Tịch Mạt ngồi trong xe của Bùi Hạo Thần, xe đã ngừng hơn 10' nhưng hai người vẫn như vậy lúng túng không cử động gì.
Bùi Hạo Thần vẫn giữ nguyên tư thế nắm lấy tay lái, hai tay của Tịch Mạt thả xuôi trên đùi trông cực kì nhàn nhã nhưng thực chất ai biết bên trong lòng cô là một màng lúng túng đến cực điểm. Trải qua một đêm mộng cảnh, bọn họ cơ hồ càng thêm ngượng ngùng. Hắn cũng không hiểu tại sao mình lại cố chấp muốn đưa Tịch Mạt đến chỗ làm dù biết rõ cả hai sẽ không thoát khỏi tình trạng có chút không thoải mái này.
"Bùi..." Tịch Mạt há hốc mồm, cô đột nhiên phát hiện mình không biết nên xưng hô như thế nào. "Bùi Hạo Thần, tôi đi trước!"
"Không được!" Bùi Hạo Thần vội vàng nói, thuận tay kéo Tịch Mạt rồi lại không biết nên nói những gì. "Em hôm nay còn dám đem thân thể bị thương về nữa xem...!" Hắn uy hiếp nhìn Tịch Mạt. "Còn nữa, không cần có tiếp xúc với Tề Tử Hằng ngoài công việc, đối với em như vậy mới có lợi." Thật vất vả Bùi Hạo Thần mới để cho mình nhìn qua thật bình thường.
"Còn gì dặn dò nữa không?"
"Dặn dò?" Bùi Hạo Thần một mặt biến thành màu đen.
"Không có!" Hắn bị cô gái này chọc cho tức giận, thật là không biết tốt xấu. Tề Tử Hằng cũng chỉ là con riêng của Tề gia, dĩ nhiên Tề gia chẳng là cái đinh gì trong mắt hắn, huống chi y còn là ' tư sinh tử'* với An gia. An Hạo Luân đã bắt đầu chú ý đến Tịch Mạt, nếu như dính vào Tề Tử Hằng hắn thật không biết cô còn gặp phải những phiền toái gì nữa. Nhưng khi nhìn thấy thái độ của Tịch Mạt, hắn lại hận mình thật lắm miệng. 'Cô ta có bị chuyện gì liên quan gì đến mày?'
Không để ý tới Bùi Hạo Thần tâm tình bất định, Tịch Mạt đẩy cửa xe đi thẳng một mạch để tránh né, một khắc cũng không quay đầu lại. Bùi Hạo Thần cảm thấy trong ngực buồn bực một hơi nhưng không cách nào buông thả được.
Tịch Mạt đi vào phòng làm việc thời điểm Tề Tử Hằng đang đứng ở cửa trước, trực giác nói cho cô biết y chính là đang đợi mình.
"Tử Hằng!" Tịch bọt nhàn nhạt cười một cái
"Tịch Mạt, có thể nói chuyện một chút không?" Tề Tử Hằng hỏi.
"Nếu như là chuyện công việc dĩ nhiên có thể, còn nếu như là chuyện ngoài thì em cảm thấy không có gì nhất thiết phải nói." Tịch Mạt tỏ thái độ muốn cự tuyệt, cô biết Tề Tử Hằng tìm cô là vì Thẩm Kỳ Nhiên nhưng những chuyện liên quan tới anh cô thật không muốn nói cũng không muốn nghĩ.
"Trốn tránh là vô ích đấy!"
"Ai nói em trốn tránh?" Tịch Mạt dừng bước. "Tử Hằng, em biết anh là hảo ý nhưng chuyện tình cảm cá nhân thì người ngoài không thể can dự vào." Nói rồi cô xoay người đi vào phòng thay quần áo.
Cuộc sống của cô đã đủ loạn cho nên không muốn lại tự tìm thêm phiền toái. Bùi Hạo Thần có một câu nói rất đúng, biết rõ cùng Thẩm Kỳ Nhiên không có hi vọng nhưng vẫn cùng anh ấy tình cảm day dưa, như vậy là ích kỉ. Cô không nên tham luyến Thẩm Kỳ Nhiên, cô nên quên anh và càng không nói đến thân phận Bùi phu nhân của hiện tại, cho dù nó không là hôn nhân hợp pháp đi nữa thì cũng không thể để anh khổ sở vì cô mà chờ đợi.
"Tịch Mạt, chị đang nghĩ cái gì vậy?" Tiểu Vũ đột nhiên xuất hiện chạm vào bả vai cô một cái doạ cô sợ mà kêu lên một tiếng.
"Tiểu Vũ, em làm gì thế?" Tịch Mạt vỗ vỗ ngực mình.
"Mọi người hiện tại đang bàn tán về chị!" Tiểu Vũ hí hửng lắc lắc Tịch Mạt coi bộ rất háo hức.
Tịch Mạt nhìn trước mắt thiếu nữ vô ưu voi lo, cô thật sự hâm mộ cực kì.
"Được rồi, ra ngoài đi, không làm cho mọi người chờ lâu." Tịch Mạt vỗ vỗ đầu Tiểu Vũ.
Chỉ có thời điểm đang khiêu vũ, Tịch Mạt mới có thể quên hết những thống khổ trong lòng. Nhìn động tác khiêu vũ trong gương cùng âm nhạc nhịp nhàng, cô cơ hồ muốn quên đi bản thân mình.
"Tịch Mạt!" Âm nhạc đột nhiên dừng lại, Tề Tử Hằng hô lên một tiếng, trong nháy mắt mọi ánh mắt đều tụ tập về phía này. "Em ra ngoài một chút."
Tịch Mạt áy náy nhìn mọi người cười nhẹ một cái, lau đi mồ hôi trên trán đi ra ngoài.
Thẩm Kỳ Nhiên đứng dựa ở cửa nhìn thấy Tịch Mạt, anh vội vàng đứng thẳng người.
"Tịch Mạt!" Thẩm Kỳ Nhiên thanh âm lộ ra tia kích động, anh đã chuẩn bị tốt hết mọi thứ, vừa nhìn thấy Tịch Mạt, anh liền lộ ra cực độ ' thụ sủng nhược kinh'*
"Chuyện gì?" Tịch Mạt đi tới cửa sổ tiện tay mở cánh cửa để gió lùa vào khiến cả gian phòng thêm mát mẻ.
"Thế nào lại chảy nhiều mồ hôi như vậy?" Thẩm Kỳ Nhiên giơ tay muốn lau đi mồ hôi trên trán Tịch Mạt lại bị cô tránh né, anh lúng túng thu tay trở về.
"Có chuyện gì cứ nói, mọi người vẫn đang chờ tôi." Tịch Mạt đứng gần cửa sổ nhận lấy một loạt gió mát thổi vào trông thật thoải mái.
"Như vậy em sẽ bị cảm!" Thẩm Kỳ Nhiên kéo Tịch Mạt ra rồi đóng cửa sổ lại. "Em làm gì phải liều mạng như vậy?" Nhìn Tịch Mạt mồ hôi đầy hôi, Thẩm Kỳ Nhiên đau lòng hỏi.
"Gần đây công việc bận rộn!" Tịch Mạt đơn giản tóm tắt trả lời.
"Vẫn còn giận anh sao?" Thẩm Kỳ Nhiên buồn rầu hỏi. "Tịch Mạt, thật xin lỗi, anh..."
"Anh không sai." Tịch Mạt lắc đầu. "Không cần nói xin lỗi tôi, là tôi không nên đi quấy rầy anh."
"Tịch Mạt!" Thẩm Kỳ Nhiên nắm lấy bả vai cô. "Anh thật sự rất hối hận. Tịch Mạt, tổn thương anh em cũng sẽ đau mà, nếu như thời gian...."
"Cái này không giống như lời anh đã nói." Tịch Mạt cắt đứt lời nói của Thẩm Kỳ Nhiên. "Sẽ không có cái nếu như và thời gian cũng không quay trở lại. Không cần phải nói những lời vô nghĩa đó với tôi đâu."
"Tịch Mạt!" Thẩm Kỳ Nhiên đột nhiên cảm thấy trước mắt mình Tịch Mạt thật xa lạ. "Tịch Mạt, em đừng tức giận được không? Những lời nói đó không phải là lời nói thật lòng của anh." Anh tiến lên một bước muốn đến gần Tịch Mạt nhưng lại bị cô một mực tránh né.
"Nếu như không còn chuyện gì để nói thì có thể cho tôi đi rồi chứ? Tôi hiện tại thật sự rất vội." Tịch Mạt cúi đầu muốn nhanh một chút rời khỏi đây, nhìn thấy anh cô ngừng âm thầm gọi vang tên ' Thẩm Kỳ Nhiên' nhưng vẫn dằn lòng dùng những lời nói kia thương tổn anh.
"Tịch Mạt!" Thẩm Kỳ Nhiên kéo lại Tịch Mạt. "Cho anh mấy phút được không?" Nhìn Tịch Mạt cố ý né tránh, anh lui lại một bước nâng lên bàn tay của cô, nhìn thấy băng trắng quấn lên cổ tay trắng nõn liền buộc miệng hỏi: "Đau không?"
Tịch Mạt sửng sốt một chút, anh biết.
"Tịch Mạt, thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Anh có chút bối rối, đau lòng đến vô pháp hô hấp. Trừ nói xin lỗi ra, anh không biết phải làm thế nào để biểu đạt tình cảm của mình. Anh kéo lấy cổ tay Tịch Mạt, khum người nhẹ hôn lên một cái. Tề Tử Hằng đã nói cho anh biêt thời điểm Tịch Mạt rời khỏi công ty của anh. Biêt mình trách lầm cô, khi đó anh càng thêm hối hận. Ngay sau đó Diệu Tình nói cho anh biết Tịch Mạt cắt cổ tay tự tử, một khắc kia anh thật muốn giết chết chính mình. Tịch Mạt chịu uỷ khuất lớn như vậy vội vội vàng vàng chạy đến tìm anh mà anh lại đang tâm trước mặt nhiều người tổn thương cô đến như vậy.
Tịch Mạt nhắm lại hai mắt nhịn đau rút tay trở về.
"Tại sao lại ngốc ngếch như vậy?" Thẩm Kỳ Nhiên đau lòng hỏi Tịch Mạt.
"Về sau sẽ không như vậy cũng đừng tìm tôi nữa."
"Tịch Mạt, em không phải muốn ở bên anh sao?" Thẩm Kỳ Nhiên hỏi.
"Kỳ Nhiên, anh biết rõ là chúng ta không thể nào, cho nên vẫn là không cần tự tìm phiền não đi. Tôi nói rồi, tôi đã sớm không còn là Tịch Mạt trước đây, bốn năm qua cũng đã xảy ra quá nhiều chuyện."
"Cái gì gọi là không thể nào? Tịch Mạt, chúng ta không có thử qua làm sao em biết là không thể nào?" Thẩm Kỳ Nhiên nắm lấy cánh tay Tịch Mạt. "Em yêu mà không phải vậy sao? Chỉ cần chúng ta yêu nhau là đủ rồi!"
"Tình yêu không phải là vạn năng." Tịch Mạt giương mắt lên nhìn Thẩm Kỳ Nhiên. "Anh nên tìm một cô gái xứng đáng hơn để yêu. Không nên kì vọng vào tôi, một người gây lãng phí thời gian cho anh."
"Cái gì gọi là lãng phí thời gian?" Thẩm Kỳ Nhiên tức giận hỏi. "Tịch Mạt, anh biết rõ là em yêu anh mà!"
"Tôi không còn yêu anh nữa." Tịch Mạt nắm thật chặt quá đấm.
"Em gạt anh." Thẩm Kỳ Nhiên kích động nhưng lại cực kỳ chắc chắn mà phản bác. "Tịch Mạt, em không cần dùng những lời này để gạt anh, anh không biết Bùi Hạo Thần đã nói cái gì nhưng mà Tịch Mạt, không nên tin lời hắn mà rời xa anh. Với anh mà nói có em ở bênh cạnh mới là tốt nhất!" Thẩm Kỳ Nhiên dịu dàng thâm tình.
"Chúng ta không còn nhỏ nữa rồi." Tịch Mạt gỡ cánh tay Thẩm Kỳ Nhiên ra. "Quá khứ của tôi tự tôi còn không có biện pháp để tiếp nhận huống chi là người khác."
"Tịch Mạt, tại sao lại không tin tưởng anh?" Anh tổn thương hỏi cô.
Tịch Mạt cúi đầu cắn chặt môi, cô không phải là không tin tưởng anh mà là không tin tưởng chính mình. Cô tin Kỳ Nhiên yêu mình nhưng càng như vậy cô càng không cách nào tiếp tục day dưa với anh.
"Tôi sớm đã không tin tưởng anh rồi." Tịch Mạt ngẩng đầu lựa chọn đâm bị thương Thẩm Kỳ Nhiên, bởi vì chỉ có vậy anh mới chịu buông tay cô.
"Tịch Mạt!" Thẩm Kỳ Nhiên quả thật không thể tun được đây là Tịch Mạt.
"Cho nên chuyện này đến đây là ngừng đi." Cô đẩy tay anh ta, nếu sớm muộn gì cũng phải đưa ra lựa chọn thì nhanh một chút, đau dài không bằng đau ngắn.
"Tịch Mạt, anh hiểu vì sao em làm như vậy, anh ngày đó lời nói làm cho em đau đớn nhưng em đừng giận anh có được không? Nói cho anh biết phải như thế nào em mới tha thứ cho anh, ít nhất là bỏ ý định rời xa anh?"
Nhìn Thẩm Kỳ Nhiên bộ dáng khổ sở, Tịch Mạt trong lòng hung hăng bị nhéo đến phát đau.
"Lương Tịch Mạt, cô chính là không hơn không kém là con đàn bà hư hỏng."
Thẩm Kỳ Nhiên ra sức kéo lấy cô. "Anh thật sự biết sai rồi Tịch Mạt!"
"Một điểm của Thẩm Kỳ Nhiên cô cũng không thể chạm tới càng không thể yêu."
"Tịch Mạt, em làm sao vậy?" Thẩm Kỳ Nhiên thanh âm run rẩy, tại sao Tịch Mạt đột nhiên lại biến thành như vậy.
"Tôi nói anh ' tuổi trẻ tài cao' sao lại cố chấp như vậy, cố tình muốn làm kẻ thứ ba sao?" Tịch Mạt giễu cợt.
Thẩm Kỳ Nhêun tâm một hồi đột nhiên đau đớn. "người thứ ba?"
"Không phải sao?" Tịch Mạt nhíu mày. "Ở T thị này người nào mà không biết Lương Tịch Mạt là vợ của Bùi Hạo Thần." Tịch Mạt ác liệt mỉm cười nhưng trái tim của cô lại giống như sắp nứt ra đến nơi vậy, không đến không tả nổi.
"Tịch Mạt!"
"Tôi không cần lời xin lỗi của anh. Anh không phải nói bất kì lời xin lỗi nào bởi vì những gì anh nói đều là sự thật. Tôi căn bản không phải là một người con gái đáng giá, anh không cần lãng phí thời gian. Cho nên chúng ta cứ xem như tuổi trẻ nông nổi ngốc nghếch phạm sai lầm, đến đây nên chấm dứt đi." Tịch Mạt vừa nói xong liền xoay người muốn rời đi.
"Anh không tin!" Thẩm Kỳ Nhiên kéo lấy Tịch Mạt. "Em gạt người." Tâm tình của anh có chút kích động.
"Kỳ Nhiên." Thanh âm trầm ổn của Bùi Hạo Thần vang lên. "Tại sao mỗi lần tôi gặp cậu đều thấy cậu đối với vợ tôi động tay động chân vậy?"
*tư sinh tử: con nuôi trong nhà (con riêng)
*thụ sủng nhược kinh: bất ngờ được sủng ái mà thấy kinh sợ.
Bùi Hạo Thần vẫn giữ nguyên tư thế nắm lấy tay lái, hai tay của Tịch Mạt thả xuôi trên đùi trông cực kì nhàn nhã nhưng thực chất ai biết bên trong lòng cô là một màng lúng túng đến cực điểm. Trải qua một đêm mộng cảnh, bọn họ cơ hồ càng thêm ngượng ngùng. Hắn cũng không hiểu tại sao mình lại cố chấp muốn đưa Tịch Mạt đến chỗ làm dù biết rõ cả hai sẽ không thoát khỏi tình trạng có chút không thoải mái này.
"Bùi..." Tịch Mạt há hốc mồm, cô đột nhiên phát hiện mình không biết nên xưng hô như thế nào. "Bùi Hạo Thần, tôi đi trước!"
"Không được!" Bùi Hạo Thần vội vàng nói, thuận tay kéo Tịch Mạt rồi lại không biết nên nói những gì. "Em hôm nay còn dám đem thân thể bị thương về nữa xem...!" Hắn uy hiếp nhìn Tịch Mạt. "Còn nữa, không cần có tiếp xúc với Tề Tử Hằng ngoài công việc, đối với em như vậy mới có lợi." Thật vất vả Bùi Hạo Thần mới để cho mình nhìn qua thật bình thường.
"Còn gì dặn dò nữa không?"
"Dặn dò?" Bùi Hạo Thần một mặt biến thành màu đen.
"Không có!" Hắn bị cô gái này chọc cho tức giận, thật là không biết tốt xấu. Tề Tử Hằng cũng chỉ là con riêng của Tề gia, dĩ nhiên Tề gia chẳng là cái đinh gì trong mắt hắn, huống chi y còn là ' tư sinh tử'* với An gia. An Hạo Luân đã bắt đầu chú ý đến Tịch Mạt, nếu như dính vào Tề Tử Hằng hắn thật không biết cô còn gặp phải những phiền toái gì nữa. Nhưng khi nhìn thấy thái độ của Tịch Mạt, hắn lại hận mình thật lắm miệng. 'Cô ta có bị chuyện gì liên quan gì đến mày?'
Không để ý tới Bùi Hạo Thần tâm tình bất định, Tịch Mạt đẩy cửa xe đi thẳng một mạch để tránh né, một khắc cũng không quay đầu lại. Bùi Hạo Thần cảm thấy trong ngực buồn bực một hơi nhưng không cách nào buông thả được.
Tịch Mạt đi vào phòng làm việc thời điểm Tề Tử Hằng đang đứng ở cửa trước, trực giác nói cho cô biết y chính là đang đợi mình.
"Tử Hằng!" Tịch bọt nhàn nhạt cười một cái
"Tịch Mạt, có thể nói chuyện một chút không?" Tề Tử Hằng hỏi.
"Nếu như là chuyện công việc dĩ nhiên có thể, còn nếu như là chuyện ngoài thì em cảm thấy không có gì nhất thiết phải nói." Tịch Mạt tỏ thái độ muốn cự tuyệt, cô biết Tề Tử Hằng tìm cô là vì Thẩm Kỳ Nhiên nhưng những chuyện liên quan tới anh cô thật không muốn nói cũng không muốn nghĩ.
"Trốn tránh là vô ích đấy!"
"Ai nói em trốn tránh?" Tịch Mạt dừng bước. "Tử Hằng, em biết anh là hảo ý nhưng chuyện tình cảm cá nhân thì người ngoài không thể can dự vào." Nói rồi cô xoay người đi vào phòng thay quần áo.
Cuộc sống của cô đã đủ loạn cho nên không muốn lại tự tìm thêm phiền toái. Bùi Hạo Thần có một câu nói rất đúng, biết rõ cùng Thẩm Kỳ Nhiên không có hi vọng nhưng vẫn cùng anh ấy tình cảm day dưa, như vậy là ích kỉ. Cô không nên tham luyến Thẩm Kỳ Nhiên, cô nên quên anh và càng không nói đến thân phận Bùi phu nhân của hiện tại, cho dù nó không là hôn nhân hợp pháp đi nữa thì cũng không thể để anh khổ sở vì cô mà chờ đợi.
"Tịch Mạt, chị đang nghĩ cái gì vậy?" Tiểu Vũ đột nhiên xuất hiện chạm vào bả vai cô một cái doạ cô sợ mà kêu lên một tiếng.
"Tiểu Vũ, em làm gì thế?" Tịch Mạt vỗ vỗ ngực mình.
"Mọi người hiện tại đang bàn tán về chị!" Tiểu Vũ hí hửng lắc lắc Tịch Mạt coi bộ rất háo hức.
Tịch Mạt nhìn trước mắt thiếu nữ vô ưu voi lo, cô thật sự hâm mộ cực kì.
"Được rồi, ra ngoài đi, không làm cho mọi người chờ lâu." Tịch Mạt vỗ vỗ đầu Tiểu Vũ.
Chỉ có thời điểm đang khiêu vũ, Tịch Mạt mới có thể quên hết những thống khổ trong lòng. Nhìn động tác khiêu vũ trong gương cùng âm nhạc nhịp nhàng, cô cơ hồ muốn quên đi bản thân mình.
"Tịch Mạt!" Âm nhạc đột nhiên dừng lại, Tề Tử Hằng hô lên một tiếng, trong nháy mắt mọi ánh mắt đều tụ tập về phía này. "Em ra ngoài một chút."
Tịch Mạt áy náy nhìn mọi người cười nhẹ một cái, lau đi mồ hôi trên trán đi ra ngoài.
Thẩm Kỳ Nhiên đứng dựa ở cửa nhìn thấy Tịch Mạt, anh vội vàng đứng thẳng người.
"Tịch Mạt!" Thẩm Kỳ Nhiên thanh âm lộ ra tia kích động, anh đã chuẩn bị tốt hết mọi thứ, vừa nhìn thấy Tịch Mạt, anh liền lộ ra cực độ ' thụ sủng nhược kinh'*
"Chuyện gì?" Tịch Mạt đi tới cửa sổ tiện tay mở cánh cửa để gió lùa vào khiến cả gian phòng thêm mát mẻ.
"Thế nào lại chảy nhiều mồ hôi như vậy?" Thẩm Kỳ Nhiên giơ tay muốn lau đi mồ hôi trên trán Tịch Mạt lại bị cô tránh né, anh lúng túng thu tay trở về.
"Có chuyện gì cứ nói, mọi người vẫn đang chờ tôi." Tịch Mạt đứng gần cửa sổ nhận lấy một loạt gió mát thổi vào trông thật thoải mái.
"Như vậy em sẽ bị cảm!" Thẩm Kỳ Nhiên kéo Tịch Mạt ra rồi đóng cửa sổ lại. "Em làm gì phải liều mạng như vậy?" Nhìn Tịch Mạt mồ hôi đầy hôi, Thẩm Kỳ Nhiên đau lòng hỏi.
"Gần đây công việc bận rộn!" Tịch Mạt đơn giản tóm tắt trả lời.
"Vẫn còn giận anh sao?" Thẩm Kỳ Nhiên buồn rầu hỏi. "Tịch Mạt, thật xin lỗi, anh..."
"Anh không sai." Tịch Mạt lắc đầu. "Không cần nói xin lỗi tôi, là tôi không nên đi quấy rầy anh."
"Tịch Mạt!" Thẩm Kỳ Nhiên nắm lấy bả vai cô. "Anh thật sự rất hối hận. Tịch Mạt, tổn thương anh em cũng sẽ đau mà, nếu như thời gian...."
"Cái này không giống như lời anh đã nói." Tịch Mạt cắt đứt lời nói của Thẩm Kỳ Nhiên. "Sẽ không có cái nếu như và thời gian cũng không quay trở lại. Không cần phải nói những lời vô nghĩa đó với tôi đâu."
"Tịch Mạt!" Thẩm Kỳ Nhiên đột nhiên cảm thấy trước mắt mình Tịch Mạt thật xa lạ. "Tịch Mạt, em đừng tức giận được không? Những lời nói đó không phải là lời nói thật lòng của anh." Anh tiến lên một bước muốn đến gần Tịch Mạt nhưng lại bị cô một mực tránh né.
"Nếu như không còn chuyện gì để nói thì có thể cho tôi đi rồi chứ? Tôi hiện tại thật sự rất vội." Tịch Mạt cúi đầu muốn nhanh một chút rời khỏi đây, nhìn thấy anh cô ngừng âm thầm gọi vang tên ' Thẩm Kỳ Nhiên' nhưng vẫn dằn lòng dùng những lời nói kia thương tổn anh.
"Tịch Mạt!" Thẩm Kỳ Nhiên kéo lại Tịch Mạt. "Cho anh mấy phút được không?" Nhìn Tịch Mạt cố ý né tránh, anh lui lại một bước nâng lên bàn tay của cô, nhìn thấy băng trắng quấn lên cổ tay trắng nõn liền buộc miệng hỏi: "Đau không?"
Tịch Mạt sửng sốt một chút, anh biết.
"Tịch Mạt, thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Anh có chút bối rối, đau lòng đến vô pháp hô hấp. Trừ nói xin lỗi ra, anh không biết phải làm thế nào để biểu đạt tình cảm của mình. Anh kéo lấy cổ tay Tịch Mạt, khum người nhẹ hôn lên một cái. Tề Tử Hằng đã nói cho anh biêt thời điểm Tịch Mạt rời khỏi công ty của anh. Biêt mình trách lầm cô, khi đó anh càng thêm hối hận. Ngay sau đó Diệu Tình nói cho anh biết Tịch Mạt cắt cổ tay tự tử, một khắc kia anh thật muốn giết chết chính mình. Tịch Mạt chịu uỷ khuất lớn như vậy vội vội vàng vàng chạy đến tìm anh mà anh lại đang tâm trước mặt nhiều người tổn thương cô đến như vậy.
Tịch Mạt nhắm lại hai mắt nhịn đau rút tay trở về.
"Tại sao lại ngốc ngếch như vậy?" Thẩm Kỳ Nhiên đau lòng hỏi Tịch Mạt.
"Về sau sẽ không như vậy cũng đừng tìm tôi nữa."
"Tịch Mạt, em không phải muốn ở bên anh sao?" Thẩm Kỳ Nhiên hỏi.
"Kỳ Nhiên, anh biết rõ là chúng ta không thể nào, cho nên vẫn là không cần tự tìm phiền não đi. Tôi nói rồi, tôi đã sớm không còn là Tịch Mạt trước đây, bốn năm qua cũng đã xảy ra quá nhiều chuyện."
"Cái gì gọi là không thể nào? Tịch Mạt, chúng ta không có thử qua làm sao em biết là không thể nào?" Thẩm Kỳ Nhiên nắm lấy cánh tay Tịch Mạt. "Em yêu mà không phải vậy sao? Chỉ cần chúng ta yêu nhau là đủ rồi!"
"Tình yêu không phải là vạn năng." Tịch Mạt giương mắt lên nhìn Thẩm Kỳ Nhiên. "Anh nên tìm một cô gái xứng đáng hơn để yêu. Không nên kì vọng vào tôi, một người gây lãng phí thời gian cho anh."
"Cái gì gọi là lãng phí thời gian?" Thẩm Kỳ Nhiên tức giận hỏi. "Tịch Mạt, anh biết rõ là em yêu anh mà!"
"Tôi không còn yêu anh nữa." Tịch Mạt nắm thật chặt quá đấm.
"Em gạt anh." Thẩm Kỳ Nhiên kích động nhưng lại cực kỳ chắc chắn mà phản bác. "Tịch Mạt, em không cần dùng những lời này để gạt anh, anh không biết Bùi Hạo Thần đã nói cái gì nhưng mà Tịch Mạt, không nên tin lời hắn mà rời xa anh. Với anh mà nói có em ở bênh cạnh mới là tốt nhất!" Thẩm Kỳ Nhiên dịu dàng thâm tình.
"Chúng ta không còn nhỏ nữa rồi." Tịch Mạt gỡ cánh tay Thẩm Kỳ Nhiên ra. "Quá khứ của tôi tự tôi còn không có biện pháp để tiếp nhận huống chi là người khác."
"Tịch Mạt, tại sao lại không tin tưởng anh?" Anh tổn thương hỏi cô.
Tịch Mạt cúi đầu cắn chặt môi, cô không phải là không tin tưởng anh mà là không tin tưởng chính mình. Cô tin Kỳ Nhiên yêu mình nhưng càng như vậy cô càng không cách nào tiếp tục day dưa với anh.
"Tôi sớm đã không tin tưởng anh rồi." Tịch Mạt ngẩng đầu lựa chọn đâm bị thương Thẩm Kỳ Nhiên, bởi vì chỉ có vậy anh mới chịu buông tay cô.
"Tịch Mạt!" Thẩm Kỳ Nhiên quả thật không thể tun được đây là Tịch Mạt.
"Cho nên chuyện này đến đây là ngừng đi." Cô đẩy tay anh ta, nếu sớm muộn gì cũng phải đưa ra lựa chọn thì nhanh một chút, đau dài không bằng đau ngắn.
"Tịch Mạt, anh hiểu vì sao em làm như vậy, anh ngày đó lời nói làm cho em đau đớn nhưng em đừng giận anh có được không? Nói cho anh biết phải như thế nào em mới tha thứ cho anh, ít nhất là bỏ ý định rời xa anh?"
Nhìn Thẩm Kỳ Nhiên bộ dáng khổ sở, Tịch Mạt trong lòng hung hăng bị nhéo đến phát đau.
"Lương Tịch Mạt, cô chính là không hơn không kém là con đàn bà hư hỏng."
Thẩm Kỳ Nhiên ra sức kéo lấy cô. "Anh thật sự biết sai rồi Tịch Mạt!"
"Một điểm của Thẩm Kỳ Nhiên cô cũng không thể chạm tới càng không thể yêu."
"Tịch Mạt, em làm sao vậy?" Thẩm Kỳ Nhiên thanh âm run rẩy, tại sao Tịch Mạt đột nhiên lại biến thành như vậy.
"Tôi nói anh ' tuổi trẻ tài cao' sao lại cố chấp như vậy, cố tình muốn làm kẻ thứ ba sao?" Tịch Mạt giễu cợt.
Thẩm Kỳ Nhêun tâm một hồi đột nhiên đau đớn. "người thứ ba?"
"Không phải sao?" Tịch Mạt nhíu mày. "Ở T thị này người nào mà không biết Lương Tịch Mạt là vợ của Bùi Hạo Thần." Tịch Mạt ác liệt mỉm cười nhưng trái tim của cô lại giống như sắp nứt ra đến nơi vậy, không đến không tả nổi.
"Tịch Mạt!"
"Tôi không cần lời xin lỗi của anh. Anh không phải nói bất kì lời xin lỗi nào bởi vì những gì anh nói đều là sự thật. Tôi căn bản không phải là một người con gái đáng giá, anh không cần lãng phí thời gian. Cho nên chúng ta cứ xem như tuổi trẻ nông nổi ngốc nghếch phạm sai lầm, đến đây nên chấm dứt đi." Tịch Mạt vừa nói xong liền xoay người muốn rời đi.
"Anh không tin!" Thẩm Kỳ Nhiên kéo lấy Tịch Mạt. "Em gạt người." Tâm tình của anh có chút kích động.
"Kỳ Nhiên." Thanh âm trầm ổn của Bùi Hạo Thần vang lên. "Tại sao mỗi lần tôi gặp cậu đều thấy cậu đối với vợ tôi động tay động chân vậy?"
*tư sinh tử: con nuôi trong nhà (con riêng)
*thụ sủng nhược kinh: bất ngờ được sủng ái mà thấy kinh sợ.
Danh sách chương