Bùi Hạo Thần ngày ngày uy hiếp dụ dỗ, Tịch Mạt đúng giờ đều uống thuốc, sắc mặt đã phần nào khá hơn, chẳng qua là cô không bao giờ cười. Bùi Hạo Thần mãnh liệt yêu cầu cô ngủ cùng phòng nhưng tư thế của cô luôn luôn là xoay lưng lại với hắn. Cứ như vậy không phản kháng nhưng lại hết mức lãnh đạm càng làm Bùi Hạo Thần thêm phát điên.
Hôm nay ánh mặt trời đặc biệt tốt, Bùi Hạo Thần dắt Tịch Mạt ra sân sau phơi nắng, cô ở trong phòng nhiều ngày tâm tình cũng dễ trở nên buồn bực, sắc mặt đôi lúc cũng trắng nhợt rất thất thường. Xa xa nhìn tới, dưới ánh mặt trời, Tịch Mạt một thân váy trắng giản đơn cùng mái tóc dài tuỳ ý để cơn gió nhẹ lướt qua, cô vẫn như cũ giống bốn năm trước, là một thiếu nữ xinh đẹp. Chẳng qua hiện tại sớm đã khác, trên gương mặt đó đã không vướng lại một chút gì của quá khứ, nó làm lòng người ta kinh hãi qua mỗi câu trầm tĩnh đến lí trí của cô.
Bùi Hạo Thần đi đến phía sau lưng Tịch Mạt, giơ tay lên khẽ vuốt mái tóc đen của cô nhưng khi nhìn thấy góc mặt trong trẻo lạnh lùng của Tịch Mạt, hắn vẫn là đem tay để xuống.
"Lương Tịch Mạt, em bày ra bộ mặt này cho ai nhìn?!" Bùi Hạo Thần có chút không chịu nổi. Hiện tại công ty chính thức mọi thời điểm đều rất bận rộn nhưng hắn đã bỏ qua tất cả để chỉ nhìn thấy gương mặt lạnh này của cô sao? Mỗi ngày đều là bộ dáng này, Bùi Hạo Thần cảm giác được lòng kiên nhẫn của mình đã tiêu hao sắp hết.
"Là anh tự mình muốn ở lại đây. Tôi đâu có cần anh tỏ ra áy náy."
"Tôi cũng không phải là người đi bán rẻ tiếng cười của mình." Tịch Mạt quay đầu lại. "Tôi còn chẳng giống những người khác đối với người thương tổn mình tỏ ra tươi cười, bên cạnh anh có biết bao người nguyện vì nụ cười của anh mà dâng hiến, hiện tại có kêu họ đi chết họ cũng sẽ không do dự."
Bùi Hạo Thần sửng sốt một chút, bên cạnh hắn quả thật có rất nhiều phụ nữ, nhiều đến nỗi không thể đếm xuể nhưng cũng chỉ là giả mạo hảo tâm chứ đừng nói đến kêu bọn họ đi chết.
"Anh Hạo Thần, anh không cần tỏ ra áy náy." Tịch Mạt ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt hắn. "Nếu tổn thương đã tạo thành không cách nào vãn hồi, vậy cứ để nó thuận theo tự nhiên đi. Vết thương vô luận sâu đến thế nào cuối cùng cũng sẽ khép lại thôi!"
"Tịch Mạt!"
"Anh Hạo Thần, đáp ứng tôi một điều kiện được không?" Cô nhẹ nhàng hỏi. "Bất kể anh có hận tôi sâu đến thế nào cũng xin anh đừng mang tôi đến những nơi đó nữa, không cần đem tôi xem như quà tặng đưa ra ngoài. Hoặc giả như anh muốn làm như thế để thoả mãn mối hận trong lòng thì tôi cũng cầu xin anh đừng trơ mặt để người ta hại tôi." Tịch Mạt thanh âm nhẹ nhàng lại tràn đầy ưu thương, nâng đầu gối tựa vào ngực mình, ánh mắt của cô nhìn về phía xa xăm.
Bùi Hạo Thần đè lại ngực mình. Lời nói của cô lại một lần nữa thành công làm trái tim hắn đau đớn, cô chính là hạ thấp mình không ái ngại mà hèn mọn cầu xin hắn. 'Bùi Hạo Thần, Tịch Mạt nói rất đúng, mày là một thằng súc sinh.' Hắn không nhịn được giơ tay lên ôm lấy cô.
"Thật xin lỗi!" Bùi Hạo Thần nhè nhẹ nói lời xin lỗi, hắn ân hận cấp thiết cầu mong đáp trả của cô. Hắn đã sai lầm, dùng quyền thế áp bức mang cô tới những loại nơi đó, thậm chí còn trơ mắt nhìn An Hạo Luân như vậy khi dễ cô.
"Không sao cả!" Tịch Mạt thản nhiên trả lời cũng không phản kháng gì hành động ôm cô của Bùi Hạo Thần, tư thế cứ vậy mà duy trì thật lâu.
Bùi Hạo Thần ôm Tịch Mạt, cánh tay từ từ buông lõng đi một chút.
"Tịch Mạt!" Hắn đi đến trước mặt cô. "Em đừng như vậy nữa có được không?" Bộ dáng của hắn lúc này chính là đang rất doạ người.
Tịch Mạt ôm đầu gối nhàn nhạt nhìn Bùi Hạo Thần một cái. "Tôi sẽ không vì những lời nói này mà trở nên kích động, tôi hiện tại đã trưởng thành rồi!"
Đúng vậy, Bùi Hạo Thần ngầm đồng ý với câu nói của cô, Tịch Mạt của hắn thật sự đã trưởng thành rồi. Hắn cảm thấy không thể nắm bắt được cô, Tịch Mạt càng lớn càng trở nên xa lạ với hắn.
"Em thật sự là Tịch Mạt sao?" Thanh âm của hắn có chút run rẩy.
"Anh không sao chứ?" Tịch Mạt sờ vào trán Bùi Hạo Thần sau đó xoa ngón tay lên đó một chút. "Anh như vậy làm tôi cảm thấy rất kì quái. Tôi không biết còn tưởng anh di ngôn trước khi chết đấy!" Tịch Mạt vừa nói, cả người dựa lưng vào ghế nhắm lại hai mắt.
Hôm nay ánh mặt trời đặc biệt tốt, Bùi Hạo Thần dắt Tịch Mạt ra sân sau phơi nắng, cô ở trong phòng nhiều ngày tâm tình cũng dễ trở nên buồn bực, sắc mặt đôi lúc cũng trắng nhợt rất thất thường. Xa xa nhìn tới, dưới ánh mặt trời, Tịch Mạt một thân váy trắng giản đơn cùng mái tóc dài tuỳ ý để cơn gió nhẹ lướt qua, cô vẫn như cũ giống bốn năm trước, là một thiếu nữ xinh đẹp. Chẳng qua hiện tại sớm đã khác, trên gương mặt đó đã không vướng lại một chút gì của quá khứ, nó làm lòng người ta kinh hãi qua mỗi câu trầm tĩnh đến lí trí của cô.
Bùi Hạo Thần đi đến phía sau lưng Tịch Mạt, giơ tay lên khẽ vuốt mái tóc đen của cô nhưng khi nhìn thấy góc mặt trong trẻo lạnh lùng của Tịch Mạt, hắn vẫn là đem tay để xuống.
"Lương Tịch Mạt, em bày ra bộ mặt này cho ai nhìn?!" Bùi Hạo Thần có chút không chịu nổi. Hiện tại công ty chính thức mọi thời điểm đều rất bận rộn nhưng hắn đã bỏ qua tất cả để chỉ nhìn thấy gương mặt lạnh này của cô sao? Mỗi ngày đều là bộ dáng này, Bùi Hạo Thần cảm giác được lòng kiên nhẫn của mình đã tiêu hao sắp hết.
"Là anh tự mình muốn ở lại đây. Tôi đâu có cần anh tỏ ra áy náy."
"Tôi cũng không phải là người đi bán rẻ tiếng cười của mình." Tịch Mạt quay đầu lại. "Tôi còn chẳng giống những người khác đối với người thương tổn mình tỏ ra tươi cười, bên cạnh anh có biết bao người nguyện vì nụ cười của anh mà dâng hiến, hiện tại có kêu họ đi chết họ cũng sẽ không do dự."
Bùi Hạo Thần sửng sốt một chút, bên cạnh hắn quả thật có rất nhiều phụ nữ, nhiều đến nỗi không thể đếm xuể nhưng cũng chỉ là giả mạo hảo tâm chứ đừng nói đến kêu bọn họ đi chết.
"Anh Hạo Thần, anh không cần tỏ ra áy náy." Tịch Mạt ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt hắn. "Nếu tổn thương đã tạo thành không cách nào vãn hồi, vậy cứ để nó thuận theo tự nhiên đi. Vết thương vô luận sâu đến thế nào cuối cùng cũng sẽ khép lại thôi!"
"Tịch Mạt!"
"Anh Hạo Thần, đáp ứng tôi một điều kiện được không?" Cô nhẹ nhàng hỏi. "Bất kể anh có hận tôi sâu đến thế nào cũng xin anh đừng mang tôi đến những nơi đó nữa, không cần đem tôi xem như quà tặng đưa ra ngoài. Hoặc giả như anh muốn làm như thế để thoả mãn mối hận trong lòng thì tôi cũng cầu xin anh đừng trơ mặt để người ta hại tôi." Tịch Mạt thanh âm nhẹ nhàng lại tràn đầy ưu thương, nâng đầu gối tựa vào ngực mình, ánh mắt của cô nhìn về phía xa xăm.
Bùi Hạo Thần đè lại ngực mình. Lời nói của cô lại một lần nữa thành công làm trái tim hắn đau đớn, cô chính là hạ thấp mình không ái ngại mà hèn mọn cầu xin hắn. 'Bùi Hạo Thần, Tịch Mạt nói rất đúng, mày là một thằng súc sinh.' Hắn không nhịn được giơ tay lên ôm lấy cô.
"Thật xin lỗi!" Bùi Hạo Thần nhè nhẹ nói lời xin lỗi, hắn ân hận cấp thiết cầu mong đáp trả của cô. Hắn đã sai lầm, dùng quyền thế áp bức mang cô tới những loại nơi đó, thậm chí còn trơ mắt nhìn An Hạo Luân như vậy khi dễ cô.
"Không sao cả!" Tịch Mạt thản nhiên trả lời cũng không phản kháng gì hành động ôm cô của Bùi Hạo Thần, tư thế cứ vậy mà duy trì thật lâu.
Bùi Hạo Thần ôm Tịch Mạt, cánh tay từ từ buông lõng đi một chút.
"Tịch Mạt!" Hắn đi đến trước mặt cô. "Em đừng như vậy nữa có được không?" Bộ dáng của hắn lúc này chính là đang rất doạ người.
Tịch Mạt ôm đầu gối nhàn nhạt nhìn Bùi Hạo Thần một cái. "Tôi sẽ không vì những lời nói này mà trở nên kích động, tôi hiện tại đã trưởng thành rồi!"
Đúng vậy, Bùi Hạo Thần ngầm đồng ý với câu nói của cô, Tịch Mạt của hắn thật sự đã trưởng thành rồi. Hắn cảm thấy không thể nắm bắt được cô, Tịch Mạt càng lớn càng trở nên xa lạ với hắn.
"Em thật sự là Tịch Mạt sao?" Thanh âm của hắn có chút run rẩy.
"Anh không sao chứ?" Tịch Mạt sờ vào trán Bùi Hạo Thần sau đó xoa ngón tay lên đó một chút. "Anh như vậy làm tôi cảm thấy rất kì quái. Tôi không biết còn tưởng anh di ngôn trước khi chết đấy!" Tịch Mạt vừa nói, cả người dựa lưng vào ghế nhắm lại hai mắt.
Danh sách chương