Tưởng Thiếu Thiên giật mình, lập tức đ.ấ.m cửa: "Như Ý tỷ! Như Ý tỷ chị không sao chứ?"

Tôi hoàn hồn, trầm giọng nói: "Không sao!"

Lời vừa dứt trong đầu tôi đột nhiên vang lên một tiếng ong ong, cả người không khống chế được ngã ngồi xuống đất.

Ngôi miếu Tàng Khang này, quả nhiên cổ quái!

Tôi vừa niệm thầm thanh tâm chú, vừa chống vào bàn muốn đứng lên.

Tôi ngẩng đầu nhìn tượng Đương Khang kia một cái, cả người lại ngã ngồi xuống, ý thức bắt đầu dần trở nên mơ hồ.

Tôi ngã xuống đất, nửa nhắm mắt nhìn những dải lụa đỏ phai màu lay động trong miếu, rất nhanh mất đi ý thức...

"Vân Như Ý, Vân Như Ý..."

Ai, ai đang gọi tôi? Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, lại phát hiện mình đang ở trong một khoảng không trắng xóa.

Phía trước lơ lửng một đài sen, trên đó ngồi một vị nam Bồ Tát từ bi thiện mục.

Tôi cảnh giác nhìn người ở trên, không một tiếng động kéo dãn khoảng cách.

"Vân Như Ý, con đến đây, chính là mệnh đã định có cơ duyên với ta, con có tâm nguyện gì không? Ta có thể giúp con thực hiện."

Tôi nhìn hắn, không nhịn được cười lạnh, giả bộ cũng giống lắm:

"Thứ ta muốn, ngươi không cho được."

Hắn ngược lại cũng không tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn tôi:

"Thứ con muốn, là thiên hạ thái bình, yêu tà tận diệt?"

"Hay là, để phu quân của con, Long Vương Minh Uyên trở về bên cạnh con?"

Trong lòng tôi chấn động mạnh, không thể tin được ngẩng đầu nhìn lên:

"Sao ..."

Hắn vội vàng im bặt, nhưng dường như vẫn có thể nhìn thấu tôi.

"Vân Như Ý, ta hiểu con, hơn ba trăm năm trước Long Vương Minh Uyên đã chọn con, hắn dạy con thuật pháp, dẫn con vào con đường phục yêu, hắn là phu quân của con, cũng là sư phụ của con."

"Sau này, khi hắn trừ yêu cho thiên hạ, vô tình dẫn ma khí nhập thể, Thập Đại Linh Môn đã phong ấn hắn dưới Đông Sơn, mới giữ được thái bình nhất thời. Vân Như Ý, con không muốn cứu hắn sao? Hai người các con ly biệt mấy trăm năm, trong lòng con không có oán hận sao?"

Hắn cúi mắt nhìn tôi, trong mắt tràn đầy vẻ bi thiên mẫn nhân.

Tôi im lặng nhìn thẳng vào hắn, vài giây sau, tôi không nhịn được cười:

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

"Ngươi là cái thá gì?"

"Chuyện của ta và Minh Uyên còn chưa đến lượt ngươi lên tiếng."

"Nói nhiều như vậy mà ngươi còn không dám hiện chân thân, ta phải xem ngươi có bộ dạng quỷ quái gì!"

Nói xong, tôi lùi lại một bước lớn, hai tay chắp lại, lòng bàn tay bỗng lóe lên ánh vàng.

Một chiếc gương được tôi lấy ra từ hư không, toàn thân tỏa ra ánh vàng rực rỡ.

"Phục Yêu Kính!?"

Giọng nói của Đương Khang không còn vẻ làm bộ làm tịch, điềm tĩnh như trước nữa.

Khi tôi ném Phục Yêu Kính về phía hắn, hắn lộn người ra sau, ngã từ trên tòa sen kia xuống.

Nhưng ánh sáng từ Phục Yêu Kính vẫn chiếu vào người hắn.

Đương Khang rú lên một tiếng kinh hãi, thân hình nhanh chóng biến đổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi chạm đất, hắn đã biến thành một con quái vật hình dáng như lợn, thân dài sáu thước, cao bốn thước, toàn thân màu xanh lục, hai tai lớn, miệng thò ra bốn chiếc răng dài, như ngà voi lộ ra bên ngoài.

Đương Khang ngửa mặt lên trời gầm thét một tiếng, rồi quay đầu bỏ chạy.

Khi thân thể hắn va vào ranh giới hư vô kia, cảnh tượng xung quanh bắt đầu tan rã.

Một ánh sáng trắng lóe lên, tôi theo bản năng nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại trở về miếu Đương Khang đổ nát kia.

"Như Ý tỷ!"

Tưởng Thiếu Thiên xông tới, chỉ vào cánh cửa bị đ.â.m nát bét, nói năng lộn xộn: "Vừa... vừa có một con lợn rừng chạy ra ngoài!"

Tôi ba chân bốn cẳng đuổi theo: "Lợn rừng gì chứ! Đó là Đương Khang!"

"Cái gì?" Tưởng Thiếu Thiên không nói hai lời, chạy theo tôi.

"Nhưng rõ ràng lúc nãy em thấy là một con lợn rừng mà!"

"Đương Khang trước đây không phải là thần thú sao? Cho dù yêu hóa, cũng không đến nỗi..."

Tôi giải thích: "Nó bị phong ấn gần hai trăm năm, linh lực trên người đã tiêu hao hết từ lâu rồi, bây giờ chỉ là nỏ mạnh hết đà thôi."

Tưởng Thiếu Thiên không hiểu: "Nếu đã không còn linh lực gì, tại sao nó còn tốn công giúp người khác thực hiện ước nguyện, rồi biến người ta thành lợn chứ?"

Thật lòng mà nói, đây cũng là điều tôi không hiểu.

Tôi không tin Đương Khang làm chuyện tốn công vô ích này chỉ vì niềm vui.

Tôi và Tưởng Thiếu Thiên đuổi theo sát phía sau, Đương Khang nhanh chóng bị dồn đến một vách núi.

Nó đứng bên bờ vực, quay đầu nhìn chúng tôi, trong mắt lóe lên ánh xanh lục.

Tôi không nói nhiều lời vô nghĩa với nó, khẽ đạp đất, bay vút lên, từ thắt lưng lấy ra một nắm giấy vàng, ném về phía nó như không tiếc của.

Giấy bùa dán lên người nó thì nổ tung như pháo nổ.

Đương Khang né tránh sang trái phải bên bờ vực, nhưng vẫn bị thương không nhẹ.

Nó hoàn toàn bị kích động, gầm thét về phía tôi.

Tưởng Thiếu Thiên đứng ở bên ngoài, chặn đường lui của nó.

Tôi lại xông lên, đánh nhau với nó mấy hiệp.

Mỗi hiệp kết thúc, trên người Đương Khang lại có thêm một chút thương tích.

Nó lảo đảo xông về phía tôi, mang theo vẻ hung ác và kiên quyết: "Ngươi thì hiểu cái gì! Dựa vào cái gì mà ngươi ngăn cản ta!"

"Ta muốn ngươi chết, ta muốn ngươi c.h.ế.t cùng ta!"

Trong lòng tôi giật mình, không ổn! Nó muốn cùng tôi đồng quy vu tận!

Tưởng Thiếu Thiên lo lắng hét lên: "Như Ý tỷ! Tránh ra mau!"

Lời còn chưa dứt, thân thể Đương Khang đã đ.â.m thẳng vào người tôi.

Tốc độ của nó quá nhanh, tôi căn bản không kịp phản ứng.

Nó đẩy tôi lùi lại liên tục, cho đến tận bờ vực.

Sức lực của Đương Khang không hề giảm bớt, cho đến khi cùng tôi lao ra khỏi vách núi, rồi liên tục rơi xuống.

"Vân Như Ý! Có ngươi chôn cùng, ta c.h.ế.t cũng không lỗ!"

"Như Ý tỷ!"

Giọng nói của Tưởng Thiếu Thiên càng lúc càng xa, cuồng phong gào thét bên tai, thân thể tôi nhanh chóng rơi xuống.

Ngay khi sắp va vào vách đá, tôi không nhịn được nhắm mắt lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện