"Đây là con trai bác sao?"
Toàn thân Trương Thủy Hoa run lên, quay lưng về phía chúng tôi, bảo vệ con lợn kia, không nói gì.
Tôi lại nói: "Con trai bác có phải đã từng đến miếu Tàng Khang, còn gặp được thần tiên không?"
"Nó biến thành như vậy, chắc chắn có liên quan đến vị thần tiên kia."
"Bác ơi, nếu bác còn không phối hợp với chúng tôi, con trai bác thật sự không cứu được nữa đâu."
Trương Thủy Hoa đột ngột quay đầu nhìn tôi: "Sao cô..."
"Rốt cuộc cô là ai?"
Trương Thủy Hoa hút thuốc rất lâu trong sân, cuối cùng hạ quyết tâm kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho chúng tôi.
Con trai của ông ta là Trương Hổ, thật sự đã từng đến miếu Tàng Khang.
Đó là chuyện một năm trước, Trương Hổ vì trộm cắp bị trường trung học trong trấn đuổi học về làng, nó ở nhà ăn không ngồi rồi một thời gian thì bắt đầu không yên.
Mỗi ngày ngủ dậy là đi loanh quanh khắp làng.
Từ đó về sau, thôn Sa Cương không phải hôm nay nhà này mất gà, thì ngày mai nhà kia thiếu tiền.
Mọi người đều biết rõ là ai làm, nhưng nể mặt Trương Thủy Hoa nên cũng nhắm mắt làm ngơ.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Sau này Trương Hổ càng lúc càng gan lớn, nó trộm tiền mua thuốc của một nhà để dành cho người già, lần này mọi người hoàn toàn bị kích động, một đám người đến nhà chặn nó.
Trương Hổ thấy tình hình không ổn, liền bỏ trốn ngay trong đêm.
Thật trùng hợp, nó trốn lên núi Tàng Khang, vô tình đi vào ngôi Tàng Khang miếu kia.
Trương Thủy Hoa thở dài: "Ba ngày sau, nó vui vẻ từ trên núi xuống, không chỉ trả lại tiền cho bà con trong làng, còn lén lút nhét cho tôi mấy vạn tệ."
"Nhiều tiền như vậy, cả đời tôi cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!"
"Tiểu Hổ nói nó gặp được thần tiên trên núi, thần tiên còn giúp nó thực hiện nguyện vọng..."
Tôi hỏi ông ta: "Trương Hổ bắt đầu trở nên không bình thường từ khi nào?"
Trương Thủy Hoa: "Từ khi xuống núi ba tháng sau, nó ăn càng ngày càng nhiều, cân nặng tăng vọt, ban đêm thường phát ra tiếng kêu của lợn..."
Nói đến đây, ông ta không nói được nữa, dùng tay che mặt, giọng nói nghẹn ngào.
Tôi và Tưởng Thiếu Thiên cũng không thúc giục ông ta.
Đợi đến khi ông ta dần dần bình tĩnh lại mới tiếp tục hỏi:
"Các bác sống ở đây qua nhiều đời như vậy, chắc chắn biết chuyện về miếu Tàng Khang kia, có thể kể cho chúng tôi nghe được không?"
Trương Thủy Hoa suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: "Ngôi miếu đó được xây dựng đã mấy trăm năm rồi, tôi vẫn còn nghe ông tôi kể lại..."
"Miếu Tàng Khang đó, thờ một con thú lành, tên là Đương Khang."
Trong "Sơn Hải Kinh" từng ghi lại: "Khâm Sơn, hữu thú yên. Kỳ trạng như trồn nhi hữu nha, kỳ danh viết Đương Khang, kỳ minh tự khiếu, kiến tắc thiên hạ đại nhượng."
Khi Đương Khang xuất hiện, có nghĩa là mùa màng sắp bội thu.
Vì vậy trước đây có không ít vùng nông thôn thích thờ tượng Đương Khang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trương Thủy Hoa nói: "Thôn Sa Cương mưa thuận gió hòa hai trăm năm trước gặp phải một trận đại đói, lúc đó c.h.ế.t rất nhiều người, mọi người đến miếu Tàng Khang cầu khấn hết lần này đến lần khác nhưng vẫn vô ích."
"Những người tuyệt vọng vào một đêm đã xông vào miếu Tàng Khang, đập phá tượng Đương Khang, lật đổ bàn thờ, họ trút hết giận dữ, oán hận lên người Đương Khang."
"Sau này, trong thôn bắt đầu xảy ra những chuyện kỳ lạ."
"Dân làng người này đến người khác gặp chuyện, nhẹ thì bị thương gãy chân, nặng thì mất mạng!"
"Mọi người đều nói là Đương Khang hiển linh bắt đầu báo thù..."
Trương Thủy Hoa dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn tôi: "Không lâu sau, có một người tự xưng là Phục Yêu Sư đi ngang qua đây, ông ta đến núi Tàng Khang đó, phong ấn miếu Tàng Khang, dân làng mới giữ lại được một mạng."
"Tôi vẫn luôn cho rằng đây là chuyện người già bịa ra để hù dọa, nhưng không ngờ..."
Trương Thủy Hoa dẫn tôi và Tưởng Thiếu Thiên đi vòng quanh trên con đường núi tối đen hết vòng này đến vòng khác.
Cuối cùng dừng lại ở một cửa hang nhỏ hẹp: "Đi qua hang động này, các người sẽ nhìn thấy núi Tàng Khang."
Ông ta nói trước đó ông ta lừa chúng tôi, cũng là không muốn chúng tôi gặp phải kết cục giống như con trai ông ta.
Lời này tôi tin, Trương Thủy Hoa này nhìn có vẻ không phải là người xấu bụng.
Đoạn đường tiếp theo, Trương Thủy Hoa không đi cùng nữa.
Tôi và Tưởng Thiếu Thiên khom lưng đi vào hang động.
Cậu ta hỏi tôi: "Như Ý tỷ, người Phục Yêu Sư mà ông ta vừa nói, chị có quen không?"
Tôi: "Có lẽ đoán được là ai."
"Nghe nói La gia ở Thanh Thành vị lão gia tử kia hai trăm năm trước thật sự đã phong ấn một con thuỵ thú bị yêu hóa."
Tưởng Thiếu Thiên hồi tưởng lại một chút, bừng tỉnh: "Vị tiền bối sống gần hai trăm năm kia!"
"Nhưng em nhớ không phải ông ấy đã c.h.ế.t già mấy năm trước rồi sao?"
Tôi quay đầu nhìn cậu ta, không nhịn được trợn mắt:
"Nếu không thì cậu cho rằng phong ấn của Đương Khang bị phá vỡ như thế nào?"
Lão gia tử trước khi lâm chung chắc chắn đã dặn dò con cháu phải đến đây gia cố phong ấn, nhưng con cháu ngày nay đời sau kém hơn đời trước, hoặc là đến một chuyến qua loa cho xong chuyện, hoặc là căn bản không đến.
Tưởng Thiếu Thiên nhíu mày: "Em về phải nói rõ tình hình với ông nội..."
Đi qua hang động, chúng tôi liếc mắt một cái đã nhìn thấy miếu Tàng Khang nằm ở lưng chừng núi.
Tưởng Thiếu Thiên đi theo tôi đến trước cửa miếu.
Xung quanh cỏ dại mọc um tùm, tường đổ ngói nát, một cảnh tượng tiêu điều hoang phế, bên trong mạng nhện giăng kín, điện vũ sụp đổ, lư hương nghiêng ngả.
Tượng Đương Khang kia lại được đặt trên bàn thờ sạch sẽ không một hạt bụi, không hợp với vẻ hoang tàn xung quanh.
"Cậu ở đây đợi tôi, tôi vào gặp nó."
Tôi ném túi cho Tưởng Thiếu Thiên, nhấc chân bước vào miếu.
Đợi tôi đi vào, cánh cửa miếu đổ nát ở sau lưng tôi đột ngột đóng sầm lại.
Các bạn theo dõi Thuyết để nhận thông báo truyện mới nhé
Toàn thân Trương Thủy Hoa run lên, quay lưng về phía chúng tôi, bảo vệ con lợn kia, không nói gì.
Tôi lại nói: "Con trai bác có phải đã từng đến miếu Tàng Khang, còn gặp được thần tiên không?"
"Nó biến thành như vậy, chắc chắn có liên quan đến vị thần tiên kia."
"Bác ơi, nếu bác còn không phối hợp với chúng tôi, con trai bác thật sự không cứu được nữa đâu."
Trương Thủy Hoa đột ngột quay đầu nhìn tôi: "Sao cô..."
"Rốt cuộc cô là ai?"
Trương Thủy Hoa hút thuốc rất lâu trong sân, cuối cùng hạ quyết tâm kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho chúng tôi.
Con trai của ông ta là Trương Hổ, thật sự đã từng đến miếu Tàng Khang.
Đó là chuyện một năm trước, Trương Hổ vì trộm cắp bị trường trung học trong trấn đuổi học về làng, nó ở nhà ăn không ngồi rồi một thời gian thì bắt đầu không yên.
Mỗi ngày ngủ dậy là đi loanh quanh khắp làng.
Từ đó về sau, thôn Sa Cương không phải hôm nay nhà này mất gà, thì ngày mai nhà kia thiếu tiền.
Mọi người đều biết rõ là ai làm, nhưng nể mặt Trương Thủy Hoa nên cũng nhắm mắt làm ngơ.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Sau này Trương Hổ càng lúc càng gan lớn, nó trộm tiền mua thuốc của một nhà để dành cho người già, lần này mọi người hoàn toàn bị kích động, một đám người đến nhà chặn nó.
Trương Hổ thấy tình hình không ổn, liền bỏ trốn ngay trong đêm.
Thật trùng hợp, nó trốn lên núi Tàng Khang, vô tình đi vào ngôi Tàng Khang miếu kia.
Trương Thủy Hoa thở dài: "Ba ngày sau, nó vui vẻ từ trên núi xuống, không chỉ trả lại tiền cho bà con trong làng, còn lén lút nhét cho tôi mấy vạn tệ."
"Nhiều tiền như vậy, cả đời tôi cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!"
"Tiểu Hổ nói nó gặp được thần tiên trên núi, thần tiên còn giúp nó thực hiện nguyện vọng..."
Tôi hỏi ông ta: "Trương Hổ bắt đầu trở nên không bình thường từ khi nào?"
Trương Thủy Hoa: "Từ khi xuống núi ba tháng sau, nó ăn càng ngày càng nhiều, cân nặng tăng vọt, ban đêm thường phát ra tiếng kêu của lợn..."
Nói đến đây, ông ta không nói được nữa, dùng tay che mặt, giọng nói nghẹn ngào.
Tôi và Tưởng Thiếu Thiên cũng không thúc giục ông ta.
Đợi đến khi ông ta dần dần bình tĩnh lại mới tiếp tục hỏi:
"Các bác sống ở đây qua nhiều đời như vậy, chắc chắn biết chuyện về miếu Tàng Khang kia, có thể kể cho chúng tôi nghe được không?"
Trương Thủy Hoa suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: "Ngôi miếu đó được xây dựng đã mấy trăm năm rồi, tôi vẫn còn nghe ông tôi kể lại..."
"Miếu Tàng Khang đó, thờ một con thú lành, tên là Đương Khang."
Trong "Sơn Hải Kinh" từng ghi lại: "Khâm Sơn, hữu thú yên. Kỳ trạng như trồn nhi hữu nha, kỳ danh viết Đương Khang, kỳ minh tự khiếu, kiến tắc thiên hạ đại nhượng."
Khi Đương Khang xuất hiện, có nghĩa là mùa màng sắp bội thu.
Vì vậy trước đây có không ít vùng nông thôn thích thờ tượng Đương Khang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trương Thủy Hoa nói: "Thôn Sa Cương mưa thuận gió hòa hai trăm năm trước gặp phải một trận đại đói, lúc đó c.h.ế.t rất nhiều người, mọi người đến miếu Tàng Khang cầu khấn hết lần này đến lần khác nhưng vẫn vô ích."
"Những người tuyệt vọng vào một đêm đã xông vào miếu Tàng Khang, đập phá tượng Đương Khang, lật đổ bàn thờ, họ trút hết giận dữ, oán hận lên người Đương Khang."
"Sau này, trong thôn bắt đầu xảy ra những chuyện kỳ lạ."
"Dân làng người này đến người khác gặp chuyện, nhẹ thì bị thương gãy chân, nặng thì mất mạng!"
"Mọi người đều nói là Đương Khang hiển linh bắt đầu báo thù..."
Trương Thủy Hoa dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn tôi: "Không lâu sau, có một người tự xưng là Phục Yêu Sư đi ngang qua đây, ông ta đến núi Tàng Khang đó, phong ấn miếu Tàng Khang, dân làng mới giữ lại được một mạng."
"Tôi vẫn luôn cho rằng đây là chuyện người già bịa ra để hù dọa, nhưng không ngờ..."
Trương Thủy Hoa dẫn tôi và Tưởng Thiếu Thiên đi vòng quanh trên con đường núi tối đen hết vòng này đến vòng khác.
Cuối cùng dừng lại ở một cửa hang nhỏ hẹp: "Đi qua hang động này, các người sẽ nhìn thấy núi Tàng Khang."
Ông ta nói trước đó ông ta lừa chúng tôi, cũng là không muốn chúng tôi gặp phải kết cục giống như con trai ông ta.
Lời này tôi tin, Trương Thủy Hoa này nhìn có vẻ không phải là người xấu bụng.
Đoạn đường tiếp theo, Trương Thủy Hoa không đi cùng nữa.
Tôi và Tưởng Thiếu Thiên khom lưng đi vào hang động.
Cậu ta hỏi tôi: "Như Ý tỷ, người Phục Yêu Sư mà ông ta vừa nói, chị có quen không?"
Tôi: "Có lẽ đoán được là ai."
"Nghe nói La gia ở Thanh Thành vị lão gia tử kia hai trăm năm trước thật sự đã phong ấn một con thuỵ thú bị yêu hóa."
Tưởng Thiếu Thiên hồi tưởng lại một chút, bừng tỉnh: "Vị tiền bối sống gần hai trăm năm kia!"
"Nhưng em nhớ không phải ông ấy đã c.h.ế.t già mấy năm trước rồi sao?"
Tôi quay đầu nhìn cậu ta, không nhịn được trợn mắt:
"Nếu không thì cậu cho rằng phong ấn của Đương Khang bị phá vỡ như thế nào?"
Lão gia tử trước khi lâm chung chắc chắn đã dặn dò con cháu phải đến đây gia cố phong ấn, nhưng con cháu ngày nay đời sau kém hơn đời trước, hoặc là đến một chuyến qua loa cho xong chuyện, hoặc là căn bản không đến.
Tưởng Thiếu Thiên nhíu mày: "Em về phải nói rõ tình hình với ông nội..."
Đi qua hang động, chúng tôi liếc mắt một cái đã nhìn thấy miếu Tàng Khang nằm ở lưng chừng núi.
Tưởng Thiếu Thiên đi theo tôi đến trước cửa miếu.
Xung quanh cỏ dại mọc um tùm, tường đổ ngói nát, một cảnh tượng tiêu điều hoang phế, bên trong mạng nhện giăng kín, điện vũ sụp đổ, lư hương nghiêng ngả.
Tượng Đương Khang kia lại được đặt trên bàn thờ sạch sẽ không một hạt bụi, không hợp với vẻ hoang tàn xung quanh.
"Cậu ở đây đợi tôi, tôi vào gặp nó."
Tôi ném túi cho Tưởng Thiếu Thiên, nhấc chân bước vào miếu.
Đợi tôi đi vào, cánh cửa miếu đổ nát ở sau lưng tôi đột ngột đóng sầm lại.
Các bạn theo dõi Thuyết để nhận thông báo truyện mới nhé
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương