Bùi Hạo Thần một thân nhẹ nhàng khoan khoái từ trong phòng tắm đi ra. Tịch Mạt vẫn như cũ nằm trên giường, toàn thân tím bấm không nhúc nhích, khoé mắt không ngừng chảy ra nước mắt, cô cơ hồ không có dấu hiệu của sự sống, hơi thở cũng trở nên yếu ớt. Bùi Hạo Thần đi tới, từ trong ngăn kéo lấy ra hủ thuốc, hắn thô bạo nhét thuốc vào trong miệng cô, không cần biết cô có thể hay không nuốt vào.
"Lương Tịch Mạt, chuyện ngày hôm nay chẳng qua chỉ là dạy dỗ cho việc em dám khiêu chiến với ranh giới cuối cùng của tôi. Tôi nhất định sẽ làm em phải hối hận."
"Hối hận?" Tịch Mạt vô lực cười, nắm thật chặt góc chăn. "Bùi Hạo Thần..." cô dốc sức nói: "...tôi đây đời này hối hận nhất chính là đã gặp anh. Nếu chuyện hối hận nhất đã xảy ra thì còn cái gì để đáng hối hận nữa?"
Nghe thanh âm của Tịch Mạt hữu khí vô lực, Bùi Hạo Thần cười một cái.
"Thì ra là vẫn còn hơi sức. Hừ!" Hắn từ từ đi tới. "Bây giờ tôi sẽ đi bệnh viện để nhìn Thẩm Kỳ Nhiên của em đã chết hay chưa. Nếu chết, tôi sẽ gọi điện thoại về cho em để chúc mừng." Bùi Hạo Thần vừa nói xong liền xoải bước ra ngoài.
Nghe 'rầm' tiếng đóng cửa, Tịch Mạt lúc này mới vùi mặt vào trong chăn ô ô tiếng khóc nghẹn ngào.
Sắc trời của bệnh viện dần dần sáng, ngay phòng VIP cao nhất của bệnh viện.
Thẩm Kỳ Nhiên từ từ mở mắt, toàn thân giống như bị ai đó lột da huỷ đi xương cốt vậy, đau đớn khôn cùng.
"Kỳ Nhiên Kỳ Nhiên!!" Tiếng gọi của Tịch Mạt ở bên tai anh vang vọng không ngừng.
"Tịch Mạt!" Anh kêu lên một tiếng nhưng lại không ngồi dậy nổi, chỉ nhích một chút đã động đến vết thương đau đớn vô cùng.
"Con đã tỉnh." Một lão nhân khoẻ mạnh tóc đã bạc đi tới bên cạnh Thẩm Kỳ Nhiên.
"Ông nội, Tịch Mạt, Tịch Mạt thế nào rồi?" Thẩm Kỳ Nhiên nắm lấy tay Thẩm Vân Bằng.
Thẩm Vân Bằng nhìn cả người cháu trai toàn thân đều là thương tích, ông im lặng không lên tiếng.
"Ông nội, con đang nói chuyện với người! Tịch Mạt có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Thẩm Kỳ Nhiên trong lòng nóng nảy nhíu mày ngồi dậy. "A!" Xương sườn bị động mạnh khiến anh đau đớn đến toát mồ hôi.
"Đừng có lộn xộn!" Thẩm Vân Bằng ra lệnh. "Xương sườn bị gãy, bắp chân lại bị tổn thương nặng, Kỳ Nhiên, đã xảy ra chuyện gì?"
Không một chút mảy may đến thương thế của mình, anh nhìn chằm chằm Thẩm Vân Bằng: "Ông nội, Tịch Mạt đang ở đâu? Người nói cho con biết đi, rốt cuộc cô ấy ở đâu?"
"Không biết!" Trầm Vân Bằng xoay mặt sang một bên.
"Kỳ Nhiên!" Cửa phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ tầm tuổi trung niên bước vào. "Kỳ Nhiên, con làm mẹ sợ cả hồn rồi! Aizz, có phải hay không không được thoải mái!?" Kiều Vân Tú khẽ vuốt ve lên mặt con trai.
"Mẹ, Tịch Mạt, cô ấy đang ở nơi nào, có bị thương hay không? Mẹ, người nói cho con biết đi!"
"Tịch Mạt không sao, con yên tâm đi!" Không đàng lòng nhìn con trai lo lắng luống cuống bà liền mở miệng trả lời anh.
"Cô ấy đang ở nơi nào? Con muốn đi xem cô ấy một chút!" Thẩm Kỳ Nhiên nói xong liền vén chăn muốn bước xuống giường.
"Bộ dáng con như vậy còn muốn đi đâu?" Thẩm Vân Bằng mở miệng, thanh âm rung chuyển uy nghiêm khiến kích động của Thẩm Kỳ Nhiên tỉnh táo đi mấy phần.
"Kỳ Nhiên, Tịch Mạt không có ở đây, con bé đã về nhà rồi." Hà Vân Tú vỗ nhẹ lên bả vai của con trai một cái.
"Mẹ, Tịch Mạt như thế nào rồi?"
"Yên tâm đi! Con bé rất tốt, không có một chút thương tích." Kiều Vân Tú nghiêm túc nói.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt!" Thẩm Kỳ Nhiên thở vào nhẹ nhõm, lúc này mới để ý đến thương thế của mình liền nhẹ nhàng hạ người xuống.
"Con nằm xuống đi! Để mẹ kiểm tra một chút." Kiều Vân Tú đỡ con trai nằm xuống, nhìn anh bị tổn thương nặng như vậy, bà không nhịn được mà rơi nước mắt.
"Mẹ, người đừng khóc! Mẹ nhìn xem, con không phải vẫn rất tốt sao, tuyệt không có đau!" Anh dịu dàng nở nụ cười, trên mặt có chút động thái pha trò. "Đừng khóc mà!" Anh nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt mẹ.
"Ừm, mẹ không khóc, con không có việc gì là tốt rồi!" Kiều Vân Tú gật đầu một cái. Thẩm Kỳ Nhiên xoay mặt hướng ra cửa, anh kỳ vọng một giây kế tiếp Tịch Mạt sẽ xuất hiện, anh thật rất muốn nhìn thấy cô.
Kiều Vân Tú luôn hướng mắt về con, bà làm sao không biết trong lòng của con trai đang nghĩ gì. 'Thật là một đứa con khờ dại, sao lại cố chấp như vậy chứ?'
"Đừng nhìn nữa." Thẩm Vân Bằng lên tiếng. "Kỳ Nhiên, ta về sau sẽ không cho con gặp nó nữa."
"Ông nội, tại sao?" Anh xoay mặt lại. "Người không phải là rất thích Tịch Mạt hay sao?"
"Đó là ngày trước!" Ông cau mày. "Kỳ Nhiên, là 'nam tử hán', cầm lên được thì bỏ xuống được. Hiện tại con bé đã lập gia đình, hai đứa sẽ không có khả năng."
"Con không quan tâm." Thẩm Kỳ Nhiên nghiêm túc nói: "Ông nội, con yêu Tịch Mạt, con không quan tâm cô ấy đã gả cho người khác, cũng không cần biết đã xảy ra chuyện gì, lại càng không quan tâm cô ấy là con gái của ai, con chỉ muốn được cùng cô ấy ở chung một chỗ mà thôi!"
"Hỗn đảng!" Thẩm Vân Bằng nổi đoá. "Nó bây giờ là người đã có chồng rồi."
"Nhưng Tịch Mạt không có hạnh phúc." Thẩm Kỳ Nhiên lại một lần nữa ngồi dậy. "Ông nội, con sẽ không làm cho Thẩm gia phải mất thể diện, con yêu Tịch Mạt và sẽ dẫn cô ấy đi thật xa."
"Đồ hỗn đảng." Thẩm Vân Bằng tức giận, đây là lần đầu tiên đứa cháu trai ông yêu thương nhất dám cãi lại ông. "Con nói mình yêu Tịch Mạt nhưng nó sẽ yêu con sao?"
"Dĩ nhiên!" Thẩm Kỳ Nhiên chắc chắn.
"Nó yêu con, vậy những hành động trước kia được coi là gì?" Thẩm Vân Bằng hỏi. "Nếu như yêu con tại sao lại không đưa con đến bệnh viện, nếu yêu con tại sao cho tới bây giờ vẫn chưa thấy nó xuất hiện?"
"Tịch Mạt nhất định là có chuyện nên mới trì hoãn đến đây, huống chi thời gian vẫn còn rất sớm, cô ấy nhất định sẽ đến mà!" Thẩm Kỳ Nhiên nói xong đầu liền sau về hướng cửa trông ngóng Tịch Mạt.
"Bất kể nó có tới hay không, Kỳ Nhiên, ta sẽ không cho con với nó có bất cứ quan hệ nào nữa." Thẩm Vân Bằng ra lệnh.
"Ông nội..."
"Kỳ Nhiên!" Kiều Vân Tú cắt đứt lời nói của con trai. "Sao lại nói chuyện với ông nội như vậy? Ông cả đêm đều ở đây để chăm sóc con."
Nghe lời nói của mẹ, anh cúi đầu.
"Được rồi, ba, Kỳ Nhiên cũng mới tỉnh dậy, nên để nó nghỉ ngơi một chút!"
Thẩm Vân Bằng gật đầu, ông liếc mắt chán nản về phía cháu trai. "Con tốt nhất nên nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ lại đến." Ông ra ngoài liền giao phó với thuộc hạ. "Chăm sóc thật tốt cho thiếu gia, những người không có phận sự miễn cho vào."
"Dạ!" Tề Sinh cung kính trả lời.
Nghe có tiếng bước chân truyền tới, Thẩm Kỳ Nhiên muốn xuống giường nhưng thạch cao quá nặng, anh đã cố sức mấy lần vẫn không thành công. Kiệt sức ngã xuống giường, Thẩm Kỳ Nhiên chung thuỷ hướng mắt đến cửa chờ Tịch Mạt xuất hiện, không biết khi vào cô ấy vào có khi náo sẽ thấy sợ hay không?"
"Kỳ Nhiên!" Kiều Vân Tú sau khi đưa ba chồng ra ngoài liền quay trở vào. "Có đói không?"
"Mẹ, Tịch Mạt..."
"Kỳ Nhiên, con nên nghe lời của ông nội." Kiều Vân Tú cau mày: "...từ khi Tịch Mạt trở về con cũng đã thay đổi."
"Mẹ, Tịch Mạt trong bốn năm qua nhất định là chịu rất nhiều khổ sở mà một phần cũng là vì con chưa làm tròn trách nhiệm của một bạn trai. Mẹ, con thật sự rất yêu Tịch Mạt!"
"Con bé đây là..." Kiều Vân Tú nhìn con trai: "...Kỳ Nhiên, vấn đề ông nội đã hỏi không lẽ con lại không chút chần chừ suy xét sao? Cứ coi như Tịch Mạt thích con đi nữa, Kỳ Nhiên, con thật muốn dẫn nó rời đi sao? Thẩm gia hai nhà đều chỉ có một mình con để nối dõi, không lẽ con muốn vì Tịch Mạt bà rời bỏ ông ngoại cùng ông nội hay sao? Con cũng không cần ba mẹ nữa phải không?"
"Mẹ, mọi người rõ ràng rất thích Tịch Mạt kia mà, tại sao không thể tiếp nhận cô ấy? Bùi Hạo Thần, hắn căn bản không yêu Tịch Mạt."
"Vậy con đã từng suy nghĩ qua, tại sao ban đầu Tịch Mạt lại lựa chọn gả cho Bùi Hạo Thần, cũng không quản đến quan hệ của bọn họ có hay không được luật pháp công nhận, hiện tại tất cả mọi người đều đã nhận định Tịch Mạt là thiếu phu nhân của Bùi gia. Chẳng lẽ con muốn con bé đeo trên lưng gánh nặng của kẻ thông gian hay sao? Con nên biết, danh tiết của của người phụ nữ chính là quan trọng nhất."
"Mẹ, người đang nói cái gì vậy? Con và Tịch Mạt sẽ không như vậy." Thẩm Kỳ Nhiên cực kỳ bất mãn. Anh không để tâm những lời ngăn chặn của mẹ đối với mình nhừn bà đã dùng hai từ cái gì "trinh tiết" động chạm đến Tịch Mạt, như vậy không khác gì nói cô ấy là phụ nữ không đứng đắn. Sao có thể dùng từ ngữ như vậy để hình dung Tịch Mạt cơ chứ?
"Kỳ Nhiên, con phải biết trong giới thượng lưu này, bất luận cái gì nổi lên một chút sóng gió đều thu hút sự chú ý của dư luận, điểm này luôn là điều đáng sợ nhất, con thật sự muốn Tịch Mạt phải đối mặt với điều đó sao? Ông ngoại hiện tại đang bay về nước, đối với chuyện của Tịch Mạt ông rất tức giận."
"Ông ngoại không phải đã đi Anh quốc để lo chuyện làm ăn rồi sao, làm sao ông có thể biết được?" Thẩm Kỳ Nhiên lại một lần nữa ngồi bật dậy.
"Con bị thương, ông ngoại còn có tâm ý đi lo chuyện làm ăn sao? Kỳ Nhiên, nghe lời mẹ, chuyện của con và Tịch Mạt sẽ không có kết quả gì đâu."
"Mẹ, sao người lại nói như vậy?" Thẩm Kỳ Nhiên không hiểu. "Người không phải rất thích Tịch Mạt hay sao? Mấy ngày trước còn kêu con đưa cô ấy về nhà mình chơi nữa kia mà."
"Kỳ Nhiên, đó là trong thời điểm con vẫn bình an vô sự, hiện tại con đã bị thương thành như vầy, không nói đến ông nội cùng ông ngoại, mẹ cũng sẽ tuyệt đối không ngồi yên nhìn con làm điều sai quấy."
"Mẹ, lời này của người là có ý gì, ông ngoại sẽ làm gì Tịch Mạt sao?" Thẩm Kỳ Nhiên lo lắng hỏi.
"Kỳ Nhiên, cái này hoàn toàn là do quyết định của con." Kiều Vân Tú rất có thâm ý. "Nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt đi!" Bà giúp Thẩm Kỳ Nhiên đắp kín chăn lên người.
Lăng Vân Hiên
Tịch Mạt ngâm mình ở trong bồn tắm đã rất lâu. Cô ôm đầu gối co rút thành một đoàn, run rẩy không chỉ vì vết thương trên người mà còn đau vì nước lạnh bao quanh. Cô ngơ ngác ngồi đó không phát ra bất cứ một thanh âm nào cũng không một cử động, chỉ có khoé mắt không ngừng rơi nước mắt.
"Tách!!" Nước mắt rơi trên mặt nước vang lên một tiếng nhỏ làm nao lòng người.
"Cốc cốc!!!" Ngoài cửa truyền vào tiếng gõ thận trọng.
"Thiếu Phu Nhân!"
Tịch Mạt nghe thấy tiếng gọi nhưng cô không lên tiếng, hiện tại chỉ muốn ngâm mình trong nước để gột rửa hết dơ bẩn. Cô cảm thấy mình thật ghê tởm, trong trí nhớ mơ hồ xuất hiện người mang mặt nạ bạc kia, hắn cười điên cuồng không ngừng chiếm đoạt cơ thể cô. Tịch Mạt đau đớn khuất phục, cô ôm chặt cơ thể cố dìm mình vào bồn nước.
"Tiếu Phu Nhân, tôi có thể vào được không?" Thanh âm của quản gia lộ ra gấp gáp. Tối hôm qua thiếu gia điền cuồng bắt kéo thiếu phu nhân trở về, bà cũng biết thiếu phu nhân nhất định sẽ xốc xếch thảm hại, dấu vết để lại trong phòng làm trong lòng bà run sợ. "Thiếu phu nhân, tôi vào đây!" Quản gia mở cửa tiến vào, nhìn xung quanh phòng tắm không thấy bóng dáng Tịch Mạt, trong lòng bà không khỏi cả kinh nhưng khi hướng mắt đến chỗ bồn tắm, sắc mặt liền trắng bệt.
"Thiếu phu nhân!" Bà mấy bước chạy tới đem Tịch Mạt kéo lên. "Thiếu phu nhân, sao lại ngâm mình trong nước lạnh như vậy?" Quản gia vội vã đem nước xả ra, nhìn Tịch Mạt một thân bầm tím, bà đau lòng hít sâu một hơi, đem Tịch Mạt đang run rẩy ôm vào trong ngực. "Đừng sợ!" Bà nhẹ hóng an ủi nhưng Tịch Mạt lại một chút phản ứng cũng không có.
"Lương Tịch Mạt, chuyện ngày hôm nay chẳng qua chỉ là dạy dỗ cho việc em dám khiêu chiến với ranh giới cuối cùng của tôi. Tôi nhất định sẽ làm em phải hối hận."
"Hối hận?" Tịch Mạt vô lực cười, nắm thật chặt góc chăn. "Bùi Hạo Thần..." cô dốc sức nói: "...tôi đây đời này hối hận nhất chính là đã gặp anh. Nếu chuyện hối hận nhất đã xảy ra thì còn cái gì để đáng hối hận nữa?"
Nghe thanh âm của Tịch Mạt hữu khí vô lực, Bùi Hạo Thần cười một cái.
"Thì ra là vẫn còn hơi sức. Hừ!" Hắn từ từ đi tới. "Bây giờ tôi sẽ đi bệnh viện để nhìn Thẩm Kỳ Nhiên của em đã chết hay chưa. Nếu chết, tôi sẽ gọi điện thoại về cho em để chúc mừng." Bùi Hạo Thần vừa nói xong liền xoải bước ra ngoài.
Nghe 'rầm' tiếng đóng cửa, Tịch Mạt lúc này mới vùi mặt vào trong chăn ô ô tiếng khóc nghẹn ngào.
Sắc trời của bệnh viện dần dần sáng, ngay phòng VIP cao nhất của bệnh viện.
Thẩm Kỳ Nhiên từ từ mở mắt, toàn thân giống như bị ai đó lột da huỷ đi xương cốt vậy, đau đớn khôn cùng.
"Kỳ Nhiên Kỳ Nhiên!!" Tiếng gọi của Tịch Mạt ở bên tai anh vang vọng không ngừng.
"Tịch Mạt!" Anh kêu lên một tiếng nhưng lại không ngồi dậy nổi, chỉ nhích một chút đã động đến vết thương đau đớn vô cùng.
"Con đã tỉnh." Một lão nhân khoẻ mạnh tóc đã bạc đi tới bên cạnh Thẩm Kỳ Nhiên.
"Ông nội, Tịch Mạt, Tịch Mạt thế nào rồi?" Thẩm Kỳ Nhiên nắm lấy tay Thẩm Vân Bằng.
Thẩm Vân Bằng nhìn cả người cháu trai toàn thân đều là thương tích, ông im lặng không lên tiếng.
"Ông nội, con đang nói chuyện với người! Tịch Mạt có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Thẩm Kỳ Nhiên trong lòng nóng nảy nhíu mày ngồi dậy. "A!" Xương sườn bị động mạnh khiến anh đau đớn đến toát mồ hôi.
"Đừng có lộn xộn!" Thẩm Vân Bằng ra lệnh. "Xương sườn bị gãy, bắp chân lại bị tổn thương nặng, Kỳ Nhiên, đã xảy ra chuyện gì?"
Không một chút mảy may đến thương thế của mình, anh nhìn chằm chằm Thẩm Vân Bằng: "Ông nội, Tịch Mạt đang ở đâu? Người nói cho con biết đi, rốt cuộc cô ấy ở đâu?"
"Không biết!" Trầm Vân Bằng xoay mặt sang một bên.
"Kỳ Nhiên!" Cửa phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ tầm tuổi trung niên bước vào. "Kỳ Nhiên, con làm mẹ sợ cả hồn rồi! Aizz, có phải hay không không được thoải mái!?" Kiều Vân Tú khẽ vuốt ve lên mặt con trai.
"Mẹ, Tịch Mạt, cô ấy đang ở nơi nào, có bị thương hay không? Mẹ, người nói cho con biết đi!"
"Tịch Mạt không sao, con yên tâm đi!" Không đàng lòng nhìn con trai lo lắng luống cuống bà liền mở miệng trả lời anh.
"Cô ấy đang ở nơi nào? Con muốn đi xem cô ấy một chút!" Thẩm Kỳ Nhiên nói xong liền vén chăn muốn bước xuống giường.
"Bộ dáng con như vậy còn muốn đi đâu?" Thẩm Vân Bằng mở miệng, thanh âm rung chuyển uy nghiêm khiến kích động của Thẩm Kỳ Nhiên tỉnh táo đi mấy phần.
"Kỳ Nhiên, Tịch Mạt không có ở đây, con bé đã về nhà rồi." Hà Vân Tú vỗ nhẹ lên bả vai của con trai một cái.
"Mẹ, Tịch Mạt như thế nào rồi?"
"Yên tâm đi! Con bé rất tốt, không có một chút thương tích." Kiều Vân Tú nghiêm túc nói.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt!" Thẩm Kỳ Nhiên thở vào nhẹ nhõm, lúc này mới để ý đến thương thế của mình liền nhẹ nhàng hạ người xuống.
"Con nằm xuống đi! Để mẹ kiểm tra một chút." Kiều Vân Tú đỡ con trai nằm xuống, nhìn anh bị tổn thương nặng như vậy, bà không nhịn được mà rơi nước mắt.
"Mẹ, người đừng khóc! Mẹ nhìn xem, con không phải vẫn rất tốt sao, tuyệt không có đau!" Anh dịu dàng nở nụ cười, trên mặt có chút động thái pha trò. "Đừng khóc mà!" Anh nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt mẹ.
"Ừm, mẹ không khóc, con không có việc gì là tốt rồi!" Kiều Vân Tú gật đầu một cái. Thẩm Kỳ Nhiên xoay mặt hướng ra cửa, anh kỳ vọng một giây kế tiếp Tịch Mạt sẽ xuất hiện, anh thật rất muốn nhìn thấy cô.
Kiều Vân Tú luôn hướng mắt về con, bà làm sao không biết trong lòng của con trai đang nghĩ gì. 'Thật là một đứa con khờ dại, sao lại cố chấp như vậy chứ?'
"Đừng nhìn nữa." Thẩm Vân Bằng lên tiếng. "Kỳ Nhiên, ta về sau sẽ không cho con gặp nó nữa."
"Ông nội, tại sao?" Anh xoay mặt lại. "Người không phải là rất thích Tịch Mạt hay sao?"
"Đó là ngày trước!" Ông cau mày. "Kỳ Nhiên, là 'nam tử hán', cầm lên được thì bỏ xuống được. Hiện tại con bé đã lập gia đình, hai đứa sẽ không có khả năng."
"Con không quan tâm." Thẩm Kỳ Nhiên nghiêm túc nói: "Ông nội, con yêu Tịch Mạt, con không quan tâm cô ấy đã gả cho người khác, cũng không cần biết đã xảy ra chuyện gì, lại càng không quan tâm cô ấy là con gái của ai, con chỉ muốn được cùng cô ấy ở chung một chỗ mà thôi!"
"Hỗn đảng!" Thẩm Vân Bằng nổi đoá. "Nó bây giờ là người đã có chồng rồi."
"Nhưng Tịch Mạt không có hạnh phúc." Thẩm Kỳ Nhiên lại một lần nữa ngồi dậy. "Ông nội, con sẽ không làm cho Thẩm gia phải mất thể diện, con yêu Tịch Mạt và sẽ dẫn cô ấy đi thật xa."
"Đồ hỗn đảng." Thẩm Vân Bằng tức giận, đây là lần đầu tiên đứa cháu trai ông yêu thương nhất dám cãi lại ông. "Con nói mình yêu Tịch Mạt nhưng nó sẽ yêu con sao?"
"Dĩ nhiên!" Thẩm Kỳ Nhiên chắc chắn.
"Nó yêu con, vậy những hành động trước kia được coi là gì?" Thẩm Vân Bằng hỏi. "Nếu như yêu con tại sao lại không đưa con đến bệnh viện, nếu yêu con tại sao cho tới bây giờ vẫn chưa thấy nó xuất hiện?"
"Tịch Mạt nhất định là có chuyện nên mới trì hoãn đến đây, huống chi thời gian vẫn còn rất sớm, cô ấy nhất định sẽ đến mà!" Thẩm Kỳ Nhiên nói xong đầu liền sau về hướng cửa trông ngóng Tịch Mạt.
"Bất kể nó có tới hay không, Kỳ Nhiên, ta sẽ không cho con với nó có bất cứ quan hệ nào nữa." Thẩm Vân Bằng ra lệnh.
"Ông nội..."
"Kỳ Nhiên!" Kiều Vân Tú cắt đứt lời nói của con trai. "Sao lại nói chuyện với ông nội như vậy? Ông cả đêm đều ở đây để chăm sóc con."
Nghe lời nói của mẹ, anh cúi đầu.
"Được rồi, ba, Kỳ Nhiên cũng mới tỉnh dậy, nên để nó nghỉ ngơi một chút!"
Thẩm Vân Bằng gật đầu, ông liếc mắt chán nản về phía cháu trai. "Con tốt nhất nên nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ lại đến." Ông ra ngoài liền giao phó với thuộc hạ. "Chăm sóc thật tốt cho thiếu gia, những người không có phận sự miễn cho vào."
"Dạ!" Tề Sinh cung kính trả lời.
Nghe có tiếng bước chân truyền tới, Thẩm Kỳ Nhiên muốn xuống giường nhưng thạch cao quá nặng, anh đã cố sức mấy lần vẫn không thành công. Kiệt sức ngã xuống giường, Thẩm Kỳ Nhiên chung thuỷ hướng mắt đến cửa chờ Tịch Mạt xuất hiện, không biết khi vào cô ấy vào có khi náo sẽ thấy sợ hay không?"
"Kỳ Nhiên!" Kiều Vân Tú sau khi đưa ba chồng ra ngoài liền quay trở vào. "Có đói không?"
"Mẹ, Tịch Mạt..."
"Kỳ Nhiên, con nên nghe lời của ông nội." Kiều Vân Tú cau mày: "...từ khi Tịch Mạt trở về con cũng đã thay đổi."
"Mẹ, Tịch Mạt trong bốn năm qua nhất định là chịu rất nhiều khổ sở mà một phần cũng là vì con chưa làm tròn trách nhiệm của một bạn trai. Mẹ, con thật sự rất yêu Tịch Mạt!"
"Con bé đây là..." Kiều Vân Tú nhìn con trai: "...Kỳ Nhiên, vấn đề ông nội đã hỏi không lẽ con lại không chút chần chừ suy xét sao? Cứ coi như Tịch Mạt thích con đi nữa, Kỳ Nhiên, con thật muốn dẫn nó rời đi sao? Thẩm gia hai nhà đều chỉ có một mình con để nối dõi, không lẽ con muốn vì Tịch Mạt bà rời bỏ ông ngoại cùng ông nội hay sao? Con cũng không cần ba mẹ nữa phải không?"
"Mẹ, mọi người rõ ràng rất thích Tịch Mạt kia mà, tại sao không thể tiếp nhận cô ấy? Bùi Hạo Thần, hắn căn bản không yêu Tịch Mạt."
"Vậy con đã từng suy nghĩ qua, tại sao ban đầu Tịch Mạt lại lựa chọn gả cho Bùi Hạo Thần, cũng không quản đến quan hệ của bọn họ có hay không được luật pháp công nhận, hiện tại tất cả mọi người đều đã nhận định Tịch Mạt là thiếu phu nhân của Bùi gia. Chẳng lẽ con muốn con bé đeo trên lưng gánh nặng của kẻ thông gian hay sao? Con nên biết, danh tiết của của người phụ nữ chính là quan trọng nhất."
"Mẹ, người đang nói cái gì vậy? Con và Tịch Mạt sẽ không như vậy." Thẩm Kỳ Nhiên cực kỳ bất mãn. Anh không để tâm những lời ngăn chặn của mẹ đối với mình nhừn bà đã dùng hai từ cái gì "trinh tiết" động chạm đến Tịch Mạt, như vậy không khác gì nói cô ấy là phụ nữ không đứng đắn. Sao có thể dùng từ ngữ như vậy để hình dung Tịch Mạt cơ chứ?
"Kỳ Nhiên, con phải biết trong giới thượng lưu này, bất luận cái gì nổi lên một chút sóng gió đều thu hút sự chú ý của dư luận, điểm này luôn là điều đáng sợ nhất, con thật sự muốn Tịch Mạt phải đối mặt với điều đó sao? Ông ngoại hiện tại đang bay về nước, đối với chuyện của Tịch Mạt ông rất tức giận."
"Ông ngoại không phải đã đi Anh quốc để lo chuyện làm ăn rồi sao, làm sao ông có thể biết được?" Thẩm Kỳ Nhiên lại một lần nữa ngồi bật dậy.
"Con bị thương, ông ngoại còn có tâm ý đi lo chuyện làm ăn sao? Kỳ Nhiên, nghe lời mẹ, chuyện của con và Tịch Mạt sẽ không có kết quả gì đâu."
"Mẹ, sao người lại nói như vậy?" Thẩm Kỳ Nhiên không hiểu. "Người không phải rất thích Tịch Mạt hay sao? Mấy ngày trước còn kêu con đưa cô ấy về nhà mình chơi nữa kia mà."
"Kỳ Nhiên, đó là trong thời điểm con vẫn bình an vô sự, hiện tại con đã bị thương thành như vầy, không nói đến ông nội cùng ông ngoại, mẹ cũng sẽ tuyệt đối không ngồi yên nhìn con làm điều sai quấy."
"Mẹ, lời này của người là có ý gì, ông ngoại sẽ làm gì Tịch Mạt sao?" Thẩm Kỳ Nhiên lo lắng hỏi.
"Kỳ Nhiên, cái này hoàn toàn là do quyết định của con." Kiều Vân Tú rất có thâm ý. "Nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt đi!" Bà giúp Thẩm Kỳ Nhiên đắp kín chăn lên người.
Lăng Vân Hiên
Tịch Mạt ngâm mình ở trong bồn tắm đã rất lâu. Cô ôm đầu gối co rút thành một đoàn, run rẩy không chỉ vì vết thương trên người mà còn đau vì nước lạnh bao quanh. Cô ngơ ngác ngồi đó không phát ra bất cứ một thanh âm nào cũng không một cử động, chỉ có khoé mắt không ngừng rơi nước mắt.
"Tách!!" Nước mắt rơi trên mặt nước vang lên một tiếng nhỏ làm nao lòng người.
"Cốc cốc!!!" Ngoài cửa truyền vào tiếng gõ thận trọng.
"Thiếu Phu Nhân!"
Tịch Mạt nghe thấy tiếng gọi nhưng cô không lên tiếng, hiện tại chỉ muốn ngâm mình trong nước để gột rửa hết dơ bẩn. Cô cảm thấy mình thật ghê tởm, trong trí nhớ mơ hồ xuất hiện người mang mặt nạ bạc kia, hắn cười điên cuồng không ngừng chiếm đoạt cơ thể cô. Tịch Mạt đau đớn khuất phục, cô ôm chặt cơ thể cố dìm mình vào bồn nước.
"Tiếu Phu Nhân, tôi có thể vào được không?" Thanh âm của quản gia lộ ra gấp gáp. Tối hôm qua thiếu gia điền cuồng bắt kéo thiếu phu nhân trở về, bà cũng biết thiếu phu nhân nhất định sẽ xốc xếch thảm hại, dấu vết để lại trong phòng làm trong lòng bà run sợ. "Thiếu phu nhân, tôi vào đây!" Quản gia mở cửa tiến vào, nhìn xung quanh phòng tắm không thấy bóng dáng Tịch Mạt, trong lòng bà không khỏi cả kinh nhưng khi hướng mắt đến chỗ bồn tắm, sắc mặt liền trắng bệt.
"Thiếu phu nhân!" Bà mấy bước chạy tới đem Tịch Mạt kéo lên. "Thiếu phu nhân, sao lại ngâm mình trong nước lạnh như vậy?" Quản gia vội vã đem nước xả ra, nhìn Tịch Mạt một thân bầm tím, bà đau lòng hít sâu một hơi, đem Tịch Mạt đang run rẩy ôm vào trong ngực. "Đừng sợ!" Bà nhẹ hóng an ủi nhưng Tịch Mạt lại một chút phản ứng cũng không có.
Danh sách chương