"DỪNG TAY!"
Mang theo thanh âm lạnh lẽo vừa phát ra, Tịch Mạt quay đầu nhìn sang nhìn thấy Tiêu Lăng Phong đang tiến lại.
"Tiêu thiếu gia?" Người đàn ông khó hiểu lên tiếng.
"Tôi nói cậu dừng tay!" Tiêu Lăng Phong nhếch môi nhưng trong đôi mắt hiển nhiên không một tia tình cảm. Tịch Mạt thân người mềm nhũn trượt dài xuống góc tường.
Buồn nôn.
Cô vừa khóc vừa ép chặt ngực ngăn chặn cảm giác ghê tởm, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nôn mửa ra.
Người đàn ông nắm thật chặt quả đấm, cô cư nhiên nôn mửa trước mặt nhiều người như vậy.
"Lăng Phong, cậu có ý gì?" Bùi Hạo Thần hỏi.
"Tôi chỉ không muốn cậu sẽ phải hối hận!" Hắn đến gần Bùi Hạo Thần, dùng thanh âm chỉ đủ để hai người nghe thấy, sau đó cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên người Tịch Mạt.
Tịch Mạt thân thể run rẩy kịch liệt, nước mắt cứ thi nhau chảy xuống. Trong mắt tràn ngập hoảng sợ. Từ lúc cô bước vào cửa Tiêu Lăng Phong đã cảm giác được Tịch Mạt đang sợ hãi, trong lòng hắn thậm chí thoáng qua một tia khổ sở.
"Đã không có chuyện gì xảy ra nữa!" Hắn lên tiếng an ủi.
Tịch Mạt co lại trong góc tường, ôm chặt đầu gối khóc ô ô thành tiếng. Nhìn cô khóc thút thít, Tiêu Lăng Phong cảm giác trong lòng cực kì không thoải mái.
"Không có chuyện gì nữa!" Tiêu Lăng Phong an ủi, hắn giơ tay vỗ nhè nhẹ lên đầu Tịch Mạt, cô giật thót người thét lên chói tai.
Bùi Hạo Thần híp mắt, Tiêu Lăng Phong trừ bỏ vị hôn thê của hắn thì chưa bao giờ đối với người nào dịu dàng như vậy. 'Lương Tịch Mạt, cô quả là người cao tay, thâm chí có cả bản lĩnh làm cho anh em chúng tôi bất đồng với nhau.'
"Lăng Phong, chuyện này cậu đừng nhúng tay vào!"
"Tôi không nên nhúng tay sao?" Tiêu Lăng Phong nhíu mày. "Tiếp tục giả vờ! Hừ!" Hắn cười thầm. Rất dễ để nhận thấy Bùi Hạo Thần đang rất tức giận, không khí hiện tại có chút xấu hổ.
"Két!" Cửa phòng bị đẩy ra, bên trong ngột ngạt cuối cùng cũng có một tia hoà hoãn.
"Tịch Mạt!" Tiếng kinh hô khiến Tịch Mạt bất thần ngẩng đầu.
"Diệu Diệu!" Tịch Mạt khiếp sợ nhìn người trước mặt, đôi mắt cô chứa đầy nước mắt.
"Tịch Mạt!" Trình Diệu Tình chạy đến bên cô. "Cậu làm sao vậy?" Nhìn Tịch Mạt trang phục bị xé đến rách nát, Trình Diệu tình liền hướng mắt lên hung hăng nhìn chằm chằm Bùi Hạo Thần. "Tịch Mạt, cậu làm sao lại ở nơi này?"
"Diệu Diệu!" Tịch Mạt ôm chặt lấy cô khóc nức nở. "Diệu Diệu...ô...ô..."
Ôm chặt Tịch Mạt thân thể đang run rẩy, Trình Diệu Tình nước mắt cũng rơi xuống.
"Tịch Mạt, không sao, đừng sợ!" Cô an ủi, cùng Tịch Mạt từ bé lớn lên, cô cũng chưa từng thấy Tịch Mạt uỷ khuất đến mức khóc đến thương tâm thế này. "Có Diệu Diệu mình ở đây, mình sẽ không cho bất kì kẻ nào khi dễ cậu!"
"Hừm! Thật là chị em tình thâm!" Bùi Hạo Thần giễu cợt tiến lại gần hai người. Ở trước mặt mọi người cô đều có thể nhu nhược dựa dẫm, tại sao chỉ riêng đối mặt với hắn lại luôn ương ngạnh cậy mạnh như vậy. Càng nghĩ càng tức giận, hắn hung hăng cầm ly rượu trên bàn ném mạnh lên tường.
"Bùi Hạo Thần, anh quả thật không phải là người." Trình Diệu Tình nhìn chằm chằm hắn. "Làm sao anh có thể mang Tịch Mạt đến những nơi thé này?"
"Tiêu Lăng Phong không phải cũng dẫn cô đến đây sao?" Bùi Hạo Thần nhíu mày. "Lăng Phong, quản cho tốt người phụ nữ của cậu!" Hắn lên tiếng nhắc nhở. "Thật là 'mõm chó không mọc được ngà voi'."
"Cô ấy không ngoan, cậu đại khái có thể dạy dỗ, không cần nể mặt mũi của tôi." Tiêu Lăng Phong nổi hứng nhìn đến cô gái đang ôm chặt bạn mình kia cười nhạt một cái. (ĐM, đối vs ng ta hào phóng, còn ng của mình...haizz)
Trình Diệu Tình sửng sốt liết mắt nhìn Tiêu Lăng Phong, nụ cười hiện lên sau hàng nước mắt đau thương.
"Hai ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng!" Trình Diệu Tình vừa nói vừa nhẹ nhàn vỗ vai an ủi Tịch Mạt.
"Trình tiểu thư luôn luôn không biết 'thương hoa tiếc ngọc', tôi đây khuyên cô chớ chọc giận đến tôi!" Hắn đi tới hung hăng nhìn Trình Diệu Tình cùng Tịch Mạt, áo khoác trên vai cô thuộc về người đàn ông khác, càng nhìn càng thấy chói mắt.
"Chính các người mới là người không hiểu, bởi vì các người căn bản không phải là đàn ông." Trình Diệu Tình rống to. (Chị quá trất's👍)
"Tôi không phải là đàn ông, vậy cô có cần thử qua một chút không?"
"Chát!!!!" Nương theo thanh âm vỗ tay là tiếng tát tay vang lên đến chói tai, không khí phút chốc như muốn nổ tung.
Tịch Mạt lòng bàn tay đau đến tê dại. "Bùi Hạo Thần, tôi không cho phép anh nói chuyện hạ lưu như vậy với Diệu Diệu."
"Cô dám đánh tôi?" Bùi Hạo Thần tức giận.
"Bùi Hạo Thần, nếu có cơ hội, tôi đã giết chết anh lâu rồi."
Mang theo thanh âm lạnh lẽo vừa phát ra, Tịch Mạt quay đầu nhìn sang nhìn thấy Tiêu Lăng Phong đang tiến lại.
"Tiêu thiếu gia?" Người đàn ông khó hiểu lên tiếng.
"Tôi nói cậu dừng tay!" Tiêu Lăng Phong nhếch môi nhưng trong đôi mắt hiển nhiên không một tia tình cảm. Tịch Mạt thân người mềm nhũn trượt dài xuống góc tường.
Buồn nôn.
Cô vừa khóc vừa ép chặt ngực ngăn chặn cảm giác ghê tởm, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nôn mửa ra.
Người đàn ông nắm thật chặt quả đấm, cô cư nhiên nôn mửa trước mặt nhiều người như vậy.
"Lăng Phong, cậu có ý gì?" Bùi Hạo Thần hỏi.
"Tôi chỉ không muốn cậu sẽ phải hối hận!" Hắn đến gần Bùi Hạo Thần, dùng thanh âm chỉ đủ để hai người nghe thấy, sau đó cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên người Tịch Mạt.
Tịch Mạt thân thể run rẩy kịch liệt, nước mắt cứ thi nhau chảy xuống. Trong mắt tràn ngập hoảng sợ. Từ lúc cô bước vào cửa Tiêu Lăng Phong đã cảm giác được Tịch Mạt đang sợ hãi, trong lòng hắn thậm chí thoáng qua một tia khổ sở.
"Đã không có chuyện gì xảy ra nữa!" Hắn lên tiếng an ủi.
Tịch Mạt co lại trong góc tường, ôm chặt đầu gối khóc ô ô thành tiếng. Nhìn cô khóc thút thít, Tiêu Lăng Phong cảm giác trong lòng cực kì không thoải mái.
"Không có chuyện gì nữa!" Tiêu Lăng Phong an ủi, hắn giơ tay vỗ nhè nhẹ lên đầu Tịch Mạt, cô giật thót người thét lên chói tai.
Bùi Hạo Thần híp mắt, Tiêu Lăng Phong trừ bỏ vị hôn thê của hắn thì chưa bao giờ đối với người nào dịu dàng như vậy. 'Lương Tịch Mạt, cô quả là người cao tay, thâm chí có cả bản lĩnh làm cho anh em chúng tôi bất đồng với nhau.'
"Lăng Phong, chuyện này cậu đừng nhúng tay vào!"
"Tôi không nên nhúng tay sao?" Tiêu Lăng Phong nhíu mày. "Tiếp tục giả vờ! Hừ!" Hắn cười thầm. Rất dễ để nhận thấy Bùi Hạo Thần đang rất tức giận, không khí hiện tại có chút xấu hổ.
"Két!" Cửa phòng bị đẩy ra, bên trong ngột ngạt cuối cùng cũng có một tia hoà hoãn.
"Tịch Mạt!" Tiếng kinh hô khiến Tịch Mạt bất thần ngẩng đầu.
"Diệu Diệu!" Tịch Mạt khiếp sợ nhìn người trước mặt, đôi mắt cô chứa đầy nước mắt.
"Tịch Mạt!" Trình Diệu Tình chạy đến bên cô. "Cậu làm sao vậy?" Nhìn Tịch Mạt trang phục bị xé đến rách nát, Trình Diệu tình liền hướng mắt lên hung hăng nhìn chằm chằm Bùi Hạo Thần. "Tịch Mạt, cậu làm sao lại ở nơi này?"
"Diệu Diệu!" Tịch Mạt ôm chặt lấy cô khóc nức nở. "Diệu Diệu...ô...ô..."
Ôm chặt Tịch Mạt thân thể đang run rẩy, Trình Diệu Tình nước mắt cũng rơi xuống.
"Tịch Mạt, không sao, đừng sợ!" Cô an ủi, cùng Tịch Mạt từ bé lớn lên, cô cũng chưa từng thấy Tịch Mạt uỷ khuất đến mức khóc đến thương tâm thế này. "Có Diệu Diệu mình ở đây, mình sẽ không cho bất kì kẻ nào khi dễ cậu!"
"Hừm! Thật là chị em tình thâm!" Bùi Hạo Thần giễu cợt tiến lại gần hai người. Ở trước mặt mọi người cô đều có thể nhu nhược dựa dẫm, tại sao chỉ riêng đối mặt với hắn lại luôn ương ngạnh cậy mạnh như vậy. Càng nghĩ càng tức giận, hắn hung hăng cầm ly rượu trên bàn ném mạnh lên tường.
"Bùi Hạo Thần, anh quả thật không phải là người." Trình Diệu Tình nhìn chằm chằm hắn. "Làm sao anh có thể mang Tịch Mạt đến những nơi thé này?"
"Tiêu Lăng Phong không phải cũng dẫn cô đến đây sao?" Bùi Hạo Thần nhíu mày. "Lăng Phong, quản cho tốt người phụ nữ của cậu!" Hắn lên tiếng nhắc nhở. "Thật là 'mõm chó không mọc được ngà voi'."
"Cô ấy không ngoan, cậu đại khái có thể dạy dỗ, không cần nể mặt mũi của tôi." Tiêu Lăng Phong nổi hứng nhìn đến cô gái đang ôm chặt bạn mình kia cười nhạt một cái. (ĐM, đối vs ng ta hào phóng, còn ng của mình...haizz)
Trình Diệu Tình sửng sốt liết mắt nhìn Tiêu Lăng Phong, nụ cười hiện lên sau hàng nước mắt đau thương.
"Hai ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng!" Trình Diệu Tình vừa nói vừa nhẹ nhàn vỗ vai an ủi Tịch Mạt.
"Trình tiểu thư luôn luôn không biết 'thương hoa tiếc ngọc', tôi đây khuyên cô chớ chọc giận đến tôi!" Hắn đi tới hung hăng nhìn Trình Diệu Tình cùng Tịch Mạt, áo khoác trên vai cô thuộc về người đàn ông khác, càng nhìn càng thấy chói mắt.
"Chính các người mới là người không hiểu, bởi vì các người căn bản không phải là đàn ông." Trình Diệu Tình rống to. (Chị quá trất's👍)
"Tôi không phải là đàn ông, vậy cô có cần thử qua một chút không?"
"Chát!!!!" Nương theo thanh âm vỗ tay là tiếng tát tay vang lên đến chói tai, không khí phút chốc như muốn nổ tung.
Tịch Mạt lòng bàn tay đau đến tê dại. "Bùi Hạo Thần, tôi không cho phép anh nói chuyện hạ lưu như vậy với Diệu Diệu."
"Cô dám đánh tôi?" Bùi Hạo Thần tức giận.
"Bùi Hạo Thần, nếu có cơ hội, tôi đã giết chết anh lâu rồi."
Danh sách chương