"Thần, lâu ngày bạn bè không thấy cậu cứ ngỡ là cậu đã bị vợ quản ở nhà rồi!" Theo thanh âm của người đàn ông phát ra là tiền cười lớn vang lên.
Bùi Hạo Thần thần sắc tối lại mấy phần nhưng vẫn là cười nói.
"Bùi Hạo Thần tôi sẽ không bị bất cứ người phụ nữ nào giữ chân." Hắn vừa nói vừa đến chỗ gần mình nhất ngồi xuống, không quên ôm lấy người phụ nữ đang ngồi kề cận hắn.
Tịch Mạt thân thể run rẩy càng ngày càng mãnh liệt, dần dần cô cơ hồ đứng không vững. Ngực kịch liệt phập phồng, ánh mặt mọi người xung quanh đều hướng về nơi đẩy đà của cô. (dê xồm mà)
Tịch Mạt ngả người lên tường ngăn chặn cơ thể run rẩy sợ hãi.
"Thiếu phu nhân hẳn là không hiểu quy cũ của nơi này đi?" Có người lên tiếng hỏi.
"Tới cũng đã tới còn giả bộ thuần khiết?" Bọn họ thử thăm dò, ngôn từ không ngừng đả kích Tịch Mạt. Thấy Bùi Hạo Thần không có phản ứng, có người còn lớn mật đứng dậy đi lên phía trước.
"Ya! Thần, mắt nhìn người của cậu hảo tốt! Thiếu phu nhân tuyệt đối là cực phẩm nhân gian."
"Mình đảm bảo bên trong tuyệt đối tuyệt hảo, chẳng qua thoạt nhìn bên ngoài có chút đơn thuần mà thôi." Bùi Hạo Thần cười tà, thản nhiên thưởng thức rượu đỏ trên tay.
"Vậy sao?" Người đàn ông đưa tay sờ sờ gò má cô. Tịch Mặt đột nhiên thét lên đẩy hắn ra.
"Đừng tới đây." Cô co người trốn đến góc tường, ánh đèn giờ khắc này rất âm u. Tịch Mạt đứng không vững, trượt theo góc tường ngồi chổm xuống. "Đừng đụng vào tôi." Thanh âm của cô run rẩy.
"Không cần giả bộ như vậy chứ?" Bị đẩy ra, người đàn ông có chút nổi cáu. "Giả bộ thuần khiết làm gì, tối nay đi theo anh, thế nào?" Hắn tiến lên dùng sức nắm lấy tay Tịch Mạt, trong mắt thoáng qua một tia tàn nhẫn.
"Buông tôi ra." Tịch Mạt kêu gào thảm thiết, cô dùng sức giãy dụa. "Đừng đụng vào tôi."
"Hừ!" Người đàn ông cười tà. "Anh còn chưa làm gì em đã kích động như thế?"
"Tránh ra!" Tịch Mạt vừa kêu vừa dâng lên trong lòng cảm giác ghê tởm.
"Uy! Cậu dịu dàng một chút, vợ của tôi rất thích sạch sẽ!" Bùi Hạo Thần tự nhiên nhắc nhở.
"Bùi Hạo Thần, anh khốn kiếp." Tịch Mạt lớn tiếng kêu to, hốc mắt ngấn lệ không ngừng tuông rơi. "Tránh ra." Cô đánh loạn xạ lên ngực người đàn ông.
"Báo bối, anh đảm bảo một hồi em sẽ không nói như vậy nữa!" Hắn thô lỗ chế trụ cổ tay Tịch Mạt, thuận thế trên cánh tay của cô hôn xuống.
Tịch Mạt thét chói tai khiến Bùi Hạo Thần cũng run lên đôi chút. Tiếng kêu tràn đầy đau lòng cùng tuyệt vọng kích thích đầu hắn đến phát đau. "Buông tôi ra." Tịch Mạt khóc thét. "Cứu tôi với!"
Thắt chặt lòng ngực đang phập phồng, Bùi Hạo Thần cúi đầu. (Hèn😤)
"Đừng kêu nữa, anh sẽ dịu dàng mà!" Người đàn ông cúi đầu hôn lên người Tịch Mạt, cô giãy dụa vẫn không cách nào thoát được, tiếng kêu mỗi lúc một lớn hơn.
"Anh Hạo Thần, cứu tôi với!" Tịch Mạt tuyệt vọng kêu lên. "Cứu tôi...!"
"Đừng kêu nữa, là Thần dẫn em tới đây, em nghĩ cậu ta sẽ đi quản chuyện này sao?" Tức giận khiến cho mặt hắn càng thêm dữ tợn, thái độ của cô thật làm hắn mất hết thể diện. Tối nay vô luận thế nào hắn cũng sẽ không buông tay.
"Không mà." Trên cánh tay xúc cảm ập đến mãnh liệt chạm đến mỗi một dây thần kinh. "Cầu xin anh buông tha cho tôi!" Tịch Mạt dùng sức lắc đầu. "Buông tôi ra."
Tịch Mạt tiếng khóc tuyệt vọng vang vọng trong phòng, những người không thể tiếp tục xem liền đứng dậy đi ra ngoài.
Người đàn ông thấy Bùi Hạo Thần không có phản ứng lại càng thêm lớn mật. Hắn một tay nắm chặt lấy tay Tịch Mạt, tay kia liền rảnh rỗi dao động lên xuống khắp người cô.
"Ô...ô..." Tịch Mạt run rẩy. "Anh Hạo Thần, cứu tôi." Tịch Mạt thanh âm tràn đầy hoảng sợ lên tiếng nhờ giúp đỡ. Tiếng kêu của cô hung hăng chạm lấy trái tim của hắn, dưới ánh đèn, Tịch Mạt nước mắt loang lổ khắp mặt khiến hắn đau đến mức hít sâu lấy một hơi. (Hèn lắm anh ạ, méo làm gì đâu)
"Bụp!" Cái ly trong tay bị Bùi Hạo Thần bóp đến vỡ vụn, màu đỏ trong ly như huyết dịch ròng ròng chạy xuống.
"Cứu tôi với!" Tịch Mạt kịch liệt lắc đầu. "Đừng mà!" Cô khóc đến nghẹn ngào, trang phục trên người đã bị xé lộ ra da tay trắn ngần trước mặt người đàn ông.
Nghe Tịch Mạt khóc, Bùi Hạo Thần đúng là vẫn có dao động nhưng lúc hắn định đứng lên ngăn cản lại có người đi trước hắn một bước.
"DỪNG TAY!"
Bùi Hạo Thần thần sắc tối lại mấy phần nhưng vẫn là cười nói.
"Bùi Hạo Thần tôi sẽ không bị bất cứ người phụ nữ nào giữ chân." Hắn vừa nói vừa đến chỗ gần mình nhất ngồi xuống, không quên ôm lấy người phụ nữ đang ngồi kề cận hắn.
Tịch Mạt thân thể run rẩy càng ngày càng mãnh liệt, dần dần cô cơ hồ đứng không vững. Ngực kịch liệt phập phồng, ánh mặt mọi người xung quanh đều hướng về nơi đẩy đà của cô. (dê xồm mà)
Tịch Mạt ngả người lên tường ngăn chặn cơ thể run rẩy sợ hãi.
"Thiếu phu nhân hẳn là không hiểu quy cũ của nơi này đi?" Có người lên tiếng hỏi.
"Tới cũng đã tới còn giả bộ thuần khiết?" Bọn họ thử thăm dò, ngôn từ không ngừng đả kích Tịch Mạt. Thấy Bùi Hạo Thần không có phản ứng, có người còn lớn mật đứng dậy đi lên phía trước.
"Ya! Thần, mắt nhìn người của cậu hảo tốt! Thiếu phu nhân tuyệt đối là cực phẩm nhân gian."
"Mình đảm bảo bên trong tuyệt đối tuyệt hảo, chẳng qua thoạt nhìn bên ngoài có chút đơn thuần mà thôi." Bùi Hạo Thần cười tà, thản nhiên thưởng thức rượu đỏ trên tay.
"Vậy sao?" Người đàn ông đưa tay sờ sờ gò má cô. Tịch Mặt đột nhiên thét lên đẩy hắn ra.
"Đừng tới đây." Cô co người trốn đến góc tường, ánh đèn giờ khắc này rất âm u. Tịch Mạt đứng không vững, trượt theo góc tường ngồi chổm xuống. "Đừng đụng vào tôi." Thanh âm của cô run rẩy.
"Không cần giả bộ như vậy chứ?" Bị đẩy ra, người đàn ông có chút nổi cáu. "Giả bộ thuần khiết làm gì, tối nay đi theo anh, thế nào?" Hắn tiến lên dùng sức nắm lấy tay Tịch Mạt, trong mắt thoáng qua một tia tàn nhẫn.
"Buông tôi ra." Tịch Mạt kêu gào thảm thiết, cô dùng sức giãy dụa. "Đừng đụng vào tôi."
"Hừ!" Người đàn ông cười tà. "Anh còn chưa làm gì em đã kích động như thế?"
"Tránh ra!" Tịch Mạt vừa kêu vừa dâng lên trong lòng cảm giác ghê tởm.
"Uy! Cậu dịu dàng một chút, vợ của tôi rất thích sạch sẽ!" Bùi Hạo Thần tự nhiên nhắc nhở.
"Bùi Hạo Thần, anh khốn kiếp." Tịch Mạt lớn tiếng kêu to, hốc mắt ngấn lệ không ngừng tuông rơi. "Tránh ra." Cô đánh loạn xạ lên ngực người đàn ông.
"Báo bối, anh đảm bảo một hồi em sẽ không nói như vậy nữa!" Hắn thô lỗ chế trụ cổ tay Tịch Mạt, thuận thế trên cánh tay của cô hôn xuống.
Tịch Mạt thét chói tai khiến Bùi Hạo Thần cũng run lên đôi chút. Tiếng kêu tràn đầy đau lòng cùng tuyệt vọng kích thích đầu hắn đến phát đau. "Buông tôi ra." Tịch Mạt khóc thét. "Cứu tôi với!"
Thắt chặt lòng ngực đang phập phồng, Bùi Hạo Thần cúi đầu. (Hèn😤)
"Đừng kêu nữa, anh sẽ dịu dàng mà!" Người đàn ông cúi đầu hôn lên người Tịch Mạt, cô giãy dụa vẫn không cách nào thoát được, tiếng kêu mỗi lúc một lớn hơn.
"Anh Hạo Thần, cứu tôi với!" Tịch Mạt tuyệt vọng kêu lên. "Cứu tôi...!"
"Đừng kêu nữa, là Thần dẫn em tới đây, em nghĩ cậu ta sẽ đi quản chuyện này sao?" Tức giận khiến cho mặt hắn càng thêm dữ tợn, thái độ của cô thật làm hắn mất hết thể diện. Tối nay vô luận thế nào hắn cũng sẽ không buông tay.
"Không mà." Trên cánh tay xúc cảm ập đến mãnh liệt chạm đến mỗi một dây thần kinh. "Cầu xin anh buông tha cho tôi!" Tịch Mạt dùng sức lắc đầu. "Buông tôi ra."
Tịch Mạt tiếng khóc tuyệt vọng vang vọng trong phòng, những người không thể tiếp tục xem liền đứng dậy đi ra ngoài.
Người đàn ông thấy Bùi Hạo Thần không có phản ứng lại càng thêm lớn mật. Hắn một tay nắm chặt lấy tay Tịch Mạt, tay kia liền rảnh rỗi dao động lên xuống khắp người cô.
"Ô...ô..." Tịch Mạt run rẩy. "Anh Hạo Thần, cứu tôi." Tịch Mạt thanh âm tràn đầy hoảng sợ lên tiếng nhờ giúp đỡ. Tiếng kêu của cô hung hăng chạm lấy trái tim của hắn, dưới ánh đèn, Tịch Mạt nước mắt loang lổ khắp mặt khiến hắn đau đến mức hít sâu lấy một hơi. (Hèn lắm anh ạ, méo làm gì đâu)
"Bụp!" Cái ly trong tay bị Bùi Hạo Thần bóp đến vỡ vụn, màu đỏ trong ly như huyết dịch ròng ròng chạy xuống.
"Cứu tôi với!" Tịch Mạt kịch liệt lắc đầu. "Đừng mà!" Cô khóc đến nghẹn ngào, trang phục trên người đã bị xé lộ ra da tay trắn ngần trước mặt người đàn ông.
Nghe Tịch Mạt khóc, Bùi Hạo Thần đúng là vẫn có dao động nhưng lúc hắn định đứng lên ngăn cản lại có người đi trước hắn một bước.
"DỪNG TAY!"
Danh sách chương