Trong khoảnh khắc ngón tay hắn chạm vào khăn trùm đầu, tôi đưa tay nắm lấy cổ tay hắn.
Không biết đã đ.ấ.m bao nhiêu quyền, khi nắm đ.ấ.m của tôi một lần nữa rơi xuống mặt hắn, người đàn ông vừa la hét vừa hiện nguyên hình.
Phía sau hắn mọc ra một cái đuôi lông lá, mặt và tay cũng bắt đầu mọc lông, miệng càng ngày càng dài ra...
Lại là một con chồn!
"Đau quá, đau quá!" Hắn khóc lóc, "Vợ này hung dữ quá! Không lấy nữa!"
Thân thể hắn không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một con chồn dài một mét, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Yêu quái này, sao lại yếu như vậy? Trong lòng nghi hoặc một giây, nhưng tôi không kịp suy nghĩ nhiều, mắt nhanh tay lẹ giẫm một chân lên đuôi hắn.
"Nói! Mấy cô gái bị lừa đến trước đây bị ngươi đưa đi đâu rồi?"
Nó chỉ vào phòng bên cạnh: "Ở đó! Ở đó!"
Tôi xách gáy nó, giơ chân đá văng cửa phòng bên cạnh.
Đó là một hỉ phòng giống hệt như ở đây.
Chỉ thấy trước giường gỗ chạm khắc có một người đang ngồi, mặc áo tân nương, trùm khăn trùm đầu bất động.
Ánh mắt tôi ngưng lại, dùng dây trói yêu trói con chồn lại ném sang một bên.
Đến gần giường gỗ mới phát hiện người đó toàn thân đang run rẩy.
Tôi đưa tay vén khăn trùm đầu của cô gái lên.
Khuôn mặt Trần Linh hiện ra trước mặt tôi.
Cô ấy nhắm chặt mắt, kinh hãi kêu lên: "Đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi!"
Tôi vỗ vỗ mặt cô ấy: "Trần Linh, Trần Linh! Là tớ, Vân Như Ý!"
Nghe thấy tên tôi, cô ấy cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Trừng lớn mắt nhìn tôi, vài giây sau, oa một tiếng liền khóc òa lên.
"Như Ý! Tớ gặp phải yêu quái rồi!"
Trần Linh kể rằng hôm qua cô ấy đến làm thêm, sau khi được người phụ trách dẫn đến đây thì không thể ra ngoài được nữa.
Có một gã trông giống chồn hôi cứ gọi cô ấy là "vợ iu", còn muốn chạm vào cô, nhưng vì chiếc vòng tay cô ấy đeo trên tay nên mãi mà không thể đến gần cô được.
Tôi liếc nhìn chiếc vòng tay của cô ấy, trong yêu vực này, chiếc vòng tay vẫn phát ra ánh bạc nhè nhẹ, quả là một món đồ tốt.
Tôi kiểm tra thân thể cô ấy, may mắn thay, cả ba hồn đều còn, chỉ là bị kinh hãi một chút.
Trần Linh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Như Ý, cậu có thấy con yêu quái xấu xí kia không?"
Tôi an ủi cô ấy: "Không sao không sao, con yêu quái đó yếu lắm, tớ đã hàng phục nó rồi."
"Cậu xem, ở đằng kia kìa..."
Tôi giơ tay chỉ vào góc tường.
Rồi nụ cười của tôi cứng đờ lại.
Trần Linh lắp bắp hỏi: "Đâu... đâu?"
Tôi: "..."
Đâu cơ?
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Tôi cũng không biết.
Dây trói yêu lỏng lẻo rơi trên mặt đất, con chồn hôi đã sớm biến mất không thấy bóng dáng.
Khi dẫn Trần Linh xông ra ngoài, bên ngoài đã biến đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bầu trời vốn còn quang đãng, lúc này âm u, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể đổ mưa.
Lúc này chúng tôi đang ở trong yêu vực, tình huống này chỉ có thể chứng minh chủ nhân yêu vực đang rất bực bội.
Chúng tôi chạy ra khỏi cái sân này, gặp Minh Uyên, anh ấy mặc một bộ tân lang phục, trông cũng khá đẹp trai.
Trên tay anh ấy xách hai con rối giấy mềm nhũn.
Anh nhanh chóng di chuyển đến bên cạnh tôi: "Cẩn thận, người giấy bắt đầu tấn công người rồi."
Lời vừa dứt, lại có mấy con rối giấy nha hoàn từ bốn phương tám hướng trồi lên, giơ những móng tay sắc nhọn, nhe răng cười, tranh nhau xông tới.
Tôi và Minh Uyên bảo vệ Trần Linh ở phía sau, hai tay bấm quyết, thi triển thần thông.
"Vạn vật kính Hỏa Thần, chu vi yêu quỷ hóa tro tàn!"
Vô số phù vàng lập tức bốc cháy, lao nhanh về phía những người giấy kia.
Phù vàng dán lên trán người giấy, ngọn lửa trong khoảnh khắc nuốt chửng thân thể người giấy.
Sau những tiếng kêu thảm thiết chói tai, người giấy hóa thành tro bụi.
"Má ơi... trâu bò vậy." Trần Linh ngây ngốc trốn sau lưng tôi, xem đến mức mắt trợn tròn.
Minh Uyên cũng đang dùng hỏa công, hiệu quả rõ rệt, những người giấy kia nhất thời rất khó xông tới.
Nhưng chúng tuy yếu, nhưng số lượng lại rất nhiều!
Một người giấy ngã xuống, lập tức có hàng ngàn hàng vạn người giấy đứng lên.
Sức lực của chúng tôi dần dần bắt đầu hao tổn.
"Ha ha ha ha ha!" Tiếng cười man rợ chói tai từ phía trên truyền đến.
Chỉ thấy một con chồn hôi leo lên mái nhà, đứng thẳng như người, còn chống tay lên eo.
"Để xem các người còn dám bắt nạt ta không! Dám cướp mất vợ iu của ta à!" Nó giơ tay chỉ vào tôi, "Giấy binh nghe lệnh! Xé nát ả cho ta!"
Lời nó vừa dứt, số lượng người giấy lập tức tăng lên gấp đôi.
Cứ thế này, chúng tôi rất nhanh sẽ không chống đỡ nổi.
"Minh Uyên, anh cứ cầm cự một lát."
Tôi ngẩng đầu nhìn con chồn hôi đáng ghét kia: "Bắt giặc phải bắt vua, em đi trói nó trước!"
Rải một nắm phù vàng quét sạch những người giấy đang cản đường phía trước, tôi giẫm lên chiếc bàn đá trong sân, rút sợi dây trói yêu đeo bên hông, vung về phía con chồn hôi kia.
Tiếng cười của con chồn hôi lập tức im bặt, tứ chi áp sát đất, theo bản năng muốn bỏ chạy.
Nhưng dây trói yêu của tôi nhanh hơn, đầu dây cuốn lên chân sau của nó, nhân đà trói nó lại một cách chặt chẽ.
Tôi nhảy lên mái nhà, ngồi xổm trước mặt nó, dùng tay đánh vào đầu nó: "Không phải ngươi đắc ý lắm sao?"
"Cười đi, cười tiếp đi!"
Nó ra sức giãy giụa: "Ta cảnh cáo ngươi, đừng đánh ta nữa!
"Nếu không, nếu không ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!"
"Ồ hô." Tôi nghe mà bật cười, rồi đưa tay tát nó thêm một cái nữa.
Không khí im lặng trong giây lát.
Con chồn hôi nhỏ trợn to mắt nhìn tôi, vài giây sau, miệng há ra, khóc...
Tiếng khóc của nó vang vọng khắp cả căn nhà.
Người giấy dừng tấn công, ngây ngốc đứng tại chỗ, thân thể không ngừng run rẩy, rồi quay người bỏ chạy tán loạn.
Chỉ trong chớp mắt, chúng đã biến mất không còn bóng dáng.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ Thuyết nhenn.
Không biết đã đ.ấ.m bao nhiêu quyền, khi nắm đ.ấ.m của tôi một lần nữa rơi xuống mặt hắn, người đàn ông vừa la hét vừa hiện nguyên hình.
Phía sau hắn mọc ra một cái đuôi lông lá, mặt và tay cũng bắt đầu mọc lông, miệng càng ngày càng dài ra...
Lại là một con chồn!
"Đau quá, đau quá!" Hắn khóc lóc, "Vợ này hung dữ quá! Không lấy nữa!"
Thân thể hắn không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một con chồn dài một mét, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Yêu quái này, sao lại yếu như vậy? Trong lòng nghi hoặc một giây, nhưng tôi không kịp suy nghĩ nhiều, mắt nhanh tay lẹ giẫm một chân lên đuôi hắn.
"Nói! Mấy cô gái bị lừa đến trước đây bị ngươi đưa đi đâu rồi?"
Nó chỉ vào phòng bên cạnh: "Ở đó! Ở đó!"
Tôi xách gáy nó, giơ chân đá văng cửa phòng bên cạnh.
Đó là một hỉ phòng giống hệt như ở đây.
Chỉ thấy trước giường gỗ chạm khắc có một người đang ngồi, mặc áo tân nương, trùm khăn trùm đầu bất động.
Ánh mắt tôi ngưng lại, dùng dây trói yêu trói con chồn lại ném sang một bên.
Đến gần giường gỗ mới phát hiện người đó toàn thân đang run rẩy.
Tôi đưa tay vén khăn trùm đầu của cô gái lên.
Khuôn mặt Trần Linh hiện ra trước mặt tôi.
Cô ấy nhắm chặt mắt, kinh hãi kêu lên: "Đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi!"
Tôi vỗ vỗ mặt cô ấy: "Trần Linh, Trần Linh! Là tớ, Vân Như Ý!"
Nghe thấy tên tôi, cô ấy cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Trừng lớn mắt nhìn tôi, vài giây sau, oa một tiếng liền khóc òa lên.
"Như Ý! Tớ gặp phải yêu quái rồi!"
Trần Linh kể rằng hôm qua cô ấy đến làm thêm, sau khi được người phụ trách dẫn đến đây thì không thể ra ngoài được nữa.
Có một gã trông giống chồn hôi cứ gọi cô ấy là "vợ iu", còn muốn chạm vào cô, nhưng vì chiếc vòng tay cô ấy đeo trên tay nên mãi mà không thể đến gần cô được.
Tôi liếc nhìn chiếc vòng tay của cô ấy, trong yêu vực này, chiếc vòng tay vẫn phát ra ánh bạc nhè nhẹ, quả là một món đồ tốt.
Tôi kiểm tra thân thể cô ấy, may mắn thay, cả ba hồn đều còn, chỉ là bị kinh hãi một chút.
Trần Linh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Như Ý, cậu có thấy con yêu quái xấu xí kia không?"
Tôi an ủi cô ấy: "Không sao không sao, con yêu quái đó yếu lắm, tớ đã hàng phục nó rồi."
"Cậu xem, ở đằng kia kìa..."
Tôi giơ tay chỉ vào góc tường.
Rồi nụ cười của tôi cứng đờ lại.
Trần Linh lắp bắp hỏi: "Đâu... đâu?"
Tôi: "..."
Đâu cơ?
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Tôi cũng không biết.
Dây trói yêu lỏng lẻo rơi trên mặt đất, con chồn hôi đã sớm biến mất không thấy bóng dáng.
Khi dẫn Trần Linh xông ra ngoài, bên ngoài đã biến đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bầu trời vốn còn quang đãng, lúc này âm u, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể đổ mưa.
Lúc này chúng tôi đang ở trong yêu vực, tình huống này chỉ có thể chứng minh chủ nhân yêu vực đang rất bực bội.
Chúng tôi chạy ra khỏi cái sân này, gặp Minh Uyên, anh ấy mặc một bộ tân lang phục, trông cũng khá đẹp trai.
Trên tay anh ấy xách hai con rối giấy mềm nhũn.
Anh nhanh chóng di chuyển đến bên cạnh tôi: "Cẩn thận, người giấy bắt đầu tấn công người rồi."
Lời vừa dứt, lại có mấy con rối giấy nha hoàn từ bốn phương tám hướng trồi lên, giơ những móng tay sắc nhọn, nhe răng cười, tranh nhau xông tới.
Tôi và Minh Uyên bảo vệ Trần Linh ở phía sau, hai tay bấm quyết, thi triển thần thông.
"Vạn vật kính Hỏa Thần, chu vi yêu quỷ hóa tro tàn!"
Vô số phù vàng lập tức bốc cháy, lao nhanh về phía những người giấy kia.
Phù vàng dán lên trán người giấy, ngọn lửa trong khoảnh khắc nuốt chửng thân thể người giấy.
Sau những tiếng kêu thảm thiết chói tai, người giấy hóa thành tro bụi.
"Má ơi... trâu bò vậy." Trần Linh ngây ngốc trốn sau lưng tôi, xem đến mức mắt trợn tròn.
Minh Uyên cũng đang dùng hỏa công, hiệu quả rõ rệt, những người giấy kia nhất thời rất khó xông tới.
Nhưng chúng tuy yếu, nhưng số lượng lại rất nhiều!
Một người giấy ngã xuống, lập tức có hàng ngàn hàng vạn người giấy đứng lên.
Sức lực của chúng tôi dần dần bắt đầu hao tổn.
"Ha ha ha ha ha!" Tiếng cười man rợ chói tai từ phía trên truyền đến.
Chỉ thấy một con chồn hôi leo lên mái nhà, đứng thẳng như người, còn chống tay lên eo.
"Để xem các người còn dám bắt nạt ta không! Dám cướp mất vợ iu của ta à!" Nó giơ tay chỉ vào tôi, "Giấy binh nghe lệnh! Xé nát ả cho ta!"
Lời nó vừa dứt, số lượng người giấy lập tức tăng lên gấp đôi.
Cứ thế này, chúng tôi rất nhanh sẽ không chống đỡ nổi.
"Minh Uyên, anh cứ cầm cự một lát."
Tôi ngẩng đầu nhìn con chồn hôi đáng ghét kia: "Bắt giặc phải bắt vua, em đi trói nó trước!"
Rải một nắm phù vàng quét sạch những người giấy đang cản đường phía trước, tôi giẫm lên chiếc bàn đá trong sân, rút sợi dây trói yêu đeo bên hông, vung về phía con chồn hôi kia.
Tiếng cười của con chồn hôi lập tức im bặt, tứ chi áp sát đất, theo bản năng muốn bỏ chạy.
Nhưng dây trói yêu của tôi nhanh hơn, đầu dây cuốn lên chân sau của nó, nhân đà trói nó lại một cách chặt chẽ.
Tôi nhảy lên mái nhà, ngồi xổm trước mặt nó, dùng tay đánh vào đầu nó: "Không phải ngươi đắc ý lắm sao?"
"Cười đi, cười tiếp đi!"
Nó ra sức giãy giụa: "Ta cảnh cáo ngươi, đừng đánh ta nữa!
"Nếu không, nếu không ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!"
"Ồ hô." Tôi nghe mà bật cười, rồi đưa tay tát nó thêm một cái nữa.
Không khí im lặng trong giây lát.
Con chồn hôi nhỏ trợn to mắt nhìn tôi, vài giây sau, miệng há ra, khóc...
Tiếng khóc của nó vang vọng khắp cả căn nhà.
Người giấy dừng tấn công, ngây ngốc đứng tại chỗ, thân thể không ngừng run rẩy, rồi quay người bỏ chạy tán loạn.
Chỉ trong chớp mắt, chúng đã biến mất không còn bóng dáng.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ Thuyết nhenn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương