a!"

"Hỏng rồi!"

Tôi rút dây trói yêu ra, dốc toàn lực ném về hướng bàn tay đang thu về, dây trói yêu vào giây phút cuối cùng bám vào cổ chân không ngừng lay động của Trần Linh.

Tôi kéo đầu dây bên kia, nhảy lên không trung.

Dưới tác dụng của quán tính, ngay trước một giây tôi sắp đ.â.m vào bọn họ, hỏa lôi ấn trong tay tôi thành hình.

"Dừng lại cho ta!" Theo tiếng gầm giận dữ của tôi, hỏa lôi ấn được chuẩn xác vỗ vào móng vuốt của Hoàng Tiên.

Hắn kêu lên giận dữ, móng vuốt vì đau đớn mà buông ra.

Tôi ôm lấy eo Trần Linh, ném thẳng cô cho Minh Uyên: "Chăm sóc cô ấy."

Sau đó xoay người xông về phía Hoàng Tiên.

Mẹ nó, sớm đã thấy lão chồn vàng này không vừa mắt rồi.

Mười mấy phút sau, tôi bị cái đuôi lớn của hắn quật bay ra ngoài, sau đó một cú rơi tự do đập xuống đất.

Hắn... mạnh thật.

Tôi hình như có chút đánh không lại hắn.

Minh Uyên chạy tới muốn đỡ tôi, tôi giơ tay ngăn cản anh.

"Em không sao."

Trước mặt Minh Uyên bị đánh thảm hại như vậy, vậy thì ta chẳng phải rất mất mặt sao?

Phủi đất trên người, ta lấy pháp khí ra, xoay người lại muốn xông lên.

Còn chưa chạy được mấy bước đã bị Minh Uyên giữ chặt cánh tay: "Như Ý, đợi một chút, đừng cố quá."

Anh ngẩng đầu nhìn Hoàng Tiên đã bị chọc giận, vẻ mặt luôn luôn thản nhiên có một tia ngưng trọng: "Đưa Phục Yêu Kính cho anh."

Tôi kinh ngạc xoay người nhìn anh: "Anh muốn làm gì?"

Minh Uyên cười với tôi: "Lâu rồi không cùng em kề vai chiến đấu, có lẽ hơi vụng về, Như Ý đại sư thông cảm nhé."

Anh hiện tại chỉ có một tia yêu phách ký thân trong người Lâm Nguyện, yêu lực có thể phát huy ra lại càng ít ỏi.

Trước kia bảo anh đối phó mấy con hình nhân còn được, bây giờ tôi làm sao yên tâm để anh cùng tôi đánh Hoàng Tiên.

Lỡ xảy ra chuyện gì, vậy tôi phải làm sao?

Cho nên tôi theo bản năng muốn từ chối: "Không được, anh ở đây đợi đi. Để lão nương ra tay!"

Nói xong tôi lại muốn xông lên, nhưng tay Minh Uyên nắm lấy cánh tay tôi không buông.

Tôi quay đầu nhìn anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong mắt Minh Uyên mang ý cười: "Sao? Coi thường anh à?"

Giọng điệu và thần thái này giống hệt như lúc vừa vào căn nhà này, khi tôi nói câu này.

Đến lúc nào rồi, anh còn có tâm trạng trêu chọc tôi.

Hoàng Tiên cũng hiển nhiên bị thái độ của chúng tôi chọc giận.

"Đấu pháp với ta, lại còn dám tình chàng ý thiếp?"

Tôi: "..."

Tôi muốn giải thích một chút, nhưng hắn rõ ràng không nghe, bàn tay khổng lồ kia giáng thẳng về phía chúng tôi.

Tôi kéo Trần Linh lùi lại tránh né, Minh Uyên cũng vội vàng tránh sang một bên.

Cách lớp bụi đất tung bay mù mịt, tôi và anh nhìn nhau một cái, sau đó lấy Phục Yêu Kính ra ném qua: "Bắt lấy!"

Phục Yêu Kính này vốn là pháp khí của anh, ở trong tay anh còn hữu dụng hơn ở trong tay tôi.

Taôi nhét Trần Linh sắp mất nửa hồn vào chỗ khuất: "Tự mình trốn cho kỹ!"

Nói xong, liền gật đầu với Minh Uyên, cùng anh xông về phía Hoàng Tiên.

Tôi thật sự đã đánh giá thấp Minh Uyên, cho dù chỉ còn lại một tia yêu phách, nhưng thực lực của anh vẫn mạnh đến đáng sợ.

Có anh giúp đỡ, tôi và Hoàng Tiên coi như có thể đánh ngang tay, chỉ là nhất thời vẫn khó phân thắng bại.

Nhưng rất nhanh, tôi đã tìm ra điểm yếu của hắn -

Con chồn vàng con kia.

Tôi lần nào cũng tấn công xuống dưới chân hắn, Hoàng Tiên vì bảo vệ con trai, chỉ có thể gắng gượng chịu đựng thương tổn.

Không bao lâu sau, hắn đã bị thương.

"Đê tiện!"

Tôi lớn tiếng: "Cảm ơn."

Hắn sợ là không biết, Vân Như Ý tôi đánh nhau xưa nay không giảng võ đức.

Mạng con trai hắn là mạng, mạng của tôi thì không phải là mạng sao?

Hắn lần nào cũng ra tay là muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tôi!

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Minh Uyên giáng xuống một kích về phía hắn, sau đó nói: "Tốc chiến tốc thắng!"

Mấy hiệp xuống, Hoàng Tiên hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.

Tôi dùng dây trói yêu trói chặt bàn tay phải của hắn, còn Minh Uyên thì kiềm chế bên trái của hắn.

Lúc này Hoàng Tiên bị chế trụ, chỉ còn thiếu một kích cuối cùng -

"Tôi đến giúp các người!"

Tiếng của Trần Linh từ phía dưới truyền lên.

Tôi kinh hãi nhìn xuống.

Chỉ thấy cô ấy giật sợi dây chuyền trên tay xuống, mạnh mẽ ném về phía Hoàng Tiên.

Ném còn khá chuẩn, trúng ngay trán.

Thân thể to lớn của Hoàng Tiên khựng lại, mấy giây sau, ầm ầm ngã xuống đất.

...

Minh Uyên đi kiểm tra tình hình của lão chồn vàng và chồn vàng con rồi.

Tôi đứng trước mặt Trần Linh, vẻ mặt ngưng trọng đánh giá cô ấy.

Trần Linh rụt cổ: "Nhìn gì vậy?"

Tôi hỏi cô ấy: "Sao tự nhiên lại nghĩ đến việc ném dây chuyền vào hắn vậy?"

Trần Linh gãi đầu: "Tớ cũng không biết, chỉ là trực giác hai người có thể cần sự giúp đỡ của tớ, bên cạnh lại không có đồ vật gì vừa tay, nên dứt khoát giật dây chuyền ném qua."

Các bạn theo dõi Thuyết để nhận thông báo truyện mới nhé
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện