Theo hướng Tịch Mạt chạy đi, để lại Bùi Hạo Thần và Thẩm Kỳ Nhiên giữa không khí càng ngày càng đè nén.
"Đây chính là điều anh muốn, anh hài lòng rồi chứ?" Thẩm Kỳ Nhiên hỏi.
"Nói như thể tất cả đều là lỗi của tôi vậy." Bùi Hạo Thần cười. "Là cậu không lựa lời làm tổn thương Tịch Mạt." Hắn nhíu mày nhìn Thẩm Kỳ Nhiên nộ khí trùng trùng, bộ dáng hắn cười càng thêm rực rỡ. "Tốt lắm, biết cậu bận rộn nên tôi không quấy rầy nữa. Tịch Mạt nhất định đang thương tâm đến chết đi, tôi muốn đi xem vợ của mình một chút." Vỗ vỗ vai Thẩm Kỳ Nhiên rồi soải bước rời đi.
Trong đại sảnh, tiếng bàn tán xôn xao tứ phía làm cho Thẩm Kỳ Nhiên đầu đau đến muốn sắp nổ tung.
"Nhìn cái gì mà nhìn, tất cả đi làm việc hết cho tôi!" Anh rống giận đá mạnh lên chiếc bàn, đồ sứ chịu lực mạnh rơi xuống sàn vỡ tan nát cũng giống như lòng anh đang đau đớn đến vỡ tan.
Bùi Hạo Thần đuổi theo ra ngoài nhưng trên đường phố đã không còn thấy bóng dáng của Tịch Mạt.
"Đáng chết!" Bùi Hạo Thần mắng một tiếng. Hắn đoán được Tịch Mạt nhất định sẽ trở lại tìm Thẩm Kỳ Nhiên nên chọn hôm nay xuất môn đến hỏi thăm ba của cậu ta nhưng khi nhìn thấy Tịch Mạt ngồi ở đại sảnh, thời điểm đó cũng không dự liệu chính xác là có nên vui mừng hay không mà ngược lại còn có chút hi vọng suy đoán của mình là sai lầm.
Tịch Mạt thật nhanh xuyên qua đám người, không có phương hướng cũng không có nhìn đường, cứ như người vô cảm mà đi loạn, khi thoảng sẽ đụng trúng người đi đường lại không nhớ nổi là mình phải xin lỗi chọc đến người ta một mảnh lớn tiếng la mắng.
Tịch Mạt đi vào một quán bar, cô đã từng thề đời này sẽ không bao giờ đặt chân đến trường học, ngoài ra còn có nơi đó chính là bar nhưng giờ phút này không đến uống rượu, cô thật không biết giải toả đau đớn trong lòng mình thế nào.
Bar vừa mới mở cửa nên bên trong vẫn chưa có nhiều khách. Tịch Mạt uống một ly Vodka, một hơi uống cạn ly làm bartender trợn mắt há mồm. Rất muốn mở miệng khuyên nhủ Tịch Mạt, cô suy nghĩ đơn giản có lẽ gia đình Tịch Mạt xảy ra xung đột hay cũng có thể là cùng bạn trai tranh cãi, chưa kịp nói đã thấy ly thứ 2 bị Tịch Mạt uống một cách gọn nhẹ vào trong bụng.
Bartender cằm thiếu chút nữa rớt xuống, rượu nặng thế mà một ly uống liền hai ly mặt vẫn không đổi sắc.
Tịch Mạt nằm trên quầy bar liền không ngừng rơi nước mắt, nó chảy vào miệng hoà lẫn cùng rượu nuốt vào có cả cay cùng mặn càng khiến trái tim thêm khổ sở.
"Diệu Diệu!" Cô rút điện thoại gọi điện cho Trình Diệu Tình. "Mình rất khó chịu!" Cô nấc lên nghẹn ngào. "Mình muốn gặp cậu!"
Điện thoại ở đầu dây bên kia, Trình Diệu Tình nghe thanh âm của Tịch Mạt thấy tình hình không ổn. "Cậu ở đâu mình lập tức tới ngay, không được chạy loạn nghe chưa?" Trình Diệu Tình vừa dặn dò vừa hỏi ra vị trí của Tịch Mạt.
Tịch Mạt im lặng kiềm nén ước mắt vừa rơi vừa uống rượu. Một bên nhìn thấy bartender đang run sợ nhìn mình nhưng cô cũng không mảy may quan tâm mà tiếp tục từng ly một uống cạn sạch.
Bùi Hạo Thần vừa lái xe tìm kiếm vừa gọi điện cho Tịch Mạt nhưng không ai nghe máy.
"Đáng chết, còn dám không nhận điện thoại của tôi." Hắn cau mày, cảm thấy có chút hối hận mình lưu lại tiếp tục khiêu khích Thẩm Kỳ Nhiên mà không có lập tức đuổi theo Tịch Mạt ra ngoài, bây giờ cô ấy tâm tình kích độnh, không lẽ đã xảy ra chuyện gì? Lòng hắn phiền muộn hoảng loạn đấm mạnh lên tay lái. 'Chết tiệt!' Hắn mắng thầm.
Trình Diệu Tình vội vội vàng vàng từ trong xe taxi bước ra rồi chạy nhanh vào quán bar. Vừa vào cửa cô đã nhìn thấy Tịch Mạt cùng bộ mặt bất đắc dĩ của bartender.
"Tịch Mạt, cậu làm sao vậy?" Trình Diệu Tình trên chân vẫn mang một đôi dép lê, nhận được điện thoại của Tịch Mạt, cô còn chưa kịp thay quần áo cùng đổi giày khác đã chạy vội ra ngoài bắt taxi.
"Diệu Diệu!" Tịch Mạt uất ức ôm lấy cô. "Ô...ô...mình rất khổ sở! Mình đau quá!"
"Đã xảy ra chuyện gì?" Trình Diệu Tình luống cuống ốm lấy hai bên mặt Tịch Mạt. "Bị thương nơi àno mà đau?"
"Diệu Diệu, nơi này...là nơi này...!" Tịch Mạt đưa tay chỉ vào vị trí ở tim mình.
"Có phải Bùi Hạo Thần lại khi dễ cậu hay không?" Trình Diệu Tình lau nước mắt cho cô. "Đừng khóc, không sao, không sao nữa rồi!"
"Không phải!" Tịch Mạt lắc đầu. "Mình thật khổ sở, khổ sở vì Kỳ Nhiên nói ra những lời như vậy."
"Là lời nói gì, ai nói?" Trình Diệu Tình có chút nóng nảy nhưng Tịch Mạt trừ đau lòng khóc lóc thì cái gì cũng không chịu nói. "Là Kỳ Nhiên sao?" Cô thử hỏi thăm dò, không yêu thì như thế nào lại đau lòng, cô cũng không tin Tịch Mạt khóc đến thương tâm như vậy là vì Bùi Hạo Thần.
Nghe được tên Thẩm Kỳ Nhiên, Tịch Mạt khóc càng thêm lợi hại, so với cái trò "đổi vợ" trong câu lạc bộ, Tịch Mạt tiếng khóc pha lẫn hoảng sợ còn không the thảm như lần này, làm cho người ta muốn tan nát cõi lòng.
"Là Kỳ Nhiên, đã xảy ra chuyện gì?" Diệu Tình hỏi.
Tịch Mạt lắc đầu.
"Anh ấy khi dễ cậu?" Diệu Tình nói ra suy đoán không có khả năng nhất thế nhưng Tịch Mạt lại gật đầu một cái.
"Tịch Mạt, đừng khóc!"Không biết chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ có thể ôm lấy Tịch Mạt mà an ủi. Kỳ Nhiên đối với Tịch Mạt thật là nâng niu trong lòng bàn tay, sợ lớn tiếng làm cô sợ, cầm mạnh sợ vỡ mà ngậm trong miệng sợ tan, anh ấy làm sao có thể khi dễ Tịch Mạt?
Hai cô gái xinh đẹp vốn đã rất gây chú ý, họ lại như vậy ôm nhau làm những người chung quanh ánh mắt càng thêm mập mờ, giống như họ thật sự là người yêu của nhau.
"Tịch Mạt đừng khóc, chúng ta đi tìm anh ấy được không?" Diệu Tình hỏi.
"Không cần!" Tịch Mạt hô lớn. "Mình không muốn nhìn thấy anh ấy, không bao giờ nữa!" Tịch Mạt gào khóc. "Không muốn!"
Thẩm Kỳ Nhiên đối với cô thật tốt quá cho nên chuyện lần này tương phản quá lớn khiến Tịch Mạt không cách nào tiếp nhận được.
"Được, không đi nữa, cậu đừng khóc nữa có được không?" Diệu Tình an ủi Tịch Mạt. "Ngoan!"
Tịch Mạt có lẽ khóc đến mệt mỏi, bao nhiêu uất ức khó chịu trong lòng đè nén nảy giờ, cô cực nhọc gác đầu lên vai Trình Diệu Tình một hồi, sau đó cô ngồi thẳng dậy xoay người tựa lên quầy bả. Lúc này Trình Diệu Tình mới nhìn thấy băng trắng trên cổ tay Tịch Mạt.
"Tịch Mạt!" Diệu Tình kêu lên.
Tịch Mạt lúc này kéo ống tay áo cũng đã không còn kịp nữa rồi.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Diệu Tình chất vấn.
"Mình uống nước không cẩn thận lại ngã, miểng ly vô tình đâm vào thôi."
"Lương Tịch Mạt, cậu cho là mình ngu ngốc lắm sao?" Diệu Tình tức giận hỏi.
Nghe Diệu Tình lớn tiếng hỏi ngược, Tịch Mạt vô lực cười một cái.
Nghe tịch bọt tiếng la tịch bọt vô lực cười một cái
"Diệu Diệu, mình cùng Bùi Hạo Thần đã làm rồi!" Tịch Mạt tận lực làm câu nói của mình thật thoải mái.
"Hắn cưỡng bức cậu?" Diệu Tình khẳng định lại một lần nữa và Tịch Mạt cũng không phủ nhận. "Cho nên cậu tự sát kết liễu đời mình. Lương Tịch Mạt, cậu bị ngu ngốc có phải hay không?" Diệu Tình kêu to. "Có cái gì quan trọng hơn so với tính mạng chứ?"
"Nhưng sống đối với mình không có ý nghĩa."
"Tịch Mạt!" Trình Diệu Tình nắm lấy bả vai cô. "Cậu ở đây nói nhăng nói cụi gì vậy?"
"Diệu Diệu, mình đã sớm đáng chết!" Tịch Mạt cười một cái. "Nếu chết sớm một chút đã không có nhiều chuyện xảy ra như vậy."
"Lương Tịch Mạt!" Diệu Tình cau mày. "Cậu còn dám nói ra những lời như vậy mình thật sự sẽ giận cậu."
Tịch Mạt lại cười, giơ lấy lấy nhanh ly rượu uống cạn một hơi.
"Cậu làm cái gì vậy?" Diệu Tình cau mày đưa tay giành lấy ly rượu.
"Cậu có cần thử một chút hay không?" Tịch Mạt hỏi. "Nó thật sự rất tốt đó!"
"Ơ, không phải là vợ của Hạo Thần đây sao?" Thanh âm hài hước châm chọc làm người ta chán ghét tại lúc này đột ngột vang lên.
"Đây chính là điều anh muốn, anh hài lòng rồi chứ?" Thẩm Kỳ Nhiên hỏi.
"Nói như thể tất cả đều là lỗi của tôi vậy." Bùi Hạo Thần cười. "Là cậu không lựa lời làm tổn thương Tịch Mạt." Hắn nhíu mày nhìn Thẩm Kỳ Nhiên nộ khí trùng trùng, bộ dáng hắn cười càng thêm rực rỡ. "Tốt lắm, biết cậu bận rộn nên tôi không quấy rầy nữa. Tịch Mạt nhất định đang thương tâm đến chết đi, tôi muốn đi xem vợ của mình một chút." Vỗ vỗ vai Thẩm Kỳ Nhiên rồi soải bước rời đi.
Trong đại sảnh, tiếng bàn tán xôn xao tứ phía làm cho Thẩm Kỳ Nhiên đầu đau đến muốn sắp nổ tung.
"Nhìn cái gì mà nhìn, tất cả đi làm việc hết cho tôi!" Anh rống giận đá mạnh lên chiếc bàn, đồ sứ chịu lực mạnh rơi xuống sàn vỡ tan nát cũng giống như lòng anh đang đau đớn đến vỡ tan.
Bùi Hạo Thần đuổi theo ra ngoài nhưng trên đường phố đã không còn thấy bóng dáng của Tịch Mạt.
"Đáng chết!" Bùi Hạo Thần mắng một tiếng. Hắn đoán được Tịch Mạt nhất định sẽ trở lại tìm Thẩm Kỳ Nhiên nên chọn hôm nay xuất môn đến hỏi thăm ba của cậu ta nhưng khi nhìn thấy Tịch Mạt ngồi ở đại sảnh, thời điểm đó cũng không dự liệu chính xác là có nên vui mừng hay không mà ngược lại còn có chút hi vọng suy đoán của mình là sai lầm.
Tịch Mạt thật nhanh xuyên qua đám người, không có phương hướng cũng không có nhìn đường, cứ như người vô cảm mà đi loạn, khi thoảng sẽ đụng trúng người đi đường lại không nhớ nổi là mình phải xin lỗi chọc đến người ta một mảnh lớn tiếng la mắng.
Tịch Mạt đi vào một quán bar, cô đã từng thề đời này sẽ không bao giờ đặt chân đến trường học, ngoài ra còn có nơi đó chính là bar nhưng giờ phút này không đến uống rượu, cô thật không biết giải toả đau đớn trong lòng mình thế nào.
Bar vừa mới mở cửa nên bên trong vẫn chưa có nhiều khách. Tịch Mạt uống một ly Vodka, một hơi uống cạn ly làm bartender trợn mắt há mồm. Rất muốn mở miệng khuyên nhủ Tịch Mạt, cô suy nghĩ đơn giản có lẽ gia đình Tịch Mạt xảy ra xung đột hay cũng có thể là cùng bạn trai tranh cãi, chưa kịp nói đã thấy ly thứ 2 bị Tịch Mạt uống một cách gọn nhẹ vào trong bụng.
Bartender cằm thiếu chút nữa rớt xuống, rượu nặng thế mà một ly uống liền hai ly mặt vẫn không đổi sắc.
Tịch Mạt nằm trên quầy bar liền không ngừng rơi nước mắt, nó chảy vào miệng hoà lẫn cùng rượu nuốt vào có cả cay cùng mặn càng khiến trái tim thêm khổ sở.
"Diệu Diệu!" Cô rút điện thoại gọi điện cho Trình Diệu Tình. "Mình rất khó chịu!" Cô nấc lên nghẹn ngào. "Mình muốn gặp cậu!"
Điện thoại ở đầu dây bên kia, Trình Diệu Tình nghe thanh âm của Tịch Mạt thấy tình hình không ổn. "Cậu ở đâu mình lập tức tới ngay, không được chạy loạn nghe chưa?" Trình Diệu Tình vừa dặn dò vừa hỏi ra vị trí của Tịch Mạt.
Tịch Mạt im lặng kiềm nén ước mắt vừa rơi vừa uống rượu. Một bên nhìn thấy bartender đang run sợ nhìn mình nhưng cô cũng không mảy may quan tâm mà tiếp tục từng ly một uống cạn sạch.
Bùi Hạo Thần vừa lái xe tìm kiếm vừa gọi điện cho Tịch Mạt nhưng không ai nghe máy.
"Đáng chết, còn dám không nhận điện thoại của tôi." Hắn cau mày, cảm thấy có chút hối hận mình lưu lại tiếp tục khiêu khích Thẩm Kỳ Nhiên mà không có lập tức đuổi theo Tịch Mạt ra ngoài, bây giờ cô ấy tâm tình kích độnh, không lẽ đã xảy ra chuyện gì? Lòng hắn phiền muộn hoảng loạn đấm mạnh lên tay lái. 'Chết tiệt!' Hắn mắng thầm.
Trình Diệu Tình vội vội vàng vàng từ trong xe taxi bước ra rồi chạy nhanh vào quán bar. Vừa vào cửa cô đã nhìn thấy Tịch Mạt cùng bộ mặt bất đắc dĩ của bartender.
"Tịch Mạt, cậu làm sao vậy?" Trình Diệu Tình trên chân vẫn mang một đôi dép lê, nhận được điện thoại của Tịch Mạt, cô còn chưa kịp thay quần áo cùng đổi giày khác đã chạy vội ra ngoài bắt taxi.
"Diệu Diệu!" Tịch Mạt uất ức ôm lấy cô. "Ô...ô...mình rất khổ sở! Mình đau quá!"
"Đã xảy ra chuyện gì?" Trình Diệu Tình luống cuống ốm lấy hai bên mặt Tịch Mạt. "Bị thương nơi àno mà đau?"
"Diệu Diệu, nơi này...là nơi này...!" Tịch Mạt đưa tay chỉ vào vị trí ở tim mình.
"Có phải Bùi Hạo Thần lại khi dễ cậu hay không?" Trình Diệu Tình lau nước mắt cho cô. "Đừng khóc, không sao, không sao nữa rồi!"
"Không phải!" Tịch Mạt lắc đầu. "Mình thật khổ sở, khổ sở vì Kỳ Nhiên nói ra những lời như vậy."
"Là lời nói gì, ai nói?" Trình Diệu Tình có chút nóng nảy nhưng Tịch Mạt trừ đau lòng khóc lóc thì cái gì cũng không chịu nói. "Là Kỳ Nhiên sao?" Cô thử hỏi thăm dò, không yêu thì như thế nào lại đau lòng, cô cũng không tin Tịch Mạt khóc đến thương tâm như vậy là vì Bùi Hạo Thần.
Nghe được tên Thẩm Kỳ Nhiên, Tịch Mạt khóc càng thêm lợi hại, so với cái trò "đổi vợ" trong câu lạc bộ, Tịch Mạt tiếng khóc pha lẫn hoảng sợ còn không the thảm như lần này, làm cho người ta muốn tan nát cõi lòng.
"Là Kỳ Nhiên, đã xảy ra chuyện gì?" Diệu Tình hỏi.
Tịch Mạt lắc đầu.
"Anh ấy khi dễ cậu?" Diệu Tình nói ra suy đoán không có khả năng nhất thế nhưng Tịch Mạt lại gật đầu một cái.
"Tịch Mạt, đừng khóc!"Không biết chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ có thể ôm lấy Tịch Mạt mà an ủi. Kỳ Nhiên đối với Tịch Mạt thật là nâng niu trong lòng bàn tay, sợ lớn tiếng làm cô sợ, cầm mạnh sợ vỡ mà ngậm trong miệng sợ tan, anh ấy làm sao có thể khi dễ Tịch Mạt?
Hai cô gái xinh đẹp vốn đã rất gây chú ý, họ lại như vậy ôm nhau làm những người chung quanh ánh mắt càng thêm mập mờ, giống như họ thật sự là người yêu của nhau.
"Tịch Mạt đừng khóc, chúng ta đi tìm anh ấy được không?" Diệu Tình hỏi.
"Không cần!" Tịch Mạt hô lớn. "Mình không muốn nhìn thấy anh ấy, không bao giờ nữa!" Tịch Mạt gào khóc. "Không muốn!"
Thẩm Kỳ Nhiên đối với cô thật tốt quá cho nên chuyện lần này tương phản quá lớn khiến Tịch Mạt không cách nào tiếp nhận được.
"Được, không đi nữa, cậu đừng khóc nữa có được không?" Diệu Tình an ủi Tịch Mạt. "Ngoan!"
Tịch Mạt có lẽ khóc đến mệt mỏi, bao nhiêu uất ức khó chịu trong lòng đè nén nảy giờ, cô cực nhọc gác đầu lên vai Trình Diệu Tình một hồi, sau đó cô ngồi thẳng dậy xoay người tựa lên quầy bả. Lúc này Trình Diệu Tình mới nhìn thấy băng trắng trên cổ tay Tịch Mạt.
"Tịch Mạt!" Diệu Tình kêu lên.
Tịch Mạt lúc này kéo ống tay áo cũng đã không còn kịp nữa rồi.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Diệu Tình chất vấn.
"Mình uống nước không cẩn thận lại ngã, miểng ly vô tình đâm vào thôi."
"Lương Tịch Mạt, cậu cho là mình ngu ngốc lắm sao?" Diệu Tình tức giận hỏi.
Nghe Diệu Tình lớn tiếng hỏi ngược, Tịch Mạt vô lực cười một cái.
Nghe tịch bọt tiếng la tịch bọt vô lực cười một cái
"Diệu Diệu, mình cùng Bùi Hạo Thần đã làm rồi!" Tịch Mạt tận lực làm câu nói của mình thật thoải mái.
"Hắn cưỡng bức cậu?" Diệu Tình khẳng định lại một lần nữa và Tịch Mạt cũng không phủ nhận. "Cho nên cậu tự sát kết liễu đời mình. Lương Tịch Mạt, cậu bị ngu ngốc có phải hay không?" Diệu Tình kêu to. "Có cái gì quan trọng hơn so với tính mạng chứ?"
"Nhưng sống đối với mình không có ý nghĩa."
"Tịch Mạt!" Trình Diệu Tình nắm lấy bả vai cô. "Cậu ở đây nói nhăng nói cụi gì vậy?"
"Diệu Diệu, mình đã sớm đáng chết!" Tịch Mạt cười một cái. "Nếu chết sớm một chút đã không có nhiều chuyện xảy ra như vậy."
"Lương Tịch Mạt!" Diệu Tình cau mày. "Cậu còn dám nói ra những lời như vậy mình thật sự sẽ giận cậu."
Tịch Mạt lại cười, giơ lấy lấy nhanh ly rượu uống cạn một hơi.
"Cậu làm cái gì vậy?" Diệu Tình cau mày đưa tay giành lấy ly rượu.
"Cậu có cần thử một chút hay không?" Tịch Mạt hỏi. "Nó thật sự rất tốt đó!"
"Ơ, không phải là vợ của Hạo Thần đây sao?" Thanh âm hài hước châm chọc làm người ta chán ghét tại lúc này đột ngột vang lên.
Danh sách chương