Theo thanh âm của Bùi Hạo Thần, hắn đi tới chỗ Tịch Mạt, vươn cánh tay ôm cô vào trong ngực, rất tự nhiên lau mồ hôi trên trán cô.
"Bùi Hạo Thần." Thẩm Kỳ Nhiên không vui cau mày. Tại sao mỗi lần anh đến tìm Tịch Mạt thì hắn đều luôn xuất hiện. Lần trước nếu không phải hắn nói gạt anh thì anh thế nào lại nói ra những lời nói kia làm tổn thương Tịch Mạt.
"Không phải hay gọi tôi là 'anh Hạo Thần' sao? Hôm nay thế nào lại gọi cả họ tên thế này?" Hắn ưu nhã cười đem Tịch Mạt càng siết chặt vào lòng tuyên thệ quyền sở hữu của mình. "Sao vậy, tìm Tịch Mạt có chuyện sao?"
"Nếu biết tôi tìm Tịch Mạt có chuyện vậy anh cũng không cần phải hỏi, tôi muốn nói chuyện nói với cô ấy." Lời nói tỏ vẻ cực kỳ khó chịu.
"Kỳ Nhiên, cái này là cậu không đúng rồi. Tịch Mạt là vợ của tôi, cậu tìm vợ tôi thì là chồng cô ấy chẳng lẽ lại không có quyền được biết là chuyện gì sao?" Bùi Hạo Thần cười vô hại nhưng trong mắt toàn bộ đều là thần sắc đắc ý.
"Bùi Hạo Thần..."
"Anh không có chuyện gì có thể đi." Tịch Mạt mở miệng cắt đứt lời nói của Thẩm Kỳ Nhiên. So với Bùi Hạo Thần, Thẩm Kỳ Nhiên vẫn là không đủ thực lực chống trả càng không thể so bì với hắn về tâm cơ.
"Tịch Mạt, em đuổi anh." Thẩm Kỳ Nhiên hỏi.
Tịch Mạt hất mặt lên một chút không nhìn đến Thẩm Kỳ Nhiên nói: "Ừm"
Bùi Hạo Thần thần sắc có mấy phần âm u, hắn làm sao lại không biết Tịch Mạt đây là đang bảo vệ Thẩm Kỳ Nhiên. 'Lương Tịch Mạt, cô lại bày ra cái bộ dạng không đem tôi để vào mắt. Cảm thấy tôi sẽ hèn hạ như vậy làm tổn thương đến người đàn ông cô yêu.' Hắn siết thật chặt quả đấm khắc chế cơn tức giận của mình.
"Tịch Mạt, sắc mặt của em không tốt. Có phải là không thoải mái hay không?" Bùi Hạo Thần thân mật sờ sờ cái trán Tịch Mạt. Dán gương mặt của cô vào ngực mình, hắn đè xuống lửa giận trong lòng, lý trí nói cho hắn biết những lúc thế này thì càng phải tỉnh táo. Hắn muốn so với Thẩm Kỳ Nhiên, càng thêm dịu dàng mới tạo thành so sánh tương phản, như vậy mới có cơ hội đem Thẩm Kỳ Nhiên từ trong lòng Tịch Mạt đuổi ra ngoài.
Tịch Mạt thân thể có chút cứng ngắc nhưng cũng không có cự tuyệt. Nếu có thể làm cho Thẩm Kỳ Nhiên rời đi thì cứ làm như vậy đi. Nghĩ đến đây cô liền nghiêng đầu thân mật tựa lên bả vai của Bùi Hạo Thần.
"Được rồi, không thoải mái liền nghỉ ngơi một chút!" Bùi Hạo Thần khẽ vuốt ve mái tọc Tịch Mạt nhẹ an ủi.
Thẩm Kỳ Nhiên nhìn Tịch Mạt không có cố kỵ gì dựa vào Bùi Hạo Thần, anh cơ hồ cảm giác lòng mình như bị xé ra tan nát. Anh động môi một chút nhưng rốt cuộc cũng không gọi ra tên của cô.
"Anh Hạo Thần, chúng ta đi thôi!" Tịch Mạt khắc chế thanh âm run rẩy mà xoay người, Bùi Hạo Thần dịu dàng ôm lấy cô. Tịch Mạt vẫn như cũ tựa đầu vào vai của hắn.
Thẩm Kỳ Nhiên như người mất hồn nhìn Tịch Mạt từ từ đi xa.
"Tịch Mạt!" Anh đau thương hô lên một tiếng nhưng Tịch Mạt ngay cả một khắc cũng không quay đầu lại.
Tịch Mạt thời điểm xoay đi liền đưa ngón trỏ cắn ở trong miệng cố gắng khắc chế tiếng khóc phát ra âm thanh.
"Tịch Mạt, đừng đi!" Thẩm Kỳ Nhiên gần như cầu khẩn.
Tịch Mạt càng thêm dùng sức cắn ngón tay cơ hồ muốn phụt ra máu. Bùi Hạo Thần tức giận đem Tịch Mạt đẩy tới vách tường kéo tay cô ra.
"Em làm cái gì thế, tự làm khổ mình sao?" Hắn nhìn chằm chằm gương mặt đầy nước mắt của cô. "Tịch Mạt, hiểu rõ làm như vậy sẽ rất đau thì tại sao còn làm tổn thương cậu ta làm gì?" Hắn nắm lấy bả vai Tịch Mạt có mấy phần dùng sức, thậm chí các khớp xương đều đã trở nên trắng bệch.
Thanh âm của hắn không lớn bởi vì đang trong dãy hành lang, nếu nói lớn một chút có thể sẽ bị Thẩm Kỳ Nhiên nghe thấy. Chính vì cái loại đè nén thanh âm, Tịch Mạt càng có thể khắc sâu cảm giác Bùi Hạo Thần đang tức giận.
"Buông tôi ra!" Tịch Mạt thanh âm đồng dạng cũng không lớn, mang theo một tia nghẹn ngào khóc thút thít.
"Thế nào? Lợi xong tôi xong liền muốn qua cầu rút ván?" Bùi Hạo Thần cười khẩy. "Lương Tịch Mạt, tôi thật sự nghĩ muốn bóp chết em." Hắn tức giận đến run người. "Thẩm Kỳ Nhiên đối với em như vậy có quan trọng không?"
Tịch Mạt không lên tiếng, cô vẫn nhưng cũ không ngừng khóc. Sợ thanh âm sẽ lọt ra ngoài liền ra sức cắn môi mình.
"Lương Tịch Mạt, em lại một lần nữa ở trước mặt tôi vì người đàn ông khác mà rơi lệ." Bùi Hạo Thần cắn răng nhìn Tịch Mạt chà đạp môi dưới của mình đến sắp chảy máu, hắn tức giận chạm tay lên môi cô.
Môi của lành lạnh còn dính một chút nước mắt, lưng dính thật chặt lên tường dùng sức giùng giằng lại bị Bùi Hạo Thần nắm chặt đôi tay cố định lên tường không cách nào tránh thoát được. Tịch Mạt chỉ có thể bị động tiếp nhận mà không đáp lại khiến Bùi Hạo Thần vốn đang tức giận càng thêm không kiềm chế được, nhưng cũng có loại cảm giác không thể ra sức cưỡng chế.
Thẩm Kỳ Nhiên đứng tại chỗ nhìn Tịch Mạt biến mất, đáy mắt đã viền đỏ một chút nước mắt. 'Tịch Mạt, tại sao lại làm như vậy, em rốt cuộc là có nổi khổ tâm gì? Anh đã bỏ qua quá khứ của bốn năm trước, anh sẽ không cho mình một lỗi mà phạm đến hai lần." Thẩm Kỳ Nhiên bước đi, hướng ngay đường Tịch Mạt vừa rời khỏi đi một mạch về phía trước.
Tịch Mạt bị Bùi hạo thần đè ở trên vách tường, thời gian dài không cách nào hô hấp được. Hai gò má bởi vì buồn bực mà đỏ ửng cả lên, Bùi Hạo Thần đè ép thân thể Tịch Mạt, nghe tiếng bước chân dồn dập truyền đến, hai người đồng thời sửng sốt một chút.
"Em không phải là hối hận sao?" Bùi Hạo Thần nới tay Tịch Mạt một chút. "Cậu ta cũng đuổi tới nơi rồi. Chỉ cần đem sự thật chuyện của quá khứ nói hết một thể, nói em luôn thuỷ chung yêu cậu ta thì Thẩm Kỳ Nhiên nhất định cái gì cũng coi như chưa từng xảy ra, còn có thể giống như trước mà yêu em."
Tịch Mạt lo lắng không lên tiếng. "Buông tôi ra!" Cô lui người ra mấy bước. "Không cần!" Tịch Mạt kéo lấy Bùi Hạo Thần thấp giọng nói.
Nhìn Tịch Mạt đôi tay nhỏ bé run rẩy, Bùi Hạo Thần cười một cái. "Làm gì?" Hắn nhíu mày.
"Giúp tôi." Tịch Mạt mở miệng, cô biết mình yêu cầu rất quá đáng nhưng nếu không làm như vậy thì tất cả những cố gắng khi nãy sẽ đều là lãng phí.
"Lương Tịch Mạt, em không biết làm như vậy là rất tàn nhẫn sao?" Bùi Hạo Thần hỏi.
Tịch Mạt nghẹn ngào, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, cô càng thêm không biết phải làm sao.
"Em sợ cậu ta bị tổn thương?" Hắn hỏi. "Không nên quên tôi là chồng của em. Lương Tịch Mạt, em như vậy nói tôi làm sao chịu nổi?"
"Thật xin lỗi!" Tịch Mạt cúi đầu, cô cũng rất khi dễ mình, tại sao có thể vì người đàn ông khác khác mở miệng cầu cứu người chồng trên danh nghĩa của mình.
"Sh*t!" Bùi Hạo Thần mắng thầm, nhìn Tịch Mạt bộ dáng không biết phải làm sao, hắn nâng cằm Tịch Mạt lên hôn lên môi cô.
Thẩm Kỳ Nhiên bước chân rất gấp, đi đến góc tường liền nhìn thấy hai cỗ thân thể ôm chặt nhau, anh cơ hồ cho là mình nhìn lầm rồi sững sờ đứng tại chỗ nhìn Tịch Mạt, nhất thời cảm thấy đầu óc trống rỗng.
'Tịch Mạt thật không còn yêu anh nữa sao?' Ngực của anh kịch liệt phập phồng, nhìn trên cổ Bùi Hạo Thần là đôi tay đang quấn lấy của Tịch Mạt, anh chán nản lui về sau một bước. 'Đây không phải là sự thật, nhất định là nhìn lầm rồi!'
Nghe tiếng bước chân đến gần, Tịch Mạt đôi môi có chút run rẩy, hai chân cũng mềm nhũn cơ hồ đứng không vững. Nếu không phải Bùi Hạo Thần ôm cô, cô nhất định sẽ ngã trên mặt đất.
Thẩm Kỳ Nhiên nhìn hai người kia cơ hồ hôn đến không thể tách rời, anh cười một tiếng, cuối cùng cũng không khắc chế được nước mắt lăn dài trên má. Sự thật đã rành rành ra trước mắt vậy mà anh vẫn cứ luôn tự lừa mình dối người. Từ từ lui về phía sau, Thẩm Kỳ Nhiên xoay người chạy đi.
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, cánh tay của Tịch Mạt rốt cuộc cũng không còn hơi sức buông lỏng xuống, Bùi Hạo Thần cũng buông cô ra. Tịch Mạt trượt người dài xuống đất ô ô khóc nức nở.
Tựa hồ trong ngực chặn một đoàn khí đến hít thở không thông, cô bò dậy nhanh chóng chạy lên trên cầu thang.
Một hơi chạy lên sân thượng, Tịch Mạt rốt cuộc không cần khắc chế mình nữa, cô khóc thành tiếng bi thương, thanh âm nức nở ở trên sân thượng theo gió phiêu lãng bay xa.
Bùi hạo thần từ từ chính là đi lên nhìn Tịch Mạt ngồi chồm hổm trên mặt đất, trong lòng hắn có một loại tư vị không nói thành lời. nhìn Tịch Mạt khóc, hắn cũng rất khổ sở, nhìn cô vì người đàn ông khác khóc đến thương tâm như vậy, hắn càng thêm không thoải mái. Nắm thật chặt quả đấm phát ra thanh âm khanh khách bị thổi tan trong cơn gió.
Tịch Mạt ngồi chồm hổm trên mặt đất ô ô khóc, thật chặt đè ép ngực, cô cơ hồ hít thở không thông, cơ hồ nghe được thanh âm trái tim rỉ máu.
"Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần ẩn nhẫn tức giận đi tới trước mặt Tịch Mạt.
Tịch Mạt giống như không nghe thấy tiếng Bùi Hạo Thần, vẫn như cũ nấc lên tiếng khóc, cô dùng sức kéo mạnh tóc của mình. "Kỳ Nhiên, thật xin lỗi, thật xin lỗi!"
"Lương Tịch Mạt, tôi còn chưa có chết!" Hắn đột nhiên kéo lấy Tịch Mạt. "Em thật sự vẫn còn rất yêu cậu ta sao?" Bùi Hạo Thần cắn răng hỏi.
Tịch bọt giương mắt nhìn Bùi Hạo Thần một chút, nước mắt chảy càng hung hăng hơn.
"Em cho là tôi chết rồi sao? Lại còn đứng trước mặt tôi vì người đàn ông khác mà chảy nước mắt."
"Tôi chỗ này thật đau!" Tịch Mạt đè ép ngực của mình. "Anh Hạo Thần, thật sự rất đau!" Cô uất ức nhìn tới trước. "Bùi Hạo Thần, giúp tôi với!"
Bùi Hạo Thần trong khoảng thời gian ngắn thật không biết phải làm sao. Cô thế nhưng trước mặt hắn thổ lộ vì Thẩm Kỳ Nhiên mà thương tâm rơi lệ. Hắn giận đến nỗi nổi điên nhưng khi nhìn thấy Tịch Mạt bộ dạng khổ sở, hắn lại không biết nên nói những gì.
Hắn vươn cánh tay đem Tịch Mạt ôm vào trong ngực. "Tịch Mạt, tôi muốn em quên hết tất cả!"
"Đừng khóc!" Hắn lên tiếng.
Tịch Mạt tựa vào trong ngực Bùi Hạo Thần không có giãy giụa nhưng cũng không có ngừng khóc.
"Lương Tịch Mạt, em khóc xong chưa!?" Bùi Hạo Thần bị Tịch Mạt khóc đến phiền não. "Em vì người đàn ông khác mà thương tâm khóc trong lòng của tôi. Vì tôi là chồng em nên mới ở nơi này an ủi nhưng tôi thật sự cũng cảm thấy rất uất ức."
Tịch Mạt nhìn Bùi Hạo Thần lên tiếng chất vấn mình.
"Nhìn cái gì? Em còn khóc tôi liềm đem em ném từ đây xuống dưới, sau đó liền tìm Thẩm Kỳ Nhiên giết chết đem cậu ta chôn theo." Hắn hầm hực tức giận xoay người.
"Thật xin lỗi!" Tịch Mạt nhẹ giọng nói,
chậm rãi ngồi xuống. "Tôi biết là trong tình trạng như vậy không nên..." Tịch Mạt thấp giọng nói. "...không nên lợi dụng anh, không nên không để ý đến cảm thụ cùng mặt mũi của anh."
"Mặt mũi?" Bùi Hạo Thần cau mày.
"Anh đã nói đối với tôi anh chính là chồng, không nên ở trước mặt anh vì người khác mà thương tâm và không nên lợi dụng anh, nên suy nghĩ đến tôn nghiêm của chồng mình."
"Lương Tịch Mạt, em cảm thấy tôi như vậy là bởi vì tôn nghiêm của mình?"
Tịch Mạt ngẩng đầu. "không phải sao?" Nếu như Bùi Hạo Thần lợi dụng cô đi làm tổn thương cô gái khác, cô cũng sẽ cảm thấy thật không có mặt mũi.
"Em..." Bùi Hạo Thần chỉ tay vào Tịch Mạt đang run rẩy, hắn không phát ra thanh âm nào nữa, mất hết hơi sức xoay người xuống dưới lầu, nếu không làm vậy hắn thật sự sợ sẽ nhất thời kích động mà bóp chết Tịch Mạt.
"Bùi Hạo Thần." Thẩm Kỳ Nhiên không vui cau mày. Tại sao mỗi lần anh đến tìm Tịch Mạt thì hắn đều luôn xuất hiện. Lần trước nếu không phải hắn nói gạt anh thì anh thế nào lại nói ra những lời nói kia làm tổn thương Tịch Mạt.
"Không phải hay gọi tôi là 'anh Hạo Thần' sao? Hôm nay thế nào lại gọi cả họ tên thế này?" Hắn ưu nhã cười đem Tịch Mạt càng siết chặt vào lòng tuyên thệ quyền sở hữu của mình. "Sao vậy, tìm Tịch Mạt có chuyện sao?"
"Nếu biết tôi tìm Tịch Mạt có chuyện vậy anh cũng không cần phải hỏi, tôi muốn nói chuyện nói với cô ấy." Lời nói tỏ vẻ cực kỳ khó chịu.
"Kỳ Nhiên, cái này là cậu không đúng rồi. Tịch Mạt là vợ của tôi, cậu tìm vợ tôi thì là chồng cô ấy chẳng lẽ lại không có quyền được biết là chuyện gì sao?" Bùi Hạo Thần cười vô hại nhưng trong mắt toàn bộ đều là thần sắc đắc ý.
"Bùi Hạo Thần..."
"Anh không có chuyện gì có thể đi." Tịch Mạt mở miệng cắt đứt lời nói của Thẩm Kỳ Nhiên. So với Bùi Hạo Thần, Thẩm Kỳ Nhiên vẫn là không đủ thực lực chống trả càng không thể so bì với hắn về tâm cơ.
"Tịch Mạt, em đuổi anh." Thẩm Kỳ Nhiên hỏi.
Tịch Mạt hất mặt lên một chút không nhìn đến Thẩm Kỳ Nhiên nói: "Ừm"
Bùi Hạo Thần thần sắc có mấy phần âm u, hắn làm sao lại không biết Tịch Mạt đây là đang bảo vệ Thẩm Kỳ Nhiên. 'Lương Tịch Mạt, cô lại bày ra cái bộ dạng không đem tôi để vào mắt. Cảm thấy tôi sẽ hèn hạ như vậy làm tổn thương đến người đàn ông cô yêu.' Hắn siết thật chặt quả đấm khắc chế cơn tức giận của mình.
"Tịch Mạt, sắc mặt của em không tốt. Có phải là không thoải mái hay không?" Bùi Hạo Thần thân mật sờ sờ cái trán Tịch Mạt. Dán gương mặt của cô vào ngực mình, hắn đè xuống lửa giận trong lòng, lý trí nói cho hắn biết những lúc thế này thì càng phải tỉnh táo. Hắn muốn so với Thẩm Kỳ Nhiên, càng thêm dịu dàng mới tạo thành so sánh tương phản, như vậy mới có cơ hội đem Thẩm Kỳ Nhiên từ trong lòng Tịch Mạt đuổi ra ngoài.
Tịch Mạt thân thể có chút cứng ngắc nhưng cũng không có cự tuyệt. Nếu có thể làm cho Thẩm Kỳ Nhiên rời đi thì cứ làm như vậy đi. Nghĩ đến đây cô liền nghiêng đầu thân mật tựa lên bả vai của Bùi Hạo Thần.
"Được rồi, không thoải mái liền nghỉ ngơi một chút!" Bùi Hạo Thần khẽ vuốt ve mái tọc Tịch Mạt nhẹ an ủi.
Thẩm Kỳ Nhiên nhìn Tịch Mạt không có cố kỵ gì dựa vào Bùi Hạo Thần, anh cơ hồ cảm giác lòng mình như bị xé ra tan nát. Anh động môi một chút nhưng rốt cuộc cũng không gọi ra tên của cô.
"Anh Hạo Thần, chúng ta đi thôi!" Tịch Mạt khắc chế thanh âm run rẩy mà xoay người, Bùi Hạo Thần dịu dàng ôm lấy cô. Tịch Mạt vẫn như cũ tựa đầu vào vai của hắn.
Thẩm Kỳ Nhiên như người mất hồn nhìn Tịch Mạt từ từ đi xa.
"Tịch Mạt!" Anh đau thương hô lên một tiếng nhưng Tịch Mạt ngay cả một khắc cũng không quay đầu lại.
Tịch Mạt thời điểm xoay đi liền đưa ngón trỏ cắn ở trong miệng cố gắng khắc chế tiếng khóc phát ra âm thanh.
"Tịch Mạt, đừng đi!" Thẩm Kỳ Nhiên gần như cầu khẩn.
Tịch Mạt càng thêm dùng sức cắn ngón tay cơ hồ muốn phụt ra máu. Bùi Hạo Thần tức giận đem Tịch Mạt đẩy tới vách tường kéo tay cô ra.
"Em làm cái gì thế, tự làm khổ mình sao?" Hắn nhìn chằm chằm gương mặt đầy nước mắt của cô. "Tịch Mạt, hiểu rõ làm như vậy sẽ rất đau thì tại sao còn làm tổn thương cậu ta làm gì?" Hắn nắm lấy bả vai Tịch Mạt có mấy phần dùng sức, thậm chí các khớp xương đều đã trở nên trắng bệch.
Thanh âm của hắn không lớn bởi vì đang trong dãy hành lang, nếu nói lớn một chút có thể sẽ bị Thẩm Kỳ Nhiên nghe thấy. Chính vì cái loại đè nén thanh âm, Tịch Mạt càng có thể khắc sâu cảm giác Bùi Hạo Thần đang tức giận.
"Buông tôi ra!" Tịch Mạt thanh âm đồng dạng cũng không lớn, mang theo một tia nghẹn ngào khóc thút thít.
"Thế nào? Lợi xong tôi xong liền muốn qua cầu rút ván?" Bùi Hạo Thần cười khẩy. "Lương Tịch Mạt, tôi thật sự nghĩ muốn bóp chết em." Hắn tức giận đến run người. "Thẩm Kỳ Nhiên đối với em như vậy có quan trọng không?"
Tịch Mạt không lên tiếng, cô vẫn nhưng cũ không ngừng khóc. Sợ thanh âm sẽ lọt ra ngoài liền ra sức cắn môi mình.
"Lương Tịch Mạt, em lại một lần nữa ở trước mặt tôi vì người đàn ông khác mà rơi lệ." Bùi Hạo Thần cắn răng nhìn Tịch Mạt chà đạp môi dưới của mình đến sắp chảy máu, hắn tức giận chạm tay lên môi cô.
Môi của lành lạnh còn dính một chút nước mắt, lưng dính thật chặt lên tường dùng sức giùng giằng lại bị Bùi Hạo Thần nắm chặt đôi tay cố định lên tường không cách nào tránh thoát được. Tịch Mạt chỉ có thể bị động tiếp nhận mà không đáp lại khiến Bùi Hạo Thần vốn đang tức giận càng thêm không kiềm chế được, nhưng cũng có loại cảm giác không thể ra sức cưỡng chế.
Thẩm Kỳ Nhiên đứng tại chỗ nhìn Tịch Mạt biến mất, đáy mắt đã viền đỏ một chút nước mắt. 'Tịch Mạt, tại sao lại làm như vậy, em rốt cuộc là có nổi khổ tâm gì? Anh đã bỏ qua quá khứ của bốn năm trước, anh sẽ không cho mình một lỗi mà phạm đến hai lần." Thẩm Kỳ Nhiên bước đi, hướng ngay đường Tịch Mạt vừa rời khỏi đi một mạch về phía trước.
Tịch Mạt bị Bùi hạo thần đè ở trên vách tường, thời gian dài không cách nào hô hấp được. Hai gò má bởi vì buồn bực mà đỏ ửng cả lên, Bùi Hạo Thần đè ép thân thể Tịch Mạt, nghe tiếng bước chân dồn dập truyền đến, hai người đồng thời sửng sốt một chút.
"Em không phải là hối hận sao?" Bùi Hạo Thần nới tay Tịch Mạt một chút. "Cậu ta cũng đuổi tới nơi rồi. Chỉ cần đem sự thật chuyện của quá khứ nói hết một thể, nói em luôn thuỷ chung yêu cậu ta thì Thẩm Kỳ Nhiên nhất định cái gì cũng coi như chưa từng xảy ra, còn có thể giống như trước mà yêu em."
Tịch Mạt lo lắng không lên tiếng. "Buông tôi ra!" Cô lui người ra mấy bước. "Không cần!" Tịch Mạt kéo lấy Bùi Hạo Thần thấp giọng nói.
Nhìn Tịch Mạt đôi tay nhỏ bé run rẩy, Bùi Hạo Thần cười một cái. "Làm gì?" Hắn nhíu mày.
"Giúp tôi." Tịch Mạt mở miệng, cô biết mình yêu cầu rất quá đáng nhưng nếu không làm như vậy thì tất cả những cố gắng khi nãy sẽ đều là lãng phí.
"Lương Tịch Mạt, em không biết làm như vậy là rất tàn nhẫn sao?" Bùi Hạo Thần hỏi.
Tịch Mạt nghẹn ngào, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, cô càng thêm không biết phải làm sao.
"Em sợ cậu ta bị tổn thương?" Hắn hỏi. "Không nên quên tôi là chồng của em. Lương Tịch Mạt, em như vậy nói tôi làm sao chịu nổi?"
"Thật xin lỗi!" Tịch Mạt cúi đầu, cô cũng rất khi dễ mình, tại sao có thể vì người đàn ông khác khác mở miệng cầu cứu người chồng trên danh nghĩa của mình.
"Sh*t!" Bùi Hạo Thần mắng thầm, nhìn Tịch Mạt bộ dáng không biết phải làm sao, hắn nâng cằm Tịch Mạt lên hôn lên môi cô.
Thẩm Kỳ Nhiên bước chân rất gấp, đi đến góc tường liền nhìn thấy hai cỗ thân thể ôm chặt nhau, anh cơ hồ cho là mình nhìn lầm rồi sững sờ đứng tại chỗ nhìn Tịch Mạt, nhất thời cảm thấy đầu óc trống rỗng.
'Tịch Mạt thật không còn yêu anh nữa sao?' Ngực của anh kịch liệt phập phồng, nhìn trên cổ Bùi Hạo Thần là đôi tay đang quấn lấy của Tịch Mạt, anh chán nản lui về sau một bước. 'Đây không phải là sự thật, nhất định là nhìn lầm rồi!'
Nghe tiếng bước chân đến gần, Tịch Mạt đôi môi có chút run rẩy, hai chân cũng mềm nhũn cơ hồ đứng không vững. Nếu không phải Bùi Hạo Thần ôm cô, cô nhất định sẽ ngã trên mặt đất.
Thẩm Kỳ Nhiên nhìn hai người kia cơ hồ hôn đến không thể tách rời, anh cười một tiếng, cuối cùng cũng không khắc chế được nước mắt lăn dài trên má. Sự thật đã rành rành ra trước mắt vậy mà anh vẫn cứ luôn tự lừa mình dối người. Từ từ lui về phía sau, Thẩm Kỳ Nhiên xoay người chạy đi.
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, cánh tay của Tịch Mạt rốt cuộc cũng không còn hơi sức buông lỏng xuống, Bùi Hạo Thần cũng buông cô ra. Tịch Mạt trượt người dài xuống đất ô ô khóc nức nở.
Tựa hồ trong ngực chặn một đoàn khí đến hít thở không thông, cô bò dậy nhanh chóng chạy lên trên cầu thang.
Một hơi chạy lên sân thượng, Tịch Mạt rốt cuộc không cần khắc chế mình nữa, cô khóc thành tiếng bi thương, thanh âm nức nở ở trên sân thượng theo gió phiêu lãng bay xa.
Bùi hạo thần từ từ chính là đi lên nhìn Tịch Mạt ngồi chồm hổm trên mặt đất, trong lòng hắn có một loại tư vị không nói thành lời. nhìn Tịch Mạt khóc, hắn cũng rất khổ sở, nhìn cô vì người đàn ông khác khóc đến thương tâm như vậy, hắn càng thêm không thoải mái. Nắm thật chặt quả đấm phát ra thanh âm khanh khách bị thổi tan trong cơn gió.
Tịch Mạt ngồi chồm hổm trên mặt đất ô ô khóc, thật chặt đè ép ngực, cô cơ hồ hít thở không thông, cơ hồ nghe được thanh âm trái tim rỉ máu.
"Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần ẩn nhẫn tức giận đi tới trước mặt Tịch Mạt.
Tịch Mạt giống như không nghe thấy tiếng Bùi Hạo Thần, vẫn như cũ nấc lên tiếng khóc, cô dùng sức kéo mạnh tóc của mình. "Kỳ Nhiên, thật xin lỗi, thật xin lỗi!"
"Lương Tịch Mạt, tôi còn chưa có chết!" Hắn đột nhiên kéo lấy Tịch Mạt. "Em thật sự vẫn còn rất yêu cậu ta sao?" Bùi Hạo Thần cắn răng hỏi.
Tịch bọt giương mắt nhìn Bùi Hạo Thần một chút, nước mắt chảy càng hung hăng hơn.
"Em cho là tôi chết rồi sao? Lại còn đứng trước mặt tôi vì người đàn ông khác mà chảy nước mắt."
"Tôi chỗ này thật đau!" Tịch Mạt đè ép ngực của mình. "Anh Hạo Thần, thật sự rất đau!" Cô uất ức nhìn tới trước. "Bùi Hạo Thần, giúp tôi với!"
Bùi Hạo Thần trong khoảng thời gian ngắn thật không biết phải làm sao. Cô thế nhưng trước mặt hắn thổ lộ vì Thẩm Kỳ Nhiên mà thương tâm rơi lệ. Hắn giận đến nỗi nổi điên nhưng khi nhìn thấy Tịch Mạt bộ dạng khổ sở, hắn lại không biết nên nói những gì.
Hắn vươn cánh tay đem Tịch Mạt ôm vào trong ngực. "Tịch Mạt, tôi muốn em quên hết tất cả!"
"Đừng khóc!" Hắn lên tiếng.
Tịch Mạt tựa vào trong ngực Bùi Hạo Thần không có giãy giụa nhưng cũng không có ngừng khóc.
"Lương Tịch Mạt, em khóc xong chưa!?" Bùi Hạo Thần bị Tịch Mạt khóc đến phiền não. "Em vì người đàn ông khác mà thương tâm khóc trong lòng của tôi. Vì tôi là chồng em nên mới ở nơi này an ủi nhưng tôi thật sự cũng cảm thấy rất uất ức."
Tịch Mạt nhìn Bùi Hạo Thần lên tiếng chất vấn mình.
"Nhìn cái gì? Em còn khóc tôi liềm đem em ném từ đây xuống dưới, sau đó liền tìm Thẩm Kỳ Nhiên giết chết đem cậu ta chôn theo." Hắn hầm hực tức giận xoay người.
"Thật xin lỗi!" Tịch Mạt nhẹ giọng nói,
chậm rãi ngồi xuống. "Tôi biết là trong tình trạng như vậy không nên..." Tịch Mạt thấp giọng nói. "...không nên lợi dụng anh, không nên không để ý đến cảm thụ cùng mặt mũi của anh."
"Mặt mũi?" Bùi Hạo Thần cau mày.
"Anh đã nói đối với tôi anh chính là chồng, không nên ở trước mặt anh vì người khác mà thương tâm và không nên lợi dụng anh, nên suy nghĩ đến tôn nghiêm của chồng mình."
"Lương Tịch Mạt, em cảm thấy tôi như vậy là bởi vì tôn nghiêm của mình?"
Tịch Mạt ngẩng đầu. "không phải sao?" Nếu như Bùi Hạo Thần lợi dụng cô đi làm tổn thương cô gái khác, cô cũng sẽ cảm thấy thật không có mặt mũi.
"Em..." Bùi Hạo Thần chỉ tay vào Tịch Mạt đang run rẩy, hắn không phát ra thanh âm nào nữa, mất hết hơi sức xoay người xuống dưới lầu, nếu không làm vậy hắn thật sự sợ sẽ nhất thời kích động mà bóp chết Tịch Mạt.
Danh sách chương