Suốt đêm đều không được ngủ yên ổn, trải qua nhiều chuyện đáng kinh sợ như vậy làm cho trạng thái tinh thần Tịch Mạt cực kém, thậm chí đi đứng cũng có chút lảo đảo.
"Tôi muốn đi ngủ một lát."
"Xem ra em mệt muốn chết rồi!" Bùi Hạo Thần nhíu mày.
"Bùi Hạo Thần, anh như vậy không phải là làm nhục tôi mà làm nhục chính anh." Tịch Mạt nói nghiêm túc. "Không biết Tiêu Lăng Phong nghe được những lời này của anh sẽ có cảm tưởng gì?"
Bùi Hạo Thần cứng người, Tịch Mạt mọi thời khắc đối với hắn đều luôn bén nhọn như vậy.
"Lương Tịch Mạt, ngày hôm qua dạy dỗ em còn chưa đủ phải không? Chọc giận tôi đối với em sẽ không có lợi." Bùi Hạo Thần tức giận nắm chặt lấy tay Tịch Mạt.
Tịch Mạt đau đến hít vào một hơi. Bùi Hạo Thần lột ra ống tay áo của cô, nhìn lên trên cánh tay kia là tảng lớn vết bầm tím, trong tim không ngừng bị sát thương cùng run rẩy, bên tai hắn khẩn thiết tiếng kêu gào cầu cứu của Tịch Mạt. Nghĩ đến An thiếu gia tưởng chừng mềm mỏng với cô, hắn theo bản năng giữ chặt tay Tịch Mạt lại không ngờ nhìn thấy những thương tích nặng đến như vậy. Cô hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt phút chốc càng thêm trắng bệt.
'Họ An kia, tôi xem cậu thật sự chán sống rồi.' Hắn nguy hiểm híp mắt rồi buông Tịch Mạt ra. 1
Cô nghiêng mắt nhìn cũng không thèm nhìn Bùi Hạo Thần một cái liền trực tiếp lên lầu. Nhìn lên trên cầu thang kia thân ảnh gầy yếu khiến Bùi Hạo Thần trong lòng co quắp đến đau đớn. 1
Tịch Mạt đẩy cửa đi vào, mặc dù trong phòng đang sáng trưng nhưng cô vẫn mở hết tất cả đèn, sau đó tìm một nơi cực kì có cảm giác an toàn rồi chui rúc vào trong chăn, đóng lại đôi mắt, lông mi bất an rung nhẹ.
Bùi Hạo Thần không tới công ty mà đứng ở ngoài cửa phòng Tịch Mạt bồi hồi thật lâu, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà đẩy cửa vào. Nghe thanh âm chuyển động của cửa ngoài, Tịch Mạt rõ ràng run lên nhưng cô không mở mắt, ngược lại còn hướng vào trong chăn rụt đầu càng sâu.
Bùi Hạo Thần ở bên giường ngồi xuống nhìn Tịch Mạt chỉ lộ ra đỉnh đầu.
"Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần nhẹ nhàng kêu một tiếng. Bốn năm nay, hắn mọi lúc đều tính toán như thế nào trả thù Tịch Mạt nhưng hắn làm những việc đó trong lòng thật không có chút cao hứng mà ngược lại còn rất đau, đau đến mức hắn nghĩ muốn tìm một góc nào đó mà chui rúc vào trong.
Tịch Mạt không có lên tiếng, Bùi Hạo Thần lại cảm thấy thật may mắn bởi vì hắn không biết kế tiếp nên nói cái gì cho phải. Mấy giờ trước còn làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, hiện tại lại xuất hiện ở nơi này, ngay cả bản thân hắn cũng khi dễ chính mình. Giống như Tịch Mạt đã nói, hắn chính là vô liêm sĩ. (Tự biết luôn😤)
Bùi Hạo Thần ánh mắt nhìn Tịch Mạt rất không thoải mái, không muốn nói chuyện, ngay cả đầu cũng trùm kín lại.
Trong mắt hắn chảy qua một tia khổ sở. "Thật chán ghét tôi đến mức độ này sao?"
"Vậy anh cảm thấy tôi nên cảm tạ anh?" Tịch Mạt đột nhiên ngồi dậy, trong mắt nồng đậm lửa giận.
"Em trách tôi?"
"Vậy chứ tôi nên thế nào mới phải?" Tịch Mạt hỏi ngược. "Bùi Hạo Thần, anh không cảm thấy mình rất giả tạo sao? Anh thương tổn tôi rồi bây giờ lại biểu hiện yên lặng áy náy cùng lương tâm bất an, chính anh không thấy mình rất ghê tởm à?
Bùi Hạo Thần ngẩn người ra. A! Bùi Hạo Thần hắn một khi đã làm chuyện gì còn nghĩ tới sẽ hối hận sao?
"Tôi đã nói qua tôi hối hận sao? Tôi chỉ muốn đến xem em khổ sở thế nào, thê thảm đến cỡ nào."
"Chỉ sợ là làm anh thất vọng rồi." Tịch Mạt đứng dậy. "Đau nhất bốn năm trước của tôi chính là chỗ này." Cô vỗ vào ngực ngay vị trí tim mình mấy cái. "Tôi đã chịu quen rồi, huống chi đây cũng không phải lần đầu tiên bị anh đưa tôi cho người khác, tôi sớm đã miễn dịch từ lâu."
Bùi Hạo Thần khoé miệng co giật, trong cổ họng như bị nghẹn muốn phun ra ngụm máu.
Nhìn Bùi Hạo Thần bộ dáng phẫn nộ, Tịch Mạt vô lực cười cười. Từ trong ngăn kéo bên giường lấy ra một hủ nhỏ đổ ra một lượng thuốc viên, cô không lấy nước mà trực tiếp ngậm chúng vào trong miệng, thậm chí nuốt thẳng xuống cổ họng.
"Tôi muốn đi ngủ một lát."
"Xem ra em mệt muốn chết rồi!" Bùi Hạo Thần nhíu mày.
"Bùi Hạo Thần, anh như vậy không phải là làm nhục tôi mà làm nhục chính anh." Tịch Mạt nói nghiêm túc. "Không biết Tiêu Lăng Phong nghe được những lời này của anh sẽ có cảm tưởng gì?"
Bùi Hạo Thần cứng người, Tịch Mạt mọi thời khắc đối với hắn đều luôn bén nhọn như vậy.
"Lương Tịch Mạt, ngày hôm qua dạy dỗ em còn chưa đủ phải không? Chọc giận tôi đối với em sẽ không có lợi." Bùi Hạo Thần tức giận nắm chặt lấy tay Tịch Mạt.
Tịch Mạt đau đến hít vào một hơi. Bùi Hạo Thần lột ra ống tay áo của cô, nhìn lên trên cánh tay kia là tảng lớn vết bầm tím, trong tim không ngừng bị sát thương cùng run rẩy, bên tai hắn khẩn thiết tiếng kêu gào cầu cứu của Tịch Mạt. Nghĩ đến An thiếu gia tưởng chừng mềm mỏng với cô, hắn theo bản năng giữ chặt tay Tịch Mạt lại không ngờ nhìn thấy những thương tích nặng đến như vậy. Cô hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt phút chốc càng thêm trắng bệt.
'Họ An kia, tôi xem cậu thật sự chán sống rồi.' Hắn nguy hiểm híp mắt rồi buông Tịch Mạt ra. 1
Cô nghiêng mắt nhìn cũng không thèm nhìn Bùi Hạo Thần một cái liền trực tiếp lên lầu. Nhìn lên trên cầu thang kia thân ảnh gầy yếu khiến Bùi Hạo Thần trong lòng co quắp đến đau đớn. 1
Tịch Mạt đẩy cửa đi vào, mặc dù trong phòng đang sáng trưng nhưng cô vẫn mở hết tất cả đèn, sau đó tìm một nơi cực kì có cảm giác an toàn rồi chui rúc vào trong chăn, đóng lại đôi mắt, lông mi bất an rung nhẹ.
Bùi Hạo Thần không tới công ty mà đứng ở ngoài cửa phòng Tịch Mạt bồi hồi thật lâu, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà đẩy cửa vào. Nghe thanh âm chuyển động của cửa ngoài, Tịch Mạt rõ ràng run lên nhưng cô không mở mắt, ngược lại còn hướng vào trong chăn rụt đầu càng sâu.
Bùi Hạo Thần ở bên giường ngồi xuống nhìn Tịch Mạt chỉ lộ ra đỉnh đầu.
"Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần nhẹ nhàng kêu một tiếng. Bốn năm nay, hắn mọi lúc đều tính toán như thế nào trả thù Tịch Mạt nhưng hắn làm những việc đó trong lòng thật không có chút cao hứng mà ngược lại còn rất đau, đau đến mức hắn nghĩ muốn tìm một góc nào đó mà chui rúc vào trong.
Tịch Mạt không có lên tiếng, Bùi Hạo Thần lại cảm thấy thật may mắn bởi vì hắn không biết kế tiếp nên nói cái gì cho phải. Mấy giờ trước còn làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, hiện tại lại xuất hiện ở nơi này, ngay cả bản thân hắn cũng khi dễ chính mình. Giống như Tịch Mạt đã nói, hắn chính là vô liêm sĩ. (Tự biết luôn😤)
Bùi Hạo Thần ánh mắt nhìn Tịch Mạt rất không thoải mái, không muốn nói chuyện, ngay cả đầu cũng trùm kín lại.
Trong mắt hắn chảy qua một tia khổ sở. "Thật chán ghét tôi đến mức độ này sao?"
"Vậy anh cảm thấy tôi nên cảm tạ anh?" Tịch Mạt đột nhiên ngồi dậy, trong mắt nồng đậm lửa giận.
"Em trách tôi?"
"Vậy chứ tôi nên thế nào mới phải?" Tịch Mạt hỏi ngược. "Bùi Hạo Thần, anh không cảm thấy mình rất giả tạo sao? Anh thương tổn tôi rồi bây giờ lại biểu hiện yên lặng áy náy cùng lương tâm bất an, chính anh không thấy mình rất ghê tởm à?
Bùi Hạo Thần ngẩn người ra. A! Bùi Hạo Thần hắn một khi đã làm chuyện gì còn nghĩ tới sẽ hối hận sao?
"Tôi đã nói qua tôi hối hận sao? Tôi chỉ muốn đến xem em khổ sở thế nào, thê thảm đến cỡ nào."
"Chỉ sợ là làm anh thất vọng rồi." Tịch Mạt đứng dậy. "Đau nhất bốn năm trước của tôi chính là chỗ này." Cô vỗ vào ngực ngay vị trí tim mình mấy cái. "Tôi đã chịu quen rồi, huống chi đây cũng không phải lần đầu tiên bị anh đưa tôi cho người khác, tôi sớm đã miễn dịch từ lâu."
Bùi Hạo Thần khoé miệng co giật, trong cổ họng như bị nghẹn muốn phun ra ngụm máu.
Nhìn Bùi Hạo Thần bộ dáng phẫn nộ, Tịch Mạt vô lực cười cười. Từ trong ngăn kéo bên giường lấy ra một hủ nhỏ đổ ra một lượng thuốc viên, cô không lấy nước mà trực tiếp ngậm chúng vào trong miệng, thậm chí nuốt thẳng xuống cổ họng.
Danh sách chương