"Bùi Hạo Thần, nếu có cơ hội, tôi đã giết chết anh lâu rồi."
Đối mặt với thân thể vẫn run rẩy như cũ khiêu khích hắn của Tịch Mạt, Bùi Hạo Thần giận quá thành cười. 'Lương Tịch Mạt, xem cô có thể cậy mạnh đến khi nào.'
"Giết chết tôi?" Bùi Hạo Thần nhíu mày. "Tịch Mạt, nếu muốn giết tôi nhiều nhất hãy xác định xem em có bản lĩnh này hay không?" Hắn giơ tay nắm lấy cằm Tịch Mạt, trên mắt cô vẫn vương đầy nước mắt. "Vẫn là nên suy nghĩ thế nào tự cứu mình đi. Tìm cách rời khỏi đây em mới có cơ hội giết được tôi." Bùi Hạo Thần cười nguy hiểm.
"Bùi Hạo Thần, anh muốn làm gì?" Tịch Mạt trong lòng tràn đầy bất an.
"Lương Tịch Mạt, em sợ cái gì, không phải em rất dũng cảm sao?" Hắn nâng cằm Tịch Mạt lên cười tàn nhãn. "Tịch Mạt, là em khiêu khích hết sạch sự kiên nhẫn của tôi." Hắn siết chặt cằm cô. "Coi như phá huỷ em tôi cũng để em cùng Thẩm Kỳ Nhiên rời đi." Hắn cười lạnh. "An thiếu gia, cậu không phải đối với cô ấy có hứng thú sao? Tối nay cô ấy là của cậu." Hắn rộng rãi nói xong quét quét lòng bàn tay.
Đối với quyết định của Bùi Hạo Thần, Tịch Mạt cũng không có quá nhiều khiếp sợ, hết thảy đều là dự liệu bên trong, cô nuốt một ngụm nước miếng.
"Vậy thì cảm ơn ý tốt của cậu!" An thiếu gia cười, hắn đi đến gần Tịch Mạt.
Tịch Mạt theo bản năng lui về phía sau tránh né. "Đừng tới đây!" Cô hoảng sợ lắc đầu.
"Em không cần sợ như vậy! Cùng ai làm không phải cũng cùng một dạng sao?" Hắn nhẹ nhàng chạm lên gò má cô.
"Lấy tay bẩn thiểu của anh ra." Tịch Mạt thét chói tai. Cô lui về phía sau, thân thể một mực di chuyển tránh né nên không chú ý dưới dất miểng thuỷ tinh rải rác xung quanh, cả người khuỵ xuống, tay chống đỡ ra sau cứ như vậy bị miểng đâm vào lòng bàn tay, Tịch Mạt đau xót lên tiếng nghẹn ngào. Nhưng cô vẫn bất chấp đau đớn, cô cầu xin sự giúp đỡ hướng mắt đến từng người nhưng không một người nào để ý đến cô.
Máu đỏ tươi theo miệng vết thương chảy dọc xuống nền đất. 2
"Tịch Mạt!" Trình Diệu Tình thét lên lại bị Tiêu Lăng Phong nhanh tay bắt trở lại.
"Bùi Hạo Thần, anh là tên súc sinh." Tịch Mạt gào thét.
"Tôi là súc sinh không phải em đã sớm biết rồi sao?" Bùi Hạo Thần đốt một điếu thuốc.
Tịch Mạt từng chút từng chút lui về phía sau, vết thương chảy ra huyết dịch nhuộm đỏ cả một khoảng thảm trắng, cô khóc đến run người, thân thể chạm vào ghế salon, có người ngồi gần đó cũng thuận thế sờ lên người cô một cái. Tịch Mạt thét lên xoay người lại rồi tiến lên trước đụng vào ngực An thiếu gia.
"Thế nào lại gấp gáp đối với anh ôm ấp yêu thương như vậy?!" An thiếu gia kéo lấy Tịch Mạt. Cô nhờ sự giúp đỡ nhìn tới Bùi Hạo Thần nhưng hắn lại làm như không nhìn thấy, phong thái vẫn như bình thường không quan tâm. An thiếu gia đắc ý nhìn Tịch Mạt, cầm lấy tay cô liếm qua các đầu ngón tay. "Bảo bối, máu của em thật ngọt!"
"Đừng đụng vào tôi." Tịch Mạt thét lên đánh loạng xạ, An thiếu gia nắm chặt cổ tay cô không cho cô giãy dụa trốn thoát, ngược lại còn đem trang phục trên vai cô kéo tuột xuống.
An thiếu gia tặc lưỡi chép mồm. "Anh đối với em càng ngày càng cảm thấy hứng thú, không nên động mạnh, nếu không anh ngay tại chỗ này giải quyết em, anh tin chắc mọi người cũng sẽ không để ý đi!" Hắn vừa nói vừa nhìn hết xung quanh một lượt, có người còn không nhẫn nãi được ánh mắt tham lam nhìn Tịch Mạt liền hung hăng giày xéo bạn gái bên cạnh mình.
Buồn nôn.
Tịch Mạt sặc sụa nôn mửa một ít, chất lỏng theo mũi chảy xuống.
"Bùi Hạo Thần, cái tên súc sinh này. Ngươi hãy nhìn cho kĩ đi, đó là Tịch Mạt, là Tịch Mạt!" Trình Diệu Tình lớn tiếng gào thét. "Lăng Phong, cứu...cứu Tịch Mạt, tôi cầu xin anh!"
Tịch Mạt rất muốn lên tiếng khuyên Trình Diệu Tình đừng cầu xin bọn họ nữa nhưng cô cứ liên tục nôn mửa, ho khan không cách nào phát ra được thanh âm nào.
"Lương Tịch Mạt, thật đáng tiếc, coi như em thấy ghê tởm anh thì hôm nay anh nhất định cũng phải có được em." Hắn vừa nói vừa đem Tịch Mạt đẩy ngã lên ghế salon, giật nhẹ trang phục của cô rồi nhanh chóng lấn người xuống.
Đối mặt với thân thể vẫn run rẩy như cũ khiêu khích hắn của Tịch Mạt, Bùi Hạo Thần giận quá thành cười. 'Lương Tịch Mạt, xem cô có thể cậy mạnh đến khi nào.'
"Giết chết tôi?" Bùi Hạo Thần nhíu mày. "Tịch Mạt, nếu muốn giết tôi nhiều nhất hãy xác định xem em có bản lĩnh này hay không?" Hắn giơ tay nắm lấy cằm Tịch Mạt, trên mắt cô vẫn vương đầy nước mắt. "Vẫn là nên suy nghĩ thế nào tự cứu mình đi. Tìm cách rời khỏi đây em mới có cơ hội giết được tôi." Bùi Hạo Thần cười nguy hiểm.
"Bùi Hạo Thần, anh muốn làm gì?" Tịch Mạt trong lòng tràn đầy bất an.
"Lương Tịch Mạt, em sợ cái gì, không phải em rất dũng cảm sao?" Hắn nâng cằm Tịch Mạt lên cười tàn nhãn. "Tịch Mạt, là em khiêu khích hết sạch sự kiên nhẫn của tôi." Hắn siết chặt cằm cô. "Coi như phá huỷ em tôi cũng để em cùng Thẩm Kỳ Nhiên rời đi." Hắn cười lạnh. "An thiếu gia, cậu không phải đối với cô ấy có hứng thú sao? Tối nay cô ấy là của cậu." Hắn rộng rãi nói xong quét quét lòng bàn tay.
Đối với quyết định của Bùi Hạo Thần, Tịch Mạt cũng không có quá nhiều khiếp sợ, hết thảy đều là dự liệu bên trong, cô nuốt một ngụm nước miếng.
"Vậy thì cảm ơn ý tốt của cậu!" An thiếu gia cười, hắn đi đến gần Tịch Mạt.
Tịch Mạt theo bản năng lui về phía sau tránh né. "Đừng tới đây!" Cô hoảng sợ lắc đầu.
"Em không cần sợ như vậy! Cùng ai làm không phải cũng cùng một dạng sao?" Hắn nhẹ nhàng chạm lên gò má cô.
"Lấy tay bẩn thiểu của anh ra." Tịch Mạt thét chói tai. Cô lui về phía sau, thân thể một mực di chuyển tránh né nên không chú ý dưới dất miểng thuỷ tinh rải rác xung quanh, cả người khuỵ xuống, tay chống đỡ ra sau cứ như vậy bị miểng đâm vào lòng bàn tay, Tịch Mạt đau xót lên tiếng nghẹn ngào. Nhưng cô vẫn bất chấp đau đớn, cô cầu xin sự giúp đỡ hướng mắt đến từng người nhưng không một người nào để ý đến cô.
Máu đỏ tươi theo miệng vết thương chảy dọc xuống nền đất. 2
"Tịch Mạt!" Trình Diệu Tình thét lên lại bị Tiêu Lăng Phong nhanh tay bắt trở lại.
"Bùi Hạo Thần, anh là tên súc sinh." Tịch Mạt gào thét.
"Tôi là súc sinh không phải em đã sớm biết rồi sao?" Bùi Hạo Thần đốt một điếu thuốc.
Tịch Mạt từng chút từng chút lui về phía sau, vết thương chảy ra huyết dịch nhuộm đỏ cả một khoảng thảm trắng, cô khóc đến run người, thân thể chạm vào ghế salon, có người ngồi gần đó cũng thuận thế sờ lên người cô một cái. Tịch Mạt thét lên xoay người lại rồi tiến lên trước đụng vào ngực An thiếu gia.
"Thế nào lại gấp gáp đối với anh ôm ấp yêu thương như vậy?!" An thiếu gia kéo lấy Tịch Mạt. Cô nhờ sự giúp đỡ nhìn tới Bùi Hạo Thần nhưng hắn lại làm như không nhìn thấy, phong thái vẫn như bình thường không quan tâm. An thiếu gia đắc ý nhìn Tịch Mạt, cầm lấy tay cô liếm qua các đầu ngón tay. "Bảo bối, máu của em thật ngọt!"
"Đừng đụng vào tôi." Tịch Mạt thét lên đánh loạng xạ, An thiếu gia nắm chặt cổ tay cô không cho cô giãy dụa trốn thoát, ngược lại còn đem trang phục trên vai cô kéo tuột xuống.
An thiếu gia tặc lưỡi chép mồm. "Anh đối với em càng ngày càng cảm thấy hứng thú, không nên động mạnh, nếu không anh ngay tại chỗ này giải quyết em, anh tin chắc mọi người cũng sẽ không để ý đi!" Hắn vừa nói vừa nhìn hết xung quanh một lượt, có người còn không nhẫn nãi được ánh mắt tham lam nhìn Tịch Mạt liền hung hăng giày xéo bạn gái bên cạnh mình.
Buồn nôn.
Tịch Mạt sặc sụa nôn mửa một ít, chất lỏng theo mũi chảy xuống.
"Bùi Hạo Thần, cái tên súc sinh này. Ngươi hãy nhìn cho kĩ đi, đó là Tịch Mạt, là Tịch Mạt!" Trình Diệu Tình lớn tiếng gào thét. "Lăng Phong, cứu...cứu Tịch Mạt, tôi cầu xin anh!"
Tịch Mạt rất muốn lên tiếng khuyên Trình Diệu Tình đừng cầu xin bọn họ nữa nhưng cô cứ liên tục nôn mửa, ho khan không cách nào phát ra được thanh âm nào.
"Lương Tịch Mạt, thật đáng tiếc, coi như em thấy ghê tởm anh thì hôm nay anh nhất định cũng phải có được em." Hắn vừa nói vừa đem Tịch Mạt đẩy ngã lên ghế salon, giật nhẹ trang phục của cô rồi nhanh chóng lấn người xuống.
Danh sách chương