Tiếng mưa rơi ào ào ngập tràn bên tai, cô tựa hồ nghe được tiếng tia chớp, ánh mắt đau nhói như bị thiên lôi đánh một cú mạnh làm đầu óc kêu vang đến chóng mặt.
"Đừng như vậy, buông tôi ra, buông ra!" Tịch Mạt khóc thút thít. "Buông ra, cứu tôi với!"
"Haha." Tiếng cười kinh khủng cùng tiếng sấm rền vang bên ngoài làm cô nghĩ đến người đàn ông bí ẩn mang theo mặt nạ bạc đang kiềm chế tất cả tay chân của mình.
Tịch Mạt tựa hồ cảm nhận được hơi thở của hắn phả ở trên mặt, hắn từng chút hôn lên mặt, cổ còn có xương quai xanh của cô, ngón tay thô ráp lướt qua mỗi tấc da tấc thịt.
"Có ai không? Cứu tôi với!!!"
"Sẽ không có người nào tới cứu em đâu." Hắn ngông cuồng tuyên thệ khiến cô không cách nào tránh thoát mặc cho hắn xâm chiếm, mặc hắn xé rách thân thể của cô.
"A! Không cần!!!" Tịch Mạt từ trong mộng thức tỉnh, động tác đột ngột làm thân thể động đến phát đau.
Tịch Mạt mệt mỏi mở mắt, mái tóc xốc xếch dính ở trên gương mặt tái nhợt đáng thương. Cô nâng lên cánh tay đau nhức, mồ hôi trên trán nhỏ giọt trên môi cảm giác mặn chát, cổ tay đêm qua bị bạo hành siết chặt đến trầy xướt.
Cô khẽ cau mày, toàn thân như bị bánh xe đè nát, cô mấy lần thất thần nhìn một cổ thân thể mình trần trụi không một mảnh vải, trên làn da non mịn đầy ấp những mảng đỏ hồng bầm tím, một ấn tích rõ ràng của sự hoan ái đêm quá. Mỗi một dấu vết đều khiến Tịch Mạt thống khổ, cô nhắm lại hai mắt, nước mắt đau thương bất giác chảy xuống.
"Xem xem em thế nào bị người ta chơi. Lương Tịch Mạt, tôi chính là coi thường."
Lời nói của Bùi Hạo Thần vang lên bên tai Tịch Mạt càng khiến cô đau đớn đến run rẩy. Tiếng cười của người đàn ông sau chiếc mặc nạ bạc một lần nữa vang lên kinh hãi. Không biết hơi sức ở nơi nào, cô đột nhiên chống đỡ thân người muốn lao mình bỏ chạy nhưng mới vừa đặt chân đứng trên sàn liền ngã nhào ra.
"Ô..." Tịch Mạt xoa xoa cánh tay mình một chút, thật bẩn, thật buồn nôn. Cô nức nở khóc lớn, không cách nào đứng lên được, cô chồm người bò vào phòng tắm. Trong phòng tắm sàn đá cẩm thạch lạnh như băng, nó kích thích thần kinh của Tịch Mạt. Chống đỡ thân mình tựa trên thành bồn, đưa tay đẩy vòi nước cho tuôn xả đầy bồn, bất chấp bên trong có phải nước ấm hay không trực tiếp ngã người xuống.
Bên trong nước lạnh như băng, cơ thể đau nhói nhưng Tịch Mạt tựa hồ không phát hiện, cô ngồi ở trong bồn tắm từng đợt từng đợt dùng tay chà xát thân thể. Mỗi một nơi lưu lại dấu tích của vết hôn cô đều dùng hết sức mà chà đến nỗi làn da trắng cũng bật ra tia máu mà vẫn không chịu dừng lại.
"Thật bẩn, thật bẩn!!" Cô vừa khóc vừa đem chai sữa tắm trút ra tràn tay, đổ hết lên người dùng sức chà xát thật mạnh lên thân thể, đưa tay với lấy bịch muối tắm tiếp tục đổ lên người chà đến vết thương trầy xướt đau rát. Tịch Mạt đau đớn giật mình một cái nhưng vẫn như cũ không ngừng tay mà ngược lại càng thêm mãnh liệt dùng sức. Nước mắt từng giọt nhỏ xuống rơi trên mặt nước tí tách, bên trong phòng tắm là một mảng tối tràn đầy ưu thương.
Bùi Hạo Thần từ bên ngoài đẩy cửa đi vào phòng ngủ, nhìn chăn đệm rãi đầy trên đất liền cau mày. Nhìn đến cửa phòng tắm, hắn đi từ từ đến gần, nghe rõ tiếng khóc bên trong của Tịch Mạt, tiếng nước chảy cùng hàng loạt tiếng nôn mửa.
Hắn chán ghét nheo lông mày. 'Mới tỉnh dậy liền không kịp chờ đợi mà đi tắm sao?' Thậm chí còn dám ở bên trong liên tục nôn mửa.
Trong phòng tắm, Tịch Mạt ngồi trong bồn ngoải đầu ra bên ngoài sàn, cô suy yếu mà bật từ cổ họng nôn không thể ngừng, phần nhiều đều là nước.
Bùi Hạo Thần nắm chặt quả đấm. 'Lương Tịch Mạt, cô như vậy là ghét bỏ tôi bẩn hay cảm thấy tôi ghê tởm?'
"Lương Tịch Mạt." Bùi Hạo Thần lạnh như băng hô một tiếng.
"A!" Tịch Mạt thét chói tai. "Đừng tới đây!" Cô sợ hãi quơ quàng vật dụng trong phòng tắm tất cả ném về phía Bùi Hạo Thần sau đó liền như đà điểu thu người trốn trong bồn.
Bùi Hạo Thần tức giận tiến lại gần lôi Tịch Mạt xách ra như xách một con gà con.
Tịch Mạt một chút hơi sức cũng không có, cô vô lực giãy giụa, chỉ giương đôi mắt hoảng sợ nhìn Bùi Hạo Thần.
Hắn nắm chặt lấy tay Tịch Mạt, dùng sức như gáo nước lạnh hắt thẳng lên mặt cô.
"Lương Tịch Mạt, cô điên rồi sao?" Bùi Hạo Thần rống giận. Hắn một lượt nhìn Tịch Mạt từ trên xuống dưới đầy ắp vết thương, mỗi một nơi đều không bỏ sót. Ngoại trừ cánh tay ra thì mọi nơi trên thân thể đều bị chà xát, những điểm ẩn hiện dấu hôn cũng bị che dấu bởi những vết thương, chung quanh đó còn phiếm hồng, có nơi còn tứa máu đến bất thường.
"Người phụ nữ ngu ngốc này, thế nhưng dùng muối tắm chà xát khắp thân thể mình, cô là muốn tự làm khổ mình có phải không?" Bùi Hạo Thần tức giận rống to.
"Tôi thật bẩn!!" Tịch Mạt nhìn Bùi Hạo Thần, nước mắt lăn dài trên má. "Nơi nào trên người tôi cũng đều bẩn!" Thanh âm nôn mửa bất chợt vang lên, cô nhanh quay đầu ra ngoài thành bồn nôn đến ' tê tâm phế liệt', tiếng nôn mửa làm Bùi Hạo Thần cau chặt mày.
"Ô..oẹ..." Tịch Mạt vừa nôn mửa vừa khóc thút thít, tuy vậy cô vẫn tiếp tục lấy nước dội lên thân thể.
"Lương Tịch Mạt, người nên cảm thấy ghê tởm chính là tôi, tôi còn chưa ói cô ói cái gì?" Hắn nắm lấy cằm cô.
Tịch Mạt khuôn mặt tái nhợt vô lực, nước mắt từng giọt nhỏ xuống, Bùi Hạo Thần khó chịu cau mày.
Cô vô lực phản kháng mặc cho hắn nắm lấy cằm mình. Nhìn Tịch Mạt một chút, nhớ đến đêm qua hắn rõ là cố tình làm nhục cô, xem trên cổ tay hằn lên vết thương rất sâu, Bùi Hạo Thần cũng nhất thời ý thức được vì hôm qua tâm tình quá kích động nên gấp gáp trói cô lại, cộng thêm Tịch Mạt ra sức dùng muối tắm chà xát. Nghĩ tới đây hắn từ từ buông tay cô ra, Tịch Mạt thật làm hắn cảm thấy kì quái, hắn trêu chọc như vậy mà cô cái gì cũng không nói.
Phí sức chống lên vách tường bước ra khỏi bồn tắm, do trên sàn ẩm ướt mà thiếu chút nữa Tịch Mạt trượt ngã, Bùi Hạo Thần đưa tay ra giữ lại bị cô lạnh lùng đẩy ra tiếp tục đi tới phía trước.
Tịch Mạt đột nhiên an tĩnh khiến Bùi Hạo Thần tâm tình bất an, nghĩ tới Tịch Mạt khi tỉnh dậy sẽ cãi lộn một trận linh đình với hắn, mắng rồi đánh hắn nhưng không nghĩ cô sẽ lại như vậy an tĩnh không lên tiếng.
Tịch Mạt đứng ở trước gương dùng khăn tắm vây quanh thân thể mình, sau đó đưa tau xoa xoa một chút lên tấm gương nhưng hiển nhiên là trên gương rõ ràng không có nước vấy lên, Bùi Hạo Thần lo lắng nhìn Tịch Mạt.
"Tịch Mạt, cô sao vậy?" Bùi Hạo Thần thử thăm dò hỏi.
Tịch Mạt quay mặt sang nhìn Bùi Hạo Thần một chút, cô lui về phía sau một chút. "Không có, không có sao!" Cô hoảng sợ lắc đầu. "Không có sao!" Từ từ trượt người xuống ngồi chồm hổm ở góc tường, cô nắm thật chặt khăn tắm chống đỡ lấy thân thể của mình.
"Đừng như vậy, buông tôi ra, buông ra!" Tịch Mạt khóc thút thít. "Buông ra, cứu tôi với!"
"Haha." Tiếng cười kinh khủng cùng tiếng sấm rền vang bên ngoài làm cô nghĩ đến người đàn ông bí ẩn mang theo mặt nạ bạc đang kiềm chế tất cả tay chân của mình.
Tịch Mạt tựa hồ cảm nhận được hơi thở của hắn phả ở trên mặt, hắn từng chút hôn lên mặt, cổ còn có xương quai xanh của cô, ngón tay thô ráp lướt qua mỗi tấc da tấc thịt.
"Có ai không? Cứu tôi với!!!"
"Sẽ không có người nào tới cứu em đâu." Hắn ngông cuồng tuyên thệ khiến cô không cách nào tránh thoát mặc cho hắn xâm chiếm, mặc hắn xé rách thân thể của cô.
"A! Không cần!!!" Tịch Mạt từ trong mộng thức tỉnh, động tác đột ngột làm thân thể động đến phát đau.
Tịch Mạt mệt mỏi mở mắt, mái tóc xốc xếch dính ở trên gương mặt tái nhợt đáng thương. Cô nâng lên cánh tay đau nhức, mồ hôi trên trán nhỏ giọt trên môi cảm giác mặn chát, cổ tay đêm qua bị bạo hành siết chặt đến trầy xướt.
Cô khẽ cau mày, toàn thân như bị bánh xe đè nát, cô mấy lần thất thần nhìn một cổ thân thể mình trần trụi không một mảnh vải, trên làn da non mịn đầy ấp những mảng đỏ hồng bầm tím, một ấn tích rõ ràng của sự hoan ái đêm quá. Mỗi một dấu vết đều khiến Tịch Mạt thống khổ, cô nhắm lại hai mắt, nước mắt đau thương bất giác chảy xuống.
"Xem xem em thế nào bị người ta chơi. Lương Tịch Mạt, tôi chính là coi thường."
Lời nói của Bùi Hạo Thần vang lên bên tai Tịch Mạt càng khiến cô đau đớn đến run rẩy. Tiếng cười của người đàn ông sau chiếc mặc nạ bạc một lần nữa vang lên kinh hãi. Không biết hơi sức ở nơi nào, cô đột nhiên chống đỡ thân người muốn lao mình bỏ chạy nhưng mới vừa đặt chân đứng trên sàn liền ngã nhào ra.
"Ô..." Tịch Mạt xoa xoa cánh tay mình một chút, thật bẩn, thật buồn nôn. Cô nức nở khóc lớn, không cách nào đứng lên được, cô chồm người bò vào phòng tắm. Trong phòng tắm sàn đá cẩm thạch lạnh như băng, nó kích thích thần kinh của Tịch Mạt. Chống đỡ thân mình tựa trên thành bồn, đưa tay đẩy vòi nước cho tuôn xả đầy bồn, bất chấp bên trong có phải nước ấm hay không trực tiếp ngã người xuống.
Bên trong nước lạnh như băng, cơ thể đau nhói nhưng Tịch Mạt tựa hồ không phát hiện, cô ngồi ở trong bồn tắm từng đợt từng đợt dùng tay chà xát thân thể. Mỗi một nơi lưu lại dấu tích của vết hôn cô đều dùng hết sức mà chà đến nỗi làn da trắng cũng bật ra tia máu mà vẫn không chịu dừng lại.
"Thật bẩn, thật bẩn!!" Cô vừa khóc vừa đem chai sữa tắm trút ra tràn tay, đổ hết lên người dùng sức chà xát thật mạnh lên thân thể, đưa tay với lấy bịch muối tắm tiếp tục đổ lên người chà đến vết thương trầy xướt đau rát. Tịch Mạt đau đớn giật mình một cái nhưng vẫn như cũ không ngừng tay mà ngược lại càng thêm mãnh liệt dùng sức. Nước mắt từng giọt nhỏ xuống rơi trên mặt nước tí tách, bên trong phòng tắm là một mảng tối tràn đầy ưu thương.
Bùi Hạo Thần từ bên ngoài đẩy cửa đi vào phòng ngủ, nhìn chăn đệm rãi đầy trên đất liền cau mày. Nhìn đến cửa phòng tắm, hắn đi từ từ đến gần, nghe rõ tiếng khóc bên trong của Tịch Mạt, tiếng nước chảy cùng hàng loạt tiếng nôn mửa.
Hắn chán ghét nheo lông mày. 'Mới tỉnh dậy liền không kịp chờ đợi mà đi tắm sao?' Thậm chí còn dám ở bên trong liên tục nôn mửa.
Trong phòng tắm, Tịch Mạt ngồi trong bồn ngoải đầu ra bên ngoài sàn, cô suy yếu mà bật từ cổ họng nôn không thể ngừng, phần nhiều đều là nước.
Bùi Hạo Thần nắm chặt quả đấm. 'Lương Tịch Mạt, cô như vậy là ghét bỏ tôi bẩn hay cảm thấy tôi ghê tởm?'
"Lương Tịch Mạt." Bùi Hạo Thần lạnh như băng hô một tiếng.
"A!" Tịch Mạt thét chói tai. "Đừng tới đây!" Cô sợ hãi quơ quàng vật dụng trong phòng tắm tất cả ném về phía Bùi Hạo Thần sau đó liền như đà điểu thu người trốn trong bồn.
Bùi Hạo Thần tức giận tiến lại gần lôi Tịch Mạt xách ra như xách một con gà con.
Tịch Mạt một chút hơi sức cũng không có, cô vô lực giãy giụa, chỉ giương đôi mắt hoảng sợ nhìn Bùi Hạo Thần.
Hắn nắm chặt lấy tay Tịch Mạt, dùng sức như gáo nước lạnh hắt thẳng lên mặt cô.
"Lương Tịch Mạt, cô điên rồi sao?" Bùi Hạo Thần rống giận. Hắn một lượt nhìn Tịch Mạt từ trên xuống dưới đầy ắp vết thương, mỗi một nơi đều không bỏ sót. Ngoại trừ cánh tay ra thì mọi nơi trên thân thể đều bị chà xát, những điểm ẩn hiện dấu hôn cũng bị che dấu bởi những vết thương, chung quanh đó còn phiếm hồng, có nơi còn tứa máu đến bất thường.
"Người phụ nữ ngu ngốc này, thế nhưng dùng muối tắm chà xát khắp thân thể mình, cô là muốn tự làm khổ mình có phải không?" Bùi Hạo Thần tức giận rống to.
"Tôi thật bẩn!!" Tịch Mạt nhìn Bùi Hạo Thần, nước mắt lăn dài trên má. "Nơi nào trên người tôi cũng đều bẩn!" Thanh âm nôn mửa bất chợt vang lên, cô nhanh quay đầu ra ngoài thành bồn nôn đến ' tê tâm phế liệt', tiếng nôn mửa làm Bùi Hạo Thần cau chặt mày.
"Ô..oẹ..." Tịch Mạt vừa nôn mửa vừa khóc thút thít, tuy vậy cô vẫn tiếp tục lấy nước dội lên thân thể.
"Lương Tịch Mạt, người nên cảm thấy ghê tởm chính là tôi, tôi còn chưa ói cô ói cái gì?" Hắn nắm lấy cằm cô.
Tịch Mạt khuôn mặt tái nhợt vô lực, nước mắt từng giọt nhỏ xuống, Bùi Hạo Thần khó chịu cau mày.
Cô vô lực phản kháng mặc cho hắn nắm lấy cằm mình. Nhìn Tịch Mạt một chút, nhớ đến đêm qua hắn rõ là cố tình làm nhục cô, xem trên cổ tay hằn lên vết thương rất sâu, Bùi Hạo Thần cũng nhất thời ý thức được vì hôm qua tâm tình quá kích động nên gấp gáp trói cô lại, cộng thêm Tịch Mạt ra sức dùng muối tắm chà xát. Nghĩ tới đây hắn từ từ buông tay cô ra, Tịch Mạt thật làm hắn cảm thấy kì quái, hắn trêu chọc như vậy mà cô cái gì cũng không nói.
Phí sức chống lên vách tường bước ra khỏi bồn tắm, do trên sàn ẩm ướt mà thiếu chút nữa Tịch Mạt trượt ngã, Bùi Hạo Thần đưa tay ra giữ lại bị cô lạnh lùng đẩy ra tiếp tục đi tới phía trước.
Tịch Mạt đột nhiên an tĩnh khiến Bùi Hạo Thần tâm tình bất an, nghĩ tới Tịch Mạt khi tỉnh dậy sẽ cãi lộn một trận linh đình với hắn, mắng rồi đánh hắn nhưng không nghĩ cô sẽ lại như vậy an tĩnh không lên tiếng.
Tịch Mạt đứng ở trước gương dùng khăn tắm vây quanh thân thể mình, sau đó đưa tau xoa xoa một chút lên tấm gương nhưng hiển nhiên là trên gương rõ ràng không có nước vấy lên, Bùi Hạo Thần lo lắng nhìn Tịch Mạt.
"Tịch Mạt, cô sao vậy?" Bùi Hạo Thần thử thăm dò hỏi.
Tịch Mạt quay mặt sang nhìn Bùi Hạo Thần một chút, cô lui về phía sau một chút. "Không có, không có sao!" Cô hoảng sợ lắc đầu. "Không có sao!" Từ từ trượt người xuống ngồi chồm hổm ở góc tường, cô nắm thật chặt khăn tắm chống đỡ lấy thân thể của mình.
Danh sách chương