Nghe được thanh âm, Tịch Mạt cùng Trình Diệu Tình đồng thời cùng quay mặt lại. Trước mắt họ là người đàn ông cũng không quá xa lạ, hắn chính là người ở trong câu lạc bộ "đổi vợ" đã khi dễ Tịch Mạt, An thiếu gia An Hạo Luân.
"Thật là trùng hợp!" An Hạo Luân ở bên cạnh hai cô gái ngồi xuống. "Thế nào, tâm tình không tốt nên tới đây uống rượu giải sầu sao?" Hắn đang ở bên kia mở party. Lần trước bị làm mất hết mặt mũi, hắn vẫn luôn tìm kiếm cơ hội để trả đũa, không ngờ lầm mày lại may mắn như vậy cho hắn gặp được Tịch Mạt. Trình Diệu Tình không vui hừ một tiếng.
An Hạo Luân cười thầm. Tiêu Lăng Phong thì hắn không dám đụng nhưng những gì hắn chịu tất cả đều đỗ lên người phụ nữ của y vậy!
"An Hạo Luân." Diệu Tình chán ghét nhìn hắn nhíu mày. Đây là đại thiếu gia T thị nổi danh là đầu não của bọn ác thiếu trong thành phố, phía sau hắn cũng là một đám ' hồ bằng cẩu đảng'*. Cô vẫn không hiểu tại sao Bùi Hạo Thần cùng Tiêu Lăng Phong tự cho mình là thanh cao lại đi hội hợp với mấy loại đồ bỏ này như vậy?
"Không nghĩ tới Trình tiểu thư còn nhớ rõ tôi!" An Hạo Luân cười. "Gặp nhau chính duyên phận, chúng ta cùng uống với nhau, thế nào?"
"An thiếu gia, thật ngại quá, chúng tôi ra ngoài cũng đã lâu, cần phải về nhà." Diệu Tình vừa nói vừa kéo Tịch Mạt chuẩn bị rời đi nhưng lại bị An Hạo Luân ngăn trở lại.
"Tịch Mạt tiểu thư nhìn qua hình như tâm tình không tốt lắm, có muốn hay không để tôi an ủi?" Hắn vừa nói vưa đưa tay nâng lên cằm Tịch Mạt.
"Buông tay!" Tịch Mạt dùng sức đẩy cái tay không an phận của hắn ra, thật là oan gia ngỏ hẹp mà.
"Yo! Hay lắm a!" Một đám đằng sau khua môi múa mép: "Tiêu thiếu gia chính là vì cô gái này mà xung đột với hảo hữu chúng ta nha!" Cả bọn ác thiếu lời nói khinh bạc, nói một hồi lại cười ầm lên, tỏ ý muốn xem kịch hay.
"An thiếu gia, hiện tại mời anh tránh ra." Diệu Tình vẫn như cũ dịu dàng lễ độ. An Hạo Luân tuyệt đối là tên tiểu nhân hèn hạ, hắn sẽ không dễ dàng nhượng bộ lại hai cô gái càng sẽ không quan tâm phải dùng thủ đoạn gì, chỉ cần hắn nhìn trúng thì sẽ không tiết bất cứ cái gì để có thể đoạt về trong tay. Nhất là khi hắn nhìn Tịch Mạt, ánh mắt hèn hạ liền toả lên thèm muốn khiến Trình Diệu Tình tâm tình vô cùng bất an.
"Sao lại đi vội vã như vậy, lưu lại đây uống với tôi một ly. Chúng ta một nhóm đông người nhất định sẽ rất náo nhiệt."
"Haha." Xung quang một mảnh cười ầm lên.
"Lăng Phong một hồi nữa sẽ đến, các người cũng khá lâu không gặp nhau đi. Tôi trước đưa Tịch Mạt trở về, thân thể cô ấy có chút không thoải mái."
"Không thoải thoải mái sao a? Chúng tôi ở nơi này có bác sĩ." An Hạo Luân vừa nói xong, trong đám người đi ra một một người đàn ông ánh lên ánh mắt dịu dàng nhưng thực chất là giả tạo vô cùng, ẩn sâu trong mắt hắn tuyệt nhiên không có một chút ân cần chu đáo của một bác sĩ.
"Không chỉ thân thể không thoải mái mà trong trong lòng cũng không dễ chịu đi. Hay tốt nhất cầu xin tôi thoã mãn em thì tốt hơn."
"Chát!!" Đột nhiên nổ vang thanh âm thanh thuý kinh động đến mọi người.
Bọn họ kinh ngạc nhìn Tịch Mạt, mơ cũng sẽ không nghĩ đến cô thế nhưng dám động thủ đánh người.
"Cô dám đánh tôi." An Hạo Luân trợn mắt, từ nhỏ tới lớn hắn sống trong chiều chuộng su nịnh, chưa có một ai dám động mạnh đến hắn dù chỉ một cái chứ đừng nói tới đánh hắn. Vậy mà Tịch Mạt cô lại dám...
"Tôi đánh anh thì thế nào?" Tịch Mạt ngẩng đầu lên. "Tôi không lên tiếng liền đem tôi ra mà khi dễ. An Hạo Luân, ba anh không dạy cho anh biết đạo lý làm người sao?" Tịch Mạt giễu cợt.
"Lương Tịch Mạt, bổn thiếu gia để ý đến cô, cô tốt nhất nên cân nhắc ngoan ngoãn một chút nằm xuống mà phục vụ bổn thiếu gia cho cao hứng."
"Chát!!" Lại một thanh âm chói tai nữa vang lên, một bên mặt còn lại của An Hạo Luân một mảnh ửng đỏ in rõ năm dấu tay.
An Hạo Luân trong một phút ngắn ngủi bị một cô gái quăng liền hai cái tát, nhất thời cơn tức giận tăng vọt tới đỉnh đầu.
"Lương Tịch Mạt, cô có tin hay không tôi chính là thật sẽ làm gì cô? Bùi Hạo Thần cũng sẽ chẳng mảy may quan tâm đâu, cô còn không chịu ngoan ngoãn giao thân cho tôi." Hắn hoàn toàn lộ ra bản chất ác thiếu của mình.
Tịch Mạt thần sắc cứng đờ, Bùi Hạo Thần quả thật sẽ không để ý, trước kia hắn cũng đã từng bỏ mặc cô đưa cho An Hạo Luân.
"Cho nên cô hãy suy nghĩ một chút lưu lại đây cùng tôi, nếu không muốn tôi phải dùng một chút vũ lực."
"An Hạo Luân, lời nói như vậy anh cũng có thể nói ra, thật là không biết xấu hổ." Tịch Mạt giễu cợt. "Anh cảm thấy rất vinh quang sau khi khi dễ được hai cô gái trói gà không chặt như chúng tôi hay sao? Không cảm thấy mìng rất đáng xấu hổ à?"
"Đáng xấu hổ?" An Hạo Luân cười khảy. "Tôi ở đây khi dễ hai cô gái? Rõ là em rất muốn tôi khi dễ đi." Hắn cười khinh nâng cằm Tịch Mạt lên, lướt mắt khắp nơi trên thân thể cô. "Quả là không tồi!"
"Haha." Tiếng cười vang lên làm chói tai Tịch Mạt, cô cảm thấy đau nhói vội kéo tay Diệu Tình lui về phía sau. Cô cảm thấy hối hận vì đã đến nơi này càng không nên gọi Diệu Tình đến làm liên luỵ đến cô ấy.
"An thiếu gia, anh phải biết Tịch Mạt là vợ của Hạo Thần, Lương gia cùng Tiêu gia cũng coi như có giao tình. Lần trước Lăng Phong giúp Tịch Mạt anh cũng đã nhìn thấy, cho nên anh ấy cũng sẽ quả quyết không đối với chuyện của Tịch Mạt mà ngồi yên một chỗ. Kể như anh nói, gặp nhau chính là cái duyên, vậy hôm nay phí tổn của mọi người bao nhiêu tôi sẽ trả hết." Diệu Tình tỉnh táo tiếp lời. "Tịch Mạt quả thật có chút không thoải mái, chúng tôi cần phải về rồi."
"Ya! Thật là lớn mật!" An Hạo Luân cười. "Trình tiểu thư, chúng tôi ra ngoài lăn lộn đã lâu, cô cảm thấy tôi sẽ để ý những cái này sao? Hắn cười lớn. "Mấy anh hôm nay ra ngoài không mang theo bạn gái nên muốn các cô ở lại uống vài ly mà thôi, không lẽ cũng khó khắn đến vậy sao?"
Diệu Tình cau này, lần này thật khó thoát rồi.
"Dù sao cô cũng chỉ là tình nhân của Tiêu Lăng Phong mà thôi, bồi chúng tôi uống rượu có gì là không được?"
"Anh cũng xứng!" Tịch Mạt mắng lớn.
"Cô ta không xứng nhưng em xứng!" An Hạo Luân đùa giỡn. "Nên ngoan ngoãn ngồi xuống, nếu tôi tâm tình tốt bảo đảm không đụng đến em, nhất định phải hảo phục vụ tôi, hừ!" Hắn cười lạnh, nhìn qua Trình Diệu Tình rồi xem một chút ánh mắt bốc dục quang của các bạn hữu hắn. "Em nên biết chúng tôi không phải là người tốt cũng không hiểu cái gì là nhân nghĩa..." tới ngay trọng điểm hắn liền dừng lại.
Tịch Mạt quay sang nhìn Diệu Tình một chút, lần trước Tiêu Lăng Phong làm cho hắn mất mặt trước mọi người, rõ ràng hiện tại muốn trả thù, cho nên bất kể họ có nói như thế nào bọn chúng cũng sẽ không dừng tay.
"Anh để Diệu Tình đi đi, tôi sẽ ở lại." Tịch Mạt ngẩng đầu.
"Tịch Mạt, cậu nói nhăng nói cụi gì vậy?" Diệu Tình tức giận lên tiếng.
An Hạo Luân nhíu mày. "Sảng khoái như vậy a!" Hắn cười. "Tại sao lại muốn Trình tiểu thư rời đi, nhiều người mới náo nhiệt chứ!"
"An Hạo Luân, nếu hôm nay anh dám táy máy tay chân, hoặc là anh giết chết tôi, bằng không tôi tuyệt đối sẽ làm anh phải hối hận!" Tịch Mạt lời nói cực kỳ tự tin, là một cô gái xinh đẹp vào giờ phút này Tịch Mạt càng thêm động lòng người.
Luôn luôn cho mình là đúng, An Hạo Luân bị người ta khiêu chiến, lòng tự ái của hắn tăng cao thế nào mà có thể buông tay. Huống chi hắn không tin Tịch Mạt có đủ năng lực khiến hắn phải hối hận. Bùi Hạo Thần cũng chưa từng nói hắn có thể hay không ra tay giúp đỡ nhưng hắn mang theo Tịch Mạt đến câu lạc bộ "đổi vợ" cũng đủ để hiểu hết thảy rồi.
"Để cô ấy đi tôi đây mới hối hận, tôi còn chưa ngu như vậy để cô ta đi mật báo."
"An Hạo Luân, nếu đủ thông minh anh cũng phải thấy ở câu lạc bộ "đổi vợ", Tiêu Lăng Phong cùng Bùi Hạo Thần chia ra mang tôi và Diệu Tình đi, bất quá là lẫn nhau cùng giải vay. Hắn có yêu tôi hay không chắc hẳn ai cũng biết rõ. Tôi cùng hắn đã có bốn năm chung sống, dối trá cùng lừa gạt, hắn tuyệt sẽ không nhớ đến tình cũ như tôi. Riêng về Tiêu Lăng Phong cũng không nói hắn có yêu Diệu Tình hay không nhưng lấy tính cách của hắn mà nói, tuyệt sẽ không cho phép người khác động vào người của hắn." Tịch Mạt cường điệu suy xét tính cách của Bùi Hạo Thần cùng Tiêu Lăng Phong. "Không cần biết hậu quả của việc ngày hôm nay ra sao. Chỉ cần anh cho Diệu Tình rời đi thì tất cả coi như anh chưa từng nói và cũng chưa từng làm!"
"Lương Tịch Mạt, tôi đối với em càng ngày có hứng thú!" Hắn ôm lấy bả vai Tịch Mạt, mặc dù rất chán ghét nhưng cô cũng không có giãy giụa. "Làm sao bây giờ, con người của tôi chính là rất thích khiêu chiến, tôi ngược lại muốn nhìn xem Tiêu Lăng Phong có thể làm gì tôi. Hắn lần trước làm tôi mất thể diện trước mặt bạn bè, coi như hắn không tìm tôi thì tôi cũng sẽ tìm đến hắn. Hai người hôm nay dã dâng đến cửa, tôi cảm thấy đây chính là Thượng Đế đã tạo cơ hội cho tôi!" Khoé miệng của hắn nâng lên một tia tà mị.
"An Hạo Luân, anh buông Tịch Mạt ra!" Diệu Tình lo lắng tiến lên lại bị những người xung quanh gắt gao níu trở lại.
"Sau khi từ biệt tự khắc tôi sẽ buông. Bây giờ thì ngồi xuống chúng ta hàn huyên một chút!"
"Các người tránh ra!" Diệu Tình hô to. "An Hạo Luân, buông Tịch Mạt ra."
"Tôi buông cô ấy ra vậy cô theo tôi?" Hắn cười. "Xin lỗi, tôi đối với cô không có hứng thú." Lời nói của hắn tỏ thái độ ác liệt, Tịch Mạt tức giận dùng sức đẩy tay hắn ra. Cánh tay giơ lên hướng mặt hắn muốn đánh xuống nhưng lần này lại bị An Hạo Luân nhanh chóng bắt được. "Tôi có thể dễ dàng tha thứ cho em việc động thủ với tôi lần thứ nhất, lần thứ hai nhưng tuyệt nhiên sẽ không có lần thứ ba!" Hắn vừa nói vừa đẩy mạnh cô ra làm Tịch Mạt không giữ được thăng bằng ngã khuỵ trên đất, cái trán đụng vào cạnh ghế.
"Tịch Mạt, cậu làm sao vậy?" Diệu Tình bị doạ sợ hô to.
Tịch Mạt quật cường đứng lên.
"Anh nói điều kiện đi, muốn thế nào anh mới bằng lòng cho Diệu Tình rời đi." Thái độ của Tịch Mạt bình tĩnh ngược lại làm cho các thiếu gia đứng gần đó cũng phải giật mình. Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, bọn họ tuyệt đối sẽ không tin một cô gái chỉ mới 21 tuổi sẽ có thể lạnh lùng như vậy sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
"Tôi muốn em!" An Hạo Luân cười ác liệt.
"Tôi chỉ sợ anh muốn không nổi." Tịch Mạt kiêu ngạo ngẩng đầu lên giống như nữ hoàng, một loại khí thế làm cho người ta khiếp sợ. (Dù ko muốn thừa nhận nhưng Au cũng phải nói 'vk BHT có khác'😝) 1
"Trên cái thế giới này không có cái gì An Hạo Luân này muốn mà muốn không nổi cả." Hắn khơi lên cằm cô, nhiều năm như vậy hắn chưa từng gặp qua một cô gái nào giống với Tịch Mạt, một cô gái cực kì thú vị. Vất vả lắm mới gặp, hắn làm sao có thể buông tha cho được.
"Nếu là dùng mạng của anh để đổi?" Tịch Mạt vừa nói vừa đưa tay vớ lấy bình rượu dùng sức đập mạnh lên bàn một cái, những mãnh vụn vỡ tan vương vãi khắp nơi. Tịch Mạt cầm cổ bình còn trên tay nhắm ngay cổ An Hạo Luân mà tiến tới. "Hoặc là thả Diệu Tình đi tôi sẽ ở lại hoặc giết chết tôi và anh sẽ chôn cùng."
"Nếu tôi nói không thả cô ta và tôi cũng không cần chết?" An Hạo Luân vừa nói vừa nắm lấy cổ tay Tịch Mạt bóp Mạnh một cái.
"Cạch!" Cổ bình trong tay Tịch Mạy rơi trên mặt đất, hắn thuận thế đem cô ôm vào trong ngực.
"Tôi ghét nhất người khác uy hiếp tôi." An Hạo Luân cắn răng, hơi thở lạnh như băng phả ở trên mặt Tịch Mạt. "Tôi hôm nay sẽ cho em biết hậu quả của việc khiêu chiến với tôi sẽ phải trả cái giá thật lớn." Hắn vừa nói vừa đem Tịch Mạt đẩy ngã lên ghế salon.
"Các người là đang khi dễ vợ của tôi sao?" Bùi Hạo Thần thanh âm vang lên, sau đó tự nhiên tiến lại gần.
"Bùi Hạo Thần, anh nhanh lên một chút tới cứu Tịch Mạt!" Nhìn thấy hắn Trình Diệu Tình liền kinh hô kêu cứu.
"An thiếu gia, các người một đám đàn ông đi khi dễ hai cô gái, nếu chuyện này truyền ra ngoài ắc hẳn sẽ không dễ nghe đi." Bùi Hạo Thần trên mặt không có tức giận nhưng cũng chính vì vậy mà làm cho người ta đoán không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
"Hạo Thần!" An Hạo Luân ưu nhã xoay người. "Là hiểu lầm, tôi chỉ là cùng Tịch Mạt vô tình gặp nhau nên tuỳ tiện nói chuyện phiếm vài câu thôi." Hắn mập mờ nói.
*Hồ bằng cẩu đảng: đám bạn bè không tốt (bè nhiều hơn bạn)
"Thật là trùng hợp!" An Hạo Luân ở bên cạnh hai cô gái ngồi xuống. "Thế nào, tâm tình không tốt nên tới đây uống rượu giải sầu sao?" Hắn đang ở bên kia mở party. Lần trước bị làm mất hết mặt mũi, hắn vẫn luôn tìm kiếm cơ hội để trả đũa, không ngờ lầm mày lại may mắn như vậy cho hắn gặp được Tịch Mạt. Trình Diệu Tình không vui hừ một tiếng.
An Hạo Luân cười thầm. Tiêu Lăng Phong thì hắn không dám đụng nhưng những gì hắn chịu tất cả đều đỗ lên người phụ nữ của y vậy!
"An Hạo Luân." Diệu Tình chán ghét nhìn hắn nhíu mày. Đây là đại thiếu gia T thị nổi danh là đầu não của bọn ác thiếu trong thành phố, phía sau hắn cũng là một đám ' hồ bằng cẩu đảng'*. Cô vẫn không hiểu tại sao Bùi Hạo Thần cùng Tiêu Lăng Phong tự cho mình là thanh cao lại đi hội hợp với mấy loại đồ bỏ này như vậy?
"Không nghĩ tới Trình tiểu thư còn nhớ rõ tôi!" An Hạo Luân cười. "Gặp nhau chính duyên phận, chúng ta cùng uống với nhau, thế nào?"
"An thiếu gia, thật ngại quá, chúng tôi ra ngoài cũng đã lâu, cần phải về nhà." Diệu Tình vừa nói vừa kéo Tịch Mạt chuẩn bị rời đi nhưng lại bị An Hạo Luân ngăn trở lại.
"Tịch Mạt tiểu thư nhìn qua hình như tâm tình không tốt lắm, có muốn hay không để tôi an ủi?" Hắn vừa nói vưa đưa tay nâng lên cằm Tịch Mạt.
"Buông tay!" Tịch Mạt dùng sức đẩy cái tay không an phận của hắn ra, thật là oan gia ngỏ hẹp mà.
"Yo! Hay lắm a!" Một đám đằng sau khua môi múa mép: "Tiêu thiếu gia chính là vì cô gái này mà xung đột với hảo hữu chúng ta nha!" Cả bọn ác thiếu lời nói khinh bạc, nói một hồi lại cười ầm lên, tỏ ý muốn xem kịch hay.
"An thiếu gia, hiện tại mời anh tránh ra." Diệu Tình vẫn như cũ dịu dàng lễ độ. An Hạo Luân tuyệt đối là tên tiểu nhân hèn hạ, hắn sẽ không dễ dàng nhượng bộ lại hai cô gái càng sẽ không quan tâm phải dùng thủ đoạn gì, chỉ cần hắn nhìn trúng thì sẽ không tiết bất cứ cái gì để có thể đoạt về trong tay. Nhất là khi hắn nhìn Tịch Mạt, ánh mắt hèn hạ liền toả lên thèm muốn khiến Trình Diệu Tình tâm tình vô cùng bất an.
"Sao lại đi vội vã như vậy, lưu lại đây uống với tôi một ly. Chúng ta một nhóm đông người nhất định sẽ rất náo nhiệt."
"Haha." Xung quang một mảnh cười ầm lên.
"Lăng Phong một hồi nữa sẽ đến, các người cũng khá lâu không gặp nhau đi. Tôi trước đưa Tịch Mạt trở về, thân thể cô ấy có chút không thoải mái."
"Không thoải thoải mái sao a? Chúng tôi ở nơi này có bác sĩ." An Hạo Luân vừa nói xong, trong đám người đi ra một một người đàn ông ánh lên ánh mắt dịu dàng nhưng thực chất là giả tạo vô cùng, ẩn sâu trong mắt hắn tuyệt nhiên không có một chút ân cần chu đáo của một bác sĩ.
"Không chỉ thân thể không thoải mái mà trong trong lòng cũng không dễ chịu đi. Hay tốt nhất cầu xin tôi thoã mãn em thì tốt hơn."
"Chát!!" Đột nhiên nổ vang thanh âm thanh thuý kinh động đến mọi người.
Bọn họ kinh ngạc nhìn Tịch Mạt, mơ cũng sẽ không nghĩ đến cô thế nhưng dám động thủ đánh người.
"Cô dám đánh tôi." An Hạo Luân trợn mắt, từ nhỏ tới lớn hắn sống trong chiều chuộng su nịnh, chưa có một ai dám động mạnh đến hắn dù chỉ một cái chứ đừng nói tới đánh hắn. Vậy mà Tịch Mạt cô lại dám...
"Tôi đánh anh thì thế nào?" Tịch Mạt ngẩng đầu lên. "Tôi không lên tiếng liền đem tôi ra mà khi dễ. An Hạo Luân, ba anh không dạy cho anh biết đạo lý làm người sao?" Tịch Mạt giễu cợt.
"Lương Tịch Mạt, bổn thiếu gia để ý đến cô, cô tốt nhất nên cân nhắc ngoan ngoãn một chút nằm xuống mà phục vụ bổn thiếu gia cho cao hứng."
"Chát!!" Lại một thanh âm chói tai nữa vang lên, một bên mặt còn lại của An Hạo Luân một mảnh ửng đỏ in rõ năm dấu tay.
An Hạo Luân trong một phút ngắn ngủi bị một cô gái quăng liền hai cái tát, nhất thời cơn tức giận tăng vọt tới đỉnh đầu.
"Lương Tịch Mạt, cô có tin hay không tôi chính là thật sẽ làm gì cô? Bùi Hạo Thần cũng sẽ chẳng mảy may quan tâm đâu, cô còn không chịu ngoan ngoãn giao thân cho tôi." Hắn hoàn toàn lộ ra bản chất ác thiếu của mình.
Tịch Mạt thần sắc cứng đờ, Bùi Hạo Thần quả thật sẽ không để ý, trước kia hắn cũng đã từng bỏ mặc cô đưa cho An Hạo Luân.
"Cho nên cô hãy suy nghĩ một chút lưu lại đây cùng tôi, nếu không muốn tôi phải dùng một chút vũ lực."
"An Hạo Luân, lời nói như vậy anh cũng có thể nói ra, thật là không biết xấu hổ." Tịch Mạt giễu cợt. "Anh cảm thấy rất vinh quang sau khi khi dễ được hai cô gái trói gà không chặt như chúng tôi hay sao? Không cảm thấy mìng rất đáng xấu hổ à?"
"Đáng xấu hổ?" An Hạo Luân cười khảy. "Tôi ở đây khi dễ hai cô gái? Rõ là em rất muốn tôi khi dễ đi." Hắn cười khinh nâng cằm Tịch Mạt lên, lướt mắt khắp nơi trên thân thể cô. "Quả là không tồi!"
"Haha." Tiếng cười vang lên làm chói tai Tịch Mạt, cô cảm thấy đau nhói vội kéo tay Diệu Tình lui về phía sau. Cô cảm thấy hối hận vì đã đến nơi này càng không nên gọi Diệu Tình đến làm liên luỵ đến cô ấy.
"An thiếu gia, anh phải biết Tịch Mạt là vợ của Hạo Thần, Lương gia cùng Tiêu gia cũng coi như có giao tình. Lần trước Lăng Phong giúp Tịch Mạt anh cũng đã nhìn thấy, cho nên anh ấy cũng sẽ quả quyết không đối với chuyện của Tịch Mạt mà ngồi yên một chỗ. Kể như anh nói, gặp nhau chính là cái duyên, vậy hôm nay phí tổn của mọi người bao nhiêu tôi sẽ trả hết." Diệu Tình tỉnh táo tiếp lời. "Tịch Mạt quả thật có chút không thoải mái, chúng tôi cần phải về rồi."
"Ya! Thật là lớn mật!" An Hạo Luân cười. "Trình tiểu thư, chúng tôi ra ngoài lăn lộn đã lâu, cô cảm thấy tôi sẽ để ý những cái này sao? Hắn cười lớn. "Mấy anh hôm nay ra ngoài không mang theo bạn gái nên muốn các cô ở lại uống vài ly mà thôi, không lẽ cũng khó khắn đến vậy sao?"
Diệu Tình cau này, lần này thật khó thoát rồi.
"Dù sao cô cũng chỉ là tình nhân của Tiêu Lăng Phong mà thôi, bồi chúng tôi uống rượu có gì là không được?"
"Anh cũng xứng!" Tịch Mạt mắng lớn.
"Cô ta không xứng nhưng em xứng!" An Hạo Luân đùa giỡn. "Nên ngoan ngoãn ngồi xuống, nếu tôi tâm tình tốt bảo đảm không đụng đến em, nhất định phải hảo phục vụ tôi, hừ!" Hắn cười lạnh, nhìn qua Trình Diệu Tình rồi xem một chút ánh mắt bốc dục quang của các bạn hữu hắn. "Em nên biết chúng tôi không phải là người tốt cũng không hiểu cái gì là nhân nghĩa..." tới ngay trọng điểm hắn liền dừng lại.
Tịch Mạt quay sang nhìn Diệu Tình một chút, lần trước Tiêu Lăng Phong làm cho hắn mất mặt trước mọi người, rõ ràng hiện tại muốn trả thù, cho nên bất kể họ có nói như thế nào bọn chúng cũng sẽ không dừng tay.
"Anh để Diệu Tình đi đi, tôi sẽ ở lại." Tịch Mạt ngẩng đầu.
"Tịch Mạt, cậu nói nhăng nói cụi gì vậy?" Diệu Tình tức giận lên tiếng.
An Hạo Luân nhíu mày. "Sảng khoái như vậy a!" Hắn cười. "Tại sao lại muốn Trình tiểu thư rời đi, nhiều người mới náo nhiệt chứ!"
"An Hạo Luân, nếu hôm nay anh dám táy máy tay chân, hoặc là anh giết chết tôi, bằng không tôi tuyệt đối sẽ làm anh phải hối hận!" Tịch Mạt lời nói cực kỳ tự tin, là một cô gái xinh đẹp vào giờ phút này Tịch Mạt càng thêm động lòng người.
Luôn luôn cho mình là đúng, An Hạo Luân bị người ta khiêu chiến, lòng tự ái của hắn tăng cao thế nào mà có thể buông tay. Huống chi hắn không tin Tịch Mạt có đủ năng lực khiến hắn phải hối hận. Bùi Hạo Thần cũng chưa từng nói hắn có thể hay không ra tay giúp đỡ nhưng hắn mang theo Tịch Mạt đến câu lạc bộ "đổi vợ" cũng đủ để hiểu hết thảy rồi.
"Để cô ấy đi tôi đây mới hối hận, tôi còn chưa ngu như vậy để cô ta đi mật báo."
"An Hạo Luân, nếu đủ thông minh anh cũng phải thấy ở câu lạc bộ "đổi vợ", Tiêu Lăng Phong cùng Bùi Hạo Thần chia ra mang tôi và Diệu Tình đi, bất quá là lẫn nhau cùng giải vay. Hắn có yêu tôi hay không chắc hẳn ai cũng biết rõ. Tôi cùng hắn đã có bốn năm chung sống, dối trá cùng lừa gạt, hắn tuyệt sẽ không nhớ đến tình cũ như tôi. Riêng về Tiêu Lăng Phong cũng không nói hắn có yêu Diệu Tình hay không nhưng lấy tính cách của hắn mà nói, tuyệt sẽ không cho phép người khác động vào người của hắn." Tịch Mạt cường điệu suy xét tính cách của Bùi Hạo Thần cùng Tiêu Lăng Phong. "Không cần biết hậu quả của việc ngày hôm nay ra sao. Chỉ cần anh cho Diệu Tình rời đi thì tất cả coi như anh chưa từng nói và cũng chưa từng làm!"
"Lương Tịch Mạt, tôi đối với em càng ngày có hứng thú!" Hắn ôm lấy bả vai Tịch Mạt, mặc dù rất chán ghét nhưng cô cũng không có giãy giụa. "Làm sao bây giờ, con người của tôi chính là rất thích khiêu chiến, tôi ngược lại muốn nhìn xem Tiêu Lăng Phong có thể làm gì tôi. Hắn lần trước làm tôi mất thể diện trước mặt bạn bè, coi như hắn không tìm tôi thì tôi cũng sẽ tìm đến hắn. Hai người hôm nay dã dâng đến cửa, tôi cảm thấy đây chính là Thượng Đế đã tạo cơ hội cho tôi!" Khoé miệng của hắn nâng lên một tia tà mị.
"An Hạo Luân, anh buông Tịch Mạt ra!" Diệu Tình lo lắng tiến lên lại bị những người xung quanh gắt gao níu trở lại.
"Sau khi từ biệt tự khắc tôi sẽ buông. Bây giờ thì ngồi xuống chúng ta hàn huyên một chút!"
"Các người tránh ra!" Diệu Tình hô to. "An Hạo Luân, buông Tịch Mạt ra."
"Tôi buông cô ấy ra vậy cô theo tôi?" Hắn cười. "Xin lỗi, tôi đối với cô không có hứng thú." Lời nói của hắn tỏ thái độ ác liệt, Tịch Mạt tức giận dùng sức đẩy tay hắn ra. Cánh tay giơ lên hướng mặt hắn muốn đánh xuống nhưng lần này lại bị An Hạo Luân nhanh chóng bắt được. "Tôi có thể dễ dàng tha thứ cho em việc động thủ với tôi lần thứ nhất, lần thứ hai nhưng tuyệt nhiên sẽ không có lần thứ ba!" Hắn vừa nói vừa đẩy mạnh cô ra làm Tịch Mạt không giữ được thăng bằng ngã khuỵ trên đất, cái trán đụng vào cạnh ghế.
"Tịch Mạt, cậu làm sao vậy?" Diệu Tình bị doạ sợ hô to.
Tịch Mạt quật cường đứng lên.
"Anh nói điều kiện đi, muốn thế nào anh mới bằng lòng cho Diệu Tình rời đi." Thái độ của Tịch Mạt bình tĩnh ngược lại làm cho các thiếu gia đứng gần đó cũng phải giật mình. Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, bọn họ tuyệt đối sẽ không tin một cô gái chỉ mới 21 tuổi sẽ có thể lạnh lùng như vậy sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
"Tôi muốn em!" An Hạo Luân cười ác liệt.
"Tôi chỉ sợ anh muốn không nổi." Tịch Mạt kiêu ngạo ngẩng đầu lên giống như nữ hoàng, một loại khí thế làm cho người ta khiếp sợ. (Dù ko muốn thừa nhận nhưng Au cũng phải nói 'vk BHT có khác'😝) 1
"Trên cái thế giới này không có cái gì An Hạo Luân này muốn mà muốn không nổi cả." Hắn khơi lên cằm cô, nhiều năm như vậy hắn chưa từng gặp qua một cô gái nào giống với Tịch Mạt, một cô gái cực kì thú vị. Vất vả lắm mới gặp, hắn làm sao có thể buông tha cho được.
"Nếu là dùng mạng của anh để đổi?" Tịch Mạt vừa nói vừa đưa tay vớ lấy bình rượu dùng sức đập mạnh lên bàn một cái, những mãnh vụn vỡ tan vương vãi khắp nơi. Tịch Mạt cầm cổ bình còn trên tay nhắm ngay cổ An Hạo Luân mà tiến tới. "Hoặc là thả Diệu Tình đi tôi sẽ ở lại hoặc giết chết tôi và anh sẽ chôn cùng."
"Nếu tôi nói không thả cô ta và tôi cũng không cần chết?" An Hạo Luân vừa nói vừa nắm lấy cổ tay Tịch Mạt bóp Mạnh một cái.
"Cạch!" Cổ bình trong tay Tịch Mạy rơi trên mặt đất, hắn thuận thế đem cô ôm vào trong ngực.
"Tôi ghét nhất người khác uy hiếp tôi." An Hạo Luân cắn răng, hơi thở lạnh như băng phả ở trên mặt Tịch Mạt. "Tôi hôm nay sẽ cho em biết hậu quả của việc khiêu chiến với tôi sẽ phải trả cái giá thật lớn." Hắn vừa nói vừa đem Tịch Mạt đẩy ngã lên ghế salon.
"Các người là đang khi dễ vợ của tôi sao?" Bùi Hạo Thần thanh âm vang lên, sau đó tự nhiên tiến lại gần.
"Bùi Hạo Thần, anh nhanh lên một chút tới cứu Tịch Mạt!" Nhìn thấy hắn Trình Diệu Tình liền kinh hô kêu cứu.
"An thiếu gia, các người một đám đàn ông đi khi dễ hai cô gái, nếu chuyện này truyền ra ngoài ắc hẳn sẽ không dễ nghe đi." Bùi Hạo Thần trên mặt không có tức giận nhưng cũng chính vì vậy mà làm cho người ta đoán không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
"Hạo Thần!" An Hạo Luân ưu nhã xoay người. "Là hiểu lầm, tôi chỉ là cùng Tịch Mạt vô tình gặp nhau nên tuỳ tiện nói chuyện phiếm vài câu thôi." Hắn mập mờ nói.
*Hồ bằng cẩu đảng: đám bạn bè không tốt (bè nhiều hơn bạn)
Danh sách chương