Ninh Vi xoa xoa cổ tay, mặt lạnh như tiền đi về phía bản thể U Linh bị đá bẹp dí.

Bản thể U Linh sửng sốt, chưa kịp hoàn hồn.

"Ngươi... ngươi không phải cái đứa Luyện Khí kỳ kia à?"

Ninh Vi từng bước lại gần, khẽ nhướng mày:

"Luyện Khí?"

Nàng như nghe được chuyện gì buồn cười, bỗng bật cười, nhưng ngay sau đó lại khôi phục vẻ lạnh lùng, một cước đá thẳng vào bản thể U Linh.

"Lúc bà đây Luyện Khí, ngươi còn chưa ra đời đâu!”

Câu nói này quá kiêu ngạo, bản thể U Linh chẳng hiểu sao còn bị nàng đạp hai cái, tức giận đến mức hóa ra phân thân, lập tức khôi phục trạng thái chiến đấu ác liệt vừa rồi.

Lửa ma trơi từ bốn phương tám hướng ập tới, hàng trăm đòn tấn công không gì cản nổi, nhắm thẳng vào Ninh Vi.

Trên trán Ninh Vi hiện lên một vệt vân băng, nàng khẽ nâng mắt, những đốm lửa ma trơi kia lập tức dừng lại cách nàng chỉ một sợi tóc.

"Kiếm của ta không ở đây, giết không dứt khoát, chịu đau một chút nhé”.

Một tiếng búng tay vang lên, ma trơi nổ tung.

Ninh Vi bước ra từ biển lửa, phía sau là ánh sáng âm u vô tận tỏa ra sau khi huyễn thú U Linh ngã xuống.

"Nợ nần còn lại, cũng nên tính toán."

Nàng từ trên cao nhìn xuống Yến Nghiêu, giơ tay triệu hồi Tàng Dạ kiếm của hắn, sau đó xách người lên quẳng ra ngoài đầy tính trả thù.

Ninh Vi lắc đầu:

"Gà, quá gà".

Thù lâu nhớ dai.

Trả xong món nợ một kiếm lúc trước, Ninh Vi còn một việc lớn cần làm...

...

Hồ Thủy Kính.

Đoàn Tố Dư và Trần Thu Trì đang cưỡng chế dừng thí luyện giữa chừng thì Thủy Kính trong hồ đột nhiên nứt vỡ.

*"?!"*

Không nhìn thấy hình ảnh xảy ra sau đó, hai người hoang mang không rõ chuyện gì, lại vô cùng căng thẳng.

Ngay sau đó lại đột nhiên kết nối được, một luồng linh quang lóe lên, bốn thiếu niên bất tỉnh được truyền tống trở về Vân Thần Tông, Thủy Kính hoàn toàn vỡ nát.

Đoàn Tố Dư và Trần Thu Trì vội vàng kiểm tra thương tích của bốn người, thu được kết quả thì ngơ ngác nhìn nhau.

"Hầu như không có thương tích gì, chỉ là kiệt sức ngất đi”.

Đoàn Tố Dư sờ đầu Yên Nghiêu, nhíu mày:

"Không đúng”.

Trần Thu Trì nghiêm túc hỏi:

"Chỗ nào không đúng?"

Đoàn Tố Dư thành thật đáp:

"So với người khác, sau gáy hắn có thêm một cục u”.

Trần Thu Trì:

“…”

Đây là thủ pháp gây án gì vậy? ...

Thí luyện Hồ Thủy Kính của Vân Thần Tông bị hủy diệt hoàn toàn, không rõ không gian thí luyện vì sao biến mất, nhưng các đệ tử thân truyền an toàn trở ra đã là may mắn lớn.

Phần lớn đệ tử tham gia lần này đều tỉnh dậy trong vòng ba ngày sau khi thí luyện kết thúc, chỉ có một phần tư số đệ tử là ngủ trọn vẹn bảy ngày.

Là ai nhỉ, thật là khó đoán.

Ninh Vân Phồn vừa họp xong một cuộc, đứa đồ đệ vừa sống lại đã nằm xuống tiếp, suýt nữa bị dọa tắt thở.

Đoàn Tố Dư và Trần Thu Trì lần lượt nhận hình phạt, với tư cách trưởng lão, họ chịu trách nhiệm lớn trong chuyện này.

Lúc Ninh Vi tỉnh dậy, toàn thân đau nhừ, nhất là đầu.

Nàng không nhớ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, trong đầu chỉ còn sót lại vài mảnh ký ức rời rạc.

Sở Anh ngồi ngay bên cạnh:

"Tiểu sư tỷ cuối cùng cũng tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?"

Ninh Vi nhấm nháp:

"Anh Tử, muội nói có khả năng nào ta là một vị đại năng tu chân nào đó chuyển thế không?"

Sở Anh giật mình, đặt tay lên trán Ninh Vi, lẩm bẩm:

"Không sốt mà nhỉ, sao lại nói mê sảng rồi?”

Ninh Vi mím môi:

"..."

Sư muội đúng là đồ phá đám.

Nhưng Ninh Vi nghĩ kỹ lại, chuyện mà đến bản thân còn không rõ thì không cần tranh cãi với Sở Anh, bèn hỏi:

"Sau khi thí luyện Hồ Thủy Kính kết thúc, chưởng môn có nói gì không?"

"Lần thí luyện này quá kỳ lạ, chưởng môn sư bá gọi bọn ta đến hỏi từng người, hỏi xong bèn cho về, không biết chưởng môn nghĩ thế nào”.

Sở Anh thở dài:

"Nhân tiện, chưởng môn sư bá mấy ngày nay luôn túc trực bên cạnh sư tỷ, vừa rồi có vị tiền bối của Vọng Trần Tông đến, ông ấy mới đi tiếp khách”.

Ninh Vi trầm ngâm:

"Vọng Trần Tông là làm gì vậy?"

Sở Anh suy nghĩ:

"Một trong ngũ đại Tiên Môn, đa số là kiếm tu và phù tu, nhưng họ không mấy tự tin vào trình độ giáo dục của mình, rất nhiệt tình giới thiệu đồ đệ cho chưởng môn”.

Khóe môi Ninh Vi giật giật, hỏi lại:

"Giáo dục của sư môn muội thì tốt lắm à?"

Sở Anh cười, chọc vào má Ninh Vi:

"Ninh tiểu sư tỷ à, đây cũng là sư môn của tỷ đó”.

Đây cũng là sư môn của ngươi.

Ánh mắt Ninh Vi thoáng chốc mơ hồ, vội đổi chủ đề.

"Chúng ta đi gặp chưởng môn đi".

...

Vân Thần Tiên Sơn, Hàn Vân điện.

Ninh Vân Phồn mặt không biểu cảm ngồi ở vị trí chủ tọa, ngón tay khẽ gõ lên bàn, nghe mấy lời tán gẫu trong tiệc.

Ngoài ra, phía Vân Thần Tông còn một nữ trưởng lão váy đen thêu kim tuyến cũng có mặt, đây chính là sư phụ của Sở Anh - Diệp Quan Tiêu.

Vì Trần Thu Trì bị Ninh Vân Phồn sai đi phê duyệt hồ sơ, so với một tên kiếm si thẳng như ruột ngựa và một kẻ sợ đám đông giai đoạn cuối, Ninh Vân Phồn chỉ còn cách dẫn ả độc phụ Diệp Quan Tiêu này ra gặp khách.

Thế là xuất hiện cảnh tượng như sau:

Trưởng lão Vọng Trần Tông:

"Hai đệ tử này của bọn ta có thiên phú rất tốt, lần trước trong hội thi kiếm tu còn lọt vào mười thứ hạng đầu đó”.

Diệp Quan Tiêu ngắm nghía móng tay:

"Giỏi quá, dù sao Vân Thần Tông bá chủ ba thứ hạng đầu”.

Trưởng lão Vọng Trần Tông nghẹn lời, tiếp tục:

"Tuy tư chất chúng có kém hơn chút, nhưng rất nỗ lực, thường xuyên luyện tập suốt đêm, chưa từng ham chơi!”

Diệp Quan Tiêu lắc đầu nhẹ:

"Vậy không được đâu, bọn ta buồn ngủ”.

Vân Thần Tông – đả đảo nội quyển.

Trưởng lão Vọng Trần Tông thái dương giật giật, kiên trì:

“Thực ra đệ tử của bọn ta rất ngoan rất nghe lời, nhất định sẽ hiếu thảo với Ninh chưởng môn!"

Diệp Quan Tiêu ôm trán thở dài:

"Chưởng môn sư huynh rất nghèo, không có tài sản cần thừa kế đâu”.

Ninh Vân Phồn và trưởng lão Vọng Trần Tông:

"……"

Có thể thấy, Diệp Quan Tiêu có thủ đoạn ngoại giao, nhưng giỏi ăn nói hay không lại là chuyện khác.

Đúng lúc này, Ninh Vi và Sở Anh tìm đến.

Hai tiểu cô nương nhà mình bước vào, Diệp Quan Tiêu lập tức trở mặt.

Nàng mỉm cười hiền hậu:

"Vi Vi tỉnh rồi à, đã đỡ hơn chưa, lại đây cho ta xem nào”.

"Tỉnh là tốt rồi”.

Ninh Vân Phồn cũng nở nụ cười, cặp mắt đào hoa lập tức tỏa sáng.

Trưởng lão Vọng Trần Tông: Mấy người lúc nãy đâu có như vậy!

Ninh Vi theo Sở Anh đến bên cạnh Diệp Quan Tiêu, lén liếc nhìn người của Vọng Trần Tông.

Một vị trưởng lão, hai đệ tử, trông tuổi tác cũng xấp xỉ đám đệ tử thân truyền bọn nàng.

“Nhìn gì thế?"

Diệp Quan Tiêu dịu dàng hỏi, còn tưởng Ninh Vi để ý chuyện Vọng Trần Tông muốn tặng đồ đệ cho Ninh Vân Phồn.

Ninh Vi không nghĩ nhiều trả lời:

"Họ không đẹp trai bằng Yến Nghiêu và Lục Du Bạch”.

Nghe câu này, Diệp Quan Tiêu và Sở Anh liếc nhau.

Diệp Quan Tiêu nhớ đến danh tiếng của Sở Anh bên ngoài, hỏi thẳng:

"Con dạy con bé chọn nam nhân đấy à?”

Sở Anh chỉ cảm thấy cái nồi này quá lớn:

"Oan uổng quá! Con chưa bao giờ khen Yến Nghiêu và Lục Du Bạch!"

Khẩu vị của một người phải dị hợm đến mức nào mới có thể vừa mắt hai tên sư huynh kia của nàng chứ, Sở Anh tỏ vẻ hết sức ghét bỏ.

Bọn họ bắt đầu tán gẫu với nhau, trưởng lão Vọng Trần Tông cảm thấy rất mất mặt.

Ông ta nhìn Ninh Vi thân thiết với người của Vân Thần Tông thì nghi ngờ hỏi Ninh Vân Phồn:

"Ninh chưởng môn, đây chẳng lẽ là vị đồ đệ ấp từ trứng Ma Long ra của ngài ư?”

Trên đời trăm ngàn cuốn dã sử, cớ sao cuốn nào cũng có ta?

Ninh Vi nhíu mày:

"Rốt cuộc ta có bao nhiêu phiên bản? Kiếm Tông chính đạo lấy đâu trứng Ma Long?”

Sở Anh phản bác:

"Có mà, tiểu sư muội của chúng ta chính là từ trứng ấp ra đó”.

Ninh Vi:

"Hả??"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện