"Buông tôi ra!" Tịch Mạt gào thét, tâm tình kích động. Cô mạnh mẽ bị đặt nằm xuống giường sơ cứu cầm máu nhưng vẫn cố giùng giằng không chịu phối hợp trị liệu.
"Lương Tịch Mạt, cô an tĩnh lại một chút cho tôi!" Bùi Hạo Thần rống giận. "Tiêm thuốc an thần cho cô ấy." Hắn lạnh lùng phân phó một tiếng.
Nghe Bùi Hạo Thần nói, Tịch Mạt nhất thời bất động nhìn bác sĩ Bùi gia lấy ra ống tiêm, cô co người lại rụt thân thể đến đáng thương. "Không cần!" Cô thấp giọng cầu xin. "Tôi không làm khó nữa, không cần tiêm thuốc!"
Bùi Hạo Thần nhìn Tịch Mạt đột nhiên an tĩnh, ánh mắt liền chuyển biến. "Đúng là mau thật!"
"Thiếu gia, cậu..." Bác sĩ nhìn Tịch Mạt bộ dáng đáng thương, ông không tự nhiên phải nhịn mà xuống tay với cô. Mới hai mưới mốt tuổi đầu mà huống chi vào giờ phút này cô lại chật vật như vậy, thật làm cho người ta không nhịn được muốn ôm cô như dỗ một đứa trẻ mà dịu dàng an ủi.
"Tiêm vào!" Bùi Hạo Thần lạnh như băng thốt ra hai chữ
Bác sĩ bất đắc dĩ không dám phản kháng Bùi Hạo Thần, mọi người đều biết hắn nổi tiếng là người máu lạnh.
"Anh Hạo Thần, không muốn, không cần!" Tịch Mạt cầu xin Bùi Hạo Thần, hắn vẫn lạnh lùng không nhúc nhích càng không nhìn đến ánh mắt nồng đậm sợ hãi kia của Tịch Mạt.
"Thiếu phu nhân, đừng sợ, sẽ không có chuyện gì hết!" Bác sĩ an ủi.
"Buông tôi ra, tôi không cần tiêm!" Tịch Mạt ô ô khóc, cô ra sức giãy dụa.
"Để tôi đè cô ấy lại!" Bùi Hạo Thần luống cuống lên tiếng.
"Không cần, không muốn..." Tịch Mạt khóc đến run rẩy co rúm lại, cô vô lực nhìn ánh sáng từ kim tiêm loé lên đâm vào da mình. Tịch Mạt kêu to nhìn thứ chất lỏng từ từ tiêm vào cơ thể, ngay sau đó ánh mắt từ từ khép lại, nước mắt theo khoé mắt nhắm lại mà chảy dài rơi trên gối nằm.
Cô thiếp đi sau tất cả giằng co mệt mỏi cùng đau đớn.
"Thiếu gia!" Bác sĩ trán đầy mồ hôi.
"Băng bó vết thương cho thiếu phu nhân." Hắn đem mặt quay đi, Tịch Mạt tuy đã ngủ nhưng những lời kêu gào đến tê tâm phế liệt của cô lại tựa hồ như cũ vang vọng bên tai hắn. "Không cần, không muốn..."
Hắn phiền não đi ra ngoài đốt một điếu thuốc, bên tai vang vọng tràn đầy tiếng khóc của Tịch Mạt.
Qua một lúc lâu bác sĩ trán đầy mồ hôi đi ra ngoài.
"Cô ấy như thế nào?" Bùi Hạo Thần hỏi.
"Vết thương có chút sâu nhưng sơ cứu kịp thời máu đã ngừng chảy, cần cẩn thận xử lý nếu không về sau sẽ lưu lại sẹo. Thiếu phu nhân cảm xúc có chút kích động, cẩn thận không cần kích thích đến cô ấy!"
"Cần vô máu sao?" Bùi Hạo Thần hỏi. "Cô ấy chảy rất nhiều máu."
"Cái này thì không cần, bổ sung một chút thực phẩm bổ huyết là được rồi!"
"Biết rồi." Bùi Hạo Thần quẳng điếu thuốc trong tay rồi hung hăng đạp một cước, sau đó trở lại phòng ngủ. 'Người phụ này, cô lại dám đi tự sát.'
Cổ tay lần nữa được băng bó qua băng gạc trắng tinh, một chút máu thấm ướt cũng không có, nhìn qua thật thoải mái hơn rất nhiều, chỉ là sắc mặt Tịch Mạt vẫn tái nhợt. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống vén lấy sợi tóc vì giãy dụa mà rối loạn của cô. Nhìn đôi gò má ửng đỏ, hắn mở ra bàn tay mình nhìn nó, cái tát kia hắn quả thật đã dùng sức quá mạnh.
Nhẹ nhàng thở dài, hắn cầm khăn bông lau lên mặt cô một cái rồi trở vào phòng tắm. Nơi này vẫn như cũ chưa được dọn dẹp qua, trên sàn chung quanh tán lạn mảnh vỡ thuỷ tinh và những vệt máu đã khô khốc càng nhìn càng thêm chói mắt. Hắn quay mặt sang nhìn Tịch Mạt thần sắc ảm đạm âm u, không một ai hiểu được biểu hiện khi đó của hắn là có ý tứ gì??
Từng chút từng chút giúp Tịch Mạt xoa xoa lên gò má, lại mua thuốc mỡ cho cô bôi lên vết thương. Nhìn Tịch Mạt trên người từng mảng bầm tím, hắn hít sâu một hơi. 'Bùi Hạo Thần, mày rốt cuộc đã làm cái gì với Tịch Mạt? Cô ấy nói rất đúng, mày chính là đang cường bạo người ta.'
Hắn nhíu mày, bộ dáng vô cùng thống khổ.
Thân thể Tịch Mạt có thể dùng hai từ "hỗn độn" để mà hình dung. Ngày hôm qua cô thậm chí cũng đã chảy máu, trên cơ thể cũng đỏ hồng trầy xướt là bởi vì hắn đã quá mức thô bạo. Cầm thuốc mỡ, tay hắn cơ chút run rẩy, hắn cố gắng khắc chế mình nhưng không cách nào thôi không khó chịu.
"Anh Hạo Thần anh Hạo Thần" Tiếng cười của Tịch Mạt cứ như chuông lạc vang vọng bên tai. 'Cô ấy đã từng như vậy là một cô gái ngây thơ nhưng hôm nay lại bị huỷ hoại trong tay của mày.'
Dược tính của thuốc đi qua Tịch Mạt liền tỉnh lại, vết thương trên người đã không còn đau, chẳng qua cảm giác nhức nhối vẫn cứ như cũ không vơi đi. Cô hít hít lỗ mũi nhìn trên cánh tay lỗ kim thật nhỏ, bất giác sợ đến run rẩy.
Ngoài cửa sổ mờ mờ chút ánh sáng, Tịch Mạt từ từ bước xuống giường, nơi này an tĩnh có chút đáng sợ. Cô chống đỡ thân thể đi đến cửa sổ, chưa kịp mở miệng nói "không muốn" đã có người đi tới từ phía sau kéo cô trở lại.
"Lương Tịch Mạt, cô ba lần bốn lượt tìm đến cái chết, có biết hay không mọi chuyện chỉ nên làm một lần duy nhất thôi sao?" Hắn tức giận trách mắng.
Tịch Mạt giương mắt nhìn lên ánh đèn, cô không nhìn rõ Bùi Hạo Thần trong mắt là tức giận, nhàn nhạt rút tay mình trở về.
"Cô như vậy là thái độ gì?" Hắn căm tức nói.
"Vậy anh tột cùng muốn tôi như thế nào?" Tịch Mạt chán ghét cau mày. "Tôi bất quá chỉ muốn hóng mát một chút." Vô lực tránh thoát, cô chỉ có thể nhìn Bùi Hạo Thần siết chặt cổ tay mình. Thân thể của cô rất lạnh nhưng tay của hắn lại càng lạnh hơn, bọn họ giống như muốn đem lẫn nhau đông cứng mới cam tâm buông tha.
"Lương Tịch Mạt, tôi nói lại một lần nữa, cô là vợ của tôi, chúng ta có làm qua bất quá cũng là chuyện thường tình. Vợ chồng sống chung không phải đều sẽ làm qua chuyện này sao? Đừng suốt này làm cái bộ dáng bị áp bức uỷ khuất kia đi. Như cô vậy chỉ làm người khác cảm thấy ghê tởm."
Tịch Mạt vô lực nhìn Bùi Hạo Thần. Cuộc sống vốn dĩ bình thường đã rất ghê tởm rồi, cô không nhịn được cười khổ.
"Cô cười cái gì?"
"Bùi Hạo Thần, anh không phải đã biết chúng ta là quan hệ vợ chồng phi pháp hay sao? Cho dù hiện tại cũng như vậy mà thôi, cũng chẳng phải là một cuộc hôn nhân hợp pháp."
"Lương Tịch Mạt, cô như vậy là muốn phủ nhận cô là vợ chính thức của tôi sao?"
"Anh Hạo Thần, chúng ta không phải là vợ chồng, đây mới là sự thật."
"Hừm!!" Bùi Hạo Thần rất tức giận nhưng lại nở nụ cười. "Có phải cô không muốn làm vợ của tôi, người cô muốn ở chung một chỗ là Thẩm Kỳ Nhiên nhưng Tịch Mạt à, cô là người phụ nữ của tôi. Cô cảm thấy một người đàn ông thật sẽ không quan tâm mà tiếp nhận một người phụ nữ đã bị người khác chạm qua hay sao?"
Tịch Mạt buông xuống hàng mi, cái vấn đề này cô không dám đi suy tính càng không muốn đi nghiệm chứng. Nếu Kỳ Nhiên nói anh ấy không quan tâm, như vậy cô sẽ liền tin tưởng là anh không quan tâm thật.
"Vậy từ lúc đầu anh đã quan tâm rồi phải không?" Tịch Mạt thanh âm trầm thấp.
"Tịch Mạt, cô sai lầm rồi, tôi không quan tâm là bởi vì tôi không hề yêu thương cô." Hắn chậm rãi đến gần Tịch Mạt.
"Nếu không có yêu, không có quan tâm tại sao còn phải ép tôi thừa nhận quan hệ của chúng ta?"
"Hừm!" Bùi Hạo Thần buồn cười. "Ép cô?hắn cười mỉm. "Hảo, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ không ép cô, cô đã không muốn thừa nhận là vợ của tôi như vậy hôm nay liền bắt đầu luôn đi."
"Lương Tịch Mạt, cô an tĩnh lại một chút cho tôi!" Bùi Hạo Thần rống giận. "Tiêm thuốc an thần cho cô ấy." Hắn lạnh lùng phân phó một tiếng.
Nghe Bùi Hạo Thần nói, Tịch Mạt nhất thời bất động nhìn bác sĩ Bùi gia lấy ra ống tiêm, cô co người lại rụt thân thể đến đáng thương. "Không cần!" Cô thấp giọng cầu xin. "Tôi không làm khó nữa, không cần tiêm thuốc!"
Bùi Hạo Thần nhìn Tịch Mạt đột nhiên an tĩnh, ánh mắt liền chuyển biến. "Đúng là mau thật!"
"Thiếu gia, cậu..." Bác sĩ nhìn Tịch Mạt bộ dáng đáng thương, ông không tự nhiên phải nhịn mà xuống tay với cô. Mới hai mưới mốt tuổi đầu mà huống chi vào giờ phút này cô lại chật vật như vậy, thật làm cho người ta không nhịn được muốn ôm cô như dỗ một đứa trẻ mà dịu dàng an ủi.
"Tiêm vào!" Bùi Hạo Thần lạnh như băng thốt ra hai chữ
Bác sĩ bất đắc dĩ không dám phản kháng Bùi Hạo Thần, mọi người đều biết hắn nổi tiếng là người máu lạnh.
"Anh Hạo Thần, không muốn, không cần!" Tịch Mạt cầu xin Bùi Hạo Thần, hắn vẫn lạnh lùng không nhúc nhích càng không nhìn đến ánh mắt nồng đậm sợ hãi kia của Tịch Mạt.
"Thiếu phu nhân, đừng sợ, sẽ không có chuyện gì hết!" Bác sĩ an ủi.
"Buông tôi ra, tôi không cần tiêm!" Tịch Mạt ô ô khóc, cô ra sức giãy dụa.
"Để tôi đè cô ấy lại!" Bùi Hạo Thần luống cuống lên tiếng.
"Không cần, không muốn..." Tịch Mạt khóc đến run rẩy co rúm lại, cô vô lực nhìn ánh sáng từ kim tiêm loé lên đâm vào da mình. Tịch Mạt kêu to nhìn thứ chất lỏng từ từ tiêm vào cơ thể, ngay sau đó ánh mắt từ từ khép lại, nước mắt theo khoé mắt nhắm lại mà chảy dài rơi trên gối nằm.
Cô thiếp đi sau tất cả giằng co mệt mỏi cùng đau đớn.
"Thiếu gia!" Bác sĩ trán đầy mồ hôi.
"Băng bó vết thương cho thiếu phu nhân." Hắn đem mặt quay đi, Tịch Mạt tuy đã ngủ nhưng những lời kêu gào đến tê tâm phế liệt của cô lại tựa hồ như cũ vang vọng bên tai hắn. "Không cần, không muốn..."
Hắn phiền não đi ra ngoài đốt một điếu thuốc, bên tai vang vọng tràn đầy tiếng khóc của Tịch Mạt.
Qua một lúc lâu bác sĩ trán đầy mồ hôi đi ra ngoài.
"Cô ấy như thế nào?" Bùi Hạo Thần hỏi.
"Vết thương có chút sâu nhưng sơ cứu kịp thời máu đã ngừng chảy, cần cẩn thận xử lý nếu không về sau sẽ lưu lại sẹo. Thiếu phu nhân cảm xúc có chút kích động, cẩn thận không cần kích thích đến cô ấy!"
"Cần vô máu sao?" Bùi Hạo Thần hỏi. "Cô ấy chảy rất nhiều máu."
"Cái này thì không cần, bổ sung một chút thực phẩm bổ huyết là được rồi!"
"Biết rồi." Bùi Hạo Thần quẳng điếu thuốc trong tay rồi hung hăng đạp một cước, sau đó trở lại phòng ngủ. 'Người phụ này, cô lại dám đi tự sát.'
Cổ tay lần nữa được băng bó qua băng gạc trắng tinh, một chút máu thấm ướt cũng không có, nhìn qua thật thoải mái hơn rất nhiều, chỉ là sắc mặt Tịch Mạt vẫn tái nhợt. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống vén lấy sợi tóc vì giãy dụa mà rối loạn của cô. Nhìn đôi gò má ửng đỏ, hắn mở ra bàn tay mình nhìn nó, cái tát kia hắn quả thật đã dùng sức quá mạnh.
Nhẹ nhàng thở dài, hắn cầm khăn bông lau lên mặt cô một cái rồi trở vào phòng tắm. Nơi này vẫn như cũ chưa được dọn dẹp qua, trên sàn chung quanh tán lạn mảnh vỡ thuỷ tinh và những vệt máu đã khô khốc càng nhìn càng thêm chói mắt. Hắn quay mặt sang nhìn Tịch Mạt thần sắc ảm đạm âm u, không một ai hiểu được biểu hiện khi đó của hắn là có ý tứ gì??
Từng chút từng chút giúp Tịch Mạt xoa xoa lên gò má, lại mua thuốc mỡ cho cô bôi lên vết thương. Nhìn Tịch Mạt trên người từng mảng bầm tím, hắn hít sâu một hơi. 'Bùi Hạo Thần, mày rốt cuộc đã làm cái gì với Tịch Mạt? Cô ấy nói rất đúng, mày chính là đang cường bạo người ta.'
Hắn nhíu mày, bộ dáng vô cùng thống khổ.
Thân thể Tịch Mạt có thể dùng hai từ "hỗn độn" để mà hình dung. Ngày hôm qua cô thậm chí cũng đã chảy máu, trên cơ thể cũng đỏ hồng trầy xướt là bởi vì hắn đã quá mức thô bạo. Cầm thuốc mỡ, tay hắn cơ chút run rẩy, hắn cố gắng khắc chế mình nhưng không cách nào thôi không khó chịu.
"Anh Hạo Thần anh Hạo Thần" Tiếng cười của Tịch Mạt cứ như chuông lạc vang vọng bên tai. 'Cô ấy đã từng như vậy là một cô gái ngây thơ nhưng hôm nay lại bị huỷ hoại trong tay của mày.'
Dược tính của thuốc đi qua Tịch Mạt liền tỉnh lại, vết thương trên người đã không còn đau, chẳng qua cảm giác nhức nhối vẫn cứ như cũ không vơi đi. Cô hít hít lỗ mũi nhìn trên cánh tay lỗ kim thật nhỏ, bất giác sợ đến run rẩy.
Ngoài cửa sổ mờ mờ chút ánh sáng, Tịch Mạt từ từ bước xuống giường, nơi này an tĩnh có chút đáng sợ. Cô chống đỡ thân thể đi đến cửa sổ, chưa kịp mở miệng nói "không muốn" đã có người đi tới từ phía sau kéo cô trở lại.
"Lương Tịch Mạt, cô ba lần bốn lượt tìm đến cái chết, có biết hay không mọi chuyện chỉ nên làm một lần duy nhất thôi sao?" Hắn tức giận trách mắng.
Tịch Mạt giương mắt nhìn lên ánh đèn, cô không nhìn rõ Bùi Hạo Thần trong mắt là tức giận, nhàn nhạt rút tay mình trở về.
"Cô như vậy là thái độ gì?" Hắn căm tức nói.
"Vậy anh tột cùng muốn tôi như thế nào?" Tịch Mạt chán ghét cau mày. "Tôi bất quá chỉ muốn hóng mát một chút." Vô lực tránh thoát, cô chỉ có thể nhìn Bùi Hạo Thần siết chặt cổ tay mình. Thân thể của cô rất lạnh nhưng tay của hắn lại càng lạnh hơn, bọn họ giống như muốn đem lẫn nhau đông cứng mới cam tâm buông tha.
"Lương Tịch Mạt, tôi nói lại một lần nữa, cô là vợ của tôi, chúng ta có làm qua bất quá cũng là chuyện thường tình. Vợ chồng sống chung không phải đều sẽ làm qua chuyện này sao? Đừng suốt này làm cái bộ dáng bị áp bức uỷ khuất kia đi. Như cô vậy chỉ làm người khác cảm thấy ghê tởm."
Tịch Mạt vô lực nhìn Bùi Hạo Thần. Cuộc sống vốn dĩ bình thường đã rất ghê tởm rồi, cô không nhịn được cười khổ.
"Cô cười cái gì?"
"Bùi Hạo Thần, anh không phải đã biết chúng ta là quan hệ vợ chồng phi pháp hay sao? Cho dù hiện tại cũng như vậy mà thôi, cũng chẳng phải là một cuộc hôn nhân hợp pháp."
"Lương Tịch Mạt, cô như vậy là muốn phủ nhận cô là vợ chính thức của tôi sao?"
"Anh Hạo Thần, chúng ta không phải là vợ chồng, đây mới là sự thật."
"Hừm!!" Bùi Hạo Thần rất tức giận nhưng lại nở nụ cười. "Có phải cô không muốn làm vợ của tôi, người cô muốn ở chung một chỗ là Thẩm Kỳ Nhiên nhưng Tịch Mạt à, cô là người phụ nữ của tôi. Cô cảm thấy một người đàn ông thật sẽ không quan tâm mà tiếp nhận một người phụ nữ đã bị người khác chạm qua hay sao?"
Tịch Mạt buông xuống hàng mi, cái vấn đề này cô không dám đi suy tính càng không muốn đi nghiệm chứng. Nếu Kỳ Nhiên nói anh ấy không quan tâm, như vậy cô sẽ liền tin tưởng là anh không quan tâm thật.
"Vậy từ lúc đầu anh đã quan tâm rồi phải không?" Tịch Mạt thanh âm trầm thấp.
"Tịch Mạt, cô sai lầm rồi, tôi không quan tâm là bởi vì tôi không hề yêu thương cô." Hắn chậm rãi đến gần Tịch Mạt.
"Nếu không có yêu, không có quan tâm tại sao còn phải ép tôi thừa nhận quan hệ của chúng ta?"
"Hừm!" Bùi Hạo Thần buồn cười. "Ép cô?hắn cười mỉm. "Hảo, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ không ép cô, cô đã không muốn thừa nhận là vợ của tôi như vậy hôm nay liền bắt đầu luôn đi."
Danh sách chương