"Bùi Hạo Thần, tên súc sinh, tôi có biến thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh." Tịch Mạt lớn tiếng gào thét cố giữ trinh tiết, vốn cũng không thể che đậy thân thể, trang phục trên người cũng bị xé đến rách nát đến không chịu nổi, hai tay lại bị tên cầm thú phía trên cố định trên ghế. An thiếu gia cúi đầu muốn hôn Tịch Mạt, cô vội vàng xoay đầu khiến nụ hôn của hắn rơi trên sườn mặt của cô. "Bùi Hạo Thần, tôi sẽ hận anh cả đời..." Tịch Mạt gào khóc, nước mắt tuôn rơi như mưa, một nỗi tuyệt vọng đến cùng cực.
"Buông cô ấy ra." Tiêu Lăng Phong thanh âm lạnh như băng lần nữa tức giận đến cực độ, hắn khẩn trương ngay thời điểm mấu chốt lên tiếng ngăn cản.
"Tiêu, chuyện này Thần đã không quản, cậu cũng không nên nhúng tay vào."
"Tôi đảm bảo hôm nay cậu dám đụng tới cô ấy, tôi liền khiến cậu một bước cũng không thể rời khỏi nơi này." Tiêu Lăng Phong cười nhẹ đi đến kéo tên Anh thiếu gia vứt sang một bên, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua một lượt những người có mặt trong phòng. Sau đó nhặt trang phục rải rác trên nền đắp lên người Tịch Mạt. "Đã không có chuyện gì xảy ra nữa!"
"Ô...ô..." Tịch Mạt giống như một đứa trẻ chịu nhiều uỷ khuất níu chặt lấy Tiêu Lăng Phong, nước mắt của cô thấm ướt cả một mảng áo của hắn, trong phòng van vọng tiếng khóc tan nát cõi lòng của Tịch Mạt.
"Lăng Phong, không cần phải như vậy, nếu cậu thích, tối nay có thể đem cô ấy đi là được, đầu cần vì một ả đàn bà mà đả thương bạn bè như vậy, có đáng giá không?" Bùi Hạo Thần đè nén lửa giận trong lòng mà mỉm cười, đối với Tiêu Lăng Phong mấy lần vì Tịch Mạt ra mặt đối địch, hiện tại còn không cố kỵ ôm cô khiến trong lòng hắn cùng cực bất mãn.
"Cậu đã hào phóng như vậy tôi liền không khách khí!" Tiêu Lăng Phong ôm lấy Tịch Mạt. Mặc dù Bùi Hạo Thần là anh em tốt của hắn nhưng việc đến nước này, cậu ta thật đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Tịch Mạt, không nghĩ tới chuyện đã phát sinh tới đường cùng mà cậu ta vẫn có thể như cũ khoanh tay đứng nhìn.
Tịch Mạt tuyệt vọng nhắm lại hai mắt. 'Bùi Hạo Thần, anh quả thật rất ngoan độc.'
"Tiêu Lăng Phong, để Tịch Mạt xuống, nếu anh dám đụng đến cô ấy tôi thề sẽ giết chết anh."
"Thế nào em cũng như vậy?" Tiêu Lăng Phong ôm Tịch Mạt đắc ý nhìn Trình Diệu Tình. "Cô ấy vì em mà muốn giết Hạo Thần, em lại vì cô ấy mà muốn giết anh. A!" Hắn buồn cười. "Hạo Thần, cậu có phải cảm thấy không công bằng không? Cậu có thể mang cô ta đi, chẳng phải khi nảy đã nói muốn nếm thử một chút để khẳng định khí chất đàn ông sao?" Tiêu Lăng Phong nói xong liền ôm Tịch Mạt rời khỏi. Đem tất cả mớ hổn độn quẳng lại phía sau lưng.
Rộng rãi sang trọng, trong văn hộ cao cấp, Tịch Mạt ôm lấy bả vai núp ở chân giường, trang phục rách nát trên người để lộ ra chồng chất những vết thương trên cánh tay. Đâu còn điệu bộ điềm đạm đáng yêu, bộ dáng hiện tại như bị người ta tàn nhẫn hủy hoại cùng tổn thương.
Hắn đi về phía trước đến gần Tịch Mạt, cô hoảng sợ di động thân thể lui về phía sau. Tiêu Lăng Phong nhíu nhíu mày. Từ nhỏ đến lớn, duy nhất một lần lòng tự ái của hắn bị hạ nhục chính là gặp gỡ Lương Tịch Mạt tiểu thư kiêu ngạo này, từ nhỏ đối với hắn cô chẳng bao giờ thèm ngó ngàng tới, giả như hắn có cứu mạng cô thì cô cũng một bộ chán ghét ra mặt.
"Đã cùng tôi trở về đây rồi cũng không cần ngoan cố chống đối như vậy!" Tiêu Lăng Phong kề sát lại nói chuyện, nới lỏng cà vạt lộ ra nụ cười bất cần đời, hắn là cố ý muốn trêu chọc Tịch Mạt.
"Đừng tới đây." Tịch Mạt thân thể run rẩy. "Đừng tới đây." Cô lắc đầu, thân thể càng run đến lợi hại hơn, bất chợt giáo giác nhìn hết xung quanh.
"Em đừng sợ!" Nhìn Tịch Mạt hoảng sợ, Tiêu Lăng Phong thu hồi nụ cười. Vốn là lời an ủi nhưng giờ khắc này Tịch Mạt nghe được lại như là một lời đùa giỡn.
"Đừng tới đây, tôi cầu xin anh, đừng tới đây!" Tịch Mạt cúi đầu nức nở. "Cầu xin anh!"
Nghe Tịch Mạt cầu xin tha, Tiêu Lăng Phong trong đầu căng thẳng, hắn bắt đầu có mấy phần hối hận đã làm cô kinh sợ, tại sao hắn lại có thể 'Hoả Thượng Kiêu Du'*. Hắn vừa định mở miệng nói gì đó thì đã thấy Tịch Mạt xông thẳng vào phòng vệ sinh nôn mửa kịch liệt.
*"Hoả Thượng Kiêu Du" 火上澆油, "
Ôm củi chữa cháy. Ý nói ví muốn trừ hoạ, nhưng dùng phương pháp sai lầm, làm cho tai hại thêm lên. ☆Tương tự: dương thang chỉ phí" 揚湯止沸.
"Buông cô ấy ra." Tiêu Lăng Phong thanh âm lạnh như băng lần nữa tức giận đến cực độ, hắn khẩn trương ngay thời điểm mấu chốt lên tiếng ngăn cản.
"Tiêu, chuyện này Thần đã không quản, cậu cũng không nên nhúng tay vào."
"Tôi đảm bảo hôm nay cậu dám đụng tới cô ấy, tôi liền khiến cậu một bước cũng không thể rời khỏi nơi này." Tiêu Lăng Phong cười nhẹ đi đến kéo tên Anh thiếu gia vứt sang một bên, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua một lượt những người có mặt trong phòng. Sau đó nhặt trang phục rải rác trên nền đắp lên người Tịch Mạt. "Đã không có chuyện gì xảy ra nữa!"
"Ô...ô..." Tịch Mạt giống như một đứa trẻ chịu nhiều uỷ khuất níu chặt lấy Tiêu Lăng Phong, nước mắt của cô thấm ướt cả một mảng áo của hắn, trong phòng van vọng tiếng khóc tan nát cõi lòng của Tịch Mạt.
"Lăng Phong, không cần phải như vậy, nếu cậu thích, tối nay có thể đem cô ấy đi là được, đầu cần vì một ả đàn bà mà đả thương bạn bè như vậy, có đáng giá không?" Bùi Hạo Thần đè nén lửa giận trong lòng mà mỉm cười, đối với Tiêu Lăng Phong mấy lần vì Tịch Mạt ra mặt đối địch, hiện tại còn không cố kỵ ôm cô khiến trong lòng hắn cùng cực bất mãn.
"Cậu đã hào phóng như vậy tôi liền không khách khí!" Tiêu Lăng Phong ôm lấy Tịch Mạt. Mặc dù Bùi Hạo Thần là anh em tốt của hắn nhưng việc đến nước này, cậu ta thật đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Tịch Mạt, không nghĩ tới chuyện đã phát sinh tới đường cùng mà cậu ta vẫn có thể như cũ khoanh tay đứng nhìn.
Tịch Mạt tuyệt vọng nhắm lại hai mắt. 'Bùi Hạo Thần, anh quả thật rất ngoan độc.'
"Tiêu Lăng Phong, để Tịch Mạt xuống, nếu anh dám đụng đến cô ấy tôi thề sẽ giết chết anh."
"Thế nào em cũng như vậy?" Tiêu Lăng Phong ôm Tịch Mạt đắc ý nhìn Trình Diệu Tình. "Cô ấy vì em mà muốn giết Hạo Thần, em lại vì cô ấy mà muốn giết anh. A!" Hắn buồn cười. "Hạo Thần, cậu có phải cảm thấy không công bằng không? Cậu có thể mang cô ta đi, chẳng phải khi nảy đã nói muốn nếm thử một chút để khẳng định khí chất đàn ông sao?" Tiêu Lăng Phong nói xong liền ôm Tịch Mạt rời khỏi. Đem tất cả mớ hổn độn quẳng lại phía sau lưng.
Rộng rãi sang trọng, trong văn hộ cao cấp, Tịch Mạt ôm lấy bả vai núp ở chân giường, trang phục rách nát trên người để lộ ra chồng chất những vết thương trên cánh tay. Đâu còn điệu bộ điềm đạm đáng yêu, bộ dáng hiện tại như bị người ta tàn nhẫn hủy hoại cùng tổn thương.
Hắn đi về phía trước đến gần Tịch Mạt, cô hoảng sợ di động thân thể lui về phía sau. Tiêu Lăng Phong nhíu nhíu mày. Từ nhỏ đến lớn, duy nhất một lần lòng tự ái của hắn bị hạ nhục chính là gặp gỡ Lương Tịch Mạt tiểu thư kiêu ngạo này, từ nhỏ đối với hắn cô chẳng bao giờ thèm ngó ngàng tới, giả như hắn có cứu mạng cô thì cô cũng một bộ chán ghét ra mặt.
"Đã cùng tôi trở về đây rồi cũng không cần ngoan cố chống đối như vậy!" Tiêu Lăng Phong kề sát lại nói chuyện, nới lỏng cà vạt lộ ra nụ cười bất cần đời, hắn là cố ý muốn trêu chọc Tịch Mạt.
"Đừng tới đây." Tịch Mạt thân thể run rẩy. "Đừng tới đây." Cô lắc đầu, thân thể càng run đến lợi hại hơn, bất chợt giáo giác nhìn hết xung quanh.
"Em đừng sợ!" Nhìn Tịch Mạt hoảng sợ, Tiêu Lăng Phong thu hồi nụ cười. Vốn là lời an ủi nhưng giờ khắc này Tịch Mạt nghe được lại như là một lời đùa giỡn.
"Đừng tới đây, tôi cầu xin anh, đừng tới đây!" Tịch Mạt cúi đầu nức nở. "Cầu xin anh!"
Nghe Tịch Mạt cầu xin tha, Tiêu Lăng Phong trong đầu căng thẳng, hắn bắt đầu có mấy phần hối hận đã làm cô kinh sợ, tại sao hắn lại có thể 'Hoả Thượng Kiêu Du'*. Hắn vừa định mở miệng nói gì đó thì đã thấy Tịch Mạt xông thẳng vào phòng vệ sinh nôn mửa kịch liệt.
*"Hoả Thượng Kiêu Du" 火上澆油, "
Ôm củi chữa cháy. Ý nói ví muốn trừ hoạ, nhưng dùng phương pháp sai lầm, làm cho tai hại thêm lên. ☆Tương tự: dương thang chỉ phí" 揚湯止沸.
Danh sách chương