Tiêu Lăng Phong nhìn người đang co rút trên giường chìm vào giấc ngủ, giống như gặp phải ác mộng mà nhiều lần giật mình rồi lại an tĩnh nhắm mắt, một màn thế này đáng lẽ ra phải nên để Bùi Hạo Thần nhìn thấy. Khẽ than nhẹ một tiếng, Tiêu Lăng Phong lại đốt thêm một điếu thuốc, hắn cảm thấy Bùi Hạo Thần như vậy rất quá đáng nhưng chính hắn cũng đã đem Diệu Tình mang đến nơi đó.
Một đêm này đối với bất cứ người nào mà nói đều là một đêm dài đen tối.
Bùi Hạo Thần vẫn đứng ở cửa sổ ngẩn người nhìn màn đêm, tiếng gào khóc kêu la tuyệt vọng của Tịch Mạt cứ một mực lẩn quẩn bên tai hắn.
"Bùi Hạo Thần, tôi sẽ hận anh cả đời.." hắn đựa người lên khung cửa sổ sát đất, trong ngực một hồi bén nhọn co rút đau đớn.
"Tịch Mạt!" Hắn khẽ gọi tên cô. "Nếu như em muốn hận tôi vậy cứ tiếp tục hận đi bởi vì chúng ta cả đời này đã định là khắc tinh của nhau."
Hắn thức dậy từ sớm chờ ở phòng khách, mắt lúc nào cũng hướng về cửa trong ngóng Tịch Mạt trở về. Trong ngực, cái loại cảm giác đau đớn xé rách càng lúc càng đậm, mặc dù tỏ ra thanh tĩnh nhưng hắn vẫn giống như lâm vào cảnh mộng giữa lúc Tịch Mạt nước mắt đầm đìa, tất cả như muốn nhấn chìm hắn.
Khi ánh nắng sáng sớm tà tà chiếu vào cũng là thời điểm xe của Tiêu Lăng Phong dừng ở Lăng Vân Hiên. Tịch Mạt một thân áo dài quần dài bước xuống xe đi thẳng vào cổng, bộ dáng của cô đi lên quả thật rất đẹp. Chẳng qua thần sắc rất yếu ớt, đôi mắt vô hồn gần như ngốc trệ.
"Đang đợi tôi?" Tiêu Lăng Phong hài hước nói.
"Nghĩ khá lắm." Nhìn Tiêu Lăng Phong một mặt nở nụ cười, Bùi Hạo Thần xoay mặt sang một bên. Hắn biết rõ Tiêu Lăng Phong ngày hôm qua làm hết thảy mọi chuyện đều là vì hắn nhưng trong lòng vẫn là không thoái mái, đặc biệt là tựa hồ rất muốn bùng nổ.
"Bùi Hạo Thần. Diệu Diệu? Anh mang cô ấy đi đâu rồi?" Tịch Mạt bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Bùi Hạo Thần cau mày, cô trở về cư nhiên chỉ giận dữ đùng đùng chất vấn hắn, chẳng lẽ ở trong lòng cô hắn thật sự là người khó nhịn như vậy? Trước không nói, Trình Diệu Tình đối với cô là quan hệ chị em tốt, hắn tuyệt đối sẽ không đụng tới cô ta. Đối với việc Tịch Mạt không tin tưởng, Bùi Hạo Thần cảm thấy rất đau nhưng vẫn cố làm lơ.
"Giết rồi." Bùi Hạo Thần cười nhạt. Nếu không phải đó là người phụ nữ của Tiêu Lăng Phong, hắn thật muốn nói ác liệt hơn nữa là cưỡng hiếp xong rồi giết. Hắn biết ngày hôm qua câu nói kia 'hắn không phải đàn ông có cần thử qua một chút' có chút thiếu suy nghĩ khi cô gái đó là người phụ nữ của bạn mình, chẳng qua lúc đó hắn thật bị chọc giận đến hồ đồ. Bùi Hạo Thần nhìn chằm chằm Tịch Mạt, tại sao cô lúc nào cũng muốn hắn thất thố không cách nào kiềm chế được mới chịu vừa lòng?
"Thế nào? Muốn giết tôi báo thù cho cô ta?" Bùi Hạo Thần nhíu mày.
"Giết anh?" Tịch Mạt đột nhiên vô lực cười, nếu như có thể cô thật sự đã sớm nghĩ tới từ lâu rồi.
"Tịch Mạt, trước khi giết, tôi sẽ viết một tờ đơn để phủi bỏ toàn bộ trách nhiệm của em trước pháp luật, em chỉ cần luyện tập thật giỏi bãn lỉnh của em là tốt rồi!"
"Tôi sẽ không giết anh." Tịch Mạt cười. "Tôi toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có một đôi tay này."
Bùi Hạo Thần trong lòng nổi lên phong ba, ý tứ của Tịch Mạt là nếu giết hắn sẽ làm dơ tay của cô?
Tiêu Lăng Phong đứng ở một bên nhìn Tịch Mạt mới câu nói đầu tiến đã khiến Bùi Hạo Thần sắc mặt tái xanh, hắn nhịn không được mà muốn cười. Bất kể hiện tại tình cảm có hay không nhưng đường lui của bọn họ nhất định rất gian nan, dù sao Lương Văn Xương ngày xưa đối với Bùi gia làm chuyện như vậy cũng khó lòng tha thứ được.
Lặng lẽ ra ngoài xem Diệu Tình, hiện tại cô ấy chắc cũng không ở chỗ này nên đi xem một chút, cô gái này dù sao cũng không giống Tịch Mạt có thể biểu hiện kiên cường đến như vậy.
Theo Tiêu Lăng Phong rời khỏi, người giúp việc cũng rối rít thối lui, trong phòng khách chỉ còn lại Tịch Mạt cùng Bùi Hạo Thần. Hắn nắm chặt quả đấm nhìn Tịch Mạt trên dưới áo dài quần dài càng cảm thấy thập phần chướng mắt, mấy lần muốn tiến lên xé nó ra. Đây rõ ràng là ám hiệu mập mờ, cô mặc ra như vậy là muốn che giấu cái gì?
Một đêm này đối với bất cứ người nào mà nói đều là một đêm dài đen tối.
Bùi Hạo Thần vẫn đứng ở cửa sổ ngẩn người nhìn màn đêm, tiếng gào khóc kêu la tuyệt vọng của Tịch Mạt cứ một mực lẩn quẩn bên tai hắn.
"Bùi Hạo Thần, tôi sẽ hận anh cả đời.." hắn đựa người lên khung cửa sổ sát đất, trong ngực một hồi bén nhọn co rút đau đớn.
"Tịch Mạt!" Hắn khẽ gọi tên cô. "Nếu như em muốn hận tôi vậy cứ tiếp tục hận đi bởi vì chúng ta cả đời này đã định là khắc tinh của nhau."
Hắn thức dậy từ sớm chờ ở phòng khách, mắt lúc nào cũng hướng về cửa trong ngóng Tịch Mạt trở về. Trong ngực, cái loại cảm giác đau đớn xé rách càng lúc càng đậm, mặc dù tỏ ra thanh tĩnh nhưng hắn vẫn giống như lâm vào cảnh mộng giữa lúc Tịch Mạt nước mắt đầm đìa, tất cả như muốn nhấn chìm hắn.
Khi ánh nắng sáng sớm tà tà chiếu vào cũng là thời điểm xe của Tiêu Lăng Phong dừng ở Lăng Vân Hiên. Tịch Mạt một thân áo dài quần dài bước xuống xe đi thẳng vào cổng, bộ dáng của cô đi lên quả thật rất đẹp. Chẳng qua thần sắc rất yếu ớt, đôi mắt vô hồn gần như ngốc trệ.
"Đang đợi tôi?" Tiêu Lăng Phong hài hước nói.
"Nghĩ khá lắm." Nhìn Tiêu Lăng Phong một mặt nở nụ cười, Bùi Hạo Thần xoay mặt sang một bên. Hắn biết rõ Tiêu Lăng Phong ngày hôm qua làm hết thảy mọi chuyện đều là vì hắn nhưng trong lòng vẫn là không thoái mái, đặc biệt là tựa hồ rất muốn bùng nổ.
"Bùi Hạo Thần. Diệu Diệu? Anh mang cô ấy đi đâu rồi?" Tịch Mạt bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Bùi Hạo Thần cau mày, cô trở về cư nhiên chỉ giận dữ đùng đùng chất vấn hắn, chẳng lẽ ở trong lòng cô hắn thật sự là người khó nhịn như vậy? Trước không nói, Trình Diệu Tình đối với cô là quan hệ chị em tốt, hắn tuyệt đối sẽ không đụng tới cô ta. Đối với việc Tịch Mạt không tin tưởng, Bùi Hạo Thần cảm thấy rất đau nhưng vẫn cố làm lơ.
"Giết rồi." Bùi Hạo Thần cười nhạt. Nếu không phải đó là người phụ nữ của Tiêu Lăng Phong, hắn thật muốn nói ác liệt hơn nữa là cưỡng hiếp xong rồi giết. Hắn biết ngày hôm qua câu nói kia 'hắn không phải đàn ông có cần thử qua một chút' có chút thiếu suy nghĩ khi cô gái đó là người phụ nữ của bạn mình, chẳng qua lúc đó hắn thật bị chọc giận đến hồ đồ. Bùi Hạo Thần nhìn chằm chằm Tịch Mạt, tại sao cô lúc nào cũng muốn hắn thất thố không cách nào kiềm chế được mới chịu vừa lòng?
"Thế nào? Muốn giết tôi báo thù cho cô ta?" Bùi Hạo Thần nhíu mày.
"Giết anh?" Tịch Mạt đột nhiên vô lực cười, nếu như có thể cô thật sự đã sớm nghĩ tới từ lâu rồi.
"Tịch Mạt, trước khi giết, tôi sẽ viết một tờ đơn để phủi bỏ toàn bộ trách nhiệm của em trước pháp luật, em chỉ cần luyện tập thật giỏi bãn lỉnh của em là tốt rồi!"
"Tôi sẽ không giết anh." Tịch Mạt cười. "Tôi toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có một đôi tay này."
Bùi Hạo Thần trong lòng nổi lên phong ba, ý tứ của Tịch Mạt là nếu giết hắn sẽ làm dơ tay của cô?
Tiêu Lăng Phong đứng ở một bên nhìn Tịch Mạt mới câu nói đầu tiến đã khiến Bùi Hạo Thần sắc mặt tái xanh, hắn nhịn không được mà muốn cười. Bất kể hiện tại tình cảm có hay không nhưng đường lui của bọn họ nhất định rất gian nan, dù sao Lương Văn Xương ngày xưa đối với Bùi gia làm chuyện như vậy cũng khó lòng tha thứ được.
Lặng lẽ ra ngoài xem Diệu Tình, hiện tại cô ấy chắc cũng không ở chỗ này nên đi xem một chút, cô gái này dù sao cũng không giống Tịch Mạt có thể biểu hiện kiên cường đến như vậy.
Theo Tiêu Lăng Phong rời khỏi, người giúp việc cũng rối rít thối lui, trong phòng khách chỉ còn lại Tịch Mạt cùng Bùi Hạo Thần. Hắn nắm chặt quả đấm nhìn Tịch Mạt trên dưới áo dài quần dài càng cảm thấy thập phần chướng mắt, mấy lần muốn tiến lên xé nó ra. Đây rõ ràng là ám hiệu mập mờ, cô mặc ra như vậy là muốn che giấu cái gì?
Danh sách chương