Bùi Hạo Thần đôi tay đút trong túi quần, hắn đến gần nhìn thấy rõ vết thương trên trán Tịch Mạt, hắn nguy hiểm híp mắt lại.
"Nhất kiến như cố*!" (Mới gặp mà như bạn bè lâu năm)
"Vậy sao?" Hắn cười, xoay người nhìn đến mấy người đàn ông đang cố trụ Trình Diệu Tình.
"Tôi là đùa giỡn mà thôi!" Cả bọn phụ hoạ theo. "Chúng tôi cùng Diệu Tình tiểu thư là có quen biết!"
"Là như vậy a!" Bùi Hạo Thần cười cười. "Xem ra tôi đã hiểu lầm. Tịch Mạt, còn không qua đây chúng ta cùng về!" Hắn lạnh lùng nhìn đến hai mắt sưng đỏ của Tịch Mạt. Cái này chính là tội không chịu an phận, một cô gái lại dám đến những nơi thế này chắc chắn sẽ thu hút cái bọn "phá gia chi tử" đến quấy rối.
"Hôm nào chúng tôi muốn mời Hạo Thần dùng cơm. Tất cả sẽ do An thiếu gia an bài!" An Hạo Luân cũng thức thời nhìn thấy hảo hữu đối với Bùi Hạo Thần không dám động hắn cũng liền an phận lùi bước không dám cương với Bùi Hạo Thần. Mười mấy tuổi đã lăn lộn trong giới thương trường, nói tới thực lực của Bùi Hạo Thần thật không thể khinh thường huống chi bên cạnh hắn còn có hai hảo hữu là Tiêu Lăng Phong và Phương Uyển Kiệt.
"Nhất định rồi." Bùi Hạo Thần gật đầu, sau đó kéo Tịch Mạt. "Trình tiểu thư có thể đi cùng tôi không?" Hắn dường như là hỏi thăm nhưng trong giọng nói chính xác là bày tỏ ý muốn đem cô ấy cùng theo.
"Dĩ nhiên!" An Hạo Luân cười. "Diệu Tình vốn cũng đã nói là muốn về mà!" Hắn nắm thật chặt quả đấm, trong mắt loé lên hận ý, nỗi nhục ngày hôm nay hắn nhất định ghi tạc trong lòng.
Đi ra khỏi quán bar, Tịch Mạt mới dám thở mạnh một cái, khi nảy cô thật sự rất sợ sẽ xảy ra chuyện.
"Vô dụng." Diệu Tình chán ghét nói thầm.
"Cô nói cái gì?" Bùi Hạo Thần cau mày.
"Tôi nói anh vô dụng." Diệu Tình không sợ chết nói tới. "Bùi Hạo Thần, anh có phải đàn ông không vậy? Vợ của anh bị người ta khi dễ vậy mà một câu anh cũng không dám nói." Diệu Tình hung hăng mắng chửi.
"Trình tiểu thư, tôi với Tịch Mạt thế nào cũng là chuyện riêng của chúng tôi, nếu cô cảm thấy mất thể diện khinh thường tôi giúp cô như vậy, cô đại khái có thể trở lại trong đó." Lời nói của hắn vô tình nhưng trong lòng lại cực độ không thoải mái. Hắn đương nhiên không muốn chịu đựng nhưng đơn giản chỉ vì hai cô gái mà động thủ thì hắn quả thật không rảnh.
"Anh..." Diệu Tình nổi đoá
Bùi Hạo Thần nhìn chằm Tịch Mạt rồi lại lướt một chút đến cửa quán bar, trong mắt xẹt qua nồng đậm hung hãn. 'An Hạo Luân, người của tao mà mày cũng dám động vào, tao xem mày sớm đã chán sống rồi!' Hắn nguy hiểm híp mắt, bàn tay theo thói quen để đến trước bụng ngay chỗ khuy áo khoác.
Nếu để ý một chút sẽ biết được hành động này của Bùi Hạo Thần chính là sắp có án mạng xảy ra, cực kì nguy hiểm.
"Đi thôi, còn muốn chờ bọn chúng ra đổi cô trở vào sao?" Bùi Hạo Thần nhìn Tịch Mạt, ngữ khí châm chọc hướng tới cô.
"Bùi Hạo Thần, anh khốn kiếp!" Diệu Tình hất tay muốn đánh Bùi Hạo Thần một cái tát. Tịch Mạt bị đám bạn khốn kiếp của hắn ức hiếp còn không nói giúp, cô ấy tinh thần bây giờ còn chưa ổn định hắn còn không liêm sĩ tiếp tục lên tiếng giễu cợt.
"Trình Diệu Tình." Bùi Hạo Thần bắt lấy tay cô. "Tôi dễ dàng bỏ qua cho cô bởi vì cô là người của Tiêu Lăng Phong. Hiện tại cô vì Tịch Mạt mà gây chuyện nên tôi sẽ không so đo với cô nhưng nếu còn dám khiêu khích tôi, cô đoán xem nếu tôi nói với Tiêu Lăng Phong cô ở sau lưng hắn làm loạn như vậy sẽ như thế nào?"
"Anh..." Diệu Tình nổi đoá.
"Muốn tôi tiễn cô một đoạn sao?" Hắn hỏi.
"Không cần!" Diệu Tình chán ghét trợn mắt nhìn Bùi Hạo Thần một cái. "Tịch Mạt, sau này phải kiểm chế tính tình của mình có biết không?" Diệu Tình thấp giọng nhắc nhở. Cô quả thật ra ngoài đã quá lâu, nếu Tiêu Lăng Phong mà biết hắn nhất định sẽ nổi giận. "Nhớ gọi điện thoại cho mình!" Diệu Tình vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ vội vã gọi một chiếc taxi nhanh nhóng rời khỏi. 7
Nhìn Diệu Tình rời đi Tịch Mạt cũng thở dài một hơi. ' Diệu Diệu, thật xin lỗi đã liên luỵ đến cậu!'
Ngồi ở trong xe, Tịch Mạt không có lên tiếng, mặc dù không biểu hiện gì nhưng thật ra cô vẫn còn đang rất sợ. Cô ngược lại không sợ chết nhưng Diệu Tình thì phải làm sao bây giờ!?
Tốc độ xe chạy rất nhanh, Bùi Hạo Thần cơ hồ đem xe biến thành phi cơ phóng thật nhanh về nhà. Vừa đến trước cửa Lăng Vân Hiên hắn đột nhiên thắng gấp.
"Còn ngồi ngây đó làm gì, muốn tôi ôm cô xuống xe nữa à?" Bùi Hạo Thần lạnh lùng nhìn Tịch Mạt, may mắn mà hắn tới kịp lúc, nếu không sẽ không biết xảy ra chuyện gì nữa? "Lương Tịch Mạt, xem cô về sau còn dám sa ngã vào những chỗ đó nữa hay không?" Hắn kéo lấy tay cô tức giận cảnh cáo.
Nhìn Bùi Hạo Thần, Tịch Mạt muốn khóc cũng không còn nước mắt để khóc, cô nhàn nhạt tỉnh táo: "Sau này sẽ không đến nữa!" Cô xuống xe.
"Lương Tịch Mạt, Thẩm Kỳ Nhiên đối với cô quan trọng như vậy sao?" Bùi Hạo Thần mấy bước đuổi theo Tịch Mạt nắm lấy bả vai cô. "Vì cậu ta mà đi uống rượu, vì cậu ta mà khóc đến sưng mắt."
Tịch Mạt không biết nên nói cái gì, muốn nói lời tốt cho Thẩm Kỳ Nhiên nhưng cuối cùng vẫn là lắc đầu. "Tôi không biết!" Cô cúi đầu, bốn năm trước cô bắt đầu không cho bản thân yêu người khác và cũng không cho bất kì ai có cơ hội với mình bởi vì cô yêu Thẩm Kỳ Nhiên nhưng anh ấy đã phản bội cô và đó chỉ là hiểu lầm, cho đến ngày hôm nay cô vẫn không hối hận vì đã yêu anh. Điều làm Tịch Mạt hối hận nhất chính là đã yêu thương Bùi Hạo Thần, luôn xem hắn là anh trai mà sùng kính để rồi cả nhà cô đều bị giết hại.
"Hiện tại tôi chỉ nghĩ muốn yêu bản thân mình mà thôi."
Bùi Hạo Thần trong lòng một hồi buồn bực, hắn ôm lấy Tịch Mạt bước nhanh vào trong nhà trước sự kinh ngạc của những người giúp việc. Vào đến trong phòng, Bùi Hạo Thần đem Tịch Mạt để ngồi trên giường, hắn cũng rất kiềm chế lực đạo của mình, không có phẫn nộ đến mức làm đau cô.
Tịch Mạt vô lực nhìn Bùi Hạo Thần rồi đứng dậy.
"Ngồi xuống đi!" Hắn hô to nhưng nhìn cô cúi đầu, giọng nói của hắn liền ôn hoà đi mấy phần. "Cô đang bị thương, đừng động!" Hắn ra lệnh.
"Anh tại sao lại làm như vậy, tại sao lại muốn Kỳ Nhiên hiểu lầm tôi?" Tịch Mạt giọng nói không phải chất vấn cũng không phải đòi công bằng, cô chỉ muốn biết tại sao hắn làm vậy. Nước mắt trong suốt từ từ lăn dài trên má.
"Thẩm Kỳ Nhiên Thẩm Kỳ Nhiên." Bùi Hạo Thần cười. "Cậu ta đối với cô quan trọng lắm sao?" Hắn tức giận. Nếu không phải có sự xuất hiện Thẩm Kỳ Nhiên, vợ của hắn có thể tâm tâm niệm đều nghĩ tới cậu ta sao? Thậm chí ở trước mặt hắn rơi lệ vì người đàn ông đó, đáng giận.
Tịch Mạt khóc chẳng qua là do quá buồn, cô nhìn Bùi Hạo Thần tức giận liền biết tất cả là do hắn bày ra.
"Tịch Mạt, cô không cần dùng ánh mắt đó để nhìn tôi. Tôi bất quá chỉ muốn giữ hạnh phúc gia đình mình thôi." Bùi Hạo Thần nhìn cô mặt tràn đầy nước mắt, bộ dáng thật khiến người ta đau lòng.
"Anh có biết mình rất ích kỉ không?"
"Vậy cô không ích kỉ sao?" Bùi Hạo Thần hỏi ngược. "Cô biết rất rõ hai người không có khả năng nhưng vẫn không ngừng đi quấy rối cậu ra. Có biết làm như vậy chỉ khiến cả hai thêm thống khổ hay không? Tỷ như hôm nay, chẳng phải cô rất quan tâm cậu ta nhưng đổi lại không phải đều là những lời nói gây tổn thương hay sao? Cậu ta luôn miệng nói yêu cô nhưng ngay tại thời điểm cô gặp nguy hiểm nhất thì cậu ta đang ở nơi nào?" Bùi Hạo Thần nắm lấy bả vai Tịch Mạt có mấy phần kích động.
Tịch Mạt cúi đầu. "Đúng! Anh ấy như vậy nhưng là tôi yêu anh ấy!"
"Lương Tịch Mạt!" Hắn nổi đoá, người phụ nữ này lại dám nói yêu cậu ta. "Không cho phép cô yêu cậu ta, tôi không cho phép có nghe thấy không!!" Hắn kích động lắc mạnh hai bả vai cô.
"Nhất kiến như cố*!" (Mới gặp mà như bạn bè lâu năm)
"Vậy sao?" Hắn cười, xoay người nhìn đến mấy người đàn ông đang cố trụ Trình Diệu Tình.
"Tôi là đùa giỡn mà thôi!" Cả bọn phụ hoạ theo. "Chúng tôi cùng Diệu Tình tiểu thư là có quen biết!"
"Là như vậy a!" Bùi Hạo Thần cười cười. "Xem ra tôi đã hiểu lầm. Tịch Mạt, còn không qua đây chúng ta cùng về!" Hắn lạnh lùng nhìn đến hai mắt sưng đỏ của Tịch Mạt. Cái này chính là tội không chịu an phận, một cô gái lại dám đến những nơi thế này chắc chắn sẽ thu hút cái bọn "phá gia chi tử" đến quấy rối.
"Hôm nào chúng tôi muốn mời Hạo Thần dùng cơm. Tất cả sẽ do An thiếu gia an bài!" An Hạo Luân cũng thức thời nhìn thấy hảo hữu đối với Bùi Hạo Thần không dám động hắn cũng liền an phận lùi bước không dám cương với Bùi Hạo Thần. Mười mấy tuổi đã lăn lộn trong giới thương trường, nói tới thực lực của Bùi Hạo Thần thật không thể khinh thường huống chi bên cạnh hắn còn có hai hảo hữu là Tiêu Lăng Phong và Phương Uyển Kiệt.
"Nhất định rồi." Bùi Hạo Thần gật đầu, sau đó kéo Tịch Mạt. "Trình tiểu thư có thể đi cùng tôi không?" Hắn dường như là hỏi thăm nhưng trong giọng nói chính xác là bày tỏ ý muốn đem cô ấy cùng theo.
"Dĩ nhiên!" An Hạo Luân cười. "Diệu Tình vốn cũng đã nói là muốn về mà!" Hắn nắm thật chặt quả đấm, trong mắt loé lên hận ý, nỗi nhục ngày hôm nay hắn nhất định ghi tạc trong lòng.
Đi ra khỏi quán bar, Tịch Mạt mới dám thở mạnh một cái, khi nảy cô thật sự rất sợ sẽ xảy ra chuyện.
"Vô dụng." Diệu Tình chán ghét nói thầm.
"Cô nói cái gì?" Bùi Hạo Thần cau mày.
"Tôi nói anh vô dụng." Diệu Tình không sợ chết nói tới. "Bùi Hạo Thần, anh có phải đàn ông không vậy? Vợ của anh bị người ta khi dễ vậy mà một câu anh cũng không dám nói." Diệu Tình hung hăng mắng chửi.
"Trình tiểu thư, tôi với Tịch Mạt thế nào cũng là chuyện riêng của chúng tôi, nếu cô cảm thấy mất thể diện khinh thường tôi giúp cô như vậy, cô đại khái có thể trở lại trong đó." Lời nói của hắn vô tình nhưng trong lòng lại cực độ không thoải mái. Hắn đương nhiên không muốn chịu đựng nhưng đơn giản chỉ vì hai cô gái mà động thủ thì hắn quả thật không rảnh.
"Anh..." Diệu Tình nổi đoá
Bùi Hạo Thần nhìn chằm Tịch Mạt rồi lại lướt một chút đến cửa quán bar, trong mắt xẹt qua nồng đậm hung hãn. 'An Hạo Luân, người của tao mà mày cũng dám động vào, tao xem mày sớm đã chán sống rồi!' Hắn nguy hiểm híp mắt, bàn tay theo thói quen để đến trước bụng ngay chỗ khuy áo khoác.
Nếu để ý một chút sẽ biết được hành động này của Bùi Hạo Thần chính là sắp có án mạng xảy ra, cực kì nguy hiểm.
"Đi thôi, còn muốn chờ bọn chúng ra đổi cô trở vào sao?" Bùi Hạo Thần nhìn Tịch Mạt, ngữ khí châm chọc hướng tới cô.
"Bùi Hạo Thần, anh khốn kiếp!" Diệu Tình hất tay muốn đánh Bùi Hạo Thần một cái tát. Tịch Mạt bị đám bạn khốn kiếp của hắn ức hiếp còn không nói giúp, cô ấy tinh thần bây giờ còn chưa ổn định hắn còn không liêm sĩ tiếp tục lên tiếng giễu cợt.
"Trình Diệu Tình." Bùi Hạo Thần bắt lấy tay cô. "Tôi dễ dàng bỏ qua cho cô bởi vì cô là người của Tiêu Lăng Phong. Hiện tại cô vì Tịch Mạt mà gây chuyện nên tôi sẽ không so đo với cô nhưng nếu còn dám khiêu khích tôi, cô đoán xem nếu tôi nói với Tiêu Lăng Phong cô ở sau lưng hắn làm loạn như vậy sẽ như thế nào?"
"Anh..." Diệu Tình nổi đoá.
"Muốn tôi tiễn cô một đoạn sao?" Hắn hỏi.
"Không cần!" Diệu Tình chán ghét trợn mắt nhìn Bùi Hạo Thần một cái. "Tịch Mạt, sau này phải kiểm chế tính tình của mình có biết không?" Diệu Tình thấp giọng nhắc nhở. Cô quả thật ra ngoài đã quá lâu, nếu Tiêu Lăng Phong mà biết hắn nhất định sẽ nổi giận. "Nhớ gọi điện thoại cho mình!" Diệu Tình vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ vội vã gọi một chiếc taxi nhanh nhóng rời khỏi. 7
Nhìn Diệu Tình rời đi Tịch Mạt cũng thở dài một hơi. ' Diệu Diệu, thật xin lỗi đã liên luỵ đến cậu!'
Ngồi ở trong xe, Tịch Mạt không có lên tiếng, mặc dù không biểu hiện gì nhưng thật ra cô vẫn còn đang rất sợ. Cô ngược lại không sợ chết nhưng Diệu Tình thì phải làm sao bây giờ!?
Tốc độ xe chạy rất nhanh, Bùi Hạo Thần cơ hồ đem xe biến thành phi cơ phóng thật nhanh về nhà. Vừa đến trước cửa Lăng Vân Hiên hắn đột nhiên thắng gấp.
"Còn ngồi ngây đó làm gì, muốn tôi ôm cô xuống xe nữa à?" Bùi Hạo Thần lạnh lùng nhìn Tịch Mạt, may mắn mà hắn tới kịp lúc, nếu không sẽ không biết xảy ra chuyện gì nữa? "Lương Tịch Mạt, xem cô về sau còn dám sa ngã vào những chỗ đó nữa hay không?" Hắn kéo lấy tay cô tức giận cảnh cáo.
Nhìn Bùi Hạo Thần, Tịch Mạt muốn khóc cũng không còn nước mắt để khóc, cô nhàn nhạt tỉnh táo: "Sau này sẽ không đến nữa!" Cô xuống xe.
"Lương Tịch Mạt, Thẩm Kỳ Nhiên đối với cô quan trọng như vậy sao?" Bùi Hạo Thần mấy bước đuổi theo Tịch Mạt nắm lấy bả vai cô. "Vì cậu ta mà đi uống rượu, vì cậu ta mà khóc đến sưng mắt."
Tịch Mạt không biết nên nói cái gì, muốn nói lời tốt cho Thẩm Kỳ Nhiên nhưng cuối cùng vẫn là lắc đầu. "Tôi không biết!" Cô cúi đầu, bốn năm trước cô bắt đầu không cho bản thân yêu người khác và cũng không cho bất kì ai có cơ hội với mình bởi vì cô yêu Thẩm Kỳ Nhiên nhưng anh ấy đã phản bội cô và đó chỉ là hiểu lầm, cho đến ngày hôm nay cô vẫn không hối hận vì đã yêu anh. Điều làm Tịch Mạt hối hận nhất chính là đã yêu thương Bùi Hạo Thần, luôn xem hắn là anh trai mà sùng kính để rồi cả nhà cô đều bị giết hại.
"Hiện tại tôi chỉ nghĩ muốn yêu bản thân mình mà thôi."
Bùi Hạo Thần trong lòng một hồi buồn bực, hắn ôm lấy Tịch Mạt bước nhanh vào trong nhà trước sự kinh ngạc của những người giúp việc. Vào đến trong phòng, Bùi Hạo Thần đem Tịch Mạt để ngồi trên giường, hắn cũng rất kiềm chế lực đạo của mình, không có phẫn nộ đến mức làm đau cô.
Tịch Mạt vô lực nhìn Bùi Hạo Thần rồi đứng dậy.
"Ngồi xuống đi!" Hắn hô to nhưng nhìn cô cúi đầu, giọng nói của hắn liền ôn hoà đi mấy phần. "Cô đang bị thương, đừng động!" Hắn ra lệnh.
"Anh tại sao lại làm như vậy, tại sao lại muốn Kỳ Nhiên hiểu lầm tôi?" Tịch Mạt giọng nói không phải chất vấn cũng không phải đòi công bằng, cô chỉ muốn biết tại sao hắn làm vậy. Nước mắt trong suốt từ từ lăn dài trên má.
"Thẩm Kỳ Nhiên Thẩm Kỳ Nhiên." Bùi Hạo Thần cười. "Cậu ta đối với cô quan trọng lắm sao?" Hắn tức giận. Nếu không phải có sự xuất hiện Thẩm Kỳ Nhiên, vợ của hắn có thể tâm tâm niệm đều nghĩ tới cậu ta sao? Thậm chí ở trước mặt hắn rơi lệ vì người đàn ông đó, đáng giận.
Tịch Mạt khóc chẳng qua là do quá buồn, cô nhìn Bùi Hạo Thần tức giận liền biết tất cả là do hắn bày ra.
"Tịch Mạt, cô không cần dùng ánh mắt đó để nhìn tôi. Tôi bất quá chỉ muốn giữ hạnh phúc gia đình mình thôi." Bùi Hạo Thần nhìn cô mặt tràn đầy nước mắt, bộ dáng thật khiến người ta đau lòng.
"Anh có biết mình rất ích kỉ không?"
"Vậy cô không ích kỉ sao?" Bùi Hạo Thần hỏi ngược. "Cô biết rất rõ hai người không có khả năng nhưng vẫn không ngừng đi quấy rối cậu ra. Có biết làm như vậy chỉ khiến cả hai thêm thống khổ hay không? Tỷ như hôm nay, chẳng phải cô rất quan tâm cậu ta nhưng đổi lại không phải đều là những lời nói gây tổn thương hay sao? Cậu ta luôn miệng nói yêu cô nhưng ngay tại thời điểm cô gặp nguy hiểm nhất thì cậu ta đang ở nơi nào?" Bùi Hạo Thần nắm lấy bả vai Tịch Mạt có mấy phần kích động.
Tịch Mạt cúi đầu. "Đúng! Anh ấy như vậy nhưng là tôi yêu anh ấy!"
"Lương Tịch Mạt!" Hắn nổi đoá, người phụ nữ này lại dám nói yêu cậu ta. "Không cho phép cô yêu cậu ta, tôi không cho phép có nghe thấy không!!" Hắn kích động lắc mạnh hai bả vai cô.
Danh sách chương