"Đừng mà!" Tịch Mạt hô to, nhìn cái ghế từ trên cao đập xuống, cô sợ hãi nhắm nghiền hai mắt.
"Rầm!!" Nghe được thanh âm đánh gãy, Tịch Mạt run lên một cái. "Kỳ Nhiên!" Cô khóc rống gọi tên anh.
"An Hạo Luân." Thanh âm âm lãnh vang lên. Tịch Mạt sau một hồi lo lắng, cô mở mắt ra nhìn đến chiếc ghế tưởng chừng sẽ nện xuống người Thẩm Kỳ Nhiên đã bị đá gãy, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó không chờ cô buông xuống thấp thỏm liền sửng sốt nhìn thấy Bùi Hạo Thần, Tịch Mạt cực kỳ kinh hãi.
Bùi Hạo Thần từ từ đi tới, quan sát Tịch Mạt đang bên người An Hạo Luân, hắn dừng lại.
"Hạo Thần." An Hạo Luân không sợ hãi, y nhiếu mày. "Thật là trùng hợp."
"Đúng, thật trùng hợp." Bùi Hạo Thần chuyển động khuy áo khẽ cười.
Nhìn Bùi Hạo Thần nở nụ cười, An Hạo Luân cảm thấy âm hàn ác liệt toả ra từ hắn. "Thế nào lại rãnh rỗi tới chơi vậy?"
"Tôi vốn không ý định tới nhưng thế nào lại thấy cậu khi dễ vợ của tôi a." Bùi Hạo Thần lời nói nhẹ nhàng nhưng trong mắt hàn băng đến đáng sợ. "An Hạo Luân, có phải cảm thấy tôi lần trước đối với cậu đã quá khách khí rồi hay không?" Hắn âm lãnh hỏi, sau đó xoay mặt lạnh lùng trừng mắt với những kẻ đang khống chế Tịch Mạt, ánh mặt băng lãnh làm người ta tự đáy lòng không khỏi sợ hãi, bọn chúng vội vàng buông Tịch Mạt ra làm cô đột nhiên mất điểm tựa là ngã xuống đất.
Bùi Hạo Thần mấy bước đi tới đỡ Tịch Mạt đứng dậy, phủi phủi lên quần áo cô một chút rồi lau đi nước mắt trên mặt cô. Nhìn qua rõ ràng là hành động rất dịu dàng nhưng chỉ có cô nhìn thấy trong mắt hắn lạnh như băng cùng tức giận.
"Lăng Phong, giúp mình chăm sóc Tịch Mạt một chút!" Bùi Hạo Thần nói xong liền đem cô đẩy qua cho Tiêu Lăng Phong đang đứng bên cạnh, sau đó xoay người một quyền đánh mạnh vào mặt An Hạo Luân. Động tác nhanh đến mức làm người ta không kịp phản ứng, An Hạo Luân trước mặt bao nhiêu người ngã khuỵ xuống đất.
"Hạo Thần." An Hạo Luân có chút không dám tin chuyện vừa mới xảy ra.
"An Hạo Luân, mày ở trước mặt bao nhiêu người khi dễ vợ tao. Mày có phải hay không cảm thấy tao thật sự sẽ không dám làm gì động tới mày? Hừ!" Hắn lạnh giọng nói. "Lần trước, tao coi như cho mày mặt mũi, không muốn động thủ dạy dỗ mày, như vậy chúng ta đều sẽ không mất mặt, nhưng có lẽ tao đã nghĩ quá nhiều rồi. Đối với Bùi Hạo Thần tao, mặt mũi của mày làm tao rất khinh thường."
"Bùi Hạo Thần, mày phải biết là mày đang đứng nói chuyện ở địa bàn của ai." Đại thiếu gia hạng nhất trong việc cao ngạo và tự phụ, làm sao có thể dễ dàng bị người ta ức hiếp. Huống chi hiện tại lại trước mặt nhiều người như vậy bị đánh, hỏi y còn mặt mũi nào nữa chứ.
"Tao biết rất rõ đây là địa bàn của mày." Bùi Hạo Thần cười, vung tay đánh thêm một quyền làm An Hạo Luân ngã vật ra đất. Lần này thì thật sự mất hết mặt mũi, y hung hăng trừng mắt với Bùi Hạo Thần.
"Đừng mà!" Tịch Mạt hô to, nhìn cái ghế từ trên cao đập xuống, cô sợ hãi nhắm nghiền hai mắt.
"Rầm!!" Nghe được thanh âm đánh gãy, Tịch Mạt run lên một cái. "Kỳ Nhiên!" Cô khóc rống gọi tên anh.
"An Hạo Luân." Thanh âm âm lãnh vang lên. Tịch Mạt sau một hồi lo lắng, cô mở mắt ra nhìn đến chiếc ghế tưởng chừng sẽ nện xuống người Thẩm Kỳ Nhiên đã bị đá gãy, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó không chờ cô buông xuống thấp thỏm liền sửng sốt nhìn thấy Bùi Hạo Thần, Tịch Mạt cực kỳ kinh hãi.
Bùi Hạo Thần từ từ đi tới, quan sát Tịch Mạt đang bên người An Hạo Luân, hắn dừng lại.
"Hạo Thần." An Hạo Luân không sợ hãi, y nhiếu mày. "Thật là trùng hợp."
"Đúng, thật trùng hợp." Bùi Hạo Thần chuyển động khuy áo khẽ cười.
Nhìn Bùi Hạo Thần nở nụ cười, An Hạo Luân cảm thấy âm hàn ác liệt toả ra từ hắn. "Thế nào lại rãnh rỗi tới chơi vậy?"
"Tôi vốn không ý định tới nhưng thế nào lại thấy cậu khi dễ vợ của tôi a." Bùi Hạo Thần lời nói nhẹ nhàng nhưng trong mắt hàn băng đến đáng sợ. "An Hạo Luân, có phải cảm thấy tôi lần trước đối với cậu đã quá khách khí rồi hay không?" Hắn âm lãnh hỏi, sau đó xoay mặt lạnh lùng trừng mắt với những kẻ đang khống chế Tịch Mạt, ánh mặt băng lãnh làm người ta tự đáy lòng không khỏi sợ hãi, bọn chúng vội vàng buông Tịch Mạt ra làm cô đột nhiên mất điểm tựa là ngã xuống đất.
Bùi Hạo Thần mấy bước đi tới đỡ Tịch Mạt đứng dậy, phủi phủi lên quần áo cô một chút rồi lau đi nước mắt trên mặt cô. Nhìn qua rõ ràng là hành động rất dịu dàng nhưng chỉ có cô nhìn thấy trong mắt hắn lạnh như băng cùng tức giận.
"Lăng Phong, giúp mình chăm sóc Tịch Mạt một chút!" Bùi Hạo Thần nói xong liền đem cô đẩy qua cho Tiêu Lăng Phong đang đứng bên cạnh, sau đó xoay người một quyền đánh mạnh vào mặt An Hạo Luân. Động tác nhanh đến mức làm người ta không kịp phản ứng, An Hạo Luân trước mặt bao nhiêu người ngã khuỵ xuống đất.
"Hạo Thần." An Hạo Luân có chút không dám tin chuyện vừa mới xảy ra.
"An Hạo Luân, mày ở trước mặt bao nhiêu người khi dễ vợ tao. Mày có phải hay không cảm thấy tao thật sự sẽ không dám làm gì động tới mày? Hừ!" Hắn lạnh giọng nói. "Lần trước, tao coi như cho mày mặt mũi, không muốn động thủ dạy dỗ mày, như vậy chúng ta đều sẽ không mất mặt, nhưng có lẽ tao đã nghĩ quá nhiều rồi. Đối với Bùi Hạo Thần tao, mặt mũi của mày làm tao rất khinh thường."
"Bùi Hạo Thần, mày phải biết là mày đang đứng nói chuyện ở địa bàn của ai." Đại thiếu gia hạng nhất trong việc cao ngạo và tự phụ, làm sao có thể dễ dàng bị người ta ức hiếp. Huống chi hiện tại lại trước mặt nhiều người như vậy bị đánh, hỏi y còn mặt mũi nào nữa chứ.
"Tao biết rất rõ đây là địa bàn của mày." Bùi Hạo Thần cười, vung tay đánh thêm một quyền làm An Hạo Luân ngã vật ra đất. Lần này thì thật sự mất hết mặt mũi, y hung hăng trừng mắt với Bùi Hạo Thần.
"Rầm!!" Nghe được thanh âm đánh gãy, Tịch Mạt run lên một cái. "Kỳ Nhiên!" Cô khóc rống gọi tên anh.
"An Hạo Luân." Thanh âm âm lãnh vang lên. Tịch Mạt sau một hồi lo lắng, cô mở mắt ra nhìn đến chiếc ghế tưởng chừng sẽ nện xuống người Thẩm Kỳ Nhiên đã bị đá gãy, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó không chờ cô buông xuống thấp thỏm liền sửng sốt nhìn thấy Bùi Hạo Thần, Tịch Mạt cực kỳ kinh hãi.
Bùi Hạo Thần từ từ đi tới, quan sát Tịch Mạt đang bên người An Hạo Luân, hắn dừng lại.
"Hạo Thần." An Hạo Luân không sợ hãi, y nhiếu mày. "Thật là trùng hợp."
"Đúng, thật trùng hợp." Bùi Hạo Thần chuyển động khuy áo khẽ cười.
Nhìn Bùi Hạo Thần nở nụ cười, An Hạo Luân cảm thấy âm hàn ác liệt toả ra từ hắn. "Thế nào lại rãnh rỗi tới chơi vậy?"
"Tôi vốn không ý định tới nhưng thế nào lại thấy cậu khi dễ vợ của tôi a." Bùi Hạo Thần lời nói nhẹ nhàng nhưng trong mắt hàn băng đến đáng sợ. "An Hạo Luân, có phải cảm thấy tôi lần trước đối với cậu đã quá khách khí rồi hay không?" Hắn âm lãnh hỏi, sau đó xoay mặt lạnh lùng trừng mắt với những kẻ đang khống chế Tịch Mạt, ánh mặt băng lãnh làm người ta tự đáy lòng không khỏi sợ hãi, bọn chúng vội vàng buông Tịch Mạt ra làm cô đột nhiên mất điểm tựa là ngã xuống đất.
Bùi Hạo Thần mấy bước đi tới đỡ Tịch Mạt đứng dậy, phủi phủi lên quần áo cô một chút rồi lau đi nước mắt trên mặt cô. Nhìn qua rõ ràng là hành động rất dịu dàng nhưng chỉ có cô nhìn thấy trong mắt hắn lạnh như băng cùng tức giận.
"Lăng Phong, giúp mình chăm sóc Tịch Mạt một chút!" Bùi Hạo Thần nói xong liền đem cô đẩy qua cho Tiêu Lăng Phong đang đứng bên cạnh, sau đó xoay người một quyền đánh mạnh vào mặt An Hạo Luân. Động tác nhanh đến mức làm người ta không kịp phản ứng, An Hạo Luân trước mặt bao nhiêu người ngã khuỵ xuống đất.
"Hạo Thần." An Hạo Luân có chút không dám tin chuyện vừa mới xảy ra.
"An Hạo Luân, mày ở trước mặt bao nhiêu người khi dễ vợ tao. Mày có phải hay không cảm thấy tao thật sự sẽ không dám làm gì động tới mày? Hừ!" Hắn lạnh giọng nói. "Lần trước, tao coi như cho mày mặt mũi, không muốn động thủ dạy dỗ mày, như vậy chúng ta đều sẽ không mất mặt, nhưng có lẽ tao đã nghĩ quá nhiều rồi. Đối với Bùi Hạo Thần tao, mặt mũi của mày làm tao rất khinh thường."
"Bùi Hạo Thần, mày phải biết là mày đang đứng nói chuyện ở địa bàn của ai." Đại thiếu gia hạng nhất trong việc cao ngạo và tự phụ, làm sao có thể dễ dàng bị người ta ức hiếp. Huống chi hiện tại lại trước mặt nhiều người như vậy bị đánh, hỏi y còn mặt mũi nào nữa chứ.
"Tao biết rất rõ đây là địa bàn của mày." Bùi Hạo Thần cười, vung tay đánh thêm một quyền làm An Hạo Luân ngã vật ra đất. Lần này thì thật sự mất hết mặt mũi, y hung hăng trừng mắt với Bùi Hạo Thần.
"Đừng mà!" Tịch Mạt hô to, nhìn cái ghế từ trên cao đập xuống, cô sợ hãi nhắm nghiền hai mắt.
"Rầm!!" Nghe được thanh âm đánh gãy, Tịch Mạt run lên một cái. "Kỳ Nhiên!" Cô khóc rống gọi tên anh.
"An Hạo Luân." Thanh âm âm lãnh vang lên. Tịch Mạt sau một hồi lo lắng, cô mở mắt ra nhìn đến chiếc ghế tưởng chừng sẽ nện xuống người Thẩm Kỳ Nhiên đã bị đá gãy, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó không chờ cô buông xuống thấp thỏm liền sửng sốt nhìn thấy Bùi Hạo Thần, Tịch Mạt cực kỳ kinh hãi.
Bùi Hạo Thần từ từ đi tới, quan sát Tịch Mạt đang bên người An Hạo Luân, hắn dừng lại.
"Hạo Thần." An Hạo Luân không sợ hãi, y nhiếu mày. "Thật là trùng hợp."
"Đúng, thật trùng hợp." Bùi Hạo Thần chuyển động khuy áo khẽ cười.
Nhìn Bùi Hạo Thần nở nụ cười, An Hạo Luân cảm thấy âm hàn ác liệt toả ra từ hắn. "Thế nào lại rãnh rỗi tới chơi vậy?"
"Tôi vốn không ý định tới nhưng thế nào lại thấy cậu khi dễ vợ của tôi a." Bùi Hạo Thần lời nói nhẹ nhàng nhưng trong mắt hàn băng đến đáng sợ. "An Hạo Luân, có phải cảm thấy tôi lần trước đối với cậu đã quá khách khí rồi hay không?" Hắn âm lãnh hỏi, sau đó xoay mặt lạnh lùng trừng mắt với những kẻ đang khống chế Tịch Mạt, ánh mặt băng lãnh làm người ta tự đáy lòng không khỏi sợ hãi, bọn chúng vội vàng buông Tịch Mạt ra làm cô đột nhiên mất điểm tựa là ngã xuống đất.
Bùi Hạo Thần mấy bước đi tới đỡ Tịch Mạt đứng dậy, phủi phủi lên quần áo cô một chút rồi lau đi nước mắt trên mặt cô. Nhìn qua rõ ràng là hành động rất dịu dàng nhưng chỉ có cô nhìn thấy trong mắt hắn lạnh như băng cùng tức giận.
"Lăng Phong, giúp mình chăm sóc Tịch Mạt một chút!" Bùi Hạo Thần nói xong liền đem cô đẩy qua cho Tiêu Lăng Phong đang đứng bên cạnh, sau đó xoay người một quyền đánh mạnh vào mặt An Hạo Luân. Động tác nhanh đến mức làm người ta không kịp phản ứng, An Hạo Luân trước mặt bao nhiêu người ngã khuỵ xuống đất.
"Hạo Thần." An Hạo Luân có chút không dám tin chuyện vừa mới xảy ra.
"An Hạo Luân, mày ở trước mặt bao nhiêu người khi dễ vợ tao. Mày có phải hay không cảm thấy tao thật sự sẽ không dám làm gì động tới mày? Hừ!" Hắn lạnh giọng nói. "Lần trước, tao coi như cho mày mặt mũi, không muốn động thủ dạy dỗ mày, như vậy chúng ta đều sẽ không mất mặt, nhưng có lẽ tao đã nghĩ quá nhiều rồi. Đối với Bùi Hạo Thần tao, mặt mũi của mày làm tao rất khinh thường."
"Bùi Hạo Thần, mày phải biết là mày đang đứng nói chuyện ở địa bàn của ai." Đại thiếu gia hạng nhất trong việc cao ngạo và tự phụ, làm sao có thể dễ dàng bị người ta ức hiếp. Huống chi hiện tại lại trước mặt nhiều người như vậy bị đánh, hỏi y còn mặt mũi nào nữa chứ.
"Tao biết rất rõ đây là địa bàn của mày." Bùi Hạo Thần cười, vung tay đánh thêm một quyền làm An Hạo Luân ngã vật ra đất. Lần này thì thật sự mất hết mặt mũi, y hung hăng trừng mắt với Bùi Hạo Thần.
Danh sách chương