Bầu trời bên ngoài cũng chuyển dần tối, cơn nôn mửa phút chốc qua đi, Tịch Mạt càng thêm tái nhợt.
Tiêu Lăng Phong nghiêng đầu nhìn Tịch Mạt. "Rõ ràng là sợ tại sao lại không hướng Hạo Thần xin tha? Như em vậy đối với bản thân sẽ không tốt."
"Cầu xin tha?" Tịch Mạt cười, nước mắt chợt rơi xuống. "Tôi đã cầu xin hắn cứu nhưng hắn ngay cả nhúc nhích thân người cũng không có, không phải anh cũng đã tận mắt thấy rồi sao?" Cô lau nước mắt trên khoé mắt. "Tôi làm sao có thể lại ngu ngốc hướng hắn ôm hi vọng cầu xin tha chứ. Ha! Thật là ngu xuẩn!" Tịch Mạt cười khổ. "Tôi có thể dùng phòng tắm của anh được không?"
"Trên người em có vết thương!"
"Tôi muốn tắm." Tịch Mạt nghiêm túc mở miệng.
Nhìn cô thái độ kiên định, Tiêu Lăng Phong gật đầu một cái, Tịch Mạt đã thay đổi đến mức hắn sắp không nhận ra rồi.
Hắn ngồi ở phòng khách nghe bên trong phòng tắm tiếng nước ào ào chảy xuống cùng tiếng nôn mửa, hắn khẽ cau mày. Phản ứng ngày hôm nay của Tịch Mạt tuyệt đối khác thường, chẳng lẽ trong quá khứ, những gì cô trải qua đã ảnh hưởng đến cô của hiện tại?
Tịch Mạt ra ngoài đã là ba giờ sau đó, nhìn lên cánh tay cùng chiếc cổ trắng ngần bị chà xát đến tróc da, Tiêu Lăng Phong nhất thời ánh mắt hoá băng lãnh.
"Có muốn hay không anh gọi điện thoại cho Hạo Thần?"
"Không cần thiết." Tịch Mạt lắc đầu. "Hắn có thể không chớp mắt nhìn tôi bị người ta cưỡng gian thì anh còn gọi để làm gì?"
"Thật ra Hạo Thần vẫn còn rất quan tâm em!"
"Quan tâm tôi?" Tịch Mạt giống như nghe được một chuyện buồn cười. "Nếu như hắn thật sự quan tâm tôi sẽ không mấy lần xem tôi như quà tặng mà đưa cho người khác. Sẽ không...."
"Cậu ta không cùng tới đây là bởi vì tin tưởng anh sẽ không làm gì bất lợi cho em, cũng như anh tin Hạo Thần sẽ như vậy đối với Diệu Tình!" Tiêu Lăng Phong cố gắng vì Bùi Hạo Thần mà giải thích.
"Thật là một lý do thoã đáng." Tịch Mạt cười lạnh.
"Anh giúp em thoa thuốc!" Dừng một chút nhìn Tịch Mạt gương mặt trắng bệt do vết thương đang sưng phồng vì nhiễm trùng, Tiêu Lăng Phong liền chuyển hướng đổi đề tài. Lúc này hắn biết không phải là thời cơ để giải quyết vấn đề.
"Không cần."
"Tịch Mạt, chúng ta cũng coi như một nửa 'thanh mai trúc mã'* đi, tại sao em cứ đối với anh tràn đầy địch ý như vậy?" Tiêu Lăng Phong cầm lấy hộp cứu thương ra vẻ uất ức. "Bởi vì anh là bạn của Hạo Thần?"
*ý ở đây họ lúc nhỏ có biết nhau chứ không giống với ý nghĩ của mọi người là có cảm tình vs nhau từ nhỏ đâu nha. Họ có một mqh... à mà thôi, chờ về sau sẽ biết😜😜
"Xin anh đừng dùng thành ngữ đơn thuần biến mình thành tốt đẹp như vậy." Tịch Mạt ngồi xuống. Quả thật cô cùng Tiêu Lăng Phong vào mấy thời điểm có nhẹ nhàng tiếp xúc nhưng Tịch Mạt vẫn là không thích con người này, về sau biết đến Bùi Hạo Thần bọn họ mới có diệp giao thiệp nhiều hơn.
"Em không cần đối với anh bộ dạng cẩn thận như vậy." Tiêu Lăng Phong cười. "Anh đối với em đúng là có hứng thú nhưng còn chưa giống như Thẩm Kỳ Nhiên đi gây chuyện với Hạo Thần, em cứ an tâm mà nghỉ ngơi!"
Tịch Mạt vô lực ngẩng đầu lên, cô quả thật rất mệt mỏi. Theo thói quen ôm lấy đầu gối buông tiếng thở dài.
"Tịch Mạt, em cứ như vậy cường ngạnh chỉ khiến Hạo Thần càng thêm tức giận!"
"Vậy thì thế nào?" Tịch Mạt hỏi ngược lại. "Tôi nhu nhược cũng chỉ có thể mặc cho người ta khi dễ như hôm nay."
"Nhưng hai người cũng không thể cứ như vậy. Hạo Thần muốn anh dẫn em đi chẳng qua là đường hoàng tìm cho em một đường lui mà thôi." Tiêu Lăng Phong ngồi xuống cẩn thận từng li từng tí cầm lấy tay Tịch Mạt nhẹ nhàng thoa thuốc:
Tịch Mạt không có phản ứng, thuốc thoa lên vết thương làm cô đau đến phát run nhưng vẫn chung thuỷ không kêu rên một tiếng. Tiêu Lăng Phong nâng mắt nhìn chăm chăm Tịch Mạt, nhớ lại thời điểm chỉ vì một vết thương nhỏ mà Tịch Mạt liền khóc oa oa kêu to. Tất cả mọi người lúc ấy đều biết Lương đại tiểu thư được nuông chiều, ít ai biết là cô sợ đau, hiện tại ngay cả một phản ứng cũng không có.
"Tịch Mạt, mấy năm trôi qua em sống có tốt hay không?"
"Không có cái gì là tốt hay không, không chết chính là tốt rồi." Tịch Mạt thì thầm. "Tôi có thể ngủ một chút không?" Cô thật sự quá mệt.
Tiêu Lăng Phong gật đầu một cái.
"Có thể không tắt đèn được không?"
Tiêu Lăng Phong sửng sốt một chút nhưng sau đó vẫn gật đầu. Tịch Mạt nằm xuống kéo chăn che kín người. Thân thể co lại thành hình cầu, cô bất an nhắm mắt, nơi khoé mắt chảy xuống một giọt nước.
Tiêu Lăng Phong đi tới bên cửa sổ đốt một điếu thuốc. 'Hạo Thần, cậu rốt cuộc là muốn cái gì chứ?'
Tiêu Lăng Phong nghiêng đầu nhìn Tịch Mạt. "Rõ ràng là sợ tại sao lại không hướng Hạo Thần xin tha? Như em vậy đối với bản thân sẽ không tốt."
"Cầu xin tha?" Tịch Mạt cười, nước mắt chợt rơi xuống. "Tôi đã cầu xin hắn cứu nhưng hắn ngay cả nhúc nhích thân người cũng không có, không phải anh cũng đã tận mắt thấy rồi sao?" Cô lau nước mắt trên khoé mắt. "Tôi làm sao có thể lại ngu ngốc hướng hắn ôm hi vọng cầu xin tha chứ. Ha! Thật là ngu xuẩn!" Tịch Mạt cười khổ. "Tôi có thể dùng phòng tắm của anh được không?"
"Trên người em có vết thương!"
"Tôi muốn tắm." Tịch Mạt nghiêm túc mở miệng.
Nhìn cô thái độ kiên định, Tiêu Lăng Phong gật đầu một cái, Tịch Mạt đã thay đổi đến mức hắn sắp không nhận ra rồi.
Hắn ngồi ở phòng khách nghe bên trong phòng tắm tiếng nước ào ào chảy xuống cùng tiếng nôn mửa, hắn khẽ cau mày. Phản ứng ngày hôm nay của Tịch Mạt tuyệt đối khác thường, chẳng lẽ trong quá khứ, những gì cô trải qua đã ảnh hưởng đến cô của hiện tại?
Tịch Mạt ra ngoài đã là ba giờ sau đó, nhìn lên cánh tay cùng chiếc cổ trắng ngần bị chà xát đến tróc da, Tiêu Lăng Phong nhất thời ánh mắt hoá băng lãnh.
"Có muốn hay không anh gọi điện thoại cho Hạo Thần?"
"Không cần thiết." Tịch Mạt lắc đầu. "Hắn có thể không chớp mắt nhìn tôi bị người ta cưỡng gian thì anh còn gọi để làm gì?"
"Thật ra Hạo Thần vẫn còn rất quan tâm em!"
"Quan tâm tôi?" Tịch Mạt giống như nghe được một chuyện buồn cười. "Nếu như hắn thật sự quan tâm tôi sẽ không mấy lần xem tôi như quà tặng mà đưa cho người khác. Sẽ không...."
"Cậu ta không cùng tới đây là bởi vì tin tưởng anh sẽ không làm gì bất lợi cho em, cũng như anh tin Hạo Thần sẽ như vậy đối với Diệu Tình!" Tiêu Lăng Phong cố gắng vì Bùi Hạo Thần mà giải thích.
"Thật là một lý do thoã đáng." Tịch Mạt cười lạnh.
"Anh giúp em thoa thuốc!" Dừng một chút nhìn Tịch Mạt gương mặt trắng bệt do vết thương đang sưng phồng vì nhiễm trùng, Tiêu Lăng Phong liền chuyển hướng đổi đề tài. Lúc này hắn biết không phải là thời cơ để giải quyết vấn đề.
"Không cần."
"Tịch Mạt, chúng ta cũng coi như một nửa 'thanh mai trúc mã'* đi, tại sao em cứ đối với anh tràn đầy địch ý như vậy?" Tiêu Lăng Phong cầm lấy hộp cứu thương ra vẻ uất ức. "Bởi vì anh là bạn của Hạo Thần?"
*ý ở đây họ lúc nhỏ có biết nhau chứ không giống với ý nghĩ của mọi người là có cảm tình vs nhau từ nhỏ đâu nha. Họ có một mqh... à mà thôi, chờ về sau sẽ biết😜😜
"Xin anh đừng dùng thành ngữ đơn thuần biến mình thành tốt đẹp như vậy." Tịch Mạt ngồi xuống. Quả thật cô cùng Tiêu Lăng Phong vào mấy thời điểm có nhẹ nhàng tiếp xúc nhưng Tịch Mạt vẫn là không thích con người này, về sau biết đến Bùi Hạo Thần bọn họ mới có diệp giao thiệp nhiều hơn.
"Em không cần đối với anh bộ dạng cẩn thận như vậy." Tiêu Lăng Phong cười. "Anh đối với em đúng là có hứng thú nhưng còn chưa giống như Thẩm Kỳ Nhiên đi gây chuyện với Hạo Thần, em cứ an tâm mà nghỉ ngơi!"
Tịch Mạt vô lực ngẩng đầu lên, cô quả thật rất mệt mỏi. Theo thói quen ôm lấy đầu gối buông tiếng thở dài.
"Tịch Mạt, em cứ như vậy cường ngạnh chỉ khiến Hạo Thần càng thêm tức giận!"
"Vậy thì thế nào?" Tịch Mạt hỏi ngược lại. "Tôi nhu nhược cũng chỉ có thể mặc cho người ta khi dễ như hôm nay."
"Nhưng hai người cũng không thể cứ như vậy. Hạo Thần muốn anh dẫn em đi chẳng qua là đường hoàng tìm cho em một đường lui mà thôi." Tiêu Lăng Phong ngồi xuống cẩn thận từng li từng tí cầm lấy tay Tịch Mạt nhẹ nhàng thoa thuốc:
Tịch Mạt không có phản ứng, thuốc thoa lên vết thương làm cô đau đến phát run nhưng vẫn chung thuỷ không kêu rên một tiếng. Tiêu Lăng Phong nâng mắt nhìn chăm chăm Tịch Mạt, nhớ lại thời điểm chỉ vì một vết thương nhỏ mà Tịch Mạt liền khóc oa oa kêu to. Tất cả mọi người lúc ấy đều biết Lương đại tiểu thư được nuông chiều, ít ai biết là cô sợ đau, hiện tại ngay cả một phản ứng cũng không có.
"Tịch Mạt, mấy năm trôi qua em sống có tốt hay không?"
"Không có cái gì là tốt hay không, không chết chính là tốt rồi." Tịch Mạt thì thầm. "Tôi có thể ngủ một chút không?" Cô thật sự quá mệt.
Tiêu Lăng Phong gật đầu một cái.
"Có thể không tắt đèn được không?"
Tiêu Lăng Phong sửng sốt một chút nhưng sau đó vẫn gật đầu. Tịch Mạt nằm xuống kéo chăn che kín người. Thân thể co lại thành hình cầu, cô bất an nhắm mắt, nơi khoé mắt chảy xuống một giọt nước.
Tiêu Lăng Phong đi tới bên cửa sổ đốt một điếu thuốc. 'Hạo Thần, cậu rốt cuộc là muốn cái gì chứ?'
Danh sách chương