Bùi Hạo Thần nhìn Tịch Mạt trong tay cầm hủ thuốc, trên thân hủ định dạng một chuỗi chữ Anh văn --- Valium*
"Buông xuống ngay!" Bùi Hạo Thần hung hăng gào lên. "Em làm cái gì vậy?" Hắn đoạt lấy hủ thuốc trong tay cô.
Tịch Mạt sửng sốt một chút, sau đó cười cười. "Anh nghĩ là tôi sẽ tự sát? Yên tâm đi, tôi sẽ không ngu ngốc đến mức tìm tới đường chết, coi như muốn chết cũng sẽ không chết ở chỗ này." Tịch Mạt lạnh nhạt xoay người trở lại giường.
Bùi Hạo Thần ở trong tay nắm thật chặt hủ thuốc, lực đạo quá mạnh khiến hủ thuốc bể nát, mảnh vụn đâm vào lòng bàn tay. Hắn hiểu rõ tính toán của Tịch Mạt đến cuối cùng vẫn là muốn rời đi. 'Lương Tịch Mạt, muốn đời này rời khỏi tôi, mơ đi.'
Tại Lăng Vân Hiên, Tịch Mạt ngay cả nơi làm việc cũng không thể đến chứ đừng nói gặp mặt Thẩm Kỳ Nhiên. Mặc dù bất mãn nhưng cũng không thể nói được gì, cô mỗi ngày đều vùi mình trong phòng không ra khỏi cửa. Nếu không phải người hầu mỗi ngày đều đặn đưa cơm lên, chỉ sợ họ cơ hồ cũng hoài nghi liệu thiếu phu nhân có hay không đã trở lại.
Bùi Hạo Thần ngồi trước bàn ăn, nhìn một bàn thức ăn nhưng hắn vẫn không một chút động.
"Rầm!" Hắn đập mạnh đôi đũa trong tay xuống bàn.
"Gọi Lương Tịch Mạt lết xuống đây cho tôi." Hắn thật sự rống giận. Thế này là đủ lắm rồi, xem hắn là người tàn hình còn chưa tính, hiện tại còn muốn tuyệt thực kháng nghị sao?
"Thiếu gia, cậu bình tĩnh một chút!" Quản gia khiếp sợ chạy tới bên cạnh. "Phu nhân không biết đến tột đã xảy ra chuyện gì nhưng thái độ gần đây của hai người cũng biết là chuyện rất nghiêm trọng. Bất kể là ai đúng ai sai nhưng thiếu phu nhân vẫn còn nhỏ, cậu là chồng cô ấy nên nhường nhịn thì hãy nhường nhịn!"
"Chồng sao?" Bùi Hạo Thần nhất thời trút giận lên chữ 'chồng' này. Ha! Hắn là chồng của Tịch Mạt!
"Gọi điện cho bác sĩ riêng chuẩn bị dịch dinh dưỡng đến đây." Hắn ngồi xuống đếm lại ngày tính từ đếm đó đến hôm nay, đã một tuần lễ trôi qua rồi. Quản gia nói rất đúng, bọn họ là vợ chồng, cũng không thể cứ tiếp tục như vậy.
"Mặc dù hai người đã kết hôn rồi, trên thực tế thiếu phu nhân lại được nuôi nấng từ một gia đình địa vị có gia giáo, nhưng dù thế nào cô ấy cũng chỉ mới 21 tuổi, còn là một đứa trẻ, vẫn mắc phải nhiều sai phạm. Cậu chủ nên lấy tiến làm lui tìm cách dỗ dành mấy câu thì có cái gì mà không bỏ qua được!"
Bùi Hạo Thần gật đầu đáp ứng nhưng trong lòng hắn hiểu rõ hơn ai hết, mối quan hệ giữa hắn và Tịch Mạt không phải chỉ đơn giản dỗ dành mấy câu là có thể cho qua được.
Bác sĩ riêng của Lăng Vân Hiên là một người đàn ông trung niên mang kính, mái tóc hoa râm, trên người thoang thoảng mùi thuốc của bệnh viện nhưng lại không hề làm người khác chán ghét. Thời điểm ông cười lên nhìn Tịch Mạt trông rất hiền từ làm cô rất nhớ tới ba.
Nhìn ánh sáng loé lên từ cây kim tiêm, Tịch Mạt theo bản năng co rút người lại.
"Thiếu phu nhân xin cứ yên tâm, sẽ không đau, giống như muỗi cắn một cái rất nhanh sẽ trôi qua!"
Tịch Mạt cắn môi quay mặt sang một bên, hành động chống cự ban đầu cũng từ từ dãn ra. Bùi Hạo Thần trong mắt nhìn diễn biến trước mặt, hắn phát hiện Tịch Mạt càng ngày càng khó hiểu, rõ ràng có nhiều chuyện mà hiện tại hắn vẫn chưa biết, hành động của cô nhiều lúc quái lạ mà không cách nào hiểu nổi.
Treo ngược bình dinh dưỡng lên giá, bác sĩ một lượt xem xét tình trạng sức khoẻ Tịch Mạt.
"Cô ấy thế nào rồi?" Bùi Hạo Thần đè xuống trong lòng khẩn trương hỏi tới.
"Ừm, dinh dưỡng không đầy đủ, có chút thiếu máu nhẹ, còn có...."
"Còn có cái gì?" Bùi Hạo Thần điệu bộ gấp gáp.
"Mệt nhọc quá độ!"
"Mệt nhọc quá độ?" Bùi Hạo Thần kinh hãi. Cô cả ngày đều ở nhà, cái gì cũng không làm sao có thể mệt nhọc quá độ? Hắn vừa nói vừa hướng mắt về phía Tịch Mạt.
Hình như người đã ngủ, Bùi Hạo Thần đi từ từ đến bên giường.
"Thiếu gia không cần quá lo lắng, tôi sẽ cấp thêm một đơn thuốc là tốt ngay thôi!" Bác sĩ vừa nói vừa nhìn sang Tịch Mạt một chút. "Nếu như tôi đoán không nhầm thì thiếu phu nhân đã nhiều ngày không ngủ rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng tình trạng sức khoẻ sẽ không tốt!"
Bùi Hạo Thần than nhẹ nhìn Tịch Mạt khuông mặt trắng bệt, hắn nóng giận kề sát vách tường đấm mạnh một cái. 'Lương Tịch Mạt, rốt cuộc là còn cái gì mà tôi vẫn không biết?'
*Valium (diazepam) thuộc nhóm thuốc gọi là benzodiazepin. Diazepam ảnh hưởng đến các hóa chất trong não, có thể trở nên không cân bằng và gây ra lo lắng.
Valium được sử dụng để điều trị rối loạn lo âu, các triệu chứng cai rượu, hoặc co thắt cơ. Valium đôi khi được dùng với các thuốc khác để điều trị động kinh.
Valium cũng có thể được sử dụng cho các mục đích không được liệt kê trong hướng dẫn thuốc.
"Buông xuống ngay!" Bùi Hạo Thần hung hăng gào lên. "Em làm cái gì vậy?" Hắn đoạt lấy hủ thuốc trong tay cô.
Tịch Mạt sửng sốt một chút, sau đó cười cười. "Anh nghĩ là tôi sẽ tự sát? Yên tâm đi, tôi sẽ không ngu ngốc đến mức tìm tới đường chết, coi như muốn chết cũng sẽ không chết ở chỗ này." Tịch Mạt lạnh nhạt xoay người trở lại giường.
Bùi Hạo Thần ở trong tay nắm thật chặt hủ thuốc, lực đạo quá mạnh khiến hủ thuốc bể nát, mảnh vụn đâm vào lòng bàn tay. Hắn hiểu rõ tính toán của Tịch Mạt đến cuối cùng vẫn là muốn rời đi. 'Lương Tịch Mạt, muốn đời này rời khỏi tôi, mơ đi.'
Tại Lăng Vân Hiên, Tịch Mạt ngay cả nơi làm việc cũng không thể đến chứ đừng nói gặp mặt Thẩm Kỳ Nhiên. Mặc dù bất mãn nhưng cũng không thể nói được gì, cô mỗi ngày đều vùi mình trong phòng không ra khỏi cửa. Nếu không phải người hầu mỗi ngày đều đặn đưa cơm lên, chỉ sợ họ cơ hồ cũng hoài nghi liệu thiếu phu nhân có hay không đã trở lại.
Bùi Hạo Thần ngồi trước bàn ăn, nhìn một bàn thức ăn nhưng hắn vẫn không một chút động.
"Rầm!" Hắn đập mạnh đôi đũa trong tay xuống bàn.
"Gọi Lương Tịch Mạt lết xuống đây cho tôi." Hắn thật sự rống giận. Thế này là đủ lắm rồi, xem hắn là người tàn hình còn chưa tính, hiện tại còn muốn tuyệt thực kháng nghị sao?
"Thiếu gia, cậu bình tĩnh một chút!" Quản gia khiếp sợ chạy tới bên cạnh. "Phu nhân không biết đến tột đã xảy ra chuyện gì nhưng thái độ gần đây của hai người cũng biết là chuyện rất nghiêm trọng. Bất kể là ai đúng ai sai nhưng thiếu phu nhân vẫn còn nhỏ, cậu là chồng cô ấy nên nhường nhịn thì hãy nhường nhịn!"
"Chồng sao?" Bùi Hạo Thần nhất thời trút giận lên chữ 'chồng' này. Ha! Hắn là chồng của Tịch Mạt!
"Gọi điện cho bác sĩ riêng chuẩn bị dịch dinh dưỡng đến đây." Hắn ngồi xuống đếm lại ngày tính từ đếm đó đến hôm nay, đã một tuần lễ trôi qua rồi. Quản gia nói rất đúng, bọn họ là vợ chồng, cũng không thể cứ tiếp tục như vậy.
"Mặc dù hai người đã kết hôn rồi, trên thực tế thiếu phu nhân lại được nuôi nấng từ một gia đình địa vị có gia giáo, nhưng dù thế nào cô ấy cũng chỉ mới 21 tuổi, còn là một đứa trẻ, vẫn mắc phải nhiều sai phạm. Cậu chủ nên lấy tiến làm lui tìm cách dỗ dành mấy câu thì có cái gì mà không bỏ qua được!"
Bùi Hạo Thần gật đầu đáp ứng nhưng trong lòng hắn hiểu rõ hơn ai hết, mối quan hệ giữa hắn và Tịch Mạt không phải chỉ đơn giản dỗ dành mấy câu là có thể cho qua được.
Bác sĩ riêng của Lăng Vân Hiên là một người đàn ông trung niên mang kính, mái tóc hoa râm, trên người thoang thoảng mùi thuốc của bệnh viện nhưng lại không hề làm người khác chán ghét. Thời điểm ông cười lên nhìn Tịch Mạt trông rất hiền từ làm cô rất nhớ tới ba.
Nhìn ánh sáng loé lên từ cây kim tiêm, Tịch Mạt theo bản năng co rút người lại.
"Thiếu phu nhân xin cứ yên tâm, sẽ không đau, giống như muỗi cắn một cái rất nhanh sẽ trôi qua!"
Tịch Mạt cắn môi quay mặt sang một bên, hành động chống cự ban đầu cũng từ từ dãn ra. Bùi Hạo Thần trong mắt nhìn diễn biến trước mặt, hắn phát hiện Tịch Mạt càng ngày càng khó hiểu, rõ ràng có nhiều chuyện mà hiện tại hắn vẫn chưa biết, hành động của cô nhiều lúc quái lạ mà không cách nào hiểu nổi.
Treo ngược bình dinh dưỡng lên giá, bác sĩ một lượt xem xét tình trạng sức khoẻ Tịch Mạt.
"Cô ấy thế nào rồi?" Bùi Hạo Thần đè xuống trong lòng khẩn trương hỏi tới.
"Ừm, dinh dưỡng không đầy đủ, có chút thiếu máu nhẹ, còn có...."
"Còn có cái gì?" Bùi Hạo Thần điệu bộ gấp gáp.
"Mệt nhọc quá độ!"
"Mệt nhọc quá độ?" Bùi Hạo Thần kinh hãi. Cô cả ngày đều ở nhà, cái gì cũng không làm sao có thể mệt nhọc quá độ? Hắn vừa nói vừa hướng mắt về phía Tịch Mạt.
Hình như người đã ngủ, Bùi Hạo Thần đi từ từ đến bên giường.
"Thiếu gia không cần quá lo lắng, tôi sẽ cấp thêm một đơn thuốc là tốt ngay thôi!" Bác sĩ vừa nói vừa nhìn sang Tịch Mạt một chút. "Nếu như tôi đoán không nhầm thì thiếu phu nhân đã nhiều ngày không ngủ rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng tình trạng sức khoẻ sẽ không tốt!"
Bùi Hạo Thần than nhẹ nhìn Tịch Mạt khuông mặt trắng bệt, hắn nóng giận kề sát vách tường đấm mạnh một cái. 'Lương Tịch Mạt, rốt cuộc là còn cái gì mà tôi vẫn không biết?'
*Valium (diazepam) thuộc nhóm thuốc gọi là benzodiazepin. Diazepam ảnh hưởng đến các hóa chất trong não, có thể trở nên không cân bằng và gây ra lo lắng.
Valium được sử dụng để điều trị rối loạn lo âu, các triệu chứng cai rượu, hoặc co thắt cơ. Valium đôi khi được dùng với các thuốc khác để điều trị động kinh.
Valium cũng có thể được sử dụng cho các mục đích không được liệt kê trong hướng dẫn thuốc.
Danh sách chương