"Anh làm gì vậy, buông tôi ra!" Sau bữa cơm, mới vừa xoay người muốn trở lại phòng Tịch Mạt đã bị Bùi Hạo Thần mạnh mẽ khoác lên trên vai xoải bước đi lên lầu.
"Bùi Hạo Thần, buông tôi ra!" Tiếng kháng nghị của Tịch Mạt không có hiệu lực, Bùi Hạo Thần đem cô thẳng vào phòng ngủ của hắn.
"Đàng hoàng ngồi đây cho tôi!" Bùi Hạo Thần ra lệnh, sau đó phân phó người hầu bưng thuốc đi lên.
Tịch Mạt thở phì phò nhìn chằm chằm Bùi Hạo Thần.
"Em không cần nhìn tôi như vậy!" Hắn vừa nói xong cũng khum người ngồi xuống. Hắn có chút giận chính bản thân không đối với Tịch Mạt quan tâm hơn một chút, phỏng chừng nhiều ngày đã không ngủ chính là nguyên nhân mệt nhọc quá độ đây mà. Nhìn Tịch Mạt đôi môi không có huyết sắc, hắn không nhịn được giơ tay vén lấy sợi tóc trên mặt cô nhưng lại bị Tịch Mạt chán ghét né tránh.
"Tịch Mạt, tôi hôm nay tâm tình không tệ lắm, không nên trêu chọc tôi."
Tịch Mạt quay đầu nhìn Bùi Hạo Thần một chút, cô lại cảm thấy có chút buồn cười.
"Anh đưa tôi tới chỗ này làm gì?" Tịch Mạt nhìn người giúp việc bưng thuốc đi tới, một mùi nồng đậm vị thuốc bắc làm cô cau mày. "Muốn hạ độc chết tôi?"
"Tôi có muốn em chết cũng sẽ không dùng một phương pháp lãng phí như thế này để giải quyết." Hắn tại thời điểm người hầu đi tới bưng lấy chén thuốc ác ý lên tiếng. "Độc chết em không phải lãng phí của trời sao?"
Tịch Mạt trong phút chốc gương mặt đỏ bừng, cô đã không để ý tới cô càng tức giận thì Bùi Hạo Thần lại càng hưng phấn... trong lòng ngàn vạn lần mắng chửi hắn.
"Tôi không uống thuốc bắc!" Tịch Mạt mở miệng.
"Nhưng thuốc bắc có hiệu quả rất tốt!" Không để ý đến câu nói của Tịch Mạt, Bùi Hạo Thần tự nhiên đem thuốc thổi nguội. Hắn đương nhiên biết Tịch Mạt không thích uống thuốc bắc, trong quá khứ nếu không mang theo một ít kẹo bọc đường cô tuyệt sẽ không uống thuốc. Nhưng bác sĩ đã nói dùng thuốc này sẽ nhanh có hiệu quả hơn nên hắn không còn cách nào khác là phải làm theo.
"Mở miệng ra." Hắn ra lệnh.
"Tôi không cần."
"Muốn tôi đút cho em uống?" Hắn hỏi.
"Tôi nói là tôi không uống mà!" Tịch Mạt tức giận. Chỉ cần ngửi thấy mùi thuốc bắc là cô đã cảm thấy ghê tởm rồi, huống chi giờ phút này nhìn chén thuốc đen ngòm kia thật quá là kinh khủng.
"Lương Tịch Mạt, tôi bây giờ không phải là đang thương lượng với em, đây là mệnh lệnh, hiểu chưa?"
"Tôi cũng không thương lượng với anh." Tịch Mạt bướng bỉnh đối đầu với hắn. "Tôi không uống."
Bùi Hạo Thần trên trán giăng đầy hắc tuyến, hắn cau màu hớp một ít thuốc rồi vươn cánh tay kéo Tịch Mạy ôm vào trong ngực chặn lấy môi của cô.
Tịch Mạt không có bất kì phòng bị nào, thừa dịp cô hé môi, Bùi Hạo Thần nhanh chóng đưa thuốc vào bên trong. Mùi vị xông vào trong cổ họng lan tràn ra khắp khuôn miệng Tịch Mạt.
Thì ra hắn muốn uy nàng uống thuốc chính là ý này.
"Ô..." cô giùng giằng thân thể nhưng cũng không cách nào vùng ra được, đơn giản vì thể lực của nam nữ hoàn toàn khác biệt. Cô bị ôm thật chặt vào trong ngực, thuốc trong khoan miệng cũng từ chảy xuống cuống họng. Hoàn tất mọi chuyện Bùi Hạo Thần mới chịu nới lỏng tay với Tịch Mạt nhưng vẫn có chút cảm giác lưu luyến.
Tịch Mạt hít lấy từng ngụm hô hấp, nhìn hai cánh môi vẫn tiếp tục giao triền một chỗ chảy ra dịch thuỷ*, Tịch Mạt khó chịu giơ tay muốn đẩy Bùi Hạo Thần ra lại bị hắn nhanh hơn kéo mạnh trở lại túm chặt vào trong ngực.
*dịch thuỷ: nước miếng đó (eo🤢🤢)
"Xoảng!" Chén thuốc trong tay rơi xuống vỡ tan tràn lan khắp sàn. Bùi Hạo Thần không quan tâm tham lam ôm hôn Tịch Mạt trong ngực mình, thuận thế liền đem cô đẩy ngã xuống giường.
Tịch Mạt đại não trong nháy mắt chưa kịp phản ứng, tới khi sực tỉnh liều mạng khước từ lại không cách nào đẩy Bùi Hạo Thần ra được.
Thân thể mềm nhũn mang theo ý tứ khổ sở, cánh môi khiến Bùi Hạo Thần mê luyến không dứt ra được, dần dần nụ hôn của hắn êm ái hơn, đầu lưỡi nhẹ nhàng đỉnh vào bên trong khoan miệng dao động qua lại. Đối với Tịch Mạt không đáp trả, hắn không những không tức giận mà còn rất kiên nhẫn.
"Bùi Hạo Thần, buông tôi ra!" Tiếng kháng nghị của Tịch Mạt không có hiệu lực, Bùi Hạo Thần đem cô thẳng vào phòng ngủ của hắn.
"Đàng hoàng ngồi đây cho tôi!" Bùi Hạo Thần ra lệnh, sau đó phân phó người hầu bưng thuốc đi lên.
Tịch Mạt thở phì phò nhìn chằm chằm Bùi Hạo Thần.
"Em không cần nhìn tôi như vậy!" Hắn vừa nói xong cũng khum người ngồi xuống. Hắn có chút giận chính bản thân không đối với Tịch Mạt quan tâm hơn một chút, phỏng chừng nhiều ngày đã không ngủ chính là nguyên nhân mệt nhọc quá độ đây mà. Nhìn Tịch Mạt đôi môi không có huyết sắc, hắn không nhịn được giơ tay vén lấy sợi tóc trên mặt cô nhưng lại bị Tịch Mạt chán ghét né tránh.
"Tịch Mạt, tôi hôm nay tâm tình không tệ lắm, không nên trêu chọc tôi."
Tịch Mạt quay đầu nhìn Bùi Hạo Thần một chút, cô lại cảm thấy có chút buồn cười.
"Anh đưa tôi tới chỗ này làm gì?" Tịch Mạt nhìn người giúp việc bưng thuốc đi tới, một mùi nồng đậm vị thuốc bắc làm cô cau mày. "Muốn hạ độc chết tôi?"
"Tôi có muốn em chết cũng sẽ không dùng một phương pháp lãng phí như thế này để giải quyết." Hắn tại thời điểm người hầu đi tới bưng lấy chén thuốc ác ý lên tiếng. "Độc chết em không phải lãng phí của trời sao?"
Tịch Mạt trong phút chốc gương mặt đỏ bừng, cô đã không để ý tới cô càng tức giận thì Bùi Hạo Thần lại càng hưng phấn... trong lòng ngàn vạn lần mắng chửi hắn.
"Tôi không uống thuốc bắc!" Tịch Mạt mở miệng.
"Nhưng thuốc bắc có hiệu quả rất tốt!" Không để ý đến câu nói của Tịch Mạt, Bùi Hạo Thần tự nhiên đem thuốc thổi nguội. Hắn đương nhiên biết Tịch Mạt không thích uống thuốc bắc, trong quá khứ nếu không mang theo một ít kẹo bọc đường cô tuyệt sẽ không uống thuốc. Nhưng bác sĩ đã nói dùng thuốc này sẽ nhanh có hiệu quả hơn nên hắn không còn cách nào khác là phải làm theo.
"Mở miệng ra." Hắn ra lệnh.
"Tôi không cần."
"Muốn tôi đút cho em uống?" Hắn hỏi.
"Tôi nói là tôi không uống mà!" Tịch Mạt tức giận. Chỉ cần ngửi thấy mùi thuốc bắc là cô đã cảm thấy ghê tởm rồi, huống chi giờ phút này nhìn chén thuốc đen ngòm kia thật quá là kinh khủng.
"Lương Tịch Mạt, tôi bây giờ không phải là đang thương lượng với em, đây là mệnh lệnh, hiểu chưa?"
"Tôi cũng không thương lượng với anh." Tịch Mạt bướng bỉnh đối đầu với hắn. "Tôi không uống."
Bùi Hạo Thần trên trán giăng đầy hắc tuyến, hắn cau màu hớp một ít thuốc rồi vươn cánh tay kéo Tịch Mạy ôm vào trong ngực chặn lấy môi của cô.
Tịch Mạt không có bất kì phòng bị nào, thừa dịp cô hé môi, Bùi Hạo Thần nhanh chóng đưa thuốc vào bên trong. Mùi vị xông vào trong cổ họng lan tràn ra khắp khuôn miệng Tịch Mạt.
Thì ra hắn muốn uy nàng uống thuốc chính là ý này.
"Ô..." cô giùng giằng thân thể nhưng cũng không cách nào vùng ra được, đơn giản vì thể lực của nam nữ hoàn toàn khác biệt. Cô bị ôm thật chặt vào trong ngực, thuốc trong khoan miệng cũng từ chảy xuống cuống họng. Hoàn tất mọi chuyện Bùi Hạo Thần mới chịu nới lỏng tay với Tịch Mạt nhưng vẫn có chút cảm giác lưu luyến.
Tịch Mạt hít lấy từng ngụm hô hấp, nhìn hai cánh môi vẫn tiếp tục giao triền một chỗ chảy ra dịch thuỷ*, Tịch Mạt khó chịu giơ tay muốn đẩy Bùi Hạo Thần ra lại bị hắn nhanh hơn kéo mạnh trở lại túm chặt vào trong ngực.
*dịch thuỷ: nước miếng đó (eo🤢🤢)
"Xoảng!" Chén thuốc trong tay rơi xuống vỡ tan tràn lan khắp sàn. Bùi Hạo Thần không quan tâm tham lam ôm hôn Tịch Mạt trong ngực mình, thuận thế liền đem cô đẩy ngã xuống giường.
Tịch Mạt đại não trong nháy mắt chưa kịp phản ứng, tới khi sực tỉnh liều mạng khước từ lại không cách nào đẩy Bùi Hạo Thần ra được.
Thân thể mềm nhũn mang theo ý tứ khổ sở, cánh môi khiến Bùi Hạo Thần mê luyến không dứt ra được, dần dần nụ hôn của hắn êm ái hơn, đầu lưỡi nhẹ nhàng đỉnh vào bên trong khoan miệng dao động qua lại. Đối với Tịch Mạt không đáp trả, hắn không những không tức giận mà còn rất kiên nhẫn.
Danh sách chương