Bùi Hạo Thần đưa mắt nhìn dáng vẻ hoảng sợ của Tịch Mạt, hắn sải bước tiến lại gần.
"Đừng tới đây!" Tịch Mạt run rẩy. "Cầu xin anh đừng tới đây!" Cô sợ hãi lắc đầu núp người vào một góc. Hình ảnh này làm hắn nhớ lại bốn năm trước, cũng vào khoảng thời gian rạng sáng, Tịch Mạt thân thể đầy thương tích run rẩy gõ cửa phòng hắn.
Tịch Mạt vùi mặt trong khuỷ tay, nước mắt ấm nóng cơ hồ muốn đau rát vết thương trên da cô.
Bịt thật chặt lỗ tai lại không để cho tiếng cười kinh khủng kia cùng lời làm nhục của Bùi Hạo Thần lọt vào khiến cô đau đớn.
"Lương Tịch Mạt!!" Bùi Hạo Thần kêu to.
Tịch Mạt run lên ngẩng đầu, ánh mắt của cô trống rỗng nhìn bộ dáng thật u buồn.
"Thế nào ngày hôm qua không phải muốn dục tiên dục tử rất say mê sao? Sao bây giờ thế nào thoải mái xong lại giả trang vô tội nữa vậy?"
Bùi Hạo dùng lời nói từ từ kêu tỉnh Tịch Mạt, thân thể cô vẫn cứ run rẩy. Lạnh lùng nhìn Bùi Hạo Thần một cái, đôi tay nhỏ bé vòng quanh thân thể thành một đoàn.
"Lương Tịch Mạt, cô nhất định là hận đến muốn giết chết tôi đi!" Bùi Hạo Thần cười. "Nhưng làm sao bây giờ, có giết tôi rồi cô vẫn là người phụ nữ của tôi haha. Đừng có bày ra bộ mặt nửa sống chết này nữa, nhanh chóng cút ra cho tôi!" Bùi Hạo Thần lạnh lùng xoay người bước ra khỏi phòng tắm.
Tịch Mạt dùng sức nắm kéo tóc của mình thật mạnh. "Lương Tịch Mạt, mày thật bẩn, thật làm cho người ta ghê tởm." Thanh âm nho nhỏ cứ vang vảng bên tai cô.
Tịch Mạt từ từ bò đến trước gương nhìn toàn thân của mình trong đó, da của cô rất trắng nên những vết bầm tím hiện rõ những vết hôn kia cực kì chói mắt. Cô không chịu nổi mà day day đôi môi đến ửng đỏ, không chống đỡ nổi cơ thể để ngồi dậy, tất cả mọi nơi đều rất đau. Nhìn người trong gương người không ra người quỷ không ra quỷ, Tịch Mạt khổ sở cười một cái.
"Lương Tịch Mạt, mày thật sự rất đáng buồn!" Tịch Mạt cười đến rơi lệ. "Mày thật bẩn thỉu, sinh mạng sớm đã không còn giá trị để tồn tại." Nước mắt nhanh chóng ngừng rơi, Tịch Mạt nhìn lại trong gương, phía sau cơ hồ là bóng của bản thân mình.
"Tịch Mạt, mày rốt cuộc có thể ly khai cái nơi thống khổ này rồi, không cần phải mệt mỏi nữa. Còn có Evan, thật xin lỗi đã chưa từng hảo hảo yêu thương ngươi, thật xin lỗi, nếu ta không có ở đây ngươi phải chăm sóc cho mình thật tốt. Nếu có kiếp sau ta nhất định sẽ hảo hảo yêu thương ngươi!" Tịch Mạt nhẹ giọng nỉ non, đưa tay lên kệ với lấy chiếc bình, khoé miệng cô nở ra nụ cười nhàn nhạt nhẹ nhõm, sau đó cô dùng chút lực đập mạnh chiếc bình. Tiếng vỡ vụn thanh thuý vang lên, dùng miểng nhỏ miếng thuỷ tinh lướt trên đôi tay trắng nõn cứa nhẹ một cái, máu đỏ tươi từng giọt tí tách rơi xuống. Tịch Mạt từ từ ngồi chồm dậy, nhặt lên những mãnh vợ vụn loé sáng bén nhọn kia, cô nhẹ nhàng cười một cái. (Thề là tui ko bit Evan là ai nữa 😅😅)
Bùi Hạo Thần ngồi ở ngoài thật lâu cũng không thấy Tịch Mạt đi ra mà ngược lại nghe vọng lại tiếng vỡ của thuỷ tinh.
"Lương Tịch Mạt, cô ở đây cao quý cái quỷ gì, nhanh lên một chút cút ra đây cho tôi!" Bùi Hạo Thần không nhịn được điên cuồng hét lên.
Tịch Mạt ngồi trong phòng tắm nghe Bùi Hạo Thần thanh âm nóng nảy, cô khinh miệt nhìn lướt qua cánh cửa, trong tay dùng sức thêm mấy phần siết chặt miểng thuỷ tinh, bàn tay nhất thời tứa ra đầy máu, nơi cổ tay bầm đem máu liên tiếp từ từ rơi xuống.
"Tịch Mạt, hết thảy đều đã kết thúc." Cô vừa nói vừa ở nơi cổ tay mình bóp mạnh một cái.
Bùi Hạo Thần đi tới thời điểm đúng lúc nhìn thấy Tịch Mạt cắt vỡ mạch cổ tay mình, trong nháy mắt đầu óc của hắn đều trống rỗng.
"Lương Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần kêu lớn.
Nghe tiếng gọi, Tịch Mạt xoay mặt nhìn hắn, trên mặt cũng không có biểu tình gì. Bùi Hạo Thần nhìn lướt ánh mắt rơi trên cổ tay cô, chuyên chú nhìn huyết dịch trên tay Tịch Mạt đang không ngừng chảy xuống.
"Cạch!" Những mãnh vỡ thuỷ tinh trong tay Tịch Mạt rơi rãi trên sàn, tiếng vỡ vụn như tiếng gọi thức tỉnh cô. Tịch Mạt ngây người nhìn Bùi Hạo Thần, nhìn trên nền kia bê bết loang lỗ máu, trong đầu hắn liền vang lên mấy tiếng ong ong.
"Lương Tịch Mạt, cô làm cái gì vậy?" Bùi Hạo Thần bước nhanh đến đem Tịch Mạt giữ chặt trong ngực mình. "Người phụ nữ điên này!" Hắn mắng to, giữ chặt cổ tay cô, lập tức ôm người rời khỏi phòng tắm.
Tịch Mạt vô lực dựa vào Bùi Hạo Thần, cô rất muốn giãy dụa nhưng đáng tiếc là không còn một chút hơi sức, cô chỉ có thể trông mong máu chảy nhanh một chút, chỉ cần như vậy là có thể được giải thoát rồi.
Bùi Hạo Thần đặt Tịch Mạt nằm trên giường, hắn luống cuống tay chân quấn chặt lại vết cắt nơi cổ tay, một thân áo trắng mà hiện tại khắp nơi đều bê bết vết máu của Tịch Mạt. Bùi Hạo Thần có chút sợ hãi, nhất là Tịch Mạt bộ dáng khí lực đang dần suy yếu, hô hấp cũng cũng yếu ớt dường như chỉ là thở cũng không có hơi sức.
"Lương Tịch Mạt, cô như vậy là có ý tứ gì?" Bùi Hạo Thần rống giận.
"Anh Hạo Thần, anh để tôi chết đi!" Nước mắt của cô từng giọt chảy xuống. "Tôi sớm phải nên chết từ lâu rồi!" Cô vừa nói vừa rụt lại thân thể. "Tôi thật bẩn, thật buồn nôn!" Cô chán ghét mở lời. "Anh không phải rất hận Lương gia sao? Tại sao còn phải trông nom chăm sóc tôi làm gì? Tôi chết rồi anh cũng sẽ không cần phải hận nữa!"
"Lương Tịch Mạt, ai cho phép cô chết!" Bùi Hạo Thần rống to, nhìn trên cổ tay được miếng vải quấn quanh nhưng cũng nhanh chóng bị máu thấm ướt, hắn bất động đứng đó nheo chặt lông mày. "Không được động!" Hắn ra lệnh, sau đó xoay người đè xuống lửa giận kêu quản gia gọi bác sĩ đến nhưng không nghĩ tới Tịch Mạt thừa dịp hắn lơ là hướng cửa sổ xông thẳng tới.
Tịch Mạt khó khắn từng bước chạy đến phía trước, từ đây nhảy xuống là bốn tầng lầu, rất nhanh thôi sẽ được giải thoát.
"Tịch Mạt!" Nhìn theo hướng chạy của cô, Bùi Hạo Thần kinh hô nhưng Tịch Mạt vẫn lăng lăng chạy thẳng mà không chịu ngừng lại. Hắn mấy bước xông tới liền đem Tịch Mạt tay chưa kịp chạm ban công đã phải thu người trở lại. "Cô làm gì thế, cứ muốn như vậy mà đi chết sao?" Bùi Hạo Thần rống to.
Tiếng hô vang vọng làm màng nhĩ của Tịch Mạt chấn động đến phát đau.
"Tôi nên sớm chết từ lâu rồi!" Tịch Mạt nén lệ hét lớn trở lại. "Bốn năm trước tôi đã đáng chết, bốn năm trước đáng chết!" Tịch Mạt kêu gào không biết hơi sức từ đâu, cô đẩy mạnh Bùi Hạo Thần ra, sau đó vô lực ngã ngồi trên mặt đất. Nếu không phải bốn năm trước Bùi Hạo Thần một tấc cũng không rời canh chừng thì cô trong một tháng đó đã sớm kết liễu đời mình.
"Bùi Hạo Thần tôi cầu xin anh, anh đừng động tới tôi nữa có được hay không?" Tịch Mạt khóc gần như tuyệt vọng. "Bùi Hạo Thần, tôi biết rất rõ là bản thân rất bẩn nhưng anh không cần hết lần này đến lần khác phải nhắc nhở nhục mạ tôi." Tịch Mạt giùng giằng đứng lên.
"Cô cứ như vậy muốn chết phải không?" Bùi Hạo Thần kéo Tịch Mạt tới gần, hắn tức giận trách mắng: "Bởi vì tôi đụng đến cô nên cô phải đi tìm cái chết?" Hắn nắm chặt lấy cằm Tịch Mạt.
Mái tóc xốc xếch dính ở trên mặt, khoé mắt còn loang lỗ nước mắt chưa khô, trong mắt là tràn đầy hận ý cùng tuyệt vọng.
"Lương Tịch Mạt, cô là vợ của tôi, chuyện tối ngày hôm qua bất quá cũng là thường tình mà thôi. Tôi cảnh cáo cô nên ngoan ngoãn một chút!"
"Là chuyện thường tình?" Tịch Mạt cười. "Anh Hạo Thần!" Tịch Mạt đột nhiên kéo lấy ống tay áo của hắn. "Tôi xem anh như anh trai, anh cũng nói coi tôi là em gái nhưng cuối cùng lại cường bạo tôi!"
' Cường bạo' hai từ này vào giờ phút này nghe được cực kỳ chói tai, Bùi Hạo Thần giương mắt nhìn cô một cái.
"Cường bạo? Cô không phải là của tôi sao? Lương Tịch Mạt, nếu như còn dám nói như vậy nữa tôi liền không ngần ngại mà cường bạo cô."
"Đừng tới đây!" Tịch Mạt run rẩy. "Cầu xin anh đừng tới đây!" Cô sợ hãi lắc đầu núp người vào một góc. Hình ảnh này làm hắn nhớ lại bốn năm trước, cũng vào khoảng thời gian rạng sáng, Tịch Mạt thân thể đầy thương tích run rẩy gõ cửa phòng hắn.
Tịch Mạt vùi mặt trong khuỷ tay, nước mắt ấm nóng cơ hồ muốn đau rát vết thương trên da cô.
Bịt thật chặt lỗ tai lại không để cho tiếng cười kinh khủng kia cùng lời làm nhục của Bùi Hạo Thần lọt vào khiến cô đau đớn.
"Lương Tịch Mạt!!" Bùi Hạo Thần kêu to.
Tịch Mạt run lên ngẩng đầu, ánh mắt của cô trống rỗng nhìn bộ dáng thật u buồn.
"Thế nào ngày hôm qua không phải muốn dục tiên dục tử rất say mê sao? Sao bây giờ thế nào thoải mái xong lại giả trang vô tội nữa vậy?"
Bùi Hạo dùng lời nói từ từ kêu tỉnh Tịch Mạt, thân thể cô vẫn cứ run rẩy. Lạnh lùng nhìn Bùi Hạo Thần một cái, đôi tay nhỏ bé vòng quanh thân thể thành một đoàn.
"Lương Tịch Mạt, cô nhất định là hận đến muốn giết chết tôi đi!" Bùi Hạo Thần cười. "Nhưng làm sao bây giờ, có giết tôi rồi cô vẫn là người phụ nữ của tôi haha. Đừng có bày ra bộ mặt nửa sống chết này nữa, nhanh chóng cút ra cho tôi!" Bùi Hạo Thần lạnh lùng xoay người bước ra khỏi phòng tắm.
Tịch Mạt dùng sức nắm kéo tóc của mình thật mạnh. "Lương Tịch Mạt, mày thật bẩn, thật làm cho người ta ghê tởm." Thanh âm nho nhỏ cứ vang vảng bên tai cô.
Tịch Mạt từ từ bò đến trước gương nhìn toàn thân của mình trong đó, da của cô rất trắng nên những vết bầm tím hiện rõ những vết hôn kia cực kì chói mắt. Cô không chịu nổi mà day day đôi môi đến ửng đỏ, không chống đỡ nổi cơ thể để ngồi dậy, tất cả mọi nơi đều rất đau. Nhìn người trong gương người không ra người quỷ không ra quỷ, Tịch Mạt khổ sở cười một cái.
"Lương Tịch Mạt, mày thật sự rất đáng buồn!" Tịch Mạt cười đến rơi lệ. "Mày thật bẩn thỉu, sinh mạng sớm đã không còn giá trị để tồn tại." Nước mắt nhanh chóng ngừng rơi, Tịch Mạt nhìn lại trong gương, phía sau cơ hồ là bóng của bản thân mình.
"Tịch Mạt, mày rốt cuộc có thể ly khai cái nơi thống khổ này rồi, không cần phải mệt mỏi nữa. Còn có Evan, thật xin lỗi đã chưa từng hảo hảo yêu thương ngươi, thật xin lỗi, nếu ta không có ở đây ngươi phải chăm sóc cho mình thật tốt. Nếu có kiếp sau ta nhất định sẽ hảo hảo yêu thương ngươi!" Tịch Mạt nhẹ giọng nỉ non, đưa tay lên kệ với lấy chiếc bình, khoé miệng cô nở ra nụ cười nhàn nhạt nhẹ nhõm, sau đó cô dùng chút lực đập mạnh chiếc bình. Tiếng vỡ vụn thanh thuý vang lên, dùng miểng nhỏ miếng thuỷ tinh lướt trên đôi tay trắng nõn cứa nhẹ một cái, máu đỏ tươi từng giọt tí tách rơi xuống. Tịch Mạt từ từ ngồi chồm dậy, nhặt lên những mãnh vợ vụn loé sáng bén nhọn kia, cô nhẹ nhàng cười một cái. (Thề là tui ko bit Evan là ai nữa 😅😅)
Bùi Hạo Thần ngồi ở ngoài thật lâu cũng không thấy Tịch Mạt đi ra mà ngược lại nghe vọng lại tiếng vỡ của thuỷ tinh.
"Lương Tịch Mạt, cô ở đây cao quý cái quỷ gì, nhanh lên một chút cút ra đây cho tôi!" Bùi Hạo Thần không nhịn được điên cuồng hét lên.
Tịch Mạt ngồi trong phòng tắm nghe Bùi Hạo Thần thanh âm nóng nảy, cô khinh miệt nhìn lướt qua cánh cửa, trong tay dùng sức thêm mấy phần siết chặt miểng thuỷ tinh, bàn tay nhất thời tứa ra đầy máu, nơi cổ tay bầm đem máu liên tiếp từ từ rơi xuống.
"Tịch Mạt, hết thảy đều đã kết thúc." Cô vừa nói vừa ở nơi cổ tay mình bóp mạnh một cái.
Bùi Hạo Thần đi tới thời điểm đúng lúc nhìn thấy Tịch Mạt cắt vỡ mạch cổ tay mình, trong nháy mắt đầu óc của hắn đều trống rỗng.
"Lương Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần kêu lớn.
Nghe tiếng gọi, Tịch Mạt xoay mặt nhìn hắn, trên mặt cũng không có biểu tình gì. Bùi Hạo Thần nhìn lướt ánh mắt rơi trên cổ tay cô, chuyên chú nhìn huyết dịch trên tay Tịch Mạt đang không ngừng chảy xuống.
"Cạch!" Những mãnh vỡ thuỷ tinh trong tay Tịch Mạt rơi rãi trên sàn, tiếng vỡ vụn như tiếng gọi thức tỉnh cô. Tịch Mạt ngây người nhìn Bùi Hạo Thần, nhìn trên nền kia bê bết loang lỗ máu, trong đầu hắn liền vang lên mấy tiếng ong ong.
"Lương Tịch Mạt, cô làm cái gì vậy?" Bùi Hạo Thần bước nhanh đến đem Tịch Mạt giữ chặt trong ngực mình. "Người phụ nữ điên này!" Hắn mắng to, giữ chặt cổ tay cô, lập tức ôm người rời khỏi phòng tắm.
Tịch Mạt vô lực dựa vào Bùi Hạo Thần, cô rất muốn giãy dụa nhưng đáng tiếc là không còn một chút hơi sức, cô chỉ có thể trông mong máu chảy nhanh một chút, chỉ cần như vậy là có thể được giải thoát rồi.
Bùi Hạo Thần đặt Tịch Mạt nằm trên giường, hắn luống cuống tay chân quấn chặt lại vết cắt nơi cổ tay, một thân áo trắng mà hiện tại khắp nơi đều bê bết vết máu của Tịch Mạt. Bùi Hạo Thần có chút sợ hãi, nhất là Tịch Mạt bộ dáng khí lực đang dần suy yếu, hô hấp cũng cũng yếu ớt dường như chỉ là thở cũng không có hơi sức.
"Lương Tịch Mạt, cô như vậy là có ý tứ gì?" Bùi Hạo Thần rống giận.
"Anh Hạo Thần, anh để tôi chết đi!" Nước mắt của cô từng giọt chảy xuống. "Tôi sớm phải nên chết từ lâu rồi!" Cô vừa nói vừa rụt lại thân thể. "Tôi thật bẩn, thật buồn nôn!" Cô chán ghét mở lời. "Anh không phải rất hận Lương gia sao? Tại sao còn phải trông nom chăm sóc tôi làm gì? Tôi chết rồi anh cũng sẽ không cần phải hận nữa!"
"Lương Tịch Mạt, ai cho phép cô chết!" Bùi Hạo Thần rống to, nhìn trên cổ tay được miếng vải quấn quanh nhưng cũng nhanh chóng bị máu thấm ướt, hắn bất động đứng đó nheo chặt lông mày. "Không được động!" Hắn ra lệnh, sau đó xoay người đè xuống lửa giận kêu quản gia gọi bác sĩ đến nhưng không nghĩ tới Tịch Mạt thừa dịp hắn lơ là hướng cửa sổ xông thẳng tới.
Tịch Mạt khó khắn từng bước chạy đến phía trước, từ đây nhảy xuống là bốn tầng lầu, rất nhanh thôi sẽ được giải thoát.
"Tịch Mạt!" Nhìn theo hướng chạy của cô, Bùi Hạo Thần kinh hô nhưng Tịch Mạt vẫn lăng lăng chạy thẳng mà không chịu ngừng lại. Hắn mấy bước xông tới liền đem Tịch Mạt tay chưa kịp chạm ban công đã phải thu người trở lại. "Cô làm gì thế, cứ muốn như vậy mà đi chết sao?" Bùi Hạo Thần rống to.
Tiếng hô vang vọng làm màng nhĩ của Tịch Mạt chấn động đến phát đau.
"Tôi nên sớm chết từ lâu rồi!" Tịch Mạt nén lệ hét lớn trở lại. "Bốn năm trước tôi đã đáng chết, bốn năm trước đáng chết!" Tịch Mạt kêu gào không biết hơi sức từ đâu, cô đẩy mạnh Bùi Hạo Thần ra, sau đó vô lực ngã ngồi trên mặt đất. Nếu không phải bốn năm trước Bùi Hạo Thần một tấc cũng không rời canh chừng thì cô trong một tháng đó đã sớm kết liễu đời mình.
"Bùi Hạo Thần tôi cầu xin anh, anh đừng động tới tôi nữa có được hay không?" Tịch Mạt khóc gần như tuyệt vọng. "Bùi Hạo Thần, tôi biết rất rõ là bản thân rất bẩn nhưng anh không cần hết lần này đến lần khác phải nhắc nhở nhục mạ tôi." Tịch Mạt giùng giằng đứng lên.
"Cô cứ như vậy muốn chết phải không?" Bùi Hạo Thần kéo Tịch Mạt tới gần, hắn tức giận trách mắng: "Bởi vì tôi đụng đến cô nên cô phải đi tìm cái chết?" Hắn nắm chặt lấy cằm Tịch Mạt.
Mái tóc xốc xếch dính ở trên mặt, khoé mắt còn loang lỗ nước mắt chưa khô, trong mắt là tràn đầy hận ý cùng tuyệt vọng.
"Lương Tịch Mạt, cô là vợ của tôi, chuyện tối ngày hôm qua bất quá cũng là thường tình mà thôi. Tôi cảnh cáo cô nên ngoan ngoãn một chút!"
"Là chuyện thường tình?" Tịch Mạt cười. "Anh Hạo Thần!" Tịch Mạt đột nhiên kéo lấy ống tay áo của hắn. "Tôi xem anh như anh trai, anh cũng nói coi tôi là em gái nhưng cuối cùng lại cường bạo tôi!"
' Cường bạo' hai từ này vào giờ phút này nghe được cực kỳ chói tai, Bùi Hạo Thần giương mắt nhìn cô một cái.
"Cường bạo? Cô không phải là của tôi sao? Lương Tịch Mạt, nếu như còn dám nói như vậy nữa tôi liền không ngần ngại mà cường bạo cô."
Danh sách chương