Bùi Hạo Thần trở lại Lăng Vân Hiên đã là nửa đêm, hắn đẩy cửa phòng ra không nhìn thấy Tịch Mạt, vốn là tâm tình phiền não trong phút chốc hoả khí trong người vọt tăng lên, hắn xoải bước ra ngoài, trong ánh mắt nồng đậm hận ý. +
"Rầm!" Cửa phòng Tịch Mạt bị đá văng, cô lúc này có chút buồn ngủ liền giật mình thức tỉnh.
Tịch Mạt mở mắt đè ép ngực mình, miệng mở to thở dốc, cô thật sự là bị giật mình.
Bùi Hạo Thần đứng ở cửa nhìn thấy ánh mắt mông lung không tiêu cự của Tịch Mạt, cảm giác cuốn tới lại làm hắn phiền não cùng thống khổ, vào thời điểm thế nàu mà cô vẫn có thể không cố kỵ gì mà đi ngủ. Hắn nắm chặt quả đấm, ánh mắt sắc bén càng trở nên lạnh lùng.
Tịch Mạt kéo kéo chăn bình phục lại nhịp tim, sau khi bình tĩnh liền quay mặt sang nhìn nộ khí trùng trùng của Bùi Hạo Thần, cô hừ nhẹ một tiếng.
"Bùi Hạo Thần, anh bị cái gì lại phát bệnh thần kinh...." còn chưa nói hết câu Bùi Hạo Thần đã vọt đi tới bên giường Tịch Mạt, hắn hạ thấp người xuống chống tay lên giường bao vây cô trong lòng, ánh mắt chăm chăm suy xét Tịch Mạt giống như quan sát một con mồi.
"Lương Tịch Mạt, đối với tôi em thật giống như rất khinh thường." Hắn trầm giọng nói.
"Bùi Hạo Thần, anh làm cái gì vậy?" Tịch Mạt có chút không nhịn được.
"Tìm em gây phiền toái." Bùi Hạo Thần khiêu khích cười. (Rảnh dễ sợ😒)
"Anh lại phát bệnh thần kinh gì vậy?" Tịch Mạt tức giận kêu to. "Anh lại muốn gây bất mãn gì nữa? Tránh ra!"
"Ya! Tôi muốn gây bất mãn không phải em nên giúp tôi sao?" Bùi Hạo Thần thân thể lại cuối thấp xuống mấy phần, khoảng cách khiến cho bọn họ có thể cảm giác được hơi thở của nhau.
Tịch Mạt gương mặt trong nháy mắt đỏ bừng. "Bùi Hạo Thần, anh uống nhiều quá rồi, tránh ra!"
"Ai nói em có thể trở lại đây?" Không để ý Tịch Mạt bộ dạng sợ sệt, hắn bất mãn hỏi, ánh mắt nhẹ như không nhìn tới trước Tịch Mạt.
"Đây là phòng của tôi, không trở lại chỗ này thì phải đi đâu? Không lẽ ngủ bên ngoài sao?" Đối với Bùi Hạo Thần tâm tình bất định, Tịch Mạt cảm thấy rất tức giận. Trước khi ra khỏi nhà hắn còn rất dịu dàng, cô còn cho là lương tâm hắn trổi dậy, không nghĩ tới nhanh như vậy mấy giờ sau liền thay đổi. Quả nhiên con người Bùi Hạo Thần không đáng để tin cậy.
"Lương Tịch Mạt, em là vợ của tôi, có ngủ cũng là phòng của tôi chứ không phải nơi này, có hiểu không?"
"Đó là giường của anh." Tịch Mạt khinh thường nói.
"Thế nào hôm nay lại còn phủ nhận thân phận của mình." Bùi Hạo Thần đưa tay nâng cằm Tịch Mạt lên. "Lương Tịch Mạt, có muốn tôi dùng một chút hành động thực tế để em nhớ em chính là vợ của tôi không?"
"Vợ?" Tịch Mạt buồn cười nhìn Bùi Hạo Thần. "Anh ra ngoài không phải đã chịu đả kích gì chứ?"
"Không cần khiêu chiến với tôi." Bùi Hạo Thần mắt híp lại nguy hiểm. "Tịch Mạt, không nên ép tôi làm ra những chuyện quá phận sẽ gây tổn thương đến em."
Tịch Mạt nằm gọn trong lòng hắn cảnh giác chống tay ngăn chặn thân thể Bùi Hạo Thần. "Anh là cảm thấy mình làm còn chưa đủ quá đáng sao?"
"Dĩ nhiên, bất quá đây chỉ là một sự trừng phạt nho nhỏ. Tịch Mạt, em nên biết tôi cái gì cũng làm ra được."
"Tôi hiểu rất rõ." Tịch Mạt gật đầu. "Hiện tại mời anh rời đi."
"Lương Tịch Mạt, không có ai so với tôi có tư cách lưu lại nơi này, tôi sẽ hành sử đúng với nghĩa vụ làm chồng của mình, đây là quyền lợi của tôi!"
"Anh..."
"Tịch Mạt, không cần lần nữa lại khiêu khích tôi. Nếu em không muốn Trình Diệu Tình gặp nguy hiểm, tôi sợ mình sẽ không cẩn thận mà giết chết cô ta, tôi bảo đảm sẽ không tìm thấy xác."
"Bùi Hạo Thần, anh thật vô sỉ, ngay cả chị em của tôi anh không buông tha."
"Em nên cảm tạ tôi vì đã không có ý định tìm người đến chiếm hữu cô ta."
"Hèn hạ." Tịch Mạt cắn răng. "Anh cảm thấy Tiêu Lăng Phong sẽ làm như không thấy sao?"
"Tôi đánh cược, Lăng Phong sẽ không vì một người phụ nữ mà trở mặt với tôi, cho nên em hãy ngoan ngoãn một chút." Hắn vỗ vỗ lên gò má Tịch Mạt. "Tôi cho em thời gian để chuẩn bị. Tịch Mạt, chúng ta kết hôn đã bốn năm còn chưa có động phòng." Hắn nguy hiểm cười.
"Rầm!" Cửa phòng Tịch Mạt bị đá văng, cô lúc này có chút buồn ngủ liền giật mình thức tỉnh.
Tịch Mạt mở mắt đè ép ngực mình, miệng mở to thở dốc, cô thật sự là bị giật mình.
Bùi Hạo Thần đứng ở cửa nhìn thấy ánh mắt mông lung không tiêu cự của Tịch Mạt, cảm giác cuốn tới lại làm hắn phiền não cùng thống khổ, vào thời điểm thế nàu mà cô vẫn có thể không cố kỵ gì mà đi ngủ. Hắn nắm chặt quả đấm, ánh mắt sắc bén càng trở nên lạnh lùng.
Tịch Mạt kéo kéo chăn bình phục lại nhịp tim, sau khi bình tĩnh liền quay mặt sang nhìn nộ khí trùng trùng của Bùi Hạo Thần, cô hừ nhẹ một tiếng.
"Bùi Hạo Thần, anh bị cái gì lại phát bệnh thần kinh...." còn chưa nói hết câu Bùi Hạo Thần đã vọt đi tới bên giường Tịch Mạt, hắn hạ thấp người xuống chống tay lên giường bao vây cô trong lòng, ánh mắt chăm chăm suy xét Tịch Mạt giống như quan sát một con mồi.
"Lương Tịch Mạt, đối với tôi em thật giống như rất khinh thường." Hắn trầm giọng nói.
"Bùi Hạo Thần, anh làm cái gì vậy?" Tịch Mạt có chút không nhịn được.
"Tìm em gây phiền toái." Bùi Hạo Thần khiêu khích cười. (Rảnh dễ sợ😒)
"Anh lại phát bệnh thần kinh gì vậy?" Tịch Mạt tức giận kêu to. "Anh lại muốn gây bất mãn gì nữa? Tránh ra!"
"Ya! Tôi muốn gây bất mãn không phải em nên giúp tôi sao?" Bùi Hạo Thần thân thể lại cuối thấp xuống mấy phần, khoảng cách khiến cho bọn họ có thể cảm giác được hơi thở của nhau.
Tịch Mạt gương mặt trong nháy mắt đỏ bừng. "Bùi Hạo Thần, anh uống nhiều quá rồi, tránh ra!"
"Ai nói em có thể trở lại đây?" Không để ý Tịch Mạt bộ dạng sợ sệt, hắn bất mãn hỏi, ánh mắt nhẹ như không nhìn tới trước Tịch Mạt.
"Đây là phòng của tôi, không trở lại chỗ này thì phải đi đâu? Không lẽ ngủ bên ngoài sao?" Đối với Bùi Hạo Thần tâm tình bất định, Tịch Mạt cảm thấy rất tức giận. Trước khi ra khỏi nhà hắn còn rất dịu dàng, cô còn cho là lương tâm hắn trổi dậy, không nghĩ tới nhanh như vậy mấy giờ sau liền thay đổi. Quả nhiên con người Bùi Hạo Thần không đáng để tin cậy.
"Lương Tịch Mạt, em là vợ của tôi, có ngủ cũng là phòng của tôi chứ không phải nơi này, có hiểu không?"
"Đó là giường của anh." Tịch Mạt khinh thường nói.
"Thế nào hôm nay lại còn phủ nhận thân phận của mình." Bùi Hạo Thần đưa tay nâng cằm Tịch Mạt lên. "Lương Tịch Mạt, có muốn tôi dùng một chút hành động thực tế để em nhớ em chính là vợ của tôi không?"
"Vợ?" Tịch Mạt buồn cười nhìn Bùi Hạo Thần. "Anh ra ngoài không phải đã chịu đả kích gì chứ?"
"Không cần khiêu chiến với tôi." Bùi Hạo Thần mắt híp lại nguy hiểm. "Tịch Mạt, không nên ép tôi làm ra những chuyện quá phận sẽ gây tổn thương đến em."
Tịch Mạt nằm gọn trong lòng hắn cảnh giác chống tay ngăn chặn thân thể Bùi Hạo Thần. "Anh là cảm thấy mình làm còn chưa đủ quá đáng sao?"
"Dĩ nhiên, bất quá đây chỉ là một sự trừng phạt nho nhỏ. Tịch Mạt, em nên biết tôi cái gì cũng làm ra được."
"Tôi hiểu rất rõ." Tịch Mạt gật đầu. "Hiện tại mời anh rời đi."
"Lương Tịch Mạt, không có ai so với tôi có tư cách lưu lại nơi này, tôi sẽ hành sử đúng với nghĩa vụ làm chồng của mình, đây là quyền lợi của tôi!"
"Anh..."
"Tịch Mạt, không cần lần nữa lại khiêu khích tôi. Nếu em không muốn Trình Diệu Tình gặp nguy hiểm, tôi sợ mình sẽ không cẩn thận mà giết chết cô ta, tôi bảo đảm sẽ không tìm thấy xác."
"Bùi Hạo Thần, anh thật vô sỉ, ngay cả chị em của tôi anh không buông tha."
"Em nên cảm tạ tôi vì đã không có ý định tìm người đến chiếm hữu cô ta."
"Hèn hạ." Tịch Mạt cắn răng. "Anh cảm thấy Tiêu Lăng Phong sẽ làm như không thấy sao?"
"Tôi đánh cược, Lăng Phong sẽ không vì một người phụ nữ mà trở mặt với tôi, cho nên em hãy ngoan ngoãn một chút." Hắn vỗ vỗ lên gò má Tịch Mạt. "Tôi cho em thời gian để chuẩn bị. Tịch Mạt, chúng ta kết hôn đã bốn năm còn chưa có động phòng." Hắn nguy hiểm cười.
Danh sách chương