Bùi Hạo Thần ngồi ở trong phòng làm việc, hắn đã hút toàn bộ thuốc lá có trong hộp. Nhân viên bảo vệ không chỉ một lần cầm bình chữa cháy vào phòng nhưng sau đó đều bị Bùi Hạo Thần lạnh lùng trừng mắt lui ra ngoài.
"Cái gì? Văn phòng có cháy sao?" Phương Uyển Kiệt vừa vào công ty liền nghe bảo vệ kể lại, tổng tài đến công ty thời điểm trời vẫn chưa sáng. Không cần đoán y cũng biết nhất định là có chuyện không ổn, mà nhất nhất là có liên quan đến Tịch Mạt. Làm việc với Bùi Hạo Thần nhiều năm như vậy, y chưa bao giờ gặp qua hắn bởi vì một kẻ nào mà nổi giận đến như vậy.
Bùi Hạo Thần dựa vào ghế hút thuốc đến 'tê tâm phế liệt'*, xem trong hộp đã hết thuốc, hắn phiền não đem nó ném sang một bên.
*tê tâm phế liệt: đau khổ tột cùng.
Bộ dáng Tịch Mạt rưng rưng cứ không ngừng tái hiện trước mặt. Hắn biết mình thật sự không thể khống chế trước đau đớn của Tịch Mạt, tiếng kêu bi thảm kích thích màng nhĩ của hắn nhưng cô lại quật cường như vậy không chịu cầu xin, thậm chí liếc nhìn hắn một cái cũng không muốn.
"Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần cau mày, trong ngực buồn bực. Đau quá, đau đớn này so với đau đớn thể xác còn muốn đau hơn, cái loại mà không lời nói nào có thể diễn tả được cảm giác này.
"Hạo Thần, sắc mặt của cậu không tốt, có phải là không thoải mái hay đã xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện tôi kêu cậu điều tra đã đến đâu rồi?" Bùi Hạo Thần đè xuống phiền muộn trong lòng.
"Điều tra cái gì? Chuyện của Tịch Mạt sao?" Phương Uyển Kiệt cười cười. " Không phải kêu tôi dừng lại rồi sao, còn đòi sống đòi chết không muốn cùng cô ấy có quan hệ gì nữa mà!" Y đùa cợt thay đổi chút không khí ngột ngạt.
"Đừng có nói lời vô ích!" Bùi Hạo Thần nổi giận, hắn đương nhiên biết Phương Uyển Kiệt sẽ không dễ buông tha mà vẫn tiếp tục tiến hành. "Cậu đã điều tra được cái gì?" Hắn đột nhiên lại phát hiện mình đối với chuyện của Tịch Mạt không khỏi có chút khẩn trương.
Phương Uyển Kiệt có chút khó xử nhìn Bùi Hạo Thần. "Tôi nói không biết cậu có tin hay không?"
"Nói." Bùi Hạo Thần giận dữ, Phương Uyển Kiệt cười khổ.
"Không điều tra được bất cứ thông tin nào trong suốt bốn năm Tịch Mạt mất tích. Không có một ghi chép nào cho thấy cô ấy đã xuất ngoại, thật là kỳ quái. Nói thử xem Hạo Thần, Tịch Mạt có thể chưa từng rời khỏi đây."
"Không thể nào." Bùi Hạo Thần chắc chắn. "Nếu không xuất ngoại làm sao có chuyện tôi không tìm được cô ấy. Hừ!" Hắn không có bởi vì điều tra bất lực mà tức giận, ngược lại còn cười phá lên. "Điều này không phải đã chứng minh đã có vấn đề ở đâu đó rồi sao? Kết quả chỉ có một nguyên nhân mà thôi, đó chính là có người đã giúp đỡ cô ấy."
"Hạo Thần."
"Có thể đem một người đang sống giấu đến không thấy tung tích, nhất định là người có thế lực không nhỏ." Bùi Hạo Thần đứng dậy. "Lương Tịch Mạt, tôi biết ngay cô không đơn giản như vậy mà." Hắn cười khẽ. "Có người trợ giúp phía sau ắt hẳn cuộc sống cũng không đến nổi tệ đi." Trong lòng hắn có một loại cảm giác cảm thấy may mắn, chẳng qua chính hắn cũng không phát hiện, dù kết quả điều tra có như thế nào hắn cũng sẽ không cảm thấy thoải mái. Nếu nhiều năm qua, cuộc sống của cô trải qua không tốt, hắn liền lăng lăng tự trách mà đau lòng nhưng nếu đã sống tốt đếnp như vậy, nói lên một điều là cô đã sống dựa vào người khác, đây là loại kết quả mà hắn không mong muốn nhất.
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Phương Uyển Kiệt nhìn tâm tình thay đổi thất thường của Bùi Hạo Thần không khỏi nhíu mày.
"Chờ!" Bùi Hạo Thần đơn giản nói một từ. Tịch Mạt đã trở lại một khoảng thời gian tồi, nếu người kia biết Tịch Mạt đi lâu như vậy nhất định sẽ đi tìm cô.
Ở trên ghế ngồi xuống, hắn cầm điện thoại lên, Tịch Mạt bị thương cũng không nhẹ, không biết cô lúc này thế nào?
Tịch Mạt ăn một ít rồi bị cưỡng bách phải uống thuốc mới dần dần lấy lại chút hơi sức.
"Thiếu phu nhân, nghỉ ngơi một chút đi!"
Tịch Mạt thật sự rất lo lắng cho Thẩm Kỳ Nhiên nhưng thân thể muốn động một chút cũng rất khó khăn, tâm thừa nhưng lực lại không đủ, chỉ có thể dùng đến trợ giúp của điện thoại.
"Anh Lăng Phong!" Tịch Mạt vô lực kêu lên.
"Lúc không có việc gì liền gọi Tiêu Lăng Phong, giờ có chuyện mới gọi một tiếng 'Anh Lăng Phong'." Tiêu Lăng Phong chế nhạo, hắn thừa biết Tịch mạt gọi một cuộc này là vì nguyên nhân gì.
"Kỳ Nhiên thế nào rồi, anh ấy có khỏe không?" Tịch mạt hô hấp có chút gấp rút chờ câu trả lời của Tiêu Lăng Phong.
"Tịch Mạt, anh đây là bạn thân của Hạo Thần, nha đầu này dám hướng chỗ anh mà hỏi thăm cậu ta?"
"Anh không phải đã từng nói chúng ta xem như nửa 'thanh mai trúc mã' hay sao?"
"Nhưng em cũng đã nói anh đừng có ảo tưởng nữa kia mà." Tiêu Lăng Phong nói xong, không nhanh không chậm nghe được hơi thở suy yếu của Tịch Mạt.
Bùi Hạo Thần, phải là cái loại người cuồng ngược siêu cấp mới thể yêu hắn. Tịch Mạt thân thể gầy yếu thế kia lại bị hắn giày vò cả ngày hôm qua. Bùi Hạo Thần trong mắt biểu tình giận dữ, Tiêu Lăng Phong nhất thời nhớ lại không khỏi toát cả mồ hôi lạnh.
"Em xin anh nói cho em biết được không? Kỳ Nhiên như thế nào rồi, thương thế có phải nặng lắm hay không? Khụ!!" Tịch Mạt ho nhẹ một cái. "Em không có ý gì khác, chỉ muốn biết anh ấy có bị làm sao không?"
"Đừng lo lắng, Thẩm Kỳ Nhiên không có sao." Tiêu lăng Phong thu hồi điệu cười đùa giỡn, hắn nghiêm túc nói. "em làm sao vậy, có khỏe không?" Nghe được thanh âm suy yếu của Tịch Mạt, hắn liền không kiềm chế được cảm giác chua xót trong lòng.
"Vậy thì tốt rồi!" Tịch Mạt thở phào nhẹ nhõm. "em không có sao." Cô khẽ cười, dù đơn giản chỉ là câu nói hỏi thăm qua điện thoại nhưng cũng thực làm trong lòng cô rất ấm áp. Vào những thời điểm ngã bệnh như lúc này, điều cô khát khao nhất chính là những lời quan tâm thăm hỏi cho dù là xa lạ nhất cũng đã tốt lắm rồi.
Hạo Thần xử sự chắc chắn là rất lỗ mãng. Hắn biết rất rõ chuyện xảy ra ngày hôm qua Bùi Hạo Thần chắc chắn tức muốn chết đi, mà thôi, Tịch Mạt trước mắt cũng không cách nào kiên nhẫn ngồi nghe giải thích. Nghe thanh âm của Tịch Mạt, Tiêu Lăng Phong lại nghĩ ngay đến Trình Diệu Tình, hắn cũng giống như vậy rất tàn nhẫn với cô ấy, theo bản năng ngăn chặn ngực mình, hắn lên tiếng: "Em có muốn nói chuyện với Diệu Tình không?"
"Không cần." Tịch Mạt vội lắc đầu. "Đừng nói chuyện của em cho cậu ấy biết. Cứ như vậy đi, em cúp máy đây."
Tiêu Lăng Phong tựa người lên xe, lòng hắn vào giờ phút này không hiểu sao lại đau đến vậy. Hắn thế nhưng giống như nổi điên mà tưởng niệm đến Diệu Tình, muốn ngay lúc này ôm cô vào lòng.
Hạo thần tập đoàn
"Dì nói cái gì?" Bùi Hạo Thần cau mày. "không chịu kêu bác sĩ?"
"Thiếu gia, thiếu phu nhân chỉ là một đứa trẻ, vì chuyện như vậy mà bị thương, ngài nên chú ý thận trọng một chút!" Quản gia lời nói không thẳng thắng trách cứ nhưng vẫn có chút tức giận, dù sao cũng không thể đối xử tàn nhẫn đến như vậy. Thời điểm bà lui ra ngoài, Tịch Mạt thân thể vẫn sợ đến phát run.
"Được rồi, tôi đã biết." Bùi Hạo Thần nói xong liền cúp máy đánh số gọi cho Tiêu Lăng Phong. "Nhờ cậu tìm giúp một bác sĩ lập tức đến Lăng Vân Hiên, tốt nhất là tìm một bác sĩ nữ giúp mình."
"Hạo Thần, tìm bác sĩ tư nhân mà lại là phụ nữ, cậu chính là muốn chữa trị cho người mà cậu đã gây tổn thương có phải không?"
Bùi Hạo Thần có chút sửng sốt, hắn nói vậy là có ý gì?
"Lăng Phong."
"Mình sẽ gọi điện thoại nói cho cậu ta biết. Hạo Thần, có lẽ chúng ta thật sự đã làm đến mức quá đáng rồi, làm nhiều chuyện xấu nhất định sẽ gặp báo ứng."
"Cái gì? Văn phòng có cháy sao?" Phương Uyển Kiệt vừa vào công ty liền nghe bảo vệ kể lại, tổng tài đến công ty thời điểm trời vẫn chưa sáng. Không cần đoán y cũng biết nhất định là có chuyện không ổn, mà nhất nhất là có liên quan đến Tịch Mạt. Làm việc với Bùi Hạo Thần nhiều năm như vậy, y chưa bao giờ gặp qua hắn bởi vì một kẻ nào mà nổi giận đến như vậy.
Bùi Hạo Thần dựa vào ghế hút thuốc đến 'tê tâm phế liệt'*, xem trong hộp đã hết thuốc, hắn phiền não đem nó ném sang một bên.
*tê tâm phế liệt: đau khổ tột cùng.
Bộ dáng Tịch Mạt rưng rưng cứ không ngừng tái hiện trước mặt. Hắn biết mình thật sự không thể khống chế trước đau đớn của Tịch Mạt, tiếng kêu bi thảm kích thích màng nhĩ của hắn nhưng cô lại quật cường như vậy không chịu cầu xin, thậm chí liếc nhìn hắn một cái cũng không muốn.
"Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần cau mày, trong ngực buồn bực. Đau quá, đau đớn này so với đau đớn thể xác còn muốn đau hơn, cái loại mà không lời nói nào có thể diễn tả được cảm giác này.
"Hạo Thần, sắc mặt của cậu không tốt, có phải là không thoải mái hay đã xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện tôi kêu cậu điều tra đã đến đâu rồi?" Bùi Hạo Thần đè xuống phiền muộn trong lòng.
"Điều tra cái gì? Chuyện của Tịch Mạt sao?" Phương Uyển Kiệt cười cười. " Không phải kêu tôi dừng lại rồi sao, còn đòi sống đòi chết không muốn cùng cô ấy có quan hệ gì nữa mà!" Y đùa cợt thay đổi chút không khí ngột ngạt.
"Đừng có nói lời vô ích!" Bùi Hạo Thần nổi giận, hắn đương nhiên biết Phương Uyển Kiệt sẽ không dễ buông tha mà vẫn tiếp tục tiến hành. "Cậu đã điều tra được cái gì?" Hắn đột nhiên lại phát hiện mình đối với chuyện của Tịch Mạt không khỏi có chút khẩn trương.
Phương Uyển Kiệt có chút khó xử nhìn Bùi Hạo Thần. "Tôi nói không biết cậu có tin hay không?"
"Nói." Bùi Hạo Thần giận dữ, Phương Uyển Kiệt cười khổ.
"Không điều tra được bất cứ thông tin nào trong suốt bốn năm Tịch Mạt mất tích. Không có một ghi chép nào cho thấy cô ấy đã xuất ngoại, thật là kỳ quái. Nói thử xem Hạo Thần, Tịch Mạt có thể chưa từng rời khỏi đây."
"Không thể nào." Bùi Hạo Thần chắc chắn. "Nếu không xuất ngoại làm sao có chuyện tôi không tìm được cô ấy. Hừ!" Hắn không có bởi vì điều tra bất lực mà tức giận, ngược lại còn cười phá lên. "Điều này không phải đã chứng minh đã có vấn đề ở đâu đó rồi sao? Kết quả chỉ có một nguyên nhân mà thôi, đó chính là có người đã giúp đỡ cô ấy."
"Hạo Thần."
"Có thể đem một người đang sống giấu đến không thấy tung tích, nhất định là người có thế lực không nhỏ." Bùi Hạo Thần đứng dậy. "Lương Tịch Mạt, tôi biết ngay cô không đơn giản như vậy mà." Hắn cười khẽ. "Có người trợ giúp phía sau ắt hẳn cuộc sống cũng không đến nổi tệ đi." Trong lòng hắn có một loại cảm giác cảm thấy may mắn, chẳng qua chính hắn cũng không phát hiện, dù kết quả điều tra có như thế nào hắn cũng sẽ không cảm thấy thoải mái. Nếu nhiều năm qua, cuộc sống của cô trải qua không tốt, hắn liền lăng lăng tự trách mà đau lòng nhưng nếu đã sống tốt đếnp như vậy, nói lên một điều là cô đã sống dựa vào người khác, đây là loại kết quả mà hắn không mong muốn nhất.
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Phương Uyển Kiệt nhìn tâm tình thay đổi thất thường của Bùi Hạo Thần không khỏi nhíu mày.
"Chờ!" Bùi Hạo Thần đơn giản nói một từ. Tịch Mạt đã trở lại một khoảng thời gian tồi, nếu người kia biết Tịch Mạt đi lâu như vậy nhất định sẽ đi tìm cô.
Ở trên ghế ngồi xuống, hắn cầm điện thoại lên, Tịch Mạt bị thương cũng không nhẹ, không biết cô lúc này thế nào?
Tịch Mạt ăn một ít rồi bị cưỡng bách phải uống thuốc mới dần dần lấy lại chút hơi sức.
"Thiếu phu nhân, nghỉ ngơi một chút đi!"
Tịch Mạt thật sự rất lo lắng cho Thẩm Kỳ Nhiên nhưng thân thể muốn động một chút cũng rất khó khăn, tâm thừa nhưng lực lại không đủ, chỉ có thể dùng đến trợ giúp của điện thoại.
"Anh Lăng Phong!" Tịch Mạt vô lực kêu lên.
"Lúc không có việc gì liền gọi Tiêu Lăng Phong, giờ có chuyện mới gọi một tiếng 'Anh Lăng Phong'." Tiêu Lăng Phong chế nhạo, hắn thừa biết Tịch mạt gọi một cuộc này là vì nguyên nhân gì.
"Kỳ Nhiên thế nào rồi, anh ấy có khỏe không?" Tịch mạt hô hấp có chút gấp rút chờ câu trả lời của Tiêu Lăng Phong.
"Tịch Mạt, anh đây là bạn thân của Hạo Thần, nha đầu này dám hướng chỗ anh mà hỏi thăm cậu ta?"
"Anh không phải đã từng nói chúng ta xem như nửa 'thanh mai trúc mã' hay sao?"
"Nhưng em cũng đã nói anh đừng có ảo tưởng nữa kia mà." Tiêu Lăng Phong nói xong, không nhanh không chậm nghe được hơi thở suy yếu của Tịch Mạt.
Bùi Hạo Thần, phải là cái loại người cuồng ngược siêu cấp mới thể yêu hắn. Tịch Mạt thân thể gầy yếu thế kia lại bị hắn giày vò cả ngày hôm qua. Bùi Hạo Thần trong mắt biểu tình giận dữ, Tiêu Lăng Phong nhất thời nhớ lại không khỏi toát cả mồ hôi lạnh.
"Em xin anh nói cho em biết được không? Kỳ Nhiên như thế nào rồi, thương thế có phải nặng lắm hay không? Khụ!!" Tịch Mạt ho nhẹ một cái. "Em không có ý gì khác, chỉ muốn biết anh ấy có bị làm sao không?"
"Đừng lo lắng, Thẩm Kỳ Nhiên không có sao." Tiêu lăng Phong thu hồi điệu cười đùa giỡn, hắn nghiêm túc nói. "em làm sao vậy, có khỏe không?" Nghe được thanh âm suy yếu của Tịch Mạt, hắn liền không kiềm chế được cảm giác chua xót trong lòng.
"Vậy thì tốt rồi!" Tịch Mạt thở phào nhẹ nhõm. "em không có sao." Cô khẽ cười, dù đơn giản chỉ là câu nói hỏi thăm qua điện thoại nhưng cũng thực làm trong lòng cô rất ấm áp. Vào những thời điểm ngã bệnh như lúc này, điều cô khát khao nhất chính là những lời quan tâm thăm hỏi cho dù là xa lạ nhất cũng đã tốt lắm rồi.
Hạo Thần xử sự chắc chắn là rất lỗ mãng. Hắn biết rất rõ chuyện xảy ra ngày hôm qua Bùi Hạo Thần chắc chắn tức muốn chết đi, mà thôi, Tịch Mạt trước mắt cũng không cách nào kiên nhẫn ngồi nghe giải thích. Nghe thanh âm của Tịch Mạt, Tiêu Lăng Phong lại nghĩ ngay đến Trình Diệu Tình, hắn cũng giống như vậy rất tàn nhẫn với cô ấy, theo bản năng ngăn chặn ngực mình, hắn lên tiếng: "Em có muốn nói chuyện với Diệu Tình không?"
"Không cần." Tịch Mạt vội lắc đầu. "Đừng nói chuyện của em cho cậu ấy biết. Cứ như vậy đi, em cúp máy đây."
Tiêu Lăng Phong tựa người lên xe, lòng hắn vào giờ phút này không hiểu sao lại đau đến vậy. Hắn thế nhưng giống như nổi điên mà tưởng niệm đến Diệu Tình, muốn ngay lúc này ôm cô vào lòng.
Hạo thần tập đoàn
"Dì nói cái gì?" Bùi Hạo Thần cau mày. "không chịu kêu bác sĩ?"
"Thiếu gia, thiếu phu nhân chỉ là một đứa trẻ, vì chuyện như vậy mà bị thương, ngài nên chú ý thận trọng một chút!" Quản gia lời nói không thẳng thắng trách cứ nhưng vẫn có chút tức giận, dù sao cũng không thể đối xử tàn nhẫn đến như vậy. Thời điểm bà lui ra ngoài, Tịch Mạt thân thể vẫn sợ đến phát run.
"Được rồi, tôi đã biết." Bùi Hạo Thần nói xong liền cúp máy đánh số gọi cho Tiêu Lăng Phong. "Nhờ cậu tìm giúp một bác sĩ lập tức đến Lăng Vân Hiên, tốt nhất là tìm một bác sĩ nữ giúp mình."
"Hạo Thần, tìm bác sĩ tư nhân mà lại là phụ nữ, cậu chính là muốn chữa trị cho người mà cậu đã gây tổn thương có phải không?"
Bùi Hạo Thần có chút sửng sốt, hắn nói vậy là có ý gì?
"Lăng Phong."
"Mình sẽ gọi điện thoại nói cho cậu ta biết. Hạo Thần, có lẽ chúng ta thật sự đã làm đến mức quá đáng rồi, làm nhiều chuyện xấu nhất định sẽ gặp báo ứng."
Danh sách chương