Cô bạn cùng phòng của tôi là một cô dâu chuyên nghiệp.

Cô ấy nói mấy ngày nay cô ấy nhận được một đơn hàng lớn, đối phương ra tay rất hào phóng.

Tôi nhìn khoản tiền thù lao được gói trong giấy đỏ, khuyên cô ấy từ bỏ mối làm ăn này.

Nhưng vào ngày diễn ra sự kiện, cô bạn cùng phòng vẫn lén lút đi.

Từ đó, cô ấy không bao giờ trở về nữa.

Cô ấy không biết, những người tổ chức sự kiện này, tất cả đều không phải là người.

***

Bạn cùng phòng của tôi, Trần Linh, mất tích rồi.

Chuyện này phải kể từ một tháng trước.

Nhà Trần Linh ở nông thôn, tiền sinh hoạt mỗi tháng không nhiều, nhưng một tháng trước bỗng dưng lại rủng rỉnh hơn hẳn.

Cô ấy còn mời tôi đi ăn, nói là gần đây tìm được một công việc làm thêm khá tốt, thu nhập cũng được.

Công việc làm thêm mà cô ấy nói là dự án du lịch thị trấn cổ mới mở ở ngoại ô.

Ở đó mỗi ngày đều có biểu diễn thi võ kén rể, cần người đóng vai cô dâu.

Cô ấy nhận một buổi biểu diễn thì phải đóng vai cô dâu cả buổi chiều, một buổi như vậy kiếm được ba bốn trăm tệ, một tháng chỉ cần nhận hai ba buổi, cũng kiếm được cả ngàn tệ.

Ba ngày trước, cô ấy có vẻ phấn khích tìm đến tôi.

"Như Ý, tớ nhận được một đơn hàng lớn rồi." Cô ấy lấy ra từ trong túi một xấp tiền được gói trong giấy đỏ, "Tớ chỉ cần đóng vai cô dâu một ngày thôi là kiếm được ba ngàn tệ!"

Ba ngàn tệ, đối với một sinh viên đại học, không phải là một con số nhỏ.

Tôi nhìn phong bao lì xì đó, không khỏi nhíu mày.

Trực giác mách bảo tôi, phong bao lì xì này có gì đó không ổn.

***

Tôi tên là Vân Như Ý, là vợ Long Vương, càng là một phục yêu sư.

Biết Trần Linh muốn nhận buổi biểu diễn đó, tôi đã từng khuyên cô ấy:

"Trần Linh, tớ mới gieo cho cậu một quẻ, là quẻ hung, ngày đó không nên đi."

Trần Linh biết tôi hiểu chút ít về những chuyện này, vì vậy cũng bắt đầu do dự.

Cô ấy không phải là một cô gái tham tiền đến thế, sau vài lần suy nghĩ thì quyết định trả lại phong bao lì xì, không định nhận công việc này nữa.

Nghe cô ấy nói vậy, tôi cũng yên tâm.

Nhưng sáng sớm hôm nay tỉnh dậy, tôi đã không thấy Trần Linh đâu nữa.

Cô ấy gửi cho tôi một tin nhắn:

[Như Ý, mẹ tớ hôm qua đi xe bị ngã gãy chân rồi, nhà đang cần tiền, tớ nhận buổi biểu diễn đó rồi, cậu yên tâm, tớ sẽ cẩn thận mọi việc.]

Tôi vội vàng gọi điện cho cô ấy, nhưng gọi liên tục mấy cuộc cũng không ai nghe máy.

Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi gọi điện cho Tưởng Thiếu Thiên, nói rõ tình hình với cậu ấy.

Cậu ấy là hậu bối của một trong Thập Đại Linh Môn – Phượng Thành Tưởng gia, có cậu ấy ở đó, tôi làm việc sẽ thuận tiện hơn nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cậu ấy rất nhanh đã đến gặp tôi, chúng tôi lái xe đi thẳng đến địa điểm du lịch ở ngoại ô kia: Long Môn cổ trấn.

Đúng vào cuối tuần, cổ trấn có khá nhiều người.

Rất nhiều bậc cha mẹ đưa con nhỏ đến đây chơi.

Cũng có những cô gái mặc Hán phục đến đây chụp ảnh check-in.

Tôi và Tưởng Thiếu Thiên không kịp thưởng thức phong cảnh ở đây, đi thẳng đến hiện trường biểu diễn thi võ kén rể.

Trước một sân khấu rất lớn, hoạt động thi võ kén rể đã gần đến hồi kết.

Cô dâu chuyên nghiệp mặc trang phục cô dâu, trùm khăn voan đang bái đường với chú rể chuyên nghiệp đối diện.

Tưởng Thiếu Thiên hỏi tôi: "Như Ý tỷ, đó có phải là Trần Linh không?"

Tôi lắc đầu: "Không phải."

Chuyện kỳ lạ là, tôi không cảm nhận được khí tức của Trần Linh ở bất cứ đâu trong cả cổ trấn này.

Cô ấy giống như đã biến mất không một dấu vết trên thế giới này vậy.

Không đợi lâu thì hoạt động trên sân khấu cũng kết thúc.

Tôi chặn cô dâu chuyên nghiệp kia lại khi cô ấy xuống thay quần áo.

"Chị ơi, em là sinh viên của trường đại học gần đây, em muốn làm thêm kiếm chút tiền tiêu vặt, không biết chị có thể giới thiệu giúp em một chút được không ạ?"

Tôi nở nụ cười, lộ ra hai lúm đồng tiền.

Cô gái đó rất tốt bụng, rất nhanh đã kéo tôi vào một nhóm Wechat.

"Nếu có việc thì ban tổ chức sẽ đăng trong đó, em nhanh tay thì sẽ xí được."

Trần Linh cũng ở trong nhóm đó.

Nhóm này có một quy tắc rất kỳ lạ, đó là sau khi vào nhóm thì phải sửa đổi biệt danh trong nhóm, thêm họ tên và ngày tháng năm sinh, còn phải chính xác đến từng giờ từng phút.

Theo như cô gái kia giải thích, ban tổ chức có người chuyên đi tính toán xem bát tự của cô dâu và chú rể chuyên nghiệp có hợp nhau hay không, để lấy may.

Tôi tìm thấy Trần Linh trong danh sách thành viên nhóm.

Tưởng Thiếu Thiên thò đầu nhìn vào điện thoại của tôi: "Ồ, ngày tháng năm sinh của Trần Linh, đúng là sinh vào giờ thuần âm mà."

"Bát tự của cô ấy dễ chiêu dụ những thứ dơ bẩn nhất."

Chuyện này tôi biết, ngay từ lần đầu tiên gặp cô ấy, tôi đã nhìn ra mệnh cách thuần âm này của cô ấy rồi.

Nghe nói khi còn nhỏ cô ấy thường xuyên bị bệnh, sau này có một đạo sĩ mù tặng cho cô ấy một chiếc vòng tay, cô ấy mới bình an vô sự lớn lên, không ngờ đến giờ lại xảy ra chuyện.

Tôi sửa biệt danh trong nhóm, tùy tiện bịa ra một ngày sinh thuần âm rồi nhập vào.

Bỏ điện thoại vào túi, tôi quay người bước ra ngoài cổ trấn.

Tưởng Thiếu Thiên đuổi theo: "Như Ý tỷ, chúng ta bây giờ đi đâu?"

Tôi lướt danh sách thành viên nhóm xuống, chỉ vào một ảnh đại diện: "Tìm cô ấy."

"Tưởng đại thiếu gia, phiền cậu động dụng chút năng lực đồng tiền của cậu điều tra người này đi."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Người đó giống như Trần Linh, là hai người phụ nữ sinh giờ âm duy nhất trong nhóm.

Nếu Trần Linh bị người ta nhắm đến vì ngày sinh đặc biệt của cô ấy, thì cô gái này không có lý do gì có thể may mắn thoát khỏi.

Nửa tiếng sau, Tưởng Thiếu Thiên quay lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện