Huyên náo trong quầy rượu một lúc lâu, Bùi Hạo Thần một ly rồi lại một ly, không biết đã là ly thứ mấy bị hắn uống xong rồi ném đi không thương tiếc. "Xoảng!" Tiếng vỡ vụn bên tai không dứt khiến Tiêu Lăng Phong vốn cũng đang buồn bực chuyện Trình Diệu Tình vợ hắn ở nhà, muốn đến than thở một phen lại nhìn thấy Bùi Hạo Thần so với hắn còn tệ hại hơn liền không rãnh bận tâm lòng mình không thoải mái.
"Thế nào rồi?"
"Lăng Phong, mình cảm thấy mình không hiểu được Tịch Mạt nữa rồi!" Bùi Hạo Thần có chút khổ sở.
"Thế nào, cô ấy lại chọc giận cậu?" Tiêu Lăng Phong ngồi bên cạnh vừa nhàn nhã uống rượu vừa hỏi.
"Không phải, không phải chỉ nghe lời mà là quá nghe lời." Bùi Hạo Thần ngẩng đầu. "Cậu biết không, cô ấy cứ kiểu bộ dạng không mặn cũng không nhạt làm người ta muốn phát điên. Mình mọi thời điểm thật sợ sẽ không nhịn được mà tiến lên bóp chết cô ấy để xem cô ấy có phải hay không không có phản ứng."
"Cậu cứ như vậy không muốn để cô ấy sống nữa à? Người ta không nghe lời cậu tức giận mà nghe lời thì cậu lại bất mãn, cậu rốt cuộc là muốn thế nào?" Tiêu Lăng Phong chế nhạo.
"Mình...mình không biết nhưng hiện tại mình không thể lý giải được. Cô ấy giống như một tượng gỗ mặc người ta định đoạt." Bùi Hạo Thần không biết làm sao hình dung tâm tình của mình với Tiêu Lăng Phong. "Mình cảm thấy sắp phát điên rồi."
"Cậu không cảm thấy người thật sự nổi điên sẽ là Tịch Mạt sao?" Tiêu Lăng Phong nghiêm túc hỏi. "Hạo Thần, cậu còn muốn Tịch Mạt như thế nào nữa? Giống như bốn năm trước, chân trước chân sau đi theo cậu gọi cậu là 'anh Hạo Thần? Còn cả ôm lấy tay của cậu mà làm nũng sao?"
"Cô ta có tư cách gì ôm lấy cánh tay của mình mà làm nũng?" Bùi Hạo Thần đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Hạo Thần, cậu đang làm cái gì cậu có rõ ràng không?" Tiêu Lăng Phong hỏi. "Không muốn đối với cô ấy hảo hảo yêu thương mà cũng không cho cô ấy như vậy một mình trầm tĩnh, cậu còn muốn thế nào?" Hắn kiên nhẫn hỏi. "Đã từng kéo cô ấy vào vòng xoay của cuộc đời cậu thì phải biết rõ một sự phản bội hay bất kì một tổn thương nào đều là vết thương chí mạng của cô ấy!"
Bùi Hạo Thần trong lòng ẩn ẩn đau đến khó chịu.
"Tịch Mạt đối với cậu là lệ thuộc vào, người ngoài có thể không biết nhưng chính bản thân cậu không phải rõ hơn ai hết sao? Chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ qua, bất kể Lương Văn Xương đã gây ra chuyện gì nhưng dù sao người cũng đã chết, Tịch Mạt cái gì cũng không biết hoàn toàn là vô tội!"
"Cô ta vô tội?" Bùi Hạo Thần cười. "Chẳng lẽ những gì mình phải chịu là đáng đời mình sao? Lương Văn Xương gây ra những chuyện 'thương thiên hại lý" kia thời điểm mình chỉ là một đứa bé, thậm chí còn nhỏ hơn." Nhắc đến Lương Văn Xương, áy náy trong lòng hắn phút chốc liền tan biến.
Tiêu Lăng Phong bất đắc dĩ lắc đầu, vốn muốn lợi dụng cơ hội này giải quyết mâu thuẫn của bọn họ nhưng bây giờ tựa hồ sự tình đã chuyển biến ngược lại. Hắn sau khi suy nghĩ lại bắt đầu hối hận mình lắm mồm.
"Mình sẽ tuyệt không buông tha cho Lương gia, những gì mất đi mình muốn đòi về gấp trăm gấp nghìn lần."
"Hạo Thần, cậu như vậy đến cuối cùng sẽ có một ngày phải hối hận."
"Hừ! Hối hận?" Bùi Hạo Thần nhíu mày. "Cậu với Uyển Kiệt lời nói đều giống như nhau, bất quá mình nói cho cậu biết, mình sẽ không hối hận!"
"Chuyện của An Hạo Luân cậu cũng không hối hận?"
"Hối hận, tất nhiên hối hận! Đồ của mình, dù có không cần nữa cũng sẽ không tới phiên người khác sở hữu nó."
"Thằng điên này!" Tiêu Lăng Phong để ly rượu xuống, bất đắc dĩ lắc đầu rời đi.
Bùi Hạo Thần trong lòng rối rắm không nhanh không chậm liền biến mất, hắn nắm ly rượu trong tay khoé miệng từ từ nở nụ cười. 'Bùi Hạo Thần, mày ở đây dao dộng cái gì, cư nhiên vì con gái của kẻ thù mà ở chỗ này phiền não. Hừ.' Hắn cười lạnh.
"So lạnh lùng? Lương Tịch Mạt, vậy chúng ta liền so với nhau một lần, xem trong chúng ta ai mới là người thật sự máu lạnh."
"Cạch!" Hắn ném lại cái ly lên bàn. "Tôi không nợ cô cái gì, có là sai đi nữa cũng chính là cô tự tìm lấy. Là Lương gia các người tự tạo nghiệt."
"Thế nào rồi?"
"Lăng Phong, mình cảm thấy mình không hiểu được Tịch Mạt nữa rồi!" Bùi Hạo Thần có chút khổ sở.
"Thế nào, cô ấy lại chọc giận cậu?" Tiêu Lăng Phong ngồi bên cạnh vừa nhàn nhã uống rượu vừa hỏi.
"Không phải, không phải chỉ nghe lời mà là quá nghe lời." Bùi Hạo Thần ngẩng đầu. "Cậu biết không, cô ấy cứ kiểu bộ dạng không mặn cũng không nhạt làm người ta muốn phát điên. Mình mọi thời điểm thật sợ sẽ không nhịn được mà tiến lên bóp chết cô ấy để xem cô ấy có phải hay không không có phản ứng."
"Cậu cứ như vậy không muốn để cô ấy sống nữa à? Người ta không nghe lời cậu tức giận mà nghe lời thì cậu lại bất mãn, cậu rốt cuộc là muốn thế nào?" Tiêu Lăng Phong chế nhạo.
"Mình...mình không biết nhưng hiện tại mình không thể lý giải được. Cô ấy giống như một tượng gỗ mặc người ta định đoạt." Bùi Hạo Thần không biết làm sao hình dung tâm tình của mình với Tiêu Lăng Phong. "Mình cảm thấy sắp phát điên rồi."
"Cậu không cảm thấy người thật sự nổi điên sẽ là Tịch Mạt sao?" Tiêu Lăng Phong nghiêm túc hỏi. "Hạo Thần, cậu còn muốn Tịch Mạt như thế nào nữa? Giống như bốn năm trước, chân trước chân sau đi theo cậu gọi cậu là 'anh Hạo Thần? Còn cả ôm lấy tay của cậu mà làm nũng sao?"
"Cô ta có tư cách gì ôm lấy cánh tay của mình mà làm nũng?" Bùi Hạo Thần đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Hạo Thần, cậu đang làm cái gì cậu có rõ ràng không?" Tiêu Lăng Phong hỏi. "Không muốn đối với cô ấy hảo hảo yêu thương mà cũng không cho cô ấy như vậy một mình trầm tĩnh, cậu còn muốn thế nào?" Hắn kiên nhẫn hỏi. "Đã từng kéo cô ấy vào vòng xoay của cuộc đời cậu thì phải biết rõ một sự phản bội hay bất kì một tổn thương nào đều là vết thương chí mạng của cô ấy!"
Bùi Hạo Thần trong lòng ẩn ẩn đau đến khó chịu.
"Tịch Mạt đối với cậu là lệ thuộc vào, người ngoài có thể không biết nhưng chính bản thân cậu không phải rõ hơn ai hết sao? Chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ qua, bất kể Lương Văn Xương đã gây ra chuyện gì nhưng dù sao người cũng đã chết, Tịch Mạt cái gì cũng không biết hoàn toàn là vô tội!"
"Cô ta vô tội?" Bùi Hạo Thần cười. "Chẳng lẽ những gì mình phải chịu là đáng đời mình sao? Lương Văn Xương gây ra những chuyện 'thương thiên hại lý" kia thời điểm mình chỉ là một đứa bé, thậm chí còn nhỏ hơn." Nhắc đến Lương Văn Xương, áy náy trong lòng hắn phút chốc liền tan biến.
Tiêu Lăng Phong bất đắc dĩ lắc đầu, vốn muốn lợi dụng cơ hội này giải quyết mâu thuẫn của bọn họ nhưng bây giờ tựa hồ sự tình đã chuyển biến ngược lại. Hắn sau khi suy nghĩ lại bắt đầu hối hận mình lắm mồm.
"Mình sẽ tuyệt không buông tha cho Lương gia, những gì mất đi mình muốn đòi về gấp trăm gấp nghìn lần."
"Hạo Thần, cậu như vậy đến cuối cùng sẽ có một ngày phải hối hận."
"Hừ! Hối hận?" Bùi Hạo Thần nhíu mày. "Cậu với Uyển Kiệt lời nói đều giống như nhau, bất quá mình nói cho cậu biết, mình sẽ không hối hận!"
"Chuyện của An Hạo Luân cậu cũng không hối hận?"
"Hối hận, tất nhiên hối hận! Đồ của mình, dù có không cần nữa cũng sẽ không tới phiên người khác sở hữu nó."
"Thằng điên này!" Tiêu Lăng Phong để ly rượu xuống, bất đắc dĩ lắc đầu rời đi.
Bùi Hạo Thần trong lòng rối rắm không nhanh không chậm liền biến mất, hắn nắm ly rượu trong tay khoé miệng từ từ nở nụ cười. 'Bùi Hạo Thần, mày ở đây dao dộng cái gì, cư nhiên vì con gái của kẻ thù mà ở chỗ này phiền não. Hừ.' Hắn cười lạnh.
"So lạnh lùng? Lương Tịch Mạt, vậy chúng ta liền so với nhau một lần, xem trong chúng ta ai mới là người thật sự máu lạnh."
"Cạch!" Hắn ném lại cái ly lên bàn. "Tôi không nợ cô cái gì, có là sai đi nữa cũng chính là cô tự tìm lấy. Là Lương gia các người tự tạo nghiệt."
Danh sách chương