Sau khi bác sĩ rời đi Bùi Hạo Thần mới thận trọng đến bên giường ngồi xuống, 'mấy ngày không ngủ?' Cô gái này đến tột cùng đang làm cái gì? Hắn giơ tay từ từ vén sợi tóc để lộ ra gương mặt thon gầy, nhỏ nhắn nhưng tái nhợt.
Dịch dinh dưỡng từng chút chảy vào cơ thể Tịch Mạt khiến cô tựa hồ cũng ngủ được sâu hơn. Bùi Hạo Thần nhẹ nhàng đem tay cô giữ chặt trong lòng bàn tay mình.
"Anh Hạo Thần, cứu tôi...!" hồi tưởng lại lời kêu gào của Tịch Mạt khiến lòng hắn bị giày xéo đến đau đớn.
'Bùi Hạo Thần, mày là thằng khốn kiếp, làm sao mà mày có thể đối với Tịch Mạt cầu cứu lại bỏ mặc.' Hắn đè chặt lòng ngực đau nhói đến cau mày.
Lòng bàn tay Tịch Mạt được bao lấy bởi băng gạt, nơi vết thương có một ít máu nhuộm đỏ lan ra. Bùi Hạo Thần nhè nhẹ thổi vào, tay nhất định là rất đau đi, Tịch Mạt từ nhỏ đã rất sợ đau.....
Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở đều đặn của cô, thân thể cuốn thành một đoàn vùi vào trong chăn, dáng vẻ có mấy phần buồn cười. Bùi Hạo Thần nhìn Tịch Mạt cười nhẹ một cái nhưng trái tim lại hung hăng kéo đau đến lợi hại.
"Tịch Mạt, tại sao em lại là con gái của Lương Văn Xương?" Nhẹ nhàng cuối người hôn lên đầu cô, cử động khiến mi tâm Tịch Mạt nhíu lại. "Thật xin lỗi!" Bùi Hạo Thần đến gần bên tai cô nói nhỏ một câu. Ở bên cạnh cô nằm xuống cẩn thận từng li từng tí đem Tịch Mạt ôm chặt vào trong ngực. 'Ngủ đi, cứ như vậy mà ngủ, chúng ta không cần tỉnh lại, như vậy cũng sẽ không cùng nhau chịu khổ sở.'
Ngoài cửa sổ rừng rực ánh sáng chiếu vào gian phòng, vào giờ khắc này lại trở nên thập phần nhu hoà. Bên trong hai người nhẹ nhàng ôm lấy nhau, thân thể vạn phần hoà nhập không một chút căng thẳng.
Tịch Mạt khi tỉnh lại đã là sau giữa trưa, trong phòng an tĩnh không một chút âm thanh. Cô cảm giác xung quanh có mùi hương nước hoa nhàn nhạt, dừng lại trong mấy giây đột nhiên giật mình mở mắt, đây chẳng phải mùi hương của Bùi Hạo Thần sao....
Bùi Hạo Thần ngủ bên cạnh cô, sau giữa trưa, ánh sáng bên ngoài đã gắt đến chói chang khoác lên gò má hắn một bộ dạng đẹp trai đến khó tả, lông mi rớt trên mặt càng tăng thêm vẻ ngoài hấp dẫn. Nhìn mặt hắn gần trong gang tấc, Tịch Mạt đột nhiên bắn người ngồi bật dậy.
Tịch Mạt động tác quá kích động làm động đến Bùi Hạo Thần ngủ bên cạnh cũng thức giấc, hắn giống như không có chuyện gì xảy ra mà điểm tỉnh ngồi dậy.
"Không nghĩ tới em còn nhớ rõ mùi hương của tôi!" Trước đây, Tịch Mạt luôn có thói quen trước khi mở mắt là thích ngửi lấy mùi hương xung quanh, chẳng qua là phản ứng lần này sao lại lớn như vậy, hắn thật sự đáng sợ như vậy sao?
Tịch Mạt động đậy thân thể cẩn thận lui về phía sau. Cô dĩ nhiên là nhớ mùi hương trên người hắn, cái mùi nước hoa này chính là cô lúc trước lựa chọn cho hắn.
"Sao anh lại ở chỗ này?" Tịch Mạt thanh âm mang mông lung của người mới tỉnh giấc.
"Đây là nhà của tôi, còn có em là vợ tôi, tôi ở chỗ này có gì không đúng?"
Tịch Mạt im lặng không lên tiếng.
"Đi rửa mặt rồi xuống phòng bếp ăn cháo, cơ thể của em bây giờ rất suy yếu!" Hắn nói rồi nhưng lại không có ý tứ muốn rời đi. Tịch Mạt nhìn Bùi Hạo Thần có một chút khác thường nhưng cũng thuận ý bước xuống giường.
Các người hầu sớm đang bận rộn trong bếp, nhìn thấy thiếu gia dìu thiếu phu nhân đi xuống liền vội vội vàng vàng đem cháo đã chuẩn bị bưng ra.
Bùi Hạo Thần giúp dìu Tịch Mạt ngồi xuống ghế, chỗ đã chuẩn bị chu đáo một bát cháo đễ sẵn. "Ăn đi, đây là theo khẩu vị của em mà làm!"
Tịch Mạt không thể hiểu nổi nhìn Bùi Hạo Thần, hắn giống như hôm nay uống lộn thuốc vậy.
"Nhìn cái gì vậy, ăn đi!" Thái độ của hắn mặc dù có chút ác liệt nhưng trong đó đã ít đi mấy phần lạnh lùng. Tịch Mạt không để ý tới thái độ của hắn mà cúi đầu từng chút một húp lấy thìa cháo, quả nhiên là mùi vị mà cô thích, chẳng qua... đó chỉ là đã từng...
Dịch dinh dưỡng từng chút chảy vào cơ thể Tịch Mạt khiến cô tựa hồ cũng ngủ được sâu hơn. Bùi Hạo Thần nhẹ nhàng đem tay cô giữ chặt trong lòng bàn tay mình.
"Anh Hạo Thần, cứu tôi...!" hồi tưởng lại lời kêu gào của Tịch Mạt khiến lòng hắn bị giày xéo đến đau đớn.
'Bùi Hạo Thần, mày là thằng khốn kiếp, làm sao mà mày có thể đối với Tịch Mạt cầu cứu lại bỏ mặc.' Hắn đè chặt lòng ngực đau nhói đến cau mày.
Lòng bàn tay Tịch Mạt được bao lấy bởi băng gạt, nơi vết thương có một ít máu nhuộm đỏ lan ra. Bùi Hạo Thần nhè nhẹ thổi vào, tay nhất định là rất đau đi, Tịch Mạt từ nhỏ đã rất sợ đau.....
Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở đều đặn của cô, thân thể cuốn thành một đoàn vùi vào trong chăn, dáng vẻ có mấy phần buồn cười. Bùi Hạo Thần nhìn Tịch Mạt cười nhẹ một cái nhưng trái tim lại hung hăng kéo đau đến lợi hại.
"Tịch Mạt, tại sao em lại là con gái của Lương Văn Xương?" Nhẹ nhàng cuối người hôn lên đầu cô, cử động khiến mi tâm Tịch Mạt nhíu lại. "Thật xin lỗi!" Bùi Hạo Thần đến gần bên tai cô nói nhỏ một câu. Ở bên cạnh cô nằm xuống cẩn thận từng li từng tí đem Tịch Mạt ôm chặt vào trong ngực. 'Ngủ đi, cứ như vậy mà ngủ, chúng ta không cần tỉnh lại, như vậy cũng sẽ không cùng nhau chịu khổ sở.'
Ngoài cửa sổ rừng rực ánh sáng chiếu vào gian phòng, vào giờ khắc này lại trở nên thập phần nhu hoà. Bên trong hai người nhẹ nhàng ôm lấy nhau, thân thể vạn phần hoà nhập không một chút căng thẳng.
Tịch Mạt khi tỉnh lại đã là sau giữa trưa, trong phòng an tĩnh không một chút âm thanh. Cô cảm giác xung quanh có mùi hương nước hoa nhàn nhạt, dừng lại trong mấy giây đột nhiên giật mình mở mắt, đây chẳng phải mùi hương của Bùi Hạo Thần sao....
Bùi Hạo Thần ngủ bên cạnh cô, sau giữa trưa, ánh sáng bên ngoài đã gắt đến chói chang khoác lên gò má hắn một bộ dạng đẹp trai đến khó tả, lông mi rớt trên mặt càng tăng thêm vẻ ngoài hấp dẫn. Nhìn mặt hắn gần trong gang tấc, Tịch Mạt đột nhiên bắn người ngồi bật dậy.
Tịch Mạt động tác quá kích động làm động đến Bùi Hạo Thần ngủ bên cạnh cũng thức giấc, hắn giống như không có chuyện gì xảy ra mà điểm tỉnh ngồi dậy.
"Không nghĩ tới em còn nhớ rõ mùi hương của tôi!" Trước đây, Tịch Mạt luôn có thói quen trước khi mở mắt là thích ngửi lấy mùi hương xung quanh, chẳng qua là phản ứng lần này sao lại lớn như vậy, hắn thật sự đáng sợ như vậy sao?
Tịch Mạt động đậy thân thể cẩn thận lui về phía sau. Cô dĩ nhiên là nhớ mùi hương trên người hắn, cái mùi nước hoa này chính là cô lúc trước lựa chọn cho hắn.
"Sao anh lại ở chỗ này?" Tịch Mạt thanh âm mang mông lung của người mới tỉnh giấc.
"Đây là nhà của tôi, còn có em là vợ tôi, tôi ở chỗ này có gì không đúng?"
Tịch Mạt im lặng không lên tiếng.
"Đi rửa mặt rồi xuống phòng bếp ăn cháo, cơ thể của em bây giờ rất suy yếu!" Hắn nói rồi nhưng lại không có ý tứ muốn rời đi. Tịch Mạt nhìn Bùi Hạo Thần có một chút khác thường nhưng cũng thuận ý bước xuống giường.
Các người hầu sớm đang bận rộn trong bếp, nhìn thấy thiếu gia dìu thiếu phu nhân đi xuống liền vội vội vàng vàng đem cháo đã chuẩn bị bưng ra.
Bùi Hạo Thần giúp dìu Tịch Mạt ngồi xuống ghế, chỗ đã chuẩn bị chu đáo một bát cháo đễ sẵn. "Ăn đi, đây là theo khẩu vị của em mà làm!"
Tịch Mạt không thể hiểu nổi nhìn Bùi Hạo Thần, hắn giống như hôm nay uống lộn thuốc vậy.
"Nhìn cái gì vậy, ăn đi!" Thái độ của hắn mặc dù có chút ác liệt nhưng trong đó đã ít đi mấy phần lạnh lùng. Tịch Mạt không để ý tới thái độ của hắn mà cúi đầu từng chút một húp lấy thìa cháo, quả nhiên là mùi vị mà cô thích, chẳng qua... đó chỉ là đã từng...
Danh sách chương