Bùi Hạo Thần nộ khí trùng trùng trở lại phòng làm việc, hắn cơ hồ là một cước đem cửa phòng đá văng ra.
"Rầm." Tiếng đạp mạnh kinh động đến cô thư kí bên ngoài, vốn là định ôm văn kiện vào phòng nhưng cô lại bị doạ cho sợ. Mỗi lần tổng tài tức giận lên thì tuyệt đối đáng sợ đến khiếp người.
"Hạo Thần, cậu làm sao vậy?" Phương Uyển Kiệt sau đó cũng đi vào phòng.
"Chuyện của An Hạo Luân và Lương Tịch Mạt không cần điều tra nữa." Bùi Hạo Thần vừa nói vừa ngồi xuống, hắn tức giận giật nhẹ cravat.
Phương Uyển Kiệt nhìn Bùi Hạo Thần bộ dáng thở phì phò, cảm thấy có mấy phần kì quái. "Thế nào, thời điểm mới ra ngoài không phải còn rất tốt sao, còn nói là chiều sẽ về trễ nữa. Sao mới đi được một chút lại quay trở lại rồi?"
"Muốn cậu dừng thì liền dừng đi, sao lại nói nhảm nhiều như vậy?" Bùi Hạo Thần rống giận, vốn là tính toán cùng Tịch Mạt cùng nhau ăn cơm, dù sao hôm qua hành động của hắn cũng đã khác thường rồi. Thế nhưng lại xảy ra cớ sự như bây giờ làm hắn hối hận không thôi. Chính mình thế nhưng lại tự gây chuyện chạy đi tìm cô ta muốn nói xin lỗi mà ngược lại bây giờ thì lại rất hối hận. Đáng lý ngày hôm qua hắn không nên mềm lòng mà phải trực tiếp chiếm đoạt cô ta ngay.
"Lương Tịch Mạt." Hắn động mạnh tay hất văng tách trà trên bàn xuống sàn không một chút thương tiếc.
'Đúng là một người phụ nữ không biết điều, dám nói hắn chỉ vì mặt mũi của chính mình mà bảo vệ người đàn ông của cô ta . Cô rốt cuộc là có tư cách gì chứ?' Một người phụ nữ chỉ tâm tâm niệm niệm nghĩ tới người đàn ông khác thì có đáng giá gì để cho hắn phí tâm chứ?
"Nhưng mà Hạo Thần, chuyện của An Hạo Luân nếu cậu không can thiệp, hắn sẽ càng thêm phách lối và làm hại đến Tịch Mạt."
"Đừng nói chuyện của cô ta với tôi." Bùi Hạo Thần tức giận. "Cô ta sống hay chết không liên quan tới tôi." Hắn vừa nói xong liền đứng phắc dậy đá một cước vào cái ghế làm nó ngã sổng xoài. Cô ấy thế nhưng một lần nữa vì Thẩm Kỳ Nhiên mà khóc đến thương tâm như vậy, thậm chí vì muốn cậu ta chết tâm mà nguyện ý đáp lại nụ hôn của hắn, đã vậy còn chủ động hôn ngược lại. Ngay cả bốn năm trước đáp ứng lời cầu hôn của hắn cũng bởi vì Thẩm Kỳ Nhiên.
"Lương Tịch Mạt, tôi chính là để cho cô lợi dụng có phải hay không? Trong lòng cô rốt cuộc coi tôi là cái gì?" Hắn mắng lớn.
Tựa hồ lửa giận trong lòng vẫn còn chưa nguôi ngoai, hắn nắm vội khoá xe trên bàn đi thẳng ra ngoài.
Quán bar.
Tiêu Lăng Phong bị quật ngã nằm dài trên ghế không chịu đứng dậy.
"Đứng lên!" Bùi Hạo Thần ra lệnh.
"Ngu ngốc mới đứng lên cho cậu đánh." Tiêu Lăng Phong nằm ăn vạ. "Cậu phát điên cái gì vậy?" Hắn hỏi. "Lương Tịch Mạt lại làm cái gì cậu à?"
"Cô ta có thể làm gì mình chứ?" Bùi Hạo Thần khinh thường, vừa nói xong lại cảm thấy chột dạ, hắn xoay người vớ lấy chai rượu trên bàn tu liền một hơi. "Vì cô ta sao, đừng có nói đùa."
"Là vì Lương Tịch Mạt." Tiêu Lăng Phong cũng đã ngồi dậy tiến lại gần nhìn Bùi Hạo Thần.
"Cậu không có bị sao chứ?" Bùi Hạo Thần trợn mắt. "Tại sao có thể vì cô ta?"
"Trên mặt cậu bây giờ đã ghi rõ ràng ba chữ ' Lương_Tịch_Mạt' rồi." Tiêu Lăng Phong châm chọc. "Cô ấy thế nào rồi?" Hắn hứng thú hỏi Bùi Hạo Thần, đã sớm biết Lương Tịch Mạt tiểu thư sẽ là khắc tinh của Bùi Hạo Thần mà.
Bùi Hạo Thần đang tu một lương lớn rượu trong cổ họng liền mém xíu đã bị sặc, chính xác là vì Lương Tịch Mạt thì làm sao hắn phủ nhận. 'Mà như vậy còn chưa đủ nữa hay sao, Bùi Hạo Thần, mày ở đây tức giận cái gì?'
"Tịch Mạt."
"Cậu với cô ta không quen gọi thân mật như vậy làm gì?"
"Cậu không có bệnh đó chứ?" Tiêu Lăng Phong nhìn hắn xem thường. "Mình so với cậu quen biết cô ấy sớm hơn."
"Tiêu Lăng Phong."
"Cậu thích cô ấy." Tiêu Lăng Phong hỏi.
"Làm sao có thể!" Bùi Hạo Thần quát lớn. "Lương Văn Xương hại ba mình, làm sao mình có thể thích con gái kẻ thù."
"Vậy cậu là đang làm cái gì? Cậu dám nói cậu như vậy không phải là bởi vì Lương Tịch Mạt?"
"Dĩ nhiên không phải."
"Không phải?" Tiêu Lăng Phong cười. "Mình đã nói rồi, cậu đối với Lương Tịch Mạt không phải là không có cảm giác."
"Tiêu Lăng Phong, cậu sao lại nhiều lời như vậy?" Bùi Hạo Thần có chút thẹn quá hoá giận. Làm sao có thể nói hắn đúng là thích Tịch Mạt, như vậy thật sự rất mất mặt.
"Cậu có biết bây giờ cậu rất giống một thiếu niên đang ghen tuông sao?"
"Cậu có uống lộn thuốc không vậy? Mình mà ghen?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Tiểu Lăng Phong hỏi tới. "Câu trai trẻ mười chín tuổi đã lý trí đối mặt với thương trường hiểm ác, bá chủ cả thiên hạ mặt không đổi sắc. Hiện tại nhìn lại mình đi đã thành cái dạng gì rồi? Năm đó Tịch Mạt cùng Thẩm Kỳ Nhiên qua lại cậu chính là cái bộ dạng thế này đây."
"Đừng ở trước mặt mình nhắc đến đôi cẩu nam nữ đó." Bùi Hạo Thần quát lớn.
"Cho nên mình mới nói, cậu ở đây ghen tuông là bởi vì Thẩm Kỳ Nhiên." Tiêu Lăng Phong tự nhiên nói. "Thế nào, Tịch Mạt còn yêu Thẩm Kỳ Nhiên à? Hay là bọn họ lại làm cái gì không nên làm đã để Hạo Thần đại nhân nhìn thấy nên mất khống chế như vậy?" Tiêu Lăng Phong xấu xa cố tình kích thích hắn.
"Tiêu Lăng Phong, cậu muốn chết?" Hắn một quyền đánh mạnh xuống dưới bàn.
"Cậu chỉ không muốn Tịch Mạt tâm tâm niệm niệm yêu Thẩm Kỳ Nhiên, tại sao không đổi góc độ suy nghĩ, đối với cô ấy như vậy là chuyện tốt duy nhất."
"Duy nhất?" Bùi Hạo Thần hừ lạnh. "Ai biết bốn năm qua cô ta đã làm những chuyện tốt gì?"
"Bùi Hạo Thần, cậu có chết cũng không tích được đức, nếu tới lượt mình chọn thì mình cũng sẽ yêu thẩm Kỳ Nhiên!" Tiêu Lăng Phong khẳng khái khẳng định.
"Tiêu Lăng Phong, là tự cậu đâm đầu vào chỗ chết." Bùi Hạo Thần vừa nói xong, không đợi Tiêu Lăng Phong phản ứng liền lôi kéo cánh tay hắn đấm một cú mạnh làm hắn ngã vật ra sàn rồi nghênh ngang rời đi.
"Hừ!!" Tiêu Lăng Phong đau đến cau mày, hắn nhìn chằm chằm Bùi Hạo Thần. "Cũng bởi vì vậy mà vợ cậu không thương cậu." Ngực hắn đau đến tê dại. "Bùi Hạo Thần, cậu chờ đó cho mình!" Hắn hô lớn.
Bùi Hạo Thần lúc này đã đi ra ngoài lại vòng vô trở lại. "Nếu mình là Trình Diệu Tình, mình cũng sẽ không thích cậu!" Nói rồi hắn mới xoay người xoải bước rời đi.
"Bùi Hạo Thần, cậu nói cái gì?" Tiêu Lăng Phong ngồi dậy động tới thắt lưng đau đến tê người. "Bùi Hạo Thần, cậu đứng lại!" Hắn hô lớn gọi theo nhưng mặc nhiên Bùi Hạo Thần vẫn không quay đầu lại.
Tịch Mạt trở lại Lăng Vân Hiên thời điểm sắc trời đã tối nhưng điều làm cô không dám nghĩ tới là Bùi Hạo Thần đang đứng ở trước cửa.
"Bùi Hạo..." Tịch Mạt cúi đầu, đột nhiên không biết nên gọi thế nào. Nên gọi cả tên hay gọi là "Anh Hạo Thần" đây?
"Thế nào? Mấy giờ rồi còn không biết gọi tôi đưa về?" Hắn tiến lên nhưng Tịch Mạt lại theo bản năng mà lùi lại phía sau.
"Lương Tịch Mạt, em còn dám lẩn tránh có tin tôi bóp chết em không?" Phiền não giật nhẹ cravat. "Em muốn thế nào?"
Tịch Mạt bị tiếng la của Bùi Hạo Thần làm cho giật mình một cái nhưng trong lòng của cô đang rất buồn bực, không muốn mở miệng nói chuyện.
"Tôi mệt quá!"
Bùi Hạo Thần rất muốn nổi giận nhưng nhớ tới thời điểm Tiêu Lăng Phong nói là hắn đang ghen. 'Không thể nào.' Hắn nhìn Tịch Mạt, trước mắt hắn đây là thân thể đang mang dòng máu của kẻ thù.
"Em lên trước đi, tôi có chuyện muốn nói." Bùi Hạo Thàn nói là nói vậy nhưng người lên lầu trước vẫn là hắn.
Tịch Mạt đứng ở cửa đấm mạnh ngực mình tựa hồ như vậy mới đánh tan cảm giác trầm uất trong lòng mình.
Bùi Hạo Thần lạnh lùng đơn giản thay quần áo mặc trong nhà nhẹ nhàng cước bộ ra từ phòng vệ sinh.
Trong phòng ngủ, Tịch Mạt níu chặt lấy tay nắm cửa như đứa trẻ làm sai sợ người lớn trách phạt vậy.
Bùi Hạo Thần nhìn Tịch Mạt cúi đầu che giấu mặt mình.
"Anh Hạo Thần, tôi thật sự rất đau!" Tiếng khóc của Tịch Mạt vang vọng bên tai, hắn bực mình cố tình đóng thật mạnh cửa phòng toilet.
Tịch bọt run lên một cái, ngẩng đầu lên, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Bùi Hạo Thần mặc quần áo ngủ ở nhà. Giống như đêm tân hôn sau khi cưới, hắn bộ dáng sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, Tịch Mạt cơ hồ có lại cảm giác của bốn năm trước.
"Anh Hạo Thần!"
"Lương Tịch Mạt, em thật không biết tôi là chồng của em sao?"
Tịch Mạt cúi đầu.
"Vậy muốn tôi gọi anh là chồng sao?" Tịch Mạt hạ giọng thật thấp, ngày hôm nay cô biết mình làm không đúng cho nên muốn bày tỏ lòng áy náy của mình với hắn.
Một từ "chồng" với thanh mềm mại nhẹ nhàng nghe vào tai giống như một mảnh lông vũ xẹt qua tâm hồn vậy, cảm thấy một chữ này không có gì quá đặc biệt nhưng nó được phát ra từ miệng của Tịch Mạt, tất cả liền không giống nhau!
"Em cảm thấy mình có tư cách để gọi tôi là chồng sao?" Bùi Hạo Thần khinh thường hừ nhẹ.
"Tôi biết rất rõ, chỉ là tôi nghĩ không biết gọi anh là gì cho phải."
"Lương Tịch Mạt, em cần gì phải làm ra bộ dạng vô lực nửa sống nửa chết như vậy, là bởi vì Thẩm Kỳ Nhiên nên ngay cả hơi sức nói chuyện với tôi cũng không có sao?" Hắn tiến lên kéo lấy cổ tay Tịch Mạt nhưng lại nhanh chóng ý thức cô đang bị thương liền buông ra.
"Chuyện ngày hôm nay tôi thật sự xin lỗi!" Tịch Mạt cúi đầu.
Bùi Hạo Thần ngực kịch liệt phập phồng, chuyện ngày hôm nay hắn không phủ nhận mình cố ý hướng dẫn tịch bọt làm như vậy, chính hắn ở bên trong lòng của có mấy phần khi dễ chính mình hèn hạ. Nhìn Tịch Mạt bộ dáng khổ sở, hắn nhắm lại ánh mắt cố gắng đè xuống lửa giận của mình.
"Được rồi, nếu đã quyết định làm vậy thì không cần phải hối hận nữa!" Bùi Hạo Thần đem Tịch Mạt ôm vào ngực.
Cô có chút giật mình, cho là Bùi Hạo Thần lại phát sinh tính khí kì lạ của mình.
"Anh cứ tức giận không cần phải nhẫn nại!" So với hắn trầm mặt thì Tịch Mạt càng hi vọng hắn sẽ nổi giận hơn, bởi vì như vậy cô sẽ không cần phải suy đoán tâm tư của hắn.
"Không có sao, tôi hiểu em là tâm tình không tốt!" Hắn nhẹ giọng nói. "Mệt mỏi thì đi tắm đi!" Bùi Hạo Thần buông Tịch Mạt đi ra khỏi phòng.
Trong thư phòng.
Bùi Hạo Thần hút một điếu thuốc, bên trong gạt tàn trên bàn vẫn đang phe phẩy khói thuốc vẫn chưa tàn. Cứ hút được một nửa hắn lại bẻ gãy, trong lòng bàn tay miết lấy hộp thuốc rồi từ từ siết chặt đến mất hình dạng.
'Bùi Hạo Thần, mày là ngu ngốc sao? Mày ở đây tinh thần không tập trung có ít gì?' Oán hận chính mình, hắn lại vân vê điếu thuốc trong tay lên miệng hút một hơi. 'Cô ta yêu ai, quan tâm ai liên quan gì đến mày. Mày xem, cô ta chẳng phải lúc nào cũng bộ dạng chọc mày nổi giận hay sao? Cho nên tất cả đã chứng minh mày căn bản không hề quan tâm đến cô ta.' Cảm giác đã suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện, hắn liền buông bỏ điếu thuốc để nó một đường tự do rơi xuống đất.
"Xoảng!!" Gạt tàn trên bàn rơi xuống sàn phát ra thanh âm trầm muộn.
'Mày không cần phải quan tâm nữa!' Lại một lần nữa cảnh cáo chính mình, hắn đem tất cả những thứ có trên bàn ném ra loạn xạ, đem mình vùi lên ghế sofa. 'Đúng, mày nên ở chỗ này.'
"Rầm." Tiếng đạp mạnh kinh động đến cô thư kí bên ngoài, vốn là định ôm văn kiện vào phòng nhưng cô lại bị doạ cho sợ. Mỗi lần tổng tài tức giận lên thì tuyệt đối đáng sợ đến khiếp người.
"Hạo Thần, cậu làm sao vậy?" Phương Uyển Kiệt sau đó cũng đi vào phòng.
"Chuyện của An Hạo Luân và Lương Tịch Mạt không cần điều tra nữa." Bùi Hạo Thần vừa nói vừa ngồi xuống, hắn tức giận giật nhẹ cravat.
Phương Uyển Kiệt nhìn Bùi Hạo Thần bộ dáng thở phì phò, cảm thấy có mấy phần kì quái. "Thế nào, thời điểm mới ra ngoài không phải còn rất tốt sao, còn nói là chiều sẽ về trễ nữa. Sao mới đi được một chút lại quay trở lại rồi?"
"Muốn cậu dừng thì liền dừng đi, sao lại nói nhảm nhiều như vậy?" Bùi Hạo Thần rống giận, vốn là tính toán cùng Tịch Mạt cùng nhau ăn cơm, dù sao hôm qua hành động của hắn cũng đã khác thường rồi. Thế nhưng lại xảy ra cớ sự như bây giờ làm hắn hối hận không thôi. Chính mình thế nhưng lại tự gây chuyện chạy đi tìm cô ta muốn nói xin lỗi mà ngược lại bây giờ thì lại rất hối hận. Đáng lý ngày hôm qua hắn không nên mềm lòng mà phải trực tiếp chiếm đoạt cô ta ngay.
"Lương Tịch Mạt." Hắn động mạnh tay hất văng tách trà trên bàn xuống sàn không một chút thương tiếc.
'Đúng là một người phụ nữ không biết điều, dám nói hắn chỉ vì mặt mũi của chính mình mà bảo vệ người đàn ông của cô ta . Cô rốt cuộc là có tư cách gì chứ?' Một người phụ nữ chỉ tâm tâm niệm niệm nghĩ tới người đàn ông khác thì có đáng giá gì để cho hắn phí tâm chứ?
"Nhưng mà Hạo Thần, chuyện của An Hạo Luân nếu cậu không can thiệp, hắn sẽ càng thêm phách lối và làm hại đến Tịch Mạt."
"Đừng nói chuyện của cô ta với tôi." Bùi Hạo Thần tức giận. "Cô ta sống hay chết không liên quan tới tôi." Hắn vừa nói xong liền đứng phắc dậy đá một cước vào cái ghế làm nó ngã sổng xoài. Cô ấy thế nhưng một lần nữa vì Thẩm Kỳ Nhiên mà khóc đến thương tâm như vậy, thậm chí vì muốn cậu ta chết tâm mà nguyện ý đáp lại nụ hôn của hắn, đã vậy còn chủ động hôn ngược lại. Ngay cả bốn năm trước đáp ứng lời cầu hôn của hắn cũng bởi vì Thẩm Kỳ Nhiên.
"Lương Tịch Mạt, tôi chính là để cho cô lợi dụng có phải hay không? Trong lòng cô rốt cuộc coi tôi là cái gì?" Hắn mắng lớn.
Tựa hồ lửa giận trong lòng vẫn còn chưa nguôi ngoai, hắn nắm vội khoá xe trên bàn đi thẳng ra ngoài.
Quán bar.
Tiêu Lăng Phong bị quật ngã nằm dài trên ghế không chịu đứng dậy.
"Đứng lên!" Bùi Hạo Thần ra lệnh.
"Ngu ngốc mới đứng lên cho cậu đánh." Tiêu Lăng Phong nằm ăn vạ. "Cậu phát điên cái gì vậy?" Hắn hỏi. "Lương Tịch Mạt lại làm cái gì cậu à?"
"Cô ta có thể làm gì mình chứ?" Bùi Hạo Thần khinh thường, vừa nói xong lại cảm thấy chột dạ, hắn xoay người vớ lấy chai rượu trên bàn tu liền một hơi. "Vì cô ta sao, đừng có nói đùa."
"Là vì Lương Tịch Mạt." Tiêu Lăng Phong cũng đã ngồi dậy tiến lại gần nhìn Bùi Hạo Thần.
"Cậu không có bị sao chứ?" Bùi Hạo Thần trợn mắt. "Tại sao có thể vì cô ta?"
"Trên mặt cậu bây giờ đã ghi rõ ràng ba chữ ' Lương_Tịch_Mạt' rồi." Tiêu Lăng Phong châm chọc. "Cô ấy thế nào rồi?" Hắn hứng thú hỏi Bùi Hạo Thần, đã sớm biết Lương Tịch Mạt tiểu thư sẽ là khắc tinh của Bùi Hạo Thần mà.
Bùi Hạo Thần đang tu một lương lớn rượu trong cổ họng liền mém xíu đã bị sặc, chính xác là vì Lương Tịch Mạt thì làm sao hắn phủ nhận. 'Mà như vậy còn chưa đủ nữa hay sao, Bùi Hạo Thần, mày ở đây tức giận cái gì?'
"Tịch Mạt."
"Cậu với cô ta không quen gọi thân mật như vậy làm gì?"
"Cậu không có bệnh đó chứ?" Tiêu Lăng Phong nhìn hắn xem thường. "Mình so với cậu quen biết cô ấy sớm hơn."
"Tiêu Lăng Phong."
"Cậu thích cô ấy." Tiêu Lăng Phong hỏi.
"Làm sao có thể!" Bùi Hạo Thần quát lớn. "Lương Văn Xương hại ba mình, làm sao mình có thể thích con gái kẻ thù."
"Vậy cậu là đang làm cái gì? Cậu dám nói cậu như vậy không phải là bởi vì Lương Tịch Mạt?"
"Dĩ nhiên không phải."
"Không phải?" Tiêu Lăng Phong cười. "Mình đã nói rồi, cậu đối với Lương Tịch Mạt không phải là không có cảm giác."
"Tiêu Lăng Phong, cậu sao lại nhiều lời như vậy?" Bùi Hạo Thần có chút thẹn quá hoá giận. Làm sao có thể nói hắn đúng là thích Tịch Mạt, như vậy thật sự rất mất mặt.
"Cậu có biết bây giờ cậu rất giống một thiếu niên đang ghen tuông sao?"
"Cậu có uống lộn thuốc không vậy? Mình mà ghen?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Tiểu Lăng Phong hỏi tới. "Câu trai trẻ mười chín tuổi đã lý trí đối mặt với thương trường hiểm ác, bá chủ cả thiên hạ mặt không đổi sắc. Hiện tại nhìn lại mình đi đã thành cái dạng gì rồi? Năm đó Tịch Mạt cùng Thẩm Kỳ Nhiên qua lại cậu chính là cái bộ dạng thế này đây."
"Đừng ở trước mặt mình nhắc đến đôi cẩu nam nữ đó." Bùi Hạo Thần quát lớn.
"Cho nên mình mới nói, cậu ở đây ghen tuông là bởi vì Thẩm Kỳ Nhiên." Tiêu Lăng Phong tự nhiên nói. "Thế nào, Tịch Mạt còn yêu Thẩm Kỳ Nhiên à? Hay là bọn họ lại làm cái gì không nên làm đã để Hạo Thần đại nhân nhìn thấy nên mất khống chế như vậy?" Tiêu Lăng Phong xấu xa cố tình kích thích hắn.
"Tiêu Lăng Phong, cậu muốn chết?" Hắn một quyền đánh mạnh xuống dưới bàn.
"Cậu chỉ không muốn Tịch Mạt tâm tâm niệm niệm yêu Thẩm Kỳ Nhiên, tại sao không đổi góc độ suy nghĩ, đối với cô ấy như vậy là chuyện tốt duy nhất."
"Duy nhất?" Bùi Hạo Thần hừ lạnh. "Ai biết bốn năm qua cô ta đã làm những chuyện tốt gì?"
"Bùi Hạo Thần, cậu có chết cũng không tích được đức, nếu tới lượt mình chọn thì mình cũng sẽ yêu thẩm Kỳ Nhiên!" Tiêu Lăng Phong khẳng khái khẳng định.
"Tiêu Lăng Phong, là tự cậu đâm đầu vào chỗ chết." Bùi Hạo Thần vừa nói xong, không đợi Tiêu Lăng Phong phản ứng liền lôi kéo cánh tay hắn đấm một cú mạnh làm hắn ngã vật ra sàn rồi nghênh ngang rời đi.
"Hừ!!" Tiêu Lăng Phong đau đến cau mày, hắn nhìn chằm chằm Bùi Hạo Thần. "Cũng bởi vì vậy mà vợ cậu không thương cậu." Ngực hắn đau đến tê dại. "Bùi Hạo Thần, cậu chờ đó cho mình!" Hắn hô lớn.
Bùi Hạo Thần lúc này đã đi ra ngoài lại vòng vô trở lại. "Nếu mình là Trình Diệu Tình, mình cũng sẽ không thích cậu!" Nói rồi hắn mới xoay người xoải bước rời đi.
"Bùi Hạo Thần, cậu nói cái gì?" Tiêu Lăng Phong ngồi dậy động tới thắt lưng đau đến tê người. "Bùi Hạo Thần, cậu đứng lại!" Hắn hô lớn gọi theo nhưng mặc nhiên Bùi Hạo Thần vẫn không quay đầu lại.
Tịch Mạt trở lại Lăng Vân Hiên thời điểm sắc trời đã tối nhưng điều làm cô không dám nghĩ tới là Bùi Hạo Thần đang đứng ở trước cửa.
"Bùi Hạo..." Tịch Mạt cúi đầu, đột nhiên không biết nên gọi thế nào. Nên gọi cả tên hay gọi là "Anh Hạo Thần" đây?
"Thế nào? Mấy giờ rồi còn không biết gọi tôi đưa về?" Hắn tiến lên nhưng Tịch Mạt lại theo bản năng mà lùi lại phía sau.
"Lương Tịch Mạt, em còn dám lẩn tránh có tin tôi bóp chết em không?" Phiền não giật nhẹ cravat. "Em muốn thế nào?"
Tịch Mạt bị tiếng la của Bùi Hạo Thần làm cho giật mình một cái nhưng trong lòng của cô đang rất buồn bực, không muốn mở miệng nói chuyện.
"Tôi mệt quá!"
Bùi Hạo Thần rất muốn nổi giận nhưng nhớ tới thời điểm Tiêu Lăng Phong nói là hắn đang ghen. 'Không thể nào.' Hắn nhìn Tịch Mạt, trước mắt hắn đây là thân thể đang mang dòng máu của kẻ thù.
"Em lên trước đi, tôi có chuyện muốn nói." Bùi Hạo Thàn nói là nói vậy nhưng người lên lầu trước vẫn là hắn.
Tịch Mạt đứng ở cửa đấm mạnh ngực mình tựa hồ như vậy mới đánh tan cảm giác trầm uất trong lòng mình.
Bùi Hạo Thần lạnh lùng đơn giản thay quần áo mặc trong nhà nhẹ nhàng cước bộ ra từ phòng vệ sinh.
Trong phòng ngủ, Tịch Mạt níu chặt lấy tay nắm cửa như đứa trẻ làm sai sợ người lớn trách phạt vậy.
Bùi Hạo Thần nhìn Tịch Mạt cúi đầu che giấu mặt mình.
"Anh Hạo Thần, tôi thật sự rất đau!" Tiếng khóc của Tịch Mạt vang vọng bên tai, hắn bực mình cố tình đóng thật mạnh cửa phòng toilet.
Tịch bọt run lên một cái, ngẩng đầu lên, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Bùi Hạo Thần mặc quần áo ngủ ở nhà. Giống như đêm tân hôn sau khi cưới, hắn bộ dáng sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, Tịch Mạt cơ hồ có lại cảm giác của bốn năm trước.
"Anh Hạo Thần!"
"Lương Tịch Mạt, em thật không biết tôi là chồng của em sao?"
Tịch Mạt cúi đầu.
"Vậy muốn tôi gọi anh là chồng sao?" Tịch Mạt hạ giọng thật thấp, ngày hôm nay cô biết mình làm không đúng cho nên muốn bày tỏ lòng áy náy của mình với hắn.
Một từ "chồng" với thanh mềm mại nhẹ nhàng nghe vào tai giống như một mảnh lông vũ xẹt qua tâm hồn vậy, cảm thấy một chữ này không có gì quá đặc biệt nhưng nó được phát ra từ miệng của Tịch Mạt, tất cả liền không giống nhau!
"Em cảm thấy mình có tư cách để gọi tôi là chồng sao?" Bùi Hạo Thần khinh thường hừ nhẹ.
"Tôi biết rất rõ, chỉ là tôi nghĩ không biết gọi anh là gì cho phải."
"Lương Tịch Mạt, em cần gì phải làm ra bộ dạng vô lực nửa sống nửa chết như vậy, là bởi vì Thẩm Kỳ Nhiên nên ngay cả hơi sức nói chuyện với tôi cũng không có sao?" Hắn tiến lên kéo lấy cổ tay Tịch Mạt nhưng lại nhanh chóng ý thức cô đang bị thương liền buông ra.
"Chuyện ngày hôm nay tôi thật sự xin lỗi!" Tịch Mạt cúi đầu.
Bùi Hạo Thần ngực kịch liệt phập phồng, chuyện ngày hôm nay hắn không phủ nhận mình cố ý hướng dẫn tịch bọt làm như vậy, chính hắn ở bên trong lòng của có mấy phần khi dễ chính mình hèn hạ. Nhìn Tịch Mạt bộ dáng khổ sở, hắn nhắm lại ánh mắt cố gắng đè xuống lửa giận của mình.
"Được rồi, nếu đã quyết định làm vậy thì không cần phải hối hận nữa!" Bùi Hạo Thần đem Tịch Mạt ôm vào ngực.
Cô có chút giật mình, cho là Bùi Hạo Thần lại phát sinh tính khí kì lạ của mình.
"Anh cứ tức giận không cần phải nhẫn nại!" So với hắn trầm mặt thì Tịch Mạt càng hi vọng hắn sẽ nổi giận hơn, bởi vì như vậy cô sẽ không cần phải suy đoán tâm tư của hắn.
"Không có sao, tôi hiểu em là tâm tình không tốt!" Hắn nhẹ giọng nói. "Mệt mỏi thì đi tắm đi!" Bùi Hạo Thần buông Tịch Mạt đi ra khỏi phòng.
Trong thư phòng.
Bùi Hạo Thần hút một điếu thuốc, bên trong gạt tàn trên bàn vẫn đang phe phẩy khói thuốc vẫn chưa tàn. Cứ hút được một nửa hắn lại bẻ gãy, trong lòng bàn tay miết lấy hộp thuốc rồi từ từ siết chặt đến mất hình dạng.
'Bùi Hạo Thần, mày là ngu ngốc sao? Mày ở đây tinh thần không tập trung có ít gì?' Oán hận chính mình, hắn lại vân vê điếu thuốc trong tay lên miệng hút một hơi. 'Cô ta yêu ai, quan tâm ai liên quan gì đến mày. Mày xem, cô ta chẳng phải lúc nào cũng bộ dạng chọc mày nổi giận hay sao? Cho nên tất cả đã chứng minh mày căn bản không hề quan tâm đến cô ta.' Cảm giác đã suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện, hắn liền buông bỏ điếu thuốc để nó một đường tự do rơi xuống đất.
"Xoảng!!" Gạt tàn trên bàn rơi xuống sàn phát ra thanh âm trầm muộn.
'Mày không cần phải quan tâm nữa!' Lại một lần nữa cảnh cáo chính mình, hắn đem tất cả những thứ có trên bàn ném ra loạn xạ, đem mình vùi lên ghế sofa. 'Đúng, mày nên ở chỗ này.'
Danh sách chương