"Bùi Hạo Thần, anh buông tôi ra!" Tịch Mạt một đường bị Bùi Hạo Thần lôi đi kéo thẳng vào phòng ngủ, hắn dùng sức đẩy mạnh cô tới trước.
"Anh nổi điên cái gì vậy?" Tịch Mạt hô to.
"Tôi nổi điên cái gì?" Bùi Hạo Thần hỏi. "Lương Tịch Mạt, nghe khẩu khí của em giống như tất cả những gì xảy ra đều là lỗi của tôi vậy." Hắn dùng sức giật ra cravat ném trên đất. Người tự đâm đầu vào chỗ chết là hắn nhưng cũng khômg đáng giận bằng việc cô dám vì Thẩm Kỳ Nhiên mà lừa gạt hắn. Bọn họ ở chung một chỗ cả ngày có phải hay không đã làm cái gì rồi? Lộn xộn với mớ suy nghĩ toàn bộ đều là hình bóng của cô, đầu hắn tựa hồ muốn nổ tung.
"Bùi Hạo Thần, anh muốn thế nào?" Tịch Mạt ngẩng đầu lên. Ngày hôm nay, tất cả trách nhiệm chủ yếu phải do cô gánh chịu, vốn là muốn hỏi Bùi Hạo Thần thương thế như thế nào nhưng khi nhìn hắn nộ khí chất vấn, trong lòng áy náy đột nhiên liền biến mất.
"Lương Tịch Mạt, ai mới là người nên hỏi câu này, hả?" Bùi Hạo Thần dùng sức nắm lấy cằm cô. "Ba lần bốn lượt ở sau lưng tôi đi gặp tình cũ, cô còn hỏi tôi muốn như thế nào sao?" Hắn nắm phía sau tóc Tịch Mạt bắt ép cô phải ngưỡng mặt lên. "Cô cho là tôi chết rồi có phải hay không?" Đồng dạng giống nhau đều vì cô mà bị thương nhưng người phụ nữ này trong lòng hoàn toàn chỉ có hình bóng của người đàn ông khác.
"Bùi Hạo Thần, buông tôi ra." Tịch Mạt đau đến cau mày.
"Thả ra làm cái gì? Thả cô ra để cô đi tìm tình cũ sao?" Bùi Hạo Thần lại càng thêm dùng sức trên bàn tay. "Yên tâm đi, cậu ta chết tôi liền dẫn cô đi."
"Hừ!" Tịch Mạt hừ một tiếng. "Bệnh thần kinh, buông tôi ra!" Cô đau đến hốc mắt chảy ra nước mắt.
"Rất đau sao?" Bùi Hạo Thần khom lưng áp sát mặt cô. "Lương Tịch Mạt, vết thương cũ chưa lành đã vội quên đi đau đớn trước đó rồi sao?"
"Anh muốn làm cái gì?" Tịch Mạt hoảng sợ nuốt nước miếng.
"Thế nào? Hiện tại đã biết sợ?" Bùi Hạo Thần cười. "Lương Tịch Mạt, thời điểm cô lừa gạt tôi có từng nghĩ qua nếu bị phát hiện sẽ có hậu quả gì không?"
"Tôi không có lừa anh." Tịch Mạt hô to.
"Đã bắt được tại trận rồi còn cố cãi cứng." Bùi Hạo Thần tay dùng sức thêm mấy phần. "Không phải nói là muốn gặp Trình Diệu Tình hay sao? Thế nào lại cùng Thẩm Kỳ Nhiên ở chung một chỗ, hửm? Ánh mắt của hắn vào lúc này cực kì nguy hiểm.
"Bùi Hạo Thần, anh buông tay ra. Tôi chỉ tình cờ gặp Kỳ Nhiên mà thôi, chúng tôi không có làm cái gì cả."
"Thế nào, cô còn muốn cùng cậu ta làm cái gì sao? Bùi Hạo Thần hô to. "Cô có phải không biết xấu hổ là gì hay không?"
"Tôi không biết xấu hổ? Bùi Hạo Thần, anh làm cái gì vậy, bây giờ còn ở đây so đo chấp nhặt với người không biết xấu hổ là gì nữa à?" Tịch Mạt giễu cợt.
"Lương Tịch Mạt, tôi biết ngay cái loại người như cô không thể đối đãi khách khí được mà." Hắn bạo lực đem Tịch Mạt đẩy tới. 2
"Anh cảm thấy mình đã đối đãi với tôi khách khí sao?" Tịch Mạt quật cường ngồi dậy, trong mắt bởi vì tức giận mà nén lại nước mắt. "Nếu những việc anh làm trước đây gọi là khách khí vậy nếu không khách khí sẽ như thế nào, có phải sẽ một dao giết chết tôi không?"
"Giết cô?" Bùi Hạo Thần cười bóp cổ Tịch Mạt. "Lương Tịch Mạt, giết chết cô rồi thì tôi biết trả thù ai.?" Hắn lại cười. "Còn gì vui vẻ hơn so với việc nhìn kẻ thù của mình chịu thống khổ, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy sảng khoái rồi." Tay của hắn từ từ tăng thêm lực đạo. "Lương Tịch Mạt, tôi sẽ nuôi cô 'thật tốt' để xem cô như thế nào chịu thống khổ cùng hành hạ. Tôi muốn Lương Văn Xương dù có chết cũng không thể nhắm mắt."
"Hừm, anh cảm thấy tôi sẽ chịu thống khổ sao?"
"Cô hiện tại không phải như vậy sao?" Bùi Hạo Thần hỏi. "Lương Tịch Mạt, người cô yêu là Thẩm Kỳ Nhiên nhưng các người cả đời cũng không thể ở chung một chỗ." Hắn cười cực kỳ tàn nhẫn.
Nhìn Bùi Hạo Thần nở nụ cười đắc ý, Tịch Mạt nhếch môi đẩy mạnh bàn tay của hắn ra. "Khụ!khụ!" Cô ho nhẹ mấy tiếng rồi lại cười. "Như vậy thì thế nào? Chúng tôi dù sao cũng chỉ yêu một mình đối phương, sẽ nhớ nhau cả đời, so với với ở chung một chỗ không phải càng tốt hơn sao?"
"Cô nói cái gì?" Bùi Hạo Thần hỏi.
"Tôi dù không thể cùng Kỳ Nhiên ở chung một chỗ, không còn quan hệ đi nữa tôi vẫn đặt anh ấy ở trong tim mà hết mực yêu thương cả đời!"
"Lương Tịch Mạt, cô nói lại một lần nữa xem." Bùi Hạo Thần rống giận.
"Tôi nói..."
"Câm miệng cho tôi." Bùi Hạo Thần cắt đứt lời nói của Tịch Mạt, hắn sợ sẽ nghe được lời khẳng định chắc chắn đó. "Lương Tịch Mạt, tôi không cho phép."
"Bùi Hạo Thần, anh cho mình là ai? Anh có thể bắt ép hạn chế tự do của người ta nhưng sẽ vĩnh viễn không cách nào khống chế được con tin của người đó." Tịch Mạt đắc ý cười. "Anh có biết cảm giác yêu một người đến khắc cốt ghi tâm là thế nào không? Bùi Hạo Thần anh sống đã 26 năm chắc chưa bao giờ trải qua cảm giác được yêu đi. Bùi Hạo Thần, anh thật đáng thương."
"Đừng nói nữa, câm miệng cho tôi. Câm miệng!" Hắn tức giận hét ầm lên. "Lương Tịch Mạt, tôi cảnh cáo cô, về sau không được gặp Thẩm Kỳ Nhiên nữa, có nghe thấy không?"
"Anh cảm thấy hiện tại trông nom tôi thì tưởng mình thật sự là chồng tôi sao?" Tịch Mạt giễu cợt.
"Cô nói cái gì?" Hắn tức giận nhưng ngay sau đó lại cười rộ lên. "Đúng a! Tôi không phải là chồng cô mà cô mới là tình nhân của tôi."
Nhìn Bùi Hạo Thần trong mắt tràn ngập ý cười gian tà, trong lòng Tịch Mạt có chút kinh sợ.
"Anh buông tôi ra." Tịch Mạt giùng giằng muốn đứng lên lại bị Bùi Hạo Thần dùng sức đẩy trở lại, không đợi cô đứng dậy hắn đã lấn người xuống.
"Anh muốn làm cái gì, tránh xa tôi ra."
"Tránh ra?" Bùi Hạo Thần cười. "Tịch Mạt, em là người tình của tôi, chẳng lẽ lại không làm tròn chức trách của một người tình hay sao?" Hắn dùng lực kéo lấy quần áo trên người cô.
"Bùi Hạo Thần, anh làm cái gì vậy?" Tịch Mạt giãy dụa. "Anh không phải muốn ép tôi đó chứ?"
"Đối vợi loại phụ nữ như em,nói thật tôi chính là quá ngu ngốc." Bùi Hạo Thần cười. "Lương Tịch Mạt, tôi đột nhiên tò mò, mỗi lần em đi ra ngoài đều sẽ đụng mặt với An Hạo Luân." Hắn nâng cằm cô lên. "Tôi thật sự hoài nghi có phải hay không là em chủ động hiến thân đến tìm hắn." Nhìn cô với ánh mắt khinh miệt, hắn khinh bỉ nói. "Có phải cảm thấy một mình hắn sẽ không thoả mãn được em nên mới dẫn theo một Thẩm Kỳ Nhiên nữa?"
"Bùi Hạo Thần, đồ vô sỉ!" Tịch Mạt cảm thấy bị làm nhục, cô cực lực giãy dụa nhưng cổ tay lại bị phong ấn xuống giường không cách nào tránh thoát được.
"Lại chơi trò ' lạt mềm buộc chặt', Lương Tịch Mạt, em lần trước không phải cũng giãy dụa rất kịch liệt nhưng sau đó lại kêu rên cực khoái cảm, so với ai cũng đều sung sướng hơn không phải sao?"
"Bùi Hạo Thần, anh buông tôi ra, buông tôi ra."
"Đừng nói là muốn tôi thả em ra để em đi kiện tôi cường bạo đó nha? Hahaha!" Hắn cười to. "Lương Tịch Mạt, tôi ' cường đại' như thế nào em không phải là người rõ nhất hay sao? Tôi có làm em như thế nào thì em cũng phải chiều theo mà thôi."
"Bùi Hạo Thần, anh không phải là người, buông tôi ra."
"Tịch Mạt, tôi đã nói rồi, tối nay tất yếu cho em biết tôi chính là không phải người." Hắn vừa nói vừa với tay ra sau nắm lấy đai áo ngực trực tiếp kéo giật ra, áo ngoài theo cử động mạnh mà toạt văng cả nút áo. Hắn cúi người đưa ra đầu lưỡi liếm qua nơi ửng hồng trên da cô.
"Bùi Hạo Thần, anh...buông tôi ra, buông ra!"
"Lần trước có phải còn chưa dạy cho em hiểu tôi là đàn ông có phải hay không?"
"Phi!" Tịch Mạt khóc lớn. "Anh mà cũng được coi là đàn ông sao, ngoại trừ cưỡng bách người khác ra anh còn có thể làm được cái gì?"
"Tôi sẽ làm cái gì không phải em là người rõ ràng hơn hay sao?" Bùi Hạo Thần cười cực độ tàn nhẫn, hừ một tiếng kéo phăng thắt lưng của mình ra.
"Bùi Hạo Thần, anh không thể làm như vậy." Tịch Mạt lắc đầu. "Buông tôi ra!"
"Tịch Mạt, đối với em,tôi không có gì là không thể làm." Hắn đưa tay xé toạt quần dài của cô, thanh âm bị xé rách như một tiếng vang chấn động đến màng nhĩ của Tịch Mạt.
"Bùi Hạo Thần, anh là tên khốn kiếp, tôi hận anh!" Tịch Mạt tuyệt vọng khóc lớn.
"Tịch Mạt, em cũng đã từng nói là hận tôi cả đời." Hắn vừa nói vừa nâng hông cô lên dùng sức xông vào thân thể Tịch Mạt.
"A!" Cô đau đến đầu óc đều quay cuồng àm kêu to.
"Thật là chặt chẽ a!" Bùi Hạo Thần chế nhạo. "Lương Tịch Mạt, em tốt nhất là lưu lại chút hơi sức đi." Khoé miệng hắn khơi lên một nụ cười tàn nhẫn. "Tối may hãy hảo hảo suy nghĩ một chút, Thẩm Kỳ Nhiên đang ở bệnh viện còn chưa rõ sống chết mà em lại ở nơi này, dưới thân người đàn ông khác mà đẩy đưa sung sướng a."
"Bùi Hạo Thần, tên súc sinh, anh sẽ gặp báo ứng, tôi nguyền rủa anh, nguyền rủa anh." Tịch Mạt kêu gào. "Ưm...!" Cô cắn thật chặt môi dưới, thật sự rất đau nhưng cô không cho phép mình phát ra âm thanh.
Bùi Hạo Thần tàn nhẫn nhìn Tịch Mạt bộ dáng quật cường, không thể nghi ngờ là ' hoả thượng kiêu du'*, hắn càng thêm dùng sức. Tịch Mạt nắm thật chặt quả đấm, nước mắt mãnh liệt rơi xuống, thân thể giống như bị người ta hung hăng xé rách vậy. Cô có cảm giác cơ thể giống như bị tách ra làm hai, huyết dịch trong người sôi trào từ từ chảy vào yết hầu ngay ngáy mùi vị làm người ta muốn nôn mửa.
"Lương Tịch Mạt, hôm nay tôi cũng muốn xem thử tôi dùng cách ngoan độc như vậy thì em có thể nhịn được bao lâu." Bùi Hạo Thần vừa nói xong, phía dưới động tác mỗi lúc một nhanh, càng lúc càng kịch liệt.
Tịch Mạt thống khổ ngẩng đầu lên, xuyên qua tầng ánh sáng mông lung, đôi mắt đẫm lệ nhìn ánh đèn vào giờ phút này, cô thật sự muốn chết đi.
"Kêu đi." Bùi Hạo Thần tức giận gầm lên. "Tôi muốn nghe tiếng kêu của em." Hắn thẹn quá hoá giận quăng cho cô một cái tát vào mặt, khoé miệng của Tịch Mạt từ từ chảy ra huyết dịch. Cổ tay bị siết chặt, môi bị cô cắn đến rách bươm tứa máu, lại thêm huyết dịch từ cái tát của Bùi Hạo Thần, mặt gần như đã sưng lên hết nhưng từ đầu đến cuối đều không kêu la một tiếng.
"Tôi không khơi dậy nổi cảm giác của em sao?" Bùi Hạo Thần gần như muốn điên lên, đôi mắt của hắn đỏ bừng tơ máu. "Lương Tịch Mạt, tôi hôm nay không làm cho em van cầu xin tha tôi sẽ không mang họ Bùi." Hắn tàn độc tuyên thệ, trên môi môi nở nụ cười vì tức giận mà càng trở nên tàn nhẫn.
Cổ tay được buông lỏng, Tịch Mạt liền ra sức che lấy miệng mình, mỗi lúc một siết chặt cố quật cường lại càng kích thích Bùi Hạo Thần hoả khí trùng trùng, hắn càng thêm dùng sức xông vào thân thể cô, Tịch Mạt đau đớn đến ý thức có chút mơ hồ.
"Như vậy đã chịu không nổi? Lương Tịch Mạt, đây chỉ là mới bắt đầu."
"Cầu xin tôi tôi liền bỏ qua em!" Bùi Hạo Thần thở hổn hển.
Tịch Mạt không phối hợp, cổ ngửa đầu đem cổ tay bị thương cắn thật mạnh một cái, không khí thô trọng thở dốc dần dần nhuốm mùi máu tanh. Bùi Hạo Thần thất bại nhìn Tịch Mạt đau đến run rẩy, hắn kéo tay cô ra nhìn máu chảy trên vết thương cũ. Hắn lại đột nhiên dùng sức làm Tịch Mạt giật mình kêu lên thảm thiết vang vọng trong không khí.
*hoả thượng kiêu du: xem lại chương 63
"Anh nổi điên cái gì vậy?" Tịch Mạt hô to.
"Tôi nổi điên cái gì?" Bùi Hạo Thần hỏi. "Lương Tịch Mạt, nghe khẩu khí của em giống như tất cả những gì xảy ra đều là lỗi của tôi vậy." Hắn dùng sức giật ra cravat ném trên đất. Người tự đâm đầu vào chỗ chết là hắn nhưng cũng khômg đáng giận bằng việc cô dám vì Thẩm Kỳ Nhiên mà lừa gạt hắn. Bọn họ ở chung một chỗ cả ngày có phải hay không đã làm cái gì rồi? Lộn xộn với mớ suy nghĩ toàn bộ đều là hình bóng của cô, đầu hắn tựa hồ muốn nổ tung.
"Bùi Hạo Thần, anh muốn thế nào?" Tịch Mạt ngẩng đầu lên. Ngày hôm nay, tất cả trách nhiệm chủ yếu phải do cô gánh chịu, vốn là muốn hỏi Bùi Hạo Thần thương thế như thế nào nhưng khi nhìn hắn nộ khí chất vấn, trong lòng áy náy đột nhiên liền biến mất.
"Lương Tịch Mạt, ai mới là người nên hỏi câu này, hả?" Bùi Hạo Thần dùng sức nắm lấy cằm cô. "Ba lần bốn lượt ở sau lưng tôi đi gặp tình cũ, cô còn hỏi tôi muốn như thế nào sao?" Hắn nắm phía sau tóc Tịch Mạt bắt ép cô phải ngưỡng mặt lên. "Cô cho là tôi chết rồi có phải hay không?" Đồng dạng giống nhau đều vì cô mà bị thương nhưng người phụ nữ này trong lòng hoàn toàn chỉ có hình bóng của người đàn ông khác.
"Bùi Hạo Thần, buông tôi ra." Tịch Mạt đau đến cau mày.
"Thả ra làm cái gì? Thả cô ra để cô đi tìm tình cũ sao?" Bùi Hạo Thần lại càng thêm dùng sức trên bàn tay. "Yên tâm đi, cậu ta chết tôi liền dẫn cô đi."
"Hừ!" Tịch Mạt hừ một tiếng. "Bệnh thần kinh, buông tôi ra!" Cô đau đến hốc mắt chảy ra nước mắt.
"Rất đau sao?" Bùi Hạo Thần khom lưng áp sát mặt cô. "Lương Tịch Mạt, vết thương cũ chưa lành đã vội quên đi đau đớn trước đó rồi sao?"
"Anh muốn làm cái gì?" Tịch Mạt hoảng sợ nuốt nước miếng.
"Thế nào? Hiện tại đã biết sợ?" Bùi Hạo Thần cười. "Lương Tịch Mạt, thời điểm cô lừa gạt tôi có từng nghĩ qua nếu bị phát hiện sẽ có hậu quả gì không?"
"Tôi không có lừa anh." Tịch Mạt hô to.
"Đã bắt được tại trận rồi còn cố cãi cứng." Bùi Hạo Thần tay dùng sức thêm mấy phần. "Không phải nói là muốn gặp Trình Diệu Tình hay sao? Thế nào lại cùng Thẩm Kỳ Nhiên ở chung một chỗ, hửm? Ánh mắt của hắn vào lúc này cực kì nguy hiểm.
"Bùi Hạo Thần, anh buông tay ra. Tôi chỉ tình cờ gặp Kỳ Nhiên mà thôi, chúng tôi không có làm cái gì cả."
"Thế nào, cô còn muốn cùng cậu ta làm cái gì sao? Bùi Hạo Thần hô to. "Cô có phải không biết xấu hổ là gì hay không?"
"Tôi không biết xấu hổ? Bùi Hạo Thần, anh làm cái gì vậy, bây giờ còn ở đây so đo chấp nhặt với người không biết xấu hổ là gì nữa à?" Tịch Mạt giễu cợt.
"Lương Tịch Mạt, tôi biết ngay cái loại người như cô không thể đối đãi khách khí được mà." Hắn bạo lực đem Tịch Mạt đẩy tới. 2
"Anh cảm thấy mình đã đối đãi với tôi khách khí sao?" Tịch Mạt quật cường ngồi dậy, trong mắt bởi vì tức giận mà nén lại nước mắt. "Nếu những việc anh làm trước đây gọi là khách khí vậy nếu không khách khí sẽ như thế nào, có phải sẽ một dao giết chết tôi không?"
"Giết cô?" Bùi Hạo Thần cười bóp cổ Tịch Mạt. "Lương Tịch Mạt, giết chết cô rồi thì tôi biết trả thù ai.?" Hắn lại cười. "Còn gì vui vẻ hơn so với việc nhìn kẻ thù của mình chịu thống khổ, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy sảng khoái rồi." Tay của hắn từ từ tăng thêm lực đạo. "Lương Tịch Mạt, tôi sẽ nuôi cô 'thật tốt' để xem cô như thế nào chịu thống khổ cùng hành hạ. Tôi muốn Lương Văn Xương dù có chết cũng không thể nhắm mắt."
"Hừm, anh cảm thấy tôi sẽ chịu thống khổ sao?"
"Cô hiện tại không phải như vậy sao?" Bùi Hạo Thần hỏi. "Lương Tịch Mạt, người cô yêu là Thẩm Kỳ Nhiên nhưng các người cả đời cũng không thể ở chung một chỗ." Hắn cười cực kỳ tàn nhẫn.
Nhìn Bùi Hạo Thần nở nụ cười đắc ý, Tịch Mạt nhếch môi đẩy mạnh bàn tay của hắn ra. "Khụ!khụ!" Cô ho nhẹ mấy tiếng rồi lại cười. "Như vậy thì thế nào? Chúng tôi dù sao cũng chỉ yêu một mình đối phương, sẽ nhớ nhau cả đời, so với với ở chung một chỗ không phải càng tốt hơn sao?"
"Cô nói cái gì?" Bùi Hạo Thần hỏi.
"Tôi dù không thể cùng Kỳ Nhiên ở chung một chỗ, không còn quan hệ đi nữa tôi vẫn đặt anh ấy ở trong tim mà hết mực yêu thương cả đời!"
"Lương Tịch Mạt, cô nói lại một lần nữa xem." Bùi Hạo Thần rống giận.
"Tôi nói..."
"Câm miệng cho tôi." Bùi Hạo Thần cắt đứt lời nói của Tịch Mạt, hắn sợ sẽ nghe được lời khẳng định chắc chắn đó. "Lương Tịch Mạt, tôi không cho phép."
"Bùi Hạo Thần, anh cho mình là ai? Anh có thể bắt ép hạn chế tự do của người ta nhưng sẽ vĩnh viễn không cách nào khống chế được con tin của người đó." Tịch Mạt đắc ý cười. "Anh có biết cảm giác yêu một người đến khắc cốt ghi tâm là thế nào không? Bùi Hạo Thần anh sống đã 26 năm chắc chưa bao giờ trải qua cảm giác được yêu đi. Bùi Hạo Thần, anh thật đáng thương."
"Đừng nói nữa, câm miệng cho tôi. Câm miệng!" Hắn tức giận hét ầm lên. "Lương Tịch Mạt, tôi cảnh cáo cô, về sau không được gặp Thẩm Kỳ Nhiên nữa, có nghe thấy không?"
"Anh cảm thấy hiện tại trông nom tôi thì tưởng mình thật sự là chồng tôi sao?" Tịch Mạt giễu cợt.
"Cô nói cái gì?" Hắn tức giận nhưng ngay sau đó lại cười rộ lên. "Đúng a! Tôi không phải là chồng cô mà cô mới là tình nhân của tôi."
Nhìn Bùi Hạo Thần trong mắt tràn ngập ý cười gian tà, trong lòng Tịch Mạt có chút kinh sợ.
"Anh buông tôi ra." Tịch Mạt giùng giằng muốn đứng lên lại bị Bùi Hạo Thần dùng sức đẩy trở lại, không đợi cô đứng dậy hắn đã lấn người xuống.
"Anh muốn làm cái gì, tránh xa tôi ra."
"Tránh ra?" Bùi Hạo Thần cười. "Tịch Mạt, em là người tình của tôi, chẳng lẽ lại không làm tròn chức trách của một người tình hay sao?" Hắn dùng lực kéo lấy quần áo trên người cô.
"Bùi Hạo Thần, anh làm cái gì vậy?" Tịch Mạt giãy dụa. "Anh không phải muốn ép tôi đó chứ?"
"Đối vợi loại phụ nữ như em,nói thật tôi chính là quá ngu ngốc." Bùi Hạo Thần cười. "Lương Tịch Mạt, tôi đột nhiên tò mò, mỗi lần em đi ra ngoài đều sẽ đụng mặt với An Hạo Luân." Hắn nâng cằm cô lên. "Tôi thật sự hoài nghi có phải hay không là em chủ động hiến thân đến tìm hắn." Nhìn cô với ánh mắt khinh miệt, hắn khinh bỉ nói. "Có phải cảm thấy một mình hắn sẽ không thoả mãn được em nên mới dẫn theo một Thẩm Kỳ Nhiên nữa?"
"Bùi Hạo Thần, đồ vô sỉ!" Tịch Mạt cảm thấy bị làm nhục, cô cực lực giãy dụa nhưng cổ tay lại bị phong ấn xuống giường không cách nào tránh thoát được.
"Lại chơi trò ' lạt mềm buộc chặt', Lương Tịch Mạt, em lần trước không phải cũng giãy dụa rất kịch liệt nhưng sau đó lại kêu rên cực khoái cảm, so với ai cũng đều sung sướng hơn không phải sao?"
"Bùi Hạo Thần, anh buông tôi ra, buông tôi ra."
"Đừng nói là muốn tôi thả em ra để em đi kiện tôi cường bạo đó nha? Hahaha!" Hắn cười to. "Lương Tịch Mạt, tôi ' cường đại' như thế nào em không phải là người rõ nhất hay sao? Tôi có làm em như thế nào thì em cũng phải chiều theo mà thôi."
"Bùi Hạo Thần, anh không phải là người, buông tôi ra."
"Tịch Mạt, tôi đã nói rồi, tối nay tất yếu cho em biết tôi chính là không phải người." Hắn vừa nói vừa với tay ra sau nắm lấy đai áo ngực trực tiếp kéo giật ra, áo ngoài theo cử động mạnh mà toạt văng cả nút áo. Hắn cúi người đưa ra đầu lưỡi liếm qua nơi ửng hồng trên da cô.
"Bùi Hạo Thần, anh...buông tôi ra, buông ra!"
"Lần trước có phải còn chưa dạy cho em hiểu tôi là đàn ông có phải hay không?"
"Phi!" Tịch Mạt khóc lớn. "Anh mà cũng được coi là đàn ông sao, ngoại trừ cưỡng bách người khác ra anh còn có thể làm được cái gì?"
"Tôi sẽ làm cái gì không phải em là người rõ ràng hơn hay sao?" Bùi Hạo Thần cười cực độ tàn nhẫn, hừ một tiếng kéo phăng thắt lưng của mình ra.
"Bùi Hạo Thần, anh không thể làm như vậy." Tịch Mạt lắc đầu. "Buông tôi ra!"
"Tịch Mạt, đối với em,tôi không có gì là không thể làm." Hắn đưa tay xé toạt quần dài của cô, thanh âm bị xé rách như một tiếng vang chấn động đến màng nhĩ của Tịch Mạt.
"Bùi Hạo Thần, anh là tên khốn kiếp, tôi hận anh!" Tịch Mạt tuyệt vọng khóc lớn.
"Tịch Mạt, em cũng đã từng nói là hận tôi cả đời." Hắn vừa nói vừa nâng hông cô lên dùng sức xông vào thân thể Tịch Mạt.
"A!" Cô đau đến đầu óc đều quay cuồng àm kêu to.
"Thật là chặt chẽ a!" Bùi Hạo Thần chế nhạo. "Lương Tịch Mạt, em tốt nhất là lưu lại chút hơi sức đi." Khoé miệng hắn khơi lên một nụ cười tàn nhẫn. "Tối may hãy hảo hảo suy nghĩ một chút, Thẩm Kỳ Nhiên đang ở bệnh viện còn chưa rõ sống chết mà em lại ở nơi này, dưới thân người đàn ông khác mà đẩy đưa sung sướng a."
"Bùi Hạo Thần, tên súc sinh, anh sẽ gặp báo ứng, tôi nguyền rủa anh, nguyền rủa anh." Tịch Mạt kêu gào. "Ưm...!" Cô cắn thật chặt môi dưới, thật sự rất đau nhưng cô không cho phép mình phát ra âm thanh.
Bùi Hạo Thần tàn nhẫn nhìn Tịch Mạt bộ dáng quật cường, không thể nghi ngờ là ' hoả thượng kiêu du'*, hắn càng thêm dùng sức. Tịch Mạt nắm thật chặt quả đấm, nước mắt mãnh liệt rơi xuống, thân thể giống như bị người ta hung hăng xé rách vậy. Cô có cảm giác cơ thể giống như bị tách ra làm hai, huyết dịch trong người sôi trào từ từ chảy vào yết hầu ngay ngáy mùi vị làm người ta muốn nôn mửa.
"Lương Tịch Mạt, hôm nay tôi cũng muốn xem thử tôi dùng cách ngoan độc như vậy thì em có thể nhịn được bao lâu." Bùi Hạo Thần vừa nói xong, phía dưới động tác mỗi lúc một nhanh, càng lúc càng kịch liệt.
Tịch Mạt thống khổ ngẩng đầu lên, xuyên qua tầng ánh sáng mông lung, đôi mắt đẫm lệ nhìn ánh đèn vào giờ phút này, cô thật sự muốn chết đi.
"Kêu đi." Bùi Hạo Thần tức giận gầm lên. "Tôi muốn nghe tiếng kêu của em." Hắn thẹn quá hoá giận quăng cho cô một cái tát vào mặt, khoé miệng của Tịch Mạt từ từ chảy ra huyết dịch. Cổ tay bị siết chặt, môi bị cô cắn đến rách bươm tứa máu, lại thêm huyết dịch từ cái tát của Bùi Hạo Thần, mặt gần như đã sưng lên hết nhưng từ đầu đến cuối đều không kêu la một tiếng.
"Tôi không khơi dậy nổi cảm giác của em sao?" Bùi Hạo Thần gần như muốn điên lên, đôi mắt của hắn đỏ bừng tơ máu. "Lương Tịch Mạt, tôi hôm nay không làm cho em van cầu xin tha tôi sẽ không mang họ Bùi." Hắn tàn độc tuyên thệ, trên môi môi nở nụ cười vì tức giận mà càng trở nên tàn nhẫn.
Cổ tay được buông lỏng, Tịch Mạt liền ra sức che lấy miệng mình, mỗi lúc một siết chặt cố quật cường lại càng kích thích Bùi Hạo Thần hoả khí trùng trùng, hắn càng thêm dùng sức xông vào thân thể cô, Tịch Mạt đau đớn đến ý thức có chút mơ hồ.
"Như vậy đã chịu không nổi? Lương Tịch Mạt, đây chỉ là mới bắt đầu."
"Cầu xin tôi tôi liền bỏ qua em!" Bùi Hạo Thần thở hổn hển.
Tịch Mạt không phối hợp, cổ ngửa đầu đem cổ tay bị thương cắn thật mạnh một cái, không khí thô trọng thở dốc dần dần nhuốm mùi máu tanh. Bùi Hạo Thần thất bại nhìn Tịch Mạt đau đến run rẩy, hắn kéo tay cô ra nhìn máu chảy trên vết thương cũ. Hắn lại đột nhiên dùng sức làm Tịch Mạt giật mình kêu lên thảm thiết vang vọng trong không khí.
*hoả thượng kiêu du: xem lại chương 63
Danh sách chương