Cảm giác được ở dưới lớp quần áo là đôi bàn tay cùng hơi thở có biến hoá của Bùi Hạo Thần, Tịch Mạt trong lòng liền dự cảm không lành.
"Đừng....đừng như vậy!" Tịch Mạt thân thể run rẩy cũng không dám mạnh mẽ giãy dụa. Lần trước hắn dạy dỗ đã đủ làm cô biết lúc này so với giãy dụa thì nên cầu xin tha. "Đừng như vậy!" Tịch Mạt đáng thương nói, trong đôi mắt một mảng sợ hãi.
"Tịch Mạt, em sợ anh!?" Bùi Hạo Thần vẫn như cũ đè trên người Tịch Mạt, hắn chống hai khuỷ tay chống đỡ trọng lượng của mình để tránh áp đến Tịch Mạt, hắn không đứng dậy nhưng cũng không tiến thêm bước nào. "Sao thân thể của em lại run đến vậy?" Hắn khẽ vuốt ve gò má Tịch Mạt, lau đi giọt lệ trên khoé mi của cô.
"Anh...anh Hạo Thần!" Tịch Mạt cẩn thận e dè nhìn Bùi Hạo Thần.
"Anh doạ đến em rồi phải không!?" Bùi Hạo Thần nhẹ nhàng xin lỗi, đưa tay vén đi những sợi tóc bên mặt cô. "Anh không cố ý đối với em như vậy!"Bùi Hạo Thần cố ý không tắt đèn bàn bên cạnh giường cũng bởi vì hiểu rõ thói quen sợ bóng tối của Tịch Mạt, không gian giữa hai người lúc này thật có chút mập mờ. "Tịch Mạt, đừng trách anh được không?"
Thân thể Tịch Mạt như dính chặt vào nệm có chút cứng ngắc. Bùi Hạo Thần ở khoảng cách gần như thế khiến cô cơ hồ có thể nghe được nhịp tim của hắn__"thịch thịch"__ kiên cố có lực, cô cảm giác được tiết tấu của nó có nhanh hơn một chút. Cả người của cô đột nhiên lại khẩn trương, nhìn thấy hắn không có ý tứ muốn đứng dậy, cô hiện tại lại càng không biết phải làm sao.
"Đừng dùng ánh mắt vô tội như vậy nhìn anh. Tịch Mạt, anh sẽ chịu không được!" Hắn đưa tay day nhẹ lên đôi môi cô. "Anh thật sự sợ sẽ không khống chế được mình!" Bùi Hạo Thần cảm thấy bản thân có chút thất bại, tại sao khi ở trước mặt người con gái này, hắn luôn lại mất khống chế. Chẳng qua chỉ là một cái hôn của Tịch Mạt cũng hoàn toàn làm cho hắn lạc mất phương hướng. Trừ có đêm đó tâm tình của hắn quá kích động, cũng bởi vì cảm giác Tịch Mạt mang đến quá tốt đẹp. Mặc dù ý nghĩ đó vào lúc này thật sự rất xấu xa nhưng cảm giác đó thật tuyệt vời khiến hắn không thể khống chế được mình mà điên cuồng tưởng niệm. Hắn đơn giản cảm thấy quan hệ giữa nam và nữ là do cả hai bên tình nguyện quấn lấy lẫn nhau, nhưng đối với Tịch Mạt thì hương vị tuyệt vời đến khó tả, giống như được nếm thử mật ngọt khiến hắn khẩn trương đến ngu ngốc, hưng phấn.
Bùi Hạo Thần trong đáy lòng giật mình một cái, hắn bị chính tư tưởng của mình hù doạ đến khẩn trương. Hắn thế nhưng bởi vì cùng cô gái này làm tình mà tư tưởng vấn đục đến mức bất bình thường như vậy.
Tịch Mạt bị Bùi Hạo Thần dùng tay che mắt cái gì cũng không thấy, chỉ nghe tiếng tim đập càng ngày càng gấp.
Bùi Hạo Thần ở trên nhìn xuống Tịch Mạt bởi vì khẩn trương mà thân thể kịch liệt phập phồng. Hắn từ từ cúi đầu kề sát lên môi cô như muốn nói cho Tịch Mạt hắn sẽ hôn cô, cảm giác được Tịch Mạt không có phản ứng gì quá lớn, hắn một lần nữa nhẹ nhàng thận trọng hôn lên môi cô.
"Ô..." Tịch Mạt muốn giãy dụa nhưng tay vừa mới nâng lên lại bị Bùi Hạo Thần bắt lại. Hai bên cũng không thô bạo giùng giằng nhưng Tịch Mạt lại không cách nào trách thoát được.
Từng chút từng chút liếm nhẹ lên đôi môi Tịch Mạt, hắn kiên nhẫn chờ đợi cô gái dưới thân hắn từ từ thích ứng. Bùi Hạo Thần một tay giữ lấy cổ tay Tịch Mạt, tay còn lại dần dần dao động, động tác của hắn cũng từ từ lớn mật hơn.
"Tịch Mạt đừng sợ, lần này anh sẽ rất dịu dàng!" Bùi Hạo Thần đảm bảo ngậm lấy vành tai cô, hàm răn khẽ cắn nhẹ một cái. Tay trượt xuống quần áo khẽ vuốt ve thân thể của thiếu nữ hương thơm mềm mại.
"Ưm..." Tịch Mạt cau mày, trong cơ thể nhất thời dâng lên cảm giác lạ lẫm đang lưu động.
Bùi Hạo Thần cảm giác Tịch Mạt có biến hoá, động tác tay của hắn càng bạo dạng, mút nhẹ trên chiếc cổ trắng nõn, hắn tham lam sờ soạn lên thân thể mềm mại bên dưới.
"Ô..." Tịch Mạt khổ sở cau mày. "Đừng...đừng như vậy!" Cô muốn cự tuyệt nhưng thanh âm lại mềm nhũn run rẫy. "Không cần!!"
Tịch Mạt đôi mắt phiếm lệ, đại não ong ong như bị hỏng, hình ảnh bị Bùi Hạo Thần cột lại rồi cường bạo không ngừng tái hiện.
"Tịch Mạt cho anh được không? Anh sẽ rất nhẹ nhàng, sẽ không làm bị thương em!" Bùi Hạo Thần bảo đảm có chút gấp rút, hắn nhẹ nhàng hôn lên cổ cô rồi lướt nhẹ đến xương quai xanh. Theo đến eo phẳng lì không chút mỡ thừa, hắn vừa mới chạm đến quần của Tịch Mạt đã nghe thấy tiếng khóc vang lên.
"Không cần!" Tịch Mạt kêu gào.
Tiếng khóc của Tịch Mạt đổi về lí trí của Bùi Hạo Thần. Hắn ngẩng đầu lên nhìn cô tràn ngập nước mắt, trong ngực hắn một bụng buồn bực, rõ ràng là cô cũng có phản ứng mà.
"Không muốn anh làm như vậy." Tịch Mạt nghẹn ngào, thân thể run đến lợi hại, trong đầu ẩn hiện hình bóng của người đàn ông mặt nạ bạc không ngừng cuồng tứ cười to.
"Anh Hạo Thần! Không muốn anh làm như vậy!"
Tịch Mạt thấp giọng mềm yếu cầu xin kéo lòng của Bùi Hạo Thần trở lại.
"Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần cau mày, cô ghét hắn đến như vậy sao?
"Tôi biết rất rõ không nên cự tuyệt anh!!" Tịch Mạt vội vàng giải thích: "...nhưng là cho tôi thêm thời gian có được hay không!?" Cô thương lượng. "Tôi...tôi..." Tịch Mạt cắn môi: "...tôi thật rất sợ..!" Cô khắc chế giọng nói nghẹn ngào.
Nghe Tịch Mạt giải thích, Bùi Hạo Thần trong nháy mắt tỉnh táo trở lại, hắn từ từ buông tay cô ra.
"Thật xin lỗi!" Bùi Hạo Thần nói lời xin lỗi. "Anh đã không suy nghĩ đến cảm nhận của em!" Đưa tay lau đi giọt nước mắt trên mặt cô. "Đừng khóc, anh sẽ không chạm đến em!" Hắn nhẹ giọng an ủi rồi cũng mau chóng đứng dậy. Tịch Mạt bên dưới nằm im nhìn từng hành động của hắn mà tim cô như bị hung hăng nhéo đến phát đau.
"Ngủ đi! Anh đảm bảo cái gì cũng không làm!" Hắn vừa nói vừa vươn tay ôm Tịch Mạt vào trong ngực để cho cô gối lên cánh tay của mình. "Để anh ôm em là tốt rồi! Đừng sợ, ngủ đi!" Thanh âm của hắn nhẹ nhàng như là an ủi một đứa trẻ vậy.
Tịch Mạt hít hít mũi, Bùi Hạo Thần đột nhiên lại dịu dàng như vậy, cô có cảm giác không thật, nó giống như một giấc mơ vậy. Nếu như là cảnh mộng thì tại sao nhiệt độ cơ thể của hắn lại chân thật như vậy. Nó khiến cô nhớ đến kỳ "đèn đỏ" đầu tiên, khi đó ba mẹ đều ở nước ngoài đã doạ cô sợ đến phát khóc. Lúc đó cũng chính là Bùi Hạo Thần ở bên an ủi mỗi tối, thời điểm cô sợ nhất cũng chính hắn cứ như vậy ôm cô ru hát cả đêm.
Bùi Hạo Thần trấn an vỗ vỗ sau lưng Tịch Mạt, hắn biết phản ứng khi nảy của cô cũng với sự tình của bốn năm trước là có liên quan. "Tịch Mạt, có thể quên thì liền quên đi! Chúng ta cùng nhau quên có được hay không?"
Tịch Mạt không lên tiếng cũng không động đậy, bây giờ đối với cô mà nói là khó giữ được bình tĩnh. 'Nếu như Bùi Hạo Thần đổi ý...?' Cô nhẹ run lên một cái.
"Không sao, ngủ đi!" Hắn vừa nói xong liền cất giọng hát bài hát nhẹ nhàng êm dịu khi xưa vẫn hát cho cô nghe.
Tịch Mạt nhẹ nhàng rụt lại thân thể, đây mới thật là mộng du, cẩn thận nắm lấy góc áo của Bùi Hạo Thần, Tịch Mạt an tĩnh nhắm mắt lại.
Bùi Hạo Thần cười thỏa mãn một cái cũng nhắm lại ánh mắt, tối nay quả là một giấc mộng đi, hắn thật thích cảm giác như thế nhưng ngay vào lúc không gian yên tĩnh thì....
"Ọc ọc..."
Bụng của Tịch Mạt kêu lên trong không gian tĩnh lặng cực kì đột ngột, cô mở mắt chớp chớp nhìn mà Bùi Hạo Thần cũng không chống đỡ nỗi, nhìn cô vùi mặt mình vào trong từ từ dựng người dậy, ' thật là mất mặt' đang suy nghĩ lại một tiếng "ọc ọc" nữa lại vang lên.
"Em đói bụng?" Hắn nhẹ nhàng nâng lên gương mặt của Tịch Mạt.
Tịch Mạt nhìn Bùi Hạo Thần, hắn là đang cười.
"Bữa tối ăn chưa no?"
Tịch Mạt vẫn như cũ không lên tiếng. "Bùi Hạo Thần, anh có phải hay không bị cái gì kích thích?" Dưới ánh đèn lờ mờ, Tịch Mạt ánh mắt của cực kỳ sáng giống như là một viên Dạ Minh Châu. không chịu nổi những hành động quá mức dịu dàng của hắn, cô thủy chung uông uông ánh mắt nhìn Bùi Hạo Thần vội vã đứng dậy
"Đi rửa mặt đi, anh cũng rất đói bụng." Hắn vừa nói xong liền xoay người ra ngoài. Nghe một tiếng đóng cửa, Tịch Mạt ngồi dậy báu mạnh lên tay mình.
"Au!!" Cô kêu lên vì đau và điều đó cũng là chứng thực đây không phải là cảnh mộng, nó làm cô cảm thấy khônh thể tưởng tượng được. 'Hắn lại muốn làm cái gì?'
Tịch Mạt đi vào phòng bếp, Bùi Hạo Thần lúc này đang kéo ống tay áo ở trong phòng bếp bận rộn, cô ngơ ngác dụi mắt.
"Lo lắng làm gì? Ngồi xuống đây chờ anh một lát!" Bùi Hạo Thần quay đầu lại nói một tiếng.
"Bùi Hạo Thần, anh có phải bị bệnh hay là tôi thần kinh không bình thường mà gây ảo giác?"
Động tác tay của hắn cứng lại một chút nhưng ngay sau đó lại cười nhẹ một cái.
"Vậy em cảm thấy khả năng năng nào lớn hơn?" Hắn vừa nói vừa bưng một niêu cháo nhỏ ra bàn. "Không kịp rồi, anh lấy cơm trong nồi nấu một ít cháo, dùng tạm đi!" Bùi Hạo Thần nói xong giống như làm ảo thuật bưng ra một đĩa với chút thức ăn còn có thuốc bắc khiến cô không tránh được một trận muốn nôn mữa.
"Tôi có thể ăn sao?"
"Em nói thử xem?" Bùi Hạo Thần hỏi một câu sau đó lại gặp một chút thức ăn bỏ vào chén Tịch Mạt.
Tịch Mạt ngăn chặn cảm giác ghê tởm sộc lên mũi cố gắng nuốt xuống ngụm cháo.
"Ăn nhiều một chút tốt cho máu, đối với em chỉ có lợi không hại."
"Bùi Hạo Thần."
"Anh rất bình thường!" Hắn ngẩng đầu. "Đương nhiên em cũng không có vấn đề gì." Hắn nói chuyện cứ như mọi chuyện là hiển nhiên tựa hồ không vì mình khác thường mà cảm thấy kì quái.
Tịch Mạt cơ hồ muốn bị sặc, nhìn đến khuỷ tay cùng đầu gối đã được bôi thuốc, cố cúi đầu cắn môi, trong lòng dâng lên một tràn đau xót.
"Sao lại không ăn, không thích à?" Bùi Hạo Thần hỏi.
Tịch Mạt lắc đầu. "Anh như vậy làm tôi rất bất an."
"Anh cũng vậy, cũng rất bất an." Bùi Hạo Thần nói ra ý nghĩ trong lòng mình, hắn không biết rốt cuộc muốn làm cái gì. Cả ngày cứ như vậy khác thường, hắn cũng cảm thấy mình điên rồi, thế nhưng vì một cô gái mà hạ mình xuống bếp.
Không khí vẫn giữa hai người có chút xấu hổ, chỉ có chiếc đũa đụng vào chén phát ra thanh âm thanh thúy, Tịch Mạt nắm chiếc đũa trong tay có chút phát run
"Em run cái gì?" Bùi Hạo Thần bất mãn. "Chúng ta là vợ chồng, chẳng lẽ muốn cả đời giống như kẻ thù sao?"
Không khí bởi vì những lời nói này của Bùi Hạo Thần mà trở nên lúng túng hơn cho nên đêm đó, hai người đều đưa lưng về phía nhau, rõ là "đồng sàn dị mộng" đêm lại không ngủ.
"Đừng....đừng như vậy!" Tịch Mạt thân thể run rẩy cũng không dám mạnh mẽ giãy dụa. Lần trước hắn dạy dỗ đã đủ làm cô biết lúc này so với giãy dụa thì nên cầu xin tha. "Đừng như vậy!" Tịch Mạt đáng thương nói, trong đôi mắt một mảng sợ hãi.
"Tịch Mạt, em sợ anh!?" Bùi Hạo Thần vẫn như cũ đè trên người Tịch Mạt, hắn chống hai khuỷ tay chống đỡ trọng lượng của mình để tránh áp đến Tịch Mạt, hắn không đứng dậy nhưng cũng không tiến thêm bước nào. "Sao thân thể của em lại run đến vậy?" Hắn khẽ vuốt ve gò má Tịch Mạt, lau đi giọt lệ trên khoé mi của cô.
"Anh...anh Hạo Thần!" Tịch Mạt cẩn thận e dè nhìn Bùi Hạo Thần.
"Anh doạ đến em rồi phải không!?" Bùi Hạo Thần nhẹ nhàng xin lỗi, đưa tay vén đi những sợi tóc bên mặt cô. "Anh không cố ý đối với em như vậy!"Bùi Hạo Thần cố ý không tắt đèn bàn bên cạnh giường cũng bởi vì hiểu rõ thói quen sợ bóng tối của Tịch Mạt, không gian giữa hai người lúc này thật có chút mập mờ. "Tịch Mạt, đừng trách anh được không?"
Thân thể Tịch Mạt như dính chặt vào nệm có chút cứng ngắc. Bùi Hạo Thần ở khoảng cách gần như thế khiến cô cơ hồ có thể nghe được nhịp tim của hắn__"thịch thịch"__ kiên cố có lực, cô cảm giác được tiết tấu của nó có nhanh hơn một chút. Cả người của cô đột nhiên lại khẩn trương, nhìn thấy hắn không có ý tứ muốn đứng dậy, cô hiện tại lại càng không biết phải làm sao.
"Đừng dùng ánh mắt vô tội như vậy nhìn anh. Tịch Mạt, anh sẽ chịu không được!" Hắn đưa tay day nhẹ lên đôi môi cô. "Anh thật sự sợ sẽ không khống chế được mình!" Bùi Hạo Thần cảm thấy bản thân có chút thất bại, tại sao khi ở trước mặt người con gái này, hắn luôn lại mất khống chế. Chẳng qua chỉ là một cái hôn của Tịch Mạt cũng hoàn toàn làm cho hắn lạc mất phương hướng. Trừ có đêm đó tâm tình của hắn quá kích động, cũng bởi vì cảm giác Tịch Mạt mang đến quá tốt đẹp. Mặc dù ý nghĩ đó vào lúc này thật sự rất xấu xa nhưng cảm giác đó thật tuyệt vời khiến hắn không thể khống chế được mình mà điên cuồng tưởng niệm. Hắn đơn giản cảm thấy quan hệ giữa nam và nữ là do cả hai bên tình nguyện quấn lấy lẫn nhau, nhưng đối với Tịch Mạt thì hương vị tuyệt vời đến khó tả, giống như được nếm thử mật ngọt khiến hắn khẩn trương đến ngu ngốc, hưng phấn.
Bùi Hạo Thần trong đáy lòng giật mình một cái, hắn bị chính tư tưởng của mình hù doạ đến khẩn trương. Hắn thế nhưng bởi vì cùng cô gái này làm tình mà tư tưởng vấn đục đến mức bất bình thường như vậy.
Tịch Mạt bị Bùi Hạo Thần dùng tay che mắt cái gì cũng không thấy, chỉ nghe tiếng tim đập càng ngày càng gấp.
Bùi Hạo Thần ở trên nhìn xuống Tịch Mạt bởi vì khẩn trương mà thân thể kịch liệt phập phồng. Hắn từ từ cúi đầu kề sát lên môi cô như muốn nói cho Tịch Mạt hắn sẽ hôn cô, cảm giác được Tịch Mạt không có phản ứng gì quá lớn, hắn một lần nữa nhẹ nhàng thận trọng hôn lên môi cô.
"Ô..." Tịch Mạt muốn giãy dụa nhưng tay vừa mới nâng lên lại bị Bùi Hạo Thần bắt lại. Hai bên cũng không thô bạo giùng giằng nhưng Tịch Mạt lại không cách nào trách thoát được.
Từng chút từng chút liếm nhẹ lên đôi môi Tịch Mạt, hắn kiên nhẫn chờ đợi cô gái dưới thân hắn từ từ thích ứng. Bùi Hạo Thần một tay giữ lấy cổ tay Tịch Mạt, tay còn lại dần dần dao động, động tác của hắn cũng từ từ lớn mật hơn.
"Tịch Mạt đừng sợ, lần này anh sẽ rất dịu dàng!" Bùi Hạo Thần đảm bảo ngậm lấy vành tai cô, hàm răn khẽ cắn nhẹ một cái. Tay trượt xuống quần áo khẽ vuốt ve thân thể của thiếu nữ hương thơm mềm mại.
"Ưm..." Tịch Mạt cau mày, trong cơ thể nhất thời dâng lên cảm giác lạ lẫm đang lưu động.
Bùi Hạo Thần cảm giác Tịch Mạt có biến hoá, động tác tay của hắn càng bạo dạng, mút nhẹ trên chiếc cổ trắng nõn, hắn tham lam sờ soạn lên thân thể mềm mại bên dưới.
"Ô..." Tịch Mạt khổ sở cau mày. "Đừng...đừng như vậy!" Cô muốn cự tuyệt nhưng thanh âm lại mềm nhũn run rẫy. "Không cần!!"
Tịch Mạt đôi mắt phiếm lệ, đại não ong ong như bị hỏng, hình ảnh bị Bùi Hạo Thần cột lại rồi cường bạo không ngừng tái hiện.
"Tịch Mạt cho anh được không? Anh sẽ rất nhẹ nhàng, sẽ không làm bị thương em!" Bùi Hạo Thần bảo đảm có chút gấp rút, hắn nhẹ nhàng hôn lên cổ cô rồi lướt nhẹ đến xương quai xanh. Theo đến eo phẳng lì không chút mỡ thừa, hắn vừa mới chạm đến quần của Tịch Mạt đã nghe thấy tiếng khóc vang lên.
"Không cần!" Tịch Mạt kêu gào.
Tiếng khóc của Tịch Mạt đổi về lí trí của Bùi Hạo Thần. Hắn ngẩng đầu lên nhìn cô tràn ngập nước mắt, trong ngực hắn một bụng buồn bực, rõ ràng là cô cũng có phản ứng mà.
"Không muốn anh làm như vậy." Tịch Mạt nghẹn ngào, thân thể run đến lợi hại, trong đầu ẩn hiện hình bóng của người đàn ông mặt nạ bạc không ngừng cuồng tứ cười to.
"Anh Hạo Thần! Không muốn anh làm như vậy!"
Tịch Mạt thấp giọng mềm yếu cầu xin kéo lòng của Bùi Hạo Thần trở lại.
"Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần cau mày, cô ghét hắn đến như vậy sao?
"Tôi biết rất rõ không nên cự tuyệt anh!!" Tịch Mạt vội vàng giải thích: "...nhưng là cho tôi thêm thời gian có được hay không!?" Cô thương lượng. "Tôi...tôi..." Tịch Mạt cắn môi: "...tôi thật rất sợ..!" Cô khắc chế giọng nói nghẹn ngào.
Nghe Tịch Mạt giải thích, Bùi Hạo Thần trong nháy mắt tỉnh táo trở lại, hắn từ từ buông tay cô ra.
"Thật xin lỗi!" Bùi Hạo Thần nói lời xin lỗi. "Anh đã không suy nghĩ đến cảm nhận của em!" Đưa tay lau đi giọt nước mắt trên mặt cô. "Đừng khóc, anh sẽ không chạm đến em!" Hắn nhẹ giọng an ủi rồi cũng mau chóng đứng dậy. Tịch Mạt bên dưới nằm im nhìn từng hành động của hắn mà tim cô như bị hung hăng nhéo đến phát đau.
"Ngủ đi! Anh đảm bảo cái gì cũng không làm!" Hắn vừa nói vừa vươn tay ôm Tịch Mạt vào trong ngực để cho cô gối lên cánh tay của mình. "Để anh ôm em là tốt rồi! Đừng sợ, ngủ đi!" Thanh âm của hắn nhẹ nhàng như là an ủi một đứa trẻ vậy.
Tịch Mạt hít hít mũi, Bùi Hạo Thần đột nhiên lại dịu dàng như vậy, cô có cảm giác không thật, nó giống như một giấc mơ vậy. Nếu như là cảnh mộng thì tại sao nhiệt độ cơ thể của hắn lại chân thật như vậy. Nó khiến cô nhớ đến kỳ "đèn đỏ" đầu tiên, khi đó ba mẹ đều ở nước ngoài đã doạ cô sợ đến phát khóc. Lúc đó cũng chính là Bùi Hạo Thần ở bên an ủi mỗi tối, thời điểm cô sợ nhất cũng chính hắn cứ như vậy ôm cô ru hát cả đêm.
Bùi Hạo Thần trấn an vỗ vỗ sau lưng Tịch Mạt, hắn biết phản ứng khi nảy của cô cũng với sự tình của bốn năm trước là có liên quan. "Tịch Mạt, có thể quên thì liền quên đi! Chúng ta cùng nhau quên có được hay không?"
Tịch Mạt không lên tiếng cũng không động đậy, bây giờ đối với cô mà nói là khó giữ được bình tĩnh. 'Nếu như Bùi Hạo Thần đổi ý...?' Cô nhẹ run lên một cái.
"Không sao, ngủ đi!" Hắn vừa nói xong liền cất giọng hát bài hát nhẹ nhàng êm dịu khi xưa vẫn hát cho cô nghe.
Tịch Mạt nhẹ nhàng rụt lại thân thể, đây mới thật là mộng du, cẩn thận nắm lấy góc áo của Bùi Hạo Thần, Tịch Mạt an tĩnh nhắm mắt lại.
Bùi Hạo Thần cười thỏa mãn một cái cũng nhắm lại ánh mắt, tối nay quả là một giấc mộng đi, hắn thật thích cảm giác như thế nhưng ngay vào lúc không gian yên tĩnh thì....
"Ọc ọc..."
Bụng của Tịch Mạt kêu lên trong không gian tĩnh lặng cực kì đột ngột, cô mở mắt chớp chớp nhìn mà Bùi Hạo Thần cũng không chống đỡ nỗi, nhìn cô vùi mặt mình vào trong từ từ dựng người dậy, ' thật là mất mặt' đang suy nghĩ lại một tiếng "ọc ọc" nữa lại vang lên.
"Em đói bụng?" Hắn nhẹ nhàng nâng lên gương mặt của Tịch Mạt.
Tịch Mạt nhìn Bùi Hạo Thần, hắn là đang cười.
"Bữa tối ăn chưa no?"
Tịch Mạt vẫn như cũ không lên tiếng. "Bùi Hạo Thần, anh có phải hay không bị cái gì kích thích?" Dưới ánh đèn lờ mờ, Tịch Mạt ánh mắt của cực kỳ sáng giống như là một viên Dạ Minh Châu. không chịu nổi những hành động quá mức dịu dàng của hắn, cô thủy chung uông uông ánh mắt nhìn Bùi Hạo Thần vội vã đứng dậy
"Đi rửa mặt đi, anh cũng rất đói bụng." Hắn vừa nói xong liền xoay người ra ngoài. Nghe một tiếng đóng cửa, Tịch Mạt ngồi dậy báu mạnh lên tay mình.
"Au!!" Cô kêu lên vì đau và điều đó cũng là chứng thực đây không phải là cảnh mộng, nó làm cô cảm thấy khônh thể tưởng tượng được. 'Hắn lại muốn làm cái gì?'
Tịch Mạt đi vào phòng bếp, Bùi Hạo Thần lúc này đang kéo ống tay áo ở trong phòng bếp bận rộn, cô ngơ ngác dụi mắt.
"Lo lắng làm gì? Ngồi xuống đây chờ anh một lát!" Bùi Hạo Thần quay đầu lại nói một tiếng.
"Bùi Hạo Thần, anh có phải bị bệnh hay là tôi thần kinh không bình thường mà gây ảo giác?"
Động tác tay của hắn cứng lại một chút nhưng ngay sau đó lại cười nhẹ một cái.
"Vậy em cảm thấy khả năng năng nào lớn hơn?" Hắn vừa nói vừa bưng một niêu cháo nhỏ ra bàn. "Không kịp rồi, anh lấy cơm trong nồi nấu một ít cháo, dùng tạm đi!" Bùi Hạo Thần nói xong giống như làm ảo thuật bưng ra một đĩa với chút thức ăn còn có thuốc bắc khiến cô không tránh được một trận muốn nôn mữa.
"Tôi có thể ăn sao?"
"Em nói thử xem?" Bùi Hạo Thần hỏi một câu sau đó lại gặp một chút thức ăn bỏ vào chén Tịch Mạt.
Tịch Mạt ngăn chặn cảm giác ghê tởm sộc lên mũi cố gắng nuốt xuống ngụm cháo.
"Ăn nhiều một chút tốt cho máu, đối với em chỉ có lợi không hại."
"Bùi Hạo Thần."
"Anh rất bình thường!" Hắn ngẩng đầu. "Đương nhiên em cũng không có vấn đề gì." Hắn nói chuyện cứ như mọi chuyện là hiển nhiên tựa hồ không vì mình khác thường mà cảm thấy kì quái.
Tịch Mạt cơ hồ muốn bị sặc, nhìn đến khuỷ tay cùng đầu gối đã được bôi thuốc, cố cúi đầu cắn môi, trong lòng dâng lên một tràn đau xót.
"Sao lại không ăn, không thích à?" Bùi Hạo Thần hỏi.
Tịch Mạt lắc đầu. "Anh như vậy làm tôi rất bất an."
"Anh cũng vậy, cũng rất bất an." Bùi Hạo Thần nói ra ý nghĩ trong lòng mình, hắn không biết rốt cuộc muốn làm cái gì. Cả ngày cứ như vậy khác thường, hắn cũng cảm thấy mình điên rồi, thế nhưng vì một cô gái mà hạ mình xuống bếp.
Không khí vẫn giữa hai người có chút xấu hổ, chỉ có chiếc đũa đụng vào chén phát ra thanh âm thanh thúy, Tịch Mạt nắm chiếc đũa trong tay có chút phát run
"Em run cái gì?" Bùi Hạo Thần bất mãn. "Chúng ta là vợ chồng, chẳng lẽ muốn cả đời giống như kẻ thù sao?"
Không khí bởi vì những lời nói này của Bùi Hạo Thần mà trở nên lúng túng hơn cho nên đêm đó, hai người đều đưa lưng về phía nhau, rõ là "đồng sàn dị mộng" đêm lại không ngủ.
Danh sách chương