Bóng đêm dần dần buông xuống. Trong phòng bởi vì chén thuốc bị đánh lật mà thật lâu tràn ngập mùi thuốc.
Tịch Mạt ôm chặt đầu gối cúi gầm mặt mà Bùi Hạo Thần lúc này cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Tại sao lúc nào hắn cũng không thể khống chế được bản thân mình? Nhìn đến cánh môi của Tịch Mạt bị hôn đến sưng đỏ, hắn quay mặt, tâm tình lại càng ảo não. 'Bùi Hạo Thần, người ta hôn mày cũng có thể chẳng cảm giác gì nhưng mày lại có thể như vậy mà động tình!'
Người hầu lần nữa đứng trước cửa phòng Bùi Hạo Thần, không đợi hắn mở miệng liền vội vàng đem chén thuốc khác mang lên rồi nhanh chóng thu dọn tàn cuộc phía dưới. Tịch Mạt hành động rất nhanh vội đem chén thuốc uống đến cạn. Bùi Hạo Thần lại một lần nữa nổi đoá lên, đây còn không phải là sợ hắn sẽ hôn cô nữa sao?
"Còn chuyện gì nữa không? Tịch Mạt dè dặt hỏi. "Nếu không còn việc gì tôi muốn trở về phòng ngủ."
"Em ngủ đi!"
Tịch Mạt khó hiểu nhìn Bùi Hạo Thần.
"Nghe không hiểu sao?" Bùi Hạo Thần lên tiếng. "Vậy tôi nói lại một lần nữa, bắt đầu từ hôm nay tôi và em sẽ cùng ngủ với nhau."
"Anh đùa gì thế?" Tịch Mạt vọt đứng dậy.
"Em cảm thấy tôi giống như đùa giỡn sao?" Bùi Hạo Thần hỏi.
"Nhưng tôi không muốn ngủ ở chỗ này!" Tịch Mạt trực tiếp cự tuyệt.
"Xin lỗi, em không muốn ngủ cũng phải ngủ." Bùi Hạo Thần vừa nói vừa ngã người xuống giường, không quên kéo theo cả Tịch Mạt. Hai người cùng nhau ngã xuống chiếc giường mềm mại êm ái.
"Buông tôi ra!" Tịch Mạt giãy dụa lại bị Bùi Hạo Thần giữ chặt hai cánh tay, hai chân vô lực đạp tới cũng bị hắn áp chế. "Bùi Hạo Thần, rốt cuộc anh muốn làm cái gì, buông tôi ra." Cô hô to.
"Đừng động!" Bùi Hạo Thần miễn cưỡng nói. "Không phải mỗi tối em ngủ một mình đều thấy sợ sao, hiện tại yên tâm mà ngủ đi! Anh sẽ cùng ngủ với em!" Hắn dịu dàng nói.
"Bùi Thần Thần, anh bệnh thần kinh sao? Tôi muốn anh buông tay!"
"Lương Tịch Mạt, nếu em còn dám động có tin hay không anh hiện tại liền muốn em?" Tịch Mạt lần nữa giãy dụa làm hắn thật không thoải mái, hắn rõ ràng là rất tốt tính rồi đấy!
Uy hiếp của Bùi Hạo Thần quả nhiên có hiệu quả, Tịch Mạt liền không dám động nữa.
"Tịch Mạt, em thật sự chán ghét anh như vậy sao?" Cô nằm bất động làm Bùi Hạo Thần có chút mất mác, hắn ôm thật chặt để thân thể áp sát phía sau lưng Tịch Mạt.
"Tôi không thể chán ghét anh sao?" Tịch Mạt nằm im căng thẳng hỏi ngược lại.
"Dĩ nhiên có thể! Em không phải chỉ nên ghét anh mà có thể hận anh, tốt nhất là cả đời!" Bùi Hạo Thần nhắm lại hai mắt vùi đầu vào hõm cổ Tịch Mạt, hắn ngửi lấy mùi hương từ tóc cô.
'Hận anh cả đời, như vậy chúng ta sẽ không cần phải quên nhau nữa rồi.' Bùi Hạo Thần thầm nghĩ trong lòng, bá đạo càng ôm siết Tịch Mạt vào trong ngực.
Bị nhiệt độ quen thuộc bao vây, Tịch Mạt cảm thấy trong lòng có loại cảm giác xé rách đến phát đau, cô cảm thấy an toàn khi được hắn bao bọc như lúc này. Ấm áp giống như khi còn bé, có cảm giác rất đau lòng, cô biết rất rõ những bi kịch của ngày hôm nay đều do một tay Bùi Hạo Thần gây ra. Đôi mắt của cô trừng lớn nghe phía sau lưng tiếng hô hấp đều đặn của Bùi Hạo Thần phả lên cổ của mình, cô cảm thấy rất ngứa nhưng lại không dám động sợ sẽ đánh thức hắn dậy.
Đêm dần dần khuya, đèn trong phòng mở sáng rực, Tịch Mạt ngủ một giấc an ổn như đứa trẻ. Bùi Hạo Thần không biết lúc nào đã tỉnh lại ngồi ở bên giường, hắn gở lấy bàn tay đang nắm chặt của cô để móng tay sẽ không đâm rách lòng bàn tay.
Vùi mình trong chiếc chăn lớn, thân thể Tịch Mạt càng lộ ra vẻ nhỏ gầy như một đứa trẻ bị suy dinh dưỡng. Lòng hắn thật sự rất đau, khẽ vuốt ve gương mặt của cô từng li từng tí, ở trên cánh tay của cô tỉ mỉ thoa thuốc. Hắn đột nhiên cảm thấy Tịch Mạt nói hắn quả thật giả tạo, là hắn đang mâu thuẫn. Bằng không làm sao có thể làm ra những chuyện này, tổn thương rồi sau đó lại tỏ ra áy náy.
Bùi Hạo Thần đem tay Tịch Mạt giữ trong tay mình. Ở bên người của cô nằm xuống, nhìn Tịch Mạt ngủ say, hắn nghiêng đầu xuống lần lượt những nụ hôn rơi trên cánh môi mềm.
Tịch Mạt ôm chặt đầu gối cúi gầm mặt mà Bùi Hạo Thần lúc này cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Tại sao lúc nào hắn cũng không thể khống chế được bản thân mình? Nhìn đến cánh môi của Tịch Mạt bị hôn đến sưng đỏ, hắn quay mặt, tâm tình lại càng ảo não. 'Bùi Hạo Thần, người ta hôn mày cũng có thể chẳng cảm giác gì nhưng mày lại có thể như vậy mà động tình!'
Người hầu lần nữa đứng trước cửa phòng Bùi Hạo Thần, không đợi hắn mở miệng liền vội vàng đem chén thuốc khác mang lên rồi nhanh chóng thu dọn tàn cuộc phía dưới. Tịch Mạt hành động rất nhanh vội đem chén thuốc uống đến cạn. Bùi Hạo Thần lại một lần nữa nổi đoá lên, đây còn không phải là sợ hắn sẽ hôn cô nữa sao?
"Còn chuyện gì nữa không? Tịch Mạt dè dặt hỏi. "Nếu không còn việc gì tôi muốn trở về phòng ngủ."
"Em ngủ đi!"
Tịch Mạt khó hiểu nhìn Bùi Hạo Thần.
"Nghe không hiểu sao?" Bùi Hạo Thần lên tiếng. "Vậy tôi nói lại một lần nữa, bắt đầu từ hôm nay tôi và em sẽ cùng ngủ với nhau."
"Anh đùa gì thế?" Tịch Mạt vọt đứng dậy.
"Em cảm thấy tôi giống như đùa giỡn sao?" Bùi Hạo Thần hỏi.
"Nhưng tôi không muốn ngủ ở chỗ này!" Tịch Mạt trực tiếp cự tuyệt.
"Xin lỗi, em không muốn ngủ cũng phải ngủ." Bùi Hạo Thần vừa nói vừa ngã người xuống giường, không quên kéo theo cả Tịch Mạt. Hai người cùng nhau ngã xuống chiếc giường mềm mại êm ái.
"Buông tôi ra!" Tịch Mạt giãy dụa lại bị Bùi Hạo Thần giữ chặt hai cánh tay, hai chân vô lực đạp tới cũng bị hắn áp chế. "Bùi Hạo Thần, rốt cuộc anh muốn làm cái gì, buông tôi ra." Cô hô to.
"Đừng động!" Bùi Hạo Thần miễn cưỡng nói. "Không phải mỗi tối em ngủ một mình đều thấy sợ sao, hiện tại yên tâm mà ngủ đi! Anh sẽ cùng ngủ với em!" Hắn dịu dàng nói.
"Bùi Thần Thần, anh bệnh thần kinh sao? Tôi muốn anh buông tay!"
"Lương Tịch Mạt, nếu em còn dám động có tin hay không anh hiện tại liền muốn em?" Tịch Mạt lần nữa giãy dụa làm hắn thật không thoải mái, hắn rõ ràng là rất tốt tính rồi đấy!
Uy hiếp của Bùi Hạo Thần quả nhiên có hiệu quả, Tịch Mạt liền không dám động nữa.
"Tịch Mạt, em thật sự chán ghét anh như vậy sao?" Cô nằm bất động làm Bùi Hạo Thần có chút mất mác, hắn ôm thật chặt để thân thể áp sát phía sau lưng Tịch Mạt.
"Tôi không thể chán ghét anh sao?" Tịch Mạt nằm im căng thẳng hỏi ngược lại.
"Dĩ nhiên có thể! Em không phải chỉ nên ghét anh mà có thể hận anh, tốt nhất là cả đời!" Bùi Hạo Thần nhắm lại hai mắt vùi đầu vào hõm cổ Tịch Mạt, hắn ngửi lấy mùi hương từ tóc cô.
'Hận anh cả đời, như vậy chúng ta sẽ không cần phải quên nhau nữa rồi.' Bùi Hạo Thần thầm nghĩ trong lòng, bá đạo càng ôm siết Tịch Mạt vào trong ngực.
Bị nhiệt độ quen thuộc bao vây, Tịch Mạt cảm thấy trong lòng có loại cảm giác xé rách đến phát đau, cô cảm thấy an toàn khi được hắn bao bọc như lúc này. Ấm áp giống như khi còn bé, có cảm giác rất đau lòng, cô biết rất rõ những bi kịch của ngày hôm nay đều do một tay Bùi Hạo Thần gây ra. Đôi mắt của cô trừng lớn nghe phía sau lưng tiếng hô hấp đều đặn của Bùi Hạo Thần phả lên cổ của mình, cô cảm thấy rất ngứa nhưng lại không dám động sợ sẽ đánh thức hắn dậy.
Đêm dần dần khuya, đèn trong phòng mở sáng rực, Tịch Mạt ngủ một giấc an ổn như đứa trẻ. Bùi Hạo Thần không biết lúc nào đã tỉnh lại ngồi ở bên giường, hắn gở lấy bàn tay đang nắm chặt của cô để móng tay sẽ không đâm rách lòng bàn tay.
Vùi mình trong chiếc chăn lớn, thân thể Tịch Mạt càng lộ ra vẻ nhỏ gầy như một đứa trẻ bị suy dinh dưỡng. Lòng hắn thật sự rất đau, khẽ vuốt ve gương mặt của cô từng li từng tí, ở trên cánh tay của cô tỉ mỉ thoa thuốc. Hắn đột nhiên cảm thấy Tịch Mạt nói hắn quả thật giả tạo, là hắn đang mâu thuẫn. Bằng không làm sao có thể làm ra những chuyện này, tổn thương rồi sau đó lại tỏ ra áy náy.
Bùi Hạo Thần đem tay Tịch Mạt giữ trong tay mình. Ở bên người của cô nằm xuống, nhìn Tịch Mạt ngủ say, hắn nghiêng đầu xuống lần lượt những nụ hôn rơi trên cánh môi mềm.
Danh sách chương