Lần này chủ quan rồi, không c.h.ế.t cũng phải lòi da tróc vảy!
"Hống——"
Một tiếng long ngâm vang lên bên tai tôi.
Tôi gần như lập tức mở mắt ra.
Một bàn tay ấm áp ôm lấy eo tôi, cưỡng ép ngăn cản xu hướng rơi xuống của tôi, rồi hơi dùng sức đưa tôi vào một bệ đá nhỏ hẹp trên vách đá.
Tôi nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng như sóng trào biển động, lâu lâu không nói nên lời.
Đôi mắt hoa đào dài hẹp của hắn tràn đầy ý cười: "Lâu rồi không gặp, học tỷ."
Tôi lặng lẽ nhìn hắn, xuyên qua đôi mắt vàng kim của hắn, tôi dường như nhìn thấy một người khác.
"Cậu là Lâm Nguyện, hay là Minh Uyên?"
Hắn thờ ơ giơ tay lên gõ vào đầu tôi một cái: "Sao? Vẫn chưa nhận ra anh sao?"
Chỉ một động tác này, tôi đã lập tức đỏ hoe mắt.
Minh Uyên thở dài một hơi, đưa tay kéo tôi vào lòng: "Khóc cái gì?"
Tôi kìm nén nước mắt, giọng nói vẫn còn nghẹn ngào: "Sao anh ra được?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Phong ấn mà Thập Đại Linh Môn giáng xuống cho anh gần đây có chút lỏng lẻo, anh nghi ngờ có liên quan đến cái c.h.ế.t của lão già La gia ở Thanh Thành."
"Nhưng bản thể của anh vẫn chưa thể động đậy, chỉ có thể lén thả một tia yêu phách này ra để thăm em thôi."
Tôi ngẩng đầu nhìn mặt hắn: "Lâm Nguyện này thì sao?"
Minh Uyên nhún vai: "Anh đi dạo một vòng quanh trường của em, cũng chỉ có thằng nhóc này là trông dễ nhìn hơn một chút."
Tôi: "..."
Minh Uyên nói xong, lại giơ tay lên gõ vào đầu tôi một cái: "Vân Như Ý, hàng phục Đương Khang mà em xem em tự làm mình thành ra bộ dạng thảm hại gì kìa."
Tôi lại im lặng.
Lần này đúng là tôi sơ suất rồi, một lần sơ suất hiếm hoi trong hơn một trăm năm qua lại bị chồng iu bắt gặp.
Điều này khiến tôi cảm thấy có chút mất mặt, rất mất mặt!
Trong lúc nói chuyện, tiếng khóc than của Tưởng Thiếu Thiên bị gió thổi từ trên cao xuống.
"Như Ý tỷ! Chị c.h.ế.t thảm quá!"
"Như Ý tỷ chị yên tâm, em nhất định sẽ học hành chăm chỉ thuật pháp, trở thành một phục yêu sư lợi hại như chị!"
"Như Ý tỷ chị yên nghỉ đi, em sẽ đốt cho chị rất nhiều tiền, gì mà Hermes, Chanel, em đốt hết cho chị!"
Tôi: "..."
Minh Uyên nhịn không được cười: "Đây là đồ đệ nhỏ em thu nhận à? Cũng khá đáng yêu."
Càng mất mặt hơn!
Khi Minh Uyên đưa tôi bay lên trên, Tưởng Thiếu Thiên bị dọa cho ngây người.
Cậu ta chỉ vào chúng tôi nửa ngày không nói được gì.
Tôi lướt qua cậu ta đi xuống núi. Người này, nhìn đã thấy bực mình.
Đi chưa được mấy bước, tôi nghe thấy tiếng chồng iu nói chuyện với cậu ta.
"Chào Tiểu Tưởng, tôi là... anh rể của cậu."
Sau khi Đương Khang bị bắt, con trai của Trương Thủy Hoa đã trở lại nguyên hình.
Cậu ta dập đầu với tôi: "Đa tạ đại sư! Đa tạ đại sư!"
Tôi đỡ cậu ta dậy, không nói gì thêm.
Khi lên xe rời đi, Minh Uyên chỉ vào hướng nhà họ Trương: "Thằng nhóc Trương Hổ kia cũng không thành thật đâu, trong mệnh nó đã định có một kiếp tù tội."
Tôi thở dài: "Vậy cũng không liên quan đến em, pháp luật sẽ dạy nó làm người."
Minh Uyên nói Lâm Nguyện này thể chất có chút đặc biệt, từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, thường xuyên chiêu chọc phải mấy thứ bẩn thỉu, tam hồn bất ổn, là mệnh yểu.
"Yêu phách Long Vương của anh ở trong cơ anh này ngược lại là cứu mạng cậu ta, anh và cậu ta đã đạt thành thỏa thuận rồi, cơ thể này ban ngày thuộc về cậu ta, ban đêm thuộc về ta."
Minh Uyên vừa nói vừa tựa đầu lên vai tôi.
Lúc này, chân trời đã hửng sáng.
Trời sắp sáng rồi.
"Đuổi theo các em cả một đêm, mệt c.h.ế.t đi được, anh muốn ngủ một giấc."
"Như Ý, tối nay gặp lại."
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ say của hắn, cuối cùng không nhịn được cong cong khóe miệng.
"Chậc chậc chậc."
Tưởng Thiếu Thiên vừa lái xe vừa lén nhìn ra phía sau: "Mùi chua ngọt của tình yêu."
Tôi cười với cậu ta: "Nếu cậu muốn sống, thì biết phải nói như thế nào rồi đấy."
Tưởng Thiếu Thiên: "..."
"Biết rồi, tôi sẽ không nói với ông nội đâu."
Sau khi trở về Phượng Thành, tôi gặp Hồ Tiểu Mạn trong trường.
Lúc đó, cô ấy đang cãi nhau với người khác.
"Tôi nói lại lần nữa!" Cô ấy chỉ vào cậu con trai béo lùn trước mặt, "anh còn theo dõi tôi nữa thì tôi báo cảnh sát đấy!"
"Tôi thích kiểu Kim Thành Vũ cơ, anh hiểu không?"
"Còn nữa! Vân Như Ý cũng không thích kiểu của anh đâu! Anh đừng đi quấy rầy cậu ấy nữa!"
"Nếu không bà đây thấy anh một lần đánh anh một lần!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô ấy khí thế rất mạnh, bên cạnh còn có hai vệ sĩ cao mét tám, trực tiếp dọa cho cậu con trai kia chạy mất.
Cô ấy trông có vẻ tức giận không nhẹ, uống một ngụm nước lớn, khi quay người lại thì vừa hay nhìn thấy tôi đang đứng ở đằng xa.
"Như Ý!" Cô ấy mắt rạng ngời, kích động chạy về phía tôi, "Cuối cùng tớ cũng gặp được cậu rồi!"
Cô ấy ôm chặt lấy tôi: "Hức hức, người nhà tớ nói với tớ rồi, nếu không có cậu chắc tớ vẫn còn đang hẹn hò với con heo mỡ c.h.ế.t tiệt kia!"
"Cứ nghĩ đến việc tớ với hắn... ọe... với hắn... ọe..."
Hồ Tiểu Mạn trực tiếp buồn nôn.
Tôi bật cười vỗ lưng cô ấy: "Không sao là tốt rồi, may mà cậu dù trúng yêu thuật cũng vẫn còn chừng mực, không xảy ra chuyện gì lớn."
Hồ Tiểu Mạn vừa khóc vừa chửi: "Đây đúng là bóng ma tâm lý cả đời của tớ!"
Tôi hỏi cô ấy: "Vậy Chu Tụng An sau này còn tìm cậu không?"
Hồ Tiểu Mạn cười lạnh: "Hắn dám!"
Cô ấy chỉ vào mấy tên vệ sĩ lực lưỡng: "Tớ tốn tiền thuê vệ sĩ không phải để trưng đâu."
Cuộc sống của Hồ Tiểu Mạn dần dần trở lại quỹ đạo.
Cô ấy lại trở thành cô gái bạch phú mỹ kiêu ngạo ngày nào.
Không lâu sau đó, tôi cùng Minh Uyên và Tưởng Thiếu Thiên đến La gia ở Thanh Thành một chuyến.
Về việc Đương Khang năm đó đột nhiên yêu hóa, trong lòng chúng tôi vẫn luôn có nghi vấn.
Ở La gia, chúng tôi tìm được bút ký của vị phục yêu sư năm đó để lại.
Trên đó có ghi chép chi tiết hơn về Đương Khang.
Sau khi xem xong bút ký đó, chúng tôi mới bàng hoàng nhận ra, thì ra câu chuyện mà Trương Thủy Hoa kể không phải là tất cả...
Hai trăm năm trước, thôn Sa Cương quả thật đã trải qua một nạn đói lớn.
Khi đó, Đương Khang thấy dân chúng lầm than, không phải là không làm gì cả.
Nó hóa thành một đứa trẻ, mỗi đêm xuống núi phát lương thực cho từng nhà.
Nạn đói là do thiên đạo gây ra, nó không thể thay đổi quá nhiều.
Nhưng nó cũng không muốn thấy quá nhiều người bị c.h.ế.t đói.
Dân chúng nhận được lương thực do Đương Khang đưa, tự nhiên vô cùng cảm kích.
Nhưng lâu dần, có người bắt đầu không thỏa mãn.
Cùng là lương thực được cho, tại sao nhà người ta có trứng gà, nhà mình chỉ có mấy cây cải trắng? Tại sao có người có gạo trắng, còn mình chỉ có hai củ khoai lang?
Nhưng Đương Khang căn bản không nghĩ nhiều như vậy.
Nó không ngờ việc phân chia không đều lại khiến dân chúng sinh lòng oán hận.
Còn có người bắt đầu đoán già đoán non, rốt cuộc người phát lương thực là ai?
Người đó đã có thể cho mọi người nhiều lương thực như vậy, chắc chắn số lượng lương thực mà người đó sở hữu còn nhiều hơn.
Tham lam chính là con mọt đục khoét tâm hồn, nó từng chút một xâm chiếm bản tính lương thiện của con người.
Dần dần, mọi người nảy sinh lòng hiếu kỳ mãnh liệt đối với vị đại thiện nhân phát lương thực này.
Cuối cùng, vào một đêm nọ, khi Đương Khang đặt bao lương thực cuối cùng trước cửa một nhà, cánh cửa đột nhiên mở ra, bên trong tràn ra mấy người dân làng tay cầm đuốc.
Họ bao vây Đương Khang, ép hỏi vị trí lương thực.
Nhưng Đương Khang làm gì có lương thực, lương thực của nó đều là dùng linh lực của mình biến ra.
Chống lại thiên đạo, nó đã phải chịu sự phản phệ mạnh mẽ.
Vượt qua vòng vây của dân làng, Đương Khang cuối cùng cũng hiện nguyên hình trong một hang động.
Nó mơ màng ngủ thiếp đi, sáng sớm hôm sau lại phát hiện cửa hang đã bị dân làng lấp kín.
Dân làng đốt lửa ở cửa hang, dùng lửa ép nó ra ngoài, nghênh đón nó chính là thiên la địa võng...
Tưởng Thiếu Thiên đọc những lời trên bút ký, vẻ mặt kinh ngạc: "Dân làng bắt được, ăn thịt..."
"Cái gì? Bọn họ ăn thịt Đương Khang!?"
Yêu phách của Đương Khang sau khi trốn thoát đã tái tạo yêu thân, sau đó mới xuống núi báo thù dân làng một cách điên cuồng.
Sau đó, Đương Khang đã yêu hóa bị phục yêu sư của La gia ở Thanh Thành phong ấn.
Sau đó nữa thì chúng ta đều biết rồi.
Cho nên bây giờ tôi đại khái cũng có thể hiểu được hành vi của nó.
Đương Khang trừng phạt không chỉ người thôn Sa Cương, nó trừng phạt những kẻ tham lam vô độ.
Cuộc đời con người có rất nhiều thứ đáng trân trọng, nhưng họ lại thích khổ sở cầu xin ân sủng trên con đường dục vọng sai lầm.
Trên đường về thành, tôi lấy ra kính phục yêu trong túi.
Tưởng Thiếu Thiên giật mình: "Như Ý tỷ, chị làm gì vậy?"
Tôi lườm cậu ta một cái, lại lấy ra hộp phấn: "Trang điểm lại thôi, làm gì mà hốt hoảng."
Tưởng Thiếu Thiên: "..."
Tôi: "Tối nay tôi phải đi xem phim với anh rể cậu, cậu tự về Tưởng gia báo cáo đi."
Lúc này trời còn chưa tối, Lâm Nguyện có chút rụt rè ngồi bên cạnh tôi.
Sau khi trang điểm xong, tôi quay đầu nhìn hắn: "Đẹp không?"
Lâm Nguyện ngẩn người: "Hả?"
"Chậc, không hỏi cậu." Tôi bẻ đầu Lâm Nguyện lại, mắt không chớp nhìn thẳng vào mắt hắn, "Đẹp không?"
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Nguyện, một tia kim quang chợt lóe lên.
Tôi hài lòng thu tay về.
"Anh ấy nói đẹp."
"Hống——"
Một tiếng long ngâm vang lên bên tai tôi.
Tôi gần như lập tức mở mắt ra.
Một bàn tay ấm áp ôm lấy eo tôi, cưỡng ép ngăn cản xu hướng rơi xuống của tôi, rồi hơi dùng sức đưa tôi vào một bệ đá nhỏ hẹp trên vách đá.
Tôi nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng như sóng trào biển động, lâu lâu không nói nên lời.
Đôi mắt hoa đào dài hẹp của hắn tràn đầy ý cười: "Lâu rồi không gặp, học tỷ."
Tôi lặng lẽ nhìn hắn, xuyên qua đôi mắt vàng kim của hắn, tôi dường như nhìn thấy một người khác.
"Cậu là Lâm Nguyện, hay là Minh Uyên?"
Hắn thờ ơ giơ tay lên gõ vào đầu tôi một cái: "Sao? Vẫn chưa nhận ra anh sao?"
Chỉ một động tác này, tôi đã lập tức đỏ hoe mắt.
Minh Uyên thở dài một hơi, đưa tay kéo tôi vào lòng: "Khóc cái gì?"
Tôi kìm nén nước mắt, giọng nói vẫn còn nghẹn ngào: "Sao anh ra được?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Phong ấn mà Thập Đại Linh Môn giáng xuống cho anh gần đây có chút lỏng lẻo, anh nghi ngờ có liên quan đến cái c.h.ế.t của lão già La gia ở Thanh Thành."
"Nhưng bản thể của anh vẫn chưa thể động đậy, chỉ có thể lén thả một tia yêu phách này ra để thăm em thôi."
Tôi ngẩng đầu nhìn mặt hắn: "Lâm Nguyện này thì sao?"
Minh Uyên nhún vai: "Anh đi dạo một vòng quanh trường của em, cũng chỉ có thằng nhóc này là trông dễ nhìn hơn một chút."
Tôi: "..."
Minh Uyên nói xong, lại giơ tay lên gõ vào đầu tôi một cái: "Vân Như Ý, hàng phục Đương Khang mà em xem em tự làm mình thành ra bộ dạng thảm hại gì kìa."
Tôi lại im lặng.
Lần này đúng là tôi sơ suất rồi, một lần sơ suất hiếm hoi trong hơn một trăm năm qua lại bị chồng iu bắt gặp.
Điều này khiến tôi cảm thấy có chút mất mặt, rất mất mặt!
Trong lúc nói chuyện, tiếng khóc than của Tưởng Thiếu Thiên bị gió thổi từ trên cao xuống.
"Như Ý tỷ! Chị c.h.ế.t thảm quá!"
"Như Ý tỷ chị yên tâm, em nhất định sẽ học hành chăm chỉ thuật pháp, trở thành một phục yêu sư lợi hại như chị!"
"Như Ý tỷ chị yên nghỉ đi, em sẽ đốt cho chị rất nhiều tiền, gì mà Hermes, Chanel, em đốt hết cho chị!"
Tôi: "..."
Minh Uyên nhịn không được cười: "Đây là đồ đệ nhỏ em thu nhận à? Cũng khá đáng yêu."
Càng mất mặt hơn!
Khi Minh Uyên đưa tôi bay lên trên, Tưởng Thiếu Thiên bị dọa cho ngây người.
Cậu ta chỉ vào chúng tôi nửa ngày không nói được gì.
Tôi lướt qua cậu ta đi xuống núi. Người này, nhìn đã thấy bực mình.
Đi chưa được mấy bước, tôi nghe thấy tiếng chồng iu nói chuyện với cậu ta.
"Chào Tiểu Tưởng, tôi là... anh rể của cậu."
Sau khi Đương Khang bị bắt, con trai của Trương Thủy Hoa đã trở lại nguyên hình.
Cậu ta dập đầu với tôi: "Đa tạ đại sư! Đa tạ đại sư!"
Tôi đỡ cậu ta dậy, không nói gì thêm.
Khi lên xe rời đi, Minh Uyên chỉ vào hướng nhà họ Trương: "Thằng nhóc Trương Hổ kia cũng không thành thật đâu, trong mệnh nó đã định có một kiếp tù tội."
Tôi thở dài: "Vậy cũng không liên quan đến em, pháp luật sẽ dạy nó làm người."
Minh Uyên nói Lâm Nguyện này thể chất có chút đặc biệt, từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, thường xuyên chiêu chọc phải mấy thứ bẩn thỉu, tam hồn bất ổn, là mệnh yểu.
"Yêu phách Long Vương của anh ở trong cơ anh này ngược lại là cứu mạng cậu ta, anh và cậu ta đã đạt thành thỏa thuận rồi, cơ thể này ban ngày thuộc về cậu ta, ban đêm thuộc về ta."
Minh Uyên vừa nói vừa tựa đầu lên vai tôi.
Lúc này, chân trời đã hửng sáng.
Trời sắp sáng rồi.
"Đuổi theo các em cả một đêm, mệt c.h.ế.t đi được, anh muốn ngủ một giấc."
"Như Ý, tối nay gặp lại."
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ say của hắn, cuối cùng không nhịn được cong cong khóe miệng.
"Chậc chậc chậc."
Tưởng Thiếu Thiên vừa lái xe vừa lén nhìn ra phía sau: "Mùi chua ngọt của tình yêu."
Tôi cười với cậu ta: "Nếu cậu muốn sống, thì biết phải nói như thế nào rồi đấy."
Tưởng Thiếu Thiên: "..."
"Biết rồi, tôi sẽ không nói với ông nội đâu."
Sau khi trở về Phượng Thành, tôi gặp Hồ Tiểu Mạn trong trường.
Lúc đó, cô ấy đang cãi nhau với người khác.
"Tôi nói lại lần nữa!" Cô ấy chỉ vào cậu con trai béo lùn trước mặt, "anh còn theo dõi tôi nữa thì tôi báo cảnh sát đấy!"
"Tôi thích kiểu Kim Thành Vũ cơ, anh hiểu không?"
"Còn nữa! Vân Như Ý cũng không thích kiểu của anh đâu! Anh đừng đi quấy rầy cậu ấy nữa!"
"Nếu không bà đây thấy anh một lần đánh anh một lần!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô ấy khí thế rất mạnh, bên cạnh còn có hai vệ sĩ cao mét tám, trực tiếp dọa cho cậu con trai kia chạy mất.
Cô ấy trông có vẻ tức giận không nhẹ, uống một ngụm nước lớn, khi quay người lại thì vừa hay nhìn thấy tôi đang đứng ở đằng xa.
"Như Ý!" Cô ấy mắt rạng ngời, kích động chạy về phía tôi, "Cuối cùng tớ cũng gặp được cậu rồi!"
Cô ấy ôm chặt lấy tôi: "Hức hức, người nhà tớ nói với tớ rồi, nếu không có cậu chắc tớ vẫn còn đang hẹn hò với con heo mỡ c.h.ế.t tiệt kia!"
"Cứ nghĩ đến việc tớ với hắn... ọe... với hắn... ọe..."
Hồ Tiểu Mạn trực tiếp buồn nôn.
Tôi bật cười vỗ lưng cô ấy: "Không sao là tốt rồi, may mà cậu dù trúng yêu thuật cũng vẫn còn chừng mực, không xảy ra chuyện gì lớn."
Hồ Tiểu Mạn vừa khóc vừa chửi: "Đây đúng là bóng ma tâm lý cả đời của tớ!"
Tôi hỏi cô ấy: "Vậy Chu Tụng An sau này còn tìm cậu không?"
Hồ Tiểu Mạn cười lạnh: "Hắn dám!"
Cô ấy chỉ vào mấy tên vệ sĩ lực lưỡng: "Tớ tốn tiền thuê vệ sĩ không phải để trưng đâu."
Cuộc sống của Hồ Tiểu Mạn dần dần trở lại quỹ đạo.
Cô ấy lại trở thành cô gái bạch phú mỹ kiêu ngạo ngày nào.
Không lâu sau đó, tôi cùng Minh Uyên và Tưởng Thiếu Thiên đến La gia ở Thanh Thành một chuyến.
Về việc Đương Khang năm đó đột nhiên yêu hóa, trong lòng chúng tôi vẫn luôn có nghi vấn.
Ở La gia, chúng tôi tìm được bút ký của vị phục yêu sư năm đó để lại.
Trên đó có ghi chép chi tiết hơn về Đương Khang.
Sau khi xem xong bút ký đó, chúng tôi mới bàng hoàng nhận ra, thì ra câu chuyện mà Trương Thủy Hoa kể không phải là tất cả...
Hai trăm năm trước, thôn Sa Cương quả thật đã trải qua một nạn đói lớn.
Khi đó, Đương Khang thấy dân chúng lầm than, không phải là không làm gì cả.
Nó hóa thành một đứa trẻ, mỗi đêm xuống núi phát lương thực cho từng nhà.
Nạn đói là do thiên đạo gây ra, nó không thể thay đổi quá nhiều.
Nhưng nó cũng không muốn thấy quá nhiều người bị c.h.ế.t đói.
Dân chúng nhận được lương thực do Đương Khang đưa, tự nhiên vô cùng cảm kích.
Nhưng lâu dần, có người bắt đầu không thỏa mãn.
Cùng là lương thực được cho, tại sao nhà người ta có trứng gà, nhà mình chỉ có mấy cây cải trắng? Tại sao có người có gạo trắng, còn mình chỉ có hai củ khoai lang?
Nhưng Đương Khang căn bản không nghĩ nhiều như vậy.
Nó không ngờ việc phân chia không đều lại khiến dân chúng sinh lòng oán hận.
Còn có người bắt đầu đoán già đoán non, rốt cuộc người phát lương thực là ai?
Người đó đã có thể cho mọi người nhiều lương thực như vậy, chắc chắn số lượng lương thực mà người đó sở hữu còn nhiều hơn.
Tham lam chính là con mọt đục khoét tâm hồn, nó từng chút một xâm chiếm bản tính lương thiện của con người.
Dần dần, mọi người nảy sinh lòng hiếu kỳ mãnh liệt đối với vị đại thiện nhân phát lương thực này.
Cuối cùng, vào một đêm nọ, khi Đương Khang đặt bao lương thực cuối cùng trước cửa một nhà, cánh cửa đột nhiên mở ra, bên trong tràn ra mấy người dân làng tay cầm đuốc.
Họ bao vây Đương Khang, ép hỏi vị trí lương thực.
Nhưng Đương Khang làm gì có lương thực, lương thực của nó đều là dùng linh lực của mình biến ra.
Chống lại thiên đạo, nó đã phải chịu sự phản phệ mạnh mẽ.
Vượt qua vòng vây của dân làng, Đương Khang cuối cùng cũng hiện nguyên hình trong một hang động.
Nó mơ màng ngủ thiếp đi, sáng sớm hôm sau lại phát hiện cửa hang đã bị dân làng lấp kín.
Dân làng đốt lửa ở cửa hang, dùng lửa ép nó ra ngoài, nghênh đón nó chính là thiên la địa võng...
Tưởng Thiếu Thiên đọc những lời trên bút ký, vẻ mặt kinh ngạc: "Dân làng bắt được, ăn thịt..."
"Cái gì? Bọn họ ăn thịt Đương Khang!?"
Yêu phách của Đương Khang sau khi trốn thoát đã tái tạo yêu thân, sau đó mới xuống núi báo thù dân làng một cách điên cuồng.
Sau đó, Đương Khang đã yêu hóa bị phục yêu sư của La gia ở Thanh Thành phong ấn.
Sau đó nữa thì chúng ta đều biết rồi.
Cho nên bây giờ tôi đại khái cũng có thể hiểu được hành vi của nó.
Đương Khang trừng phạt không chỉ người thôn Sa Cương, nó trừng phạt những kẻ tham lam vô độ.
Cuộc đời con người có rất nhiều thứ đáng trân trọng, nhưng họ lại thích khổ sở cầu xin ân sủng trên con đường dục vọng sai lầm.
Trên đường về thành, tôi lấy ra kính phục yêu trong túi.
Tưởng Thiếu Thiên giật mình: "Như Ý tỷ, chị làm gì vậy?"
Tôi lườm cậu ta một cái, lại lấy ra hộp phấn: "Trang điểm lại thôi, làm gì mà hốt hoảng."
Tưởng Thiếu Thiên: "..."
Tôi: "Tối nay tôi phải đi xem phim với anh rể cậu, cậu tự về Tưởng gia báo cáo đi."
Lúc này trời còn chưa tối, Lâm Nguyện có chút rụt rè ngồi bên cạnh tôi.
Sau khi trang điểm xong, tôi quay đầu nhìn hắn: "Đẹp không?"
Lâm Nguyện ngẩn người: "Hả?"
"Chậc, không hỏi cậu." Tôi bẻ đầu Lâm Nguyện lại, mắt không chớp nhìn thẳng vào mắt hắn, "Đẹp không?"
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Nguyện, một tia kim quang chợt lóe lên.
Tôi hài lòng thu tay về.
"Anh ấy nói đẹp."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương