Ninh Vân Phồn ngồi ở vị trí chủ tọa liếc nhìn Ninh Vi một cái, sau đó khẳng định với trưởng lão Vọng Trần Tông:
"Con bé chính là hậu duệ của Ninh gia được Thiên Thu Các bảo hộ, cũng là đệ tử thân truyền duy nhất của Ninh mỗ."
Ba ngàn năm trước, Thiên Thu Các đã trùng hưng Vân Thần Tông, vì vậy những nhân vật chủ chốt của Vân Thần Tông phần lớn đều xuất thân từ Ninh gia. Ninh Vân Phồn cũng đặc biệt quan tâm đến Ninh Vi - hậu duệ của Ninh gia thế hệ này.
Nghe xong, ánh mắt của trưởng lão Vọng Trần Tông nhìn Ninh Vi trở nên nghiêm túc hơn. Ông ta dùng linh lực thăm dò, nhưng không ngờ lại không thể cảm nhận được tu vi của thiếu nữ này.
Trưởng lão Vọng Trần Tông trừng mắt ngạc nhiên.
Không hổ là đệ tử thân truyền của Ninh chưởng môn, cao thủ!
Không trách Ninh Vân Phồn suốt mười ba năm không thu đệ tử, từ bao giờ Vân Thần Tông và Thiên Thu Các đã giấu một con át chủ bài như vậy? "Chẳng hay vị tiểu hữu này tên họ là gì? Có lẽ lão phu đã từng nghe qua."
Trưởng lão Vọng Trần Tông thực sự tò mò.
Ninh Vi lễ phép chắp tay hành lễ:
"Vãn bối Ninh Vi."
Trưởng lão Vọng Trần Tông vuốt râu, chìm vào suy nghĩ: "Ninh Vi... Ninh Vi... hình như thật sự đã nghe ở đâu đó."
Ông ta lẩm bẩm:
"Sao giống tên đệ tử đã chết mười ba năm trước của Ninh chưởng môn thế?"
Chẳng lẽ Vân Thần Tông các ngươi còn có chế độ kế thừa tên họ sao?
Dù dã sử hoang đường thế nào, những trưởng lão đại tông có thâm niên và kiến thức rộng như ông ta vẫn biết đôi chút về Ninh Vi.
Trưởng lão Vọng Trần Tông:
"Ninh… Ninh chưởng môn, đệ tử này của ngài có phải không ổn lắm không?"
Ninh Vân Phồn không hiểu:
"Không ổn chỗ nào?"
Trưởng lão Vọng Trần Tông liếc nhìn Ninh Vi, nghiêng người nói nhỏ với Ninh Vân Phồn:
"Tên này nghe không được may mắn lắm, ta nói hơi khó nghe chứ ai không biết còn tưởng là từ trong quan tài bò ra đấy."
"... Khụ!"
Ninh Vân Phồn bị sặc. Đừng nói, ngươi thật sự đừng nói nữa.
Chỉ là về việc Ninh Vi sống lại, nội bộ Vân Thần Tông vẫn chưa nghiên cứu rõ ràng, không thể tùy tiện tuyên truyền ra ngoài, nếu xử lý không khéo sẽ gây ra đại họa.
Ban đầu, ông định đợi lúc rảnh rỗi sẽ đưa Ninh Vi về Thiên Thu Các của Ninh gia để thương lượng với các tiền bối trong các. Nhưng ngày thứ hai sau khi Ninh Vi sống lại, nàng đã chạy đi thí luyện, về lại nằm liệt bảy ngày.
Ninh Vân Phồn cảm thấy rất mệt, nuôi sống Ninh Vi quả thật có chút khó khăn.
Nhưng ông vẫn phải nuôi.
Ninh Vân Phồn tỏ vẻ:
"Đệ tử thân truyền của Ninh mỗ, dù có bò ra từ trong quan tài cũng vô cùng linh động đáng yêu."
Mọi người có mặt ở đây: Ngươi đang nói mớ cái gì thế?
Diệp Quan Tiêu liếc Ninh Vân Phồn bằng ánh mắt không thể tin nổi, sau đó đảo mắt sang nhìn Ninh Vi.
Linh động đáng yêu... cũng được...
Nửa câu sau có thể nuốt trôi.
Ninh Vi nhíu mày, bất mãn "xùy" một tiếng, trầm ngâm nói:
"Con cho rằng con bò ra rất oai hùng kiêu ngạo, giống như một con sư tử đầu đàn đang tuần tra lãnh địa của mình."
Diệp Quan Tiêu muốn nói lại thôi, sau đó lấy tay che mặt, quay đầu ngắm nhìn đồ đệ hơi có vẻ bình thường của mình.
"Ha ha, con bé Sở Anh này quả nhiên rất Sở Anh, rất giống người."
Sư tôn thật biết khen.
"Nói tóm lại, chuyện thu nhận đệ tử không cần bàn nữa, nếu quý tông nằng nặc muốn dây dưa, Ninh mỗ đành phải tiễn khách."
Ninh Vân Phồn cự tuyệt dứt khoát, không muốn cho trưởng lão Vọng Trần Tông thêm một cơ hội nào.
Tính tình ông không tốt lắm, bị hỏi về chuyện đệ tử suốt mười ba năm, dù có duy trì phong độ chưởng môn cũng thấy phiền.
Trưởng lão Vọng Trần Tông không dám trêu chọc ba đại Thánh Tông, nhưng cũng rất cứng đầu:
"Ninh chưởng môn, ngươi chưa từng xem trọng đệ tử nào của Vọng Trần Tông bọn ta, dù là cự tuyệt cũng nên để bọn ta tâm phục khẩu phục chứ. Có thể để đệ tử bọn ta tỷ thí với Ninh Vi một trận không?"
Đánh với Ninh Vi? Đùa à!
Dù chưa hỏi rõ chuyện trong thí luyện, nhưng ở tình huống bình thường, Ninh Vi thoạt trông chỉ là một tiểu kiếm tu, chưa có kiếm, tu vi mới Luyện Khí kỳ.
Cùng lắm là có ít kinh nghiệm chiến đấu với nấm mà thôi.
Ninh Vân Phồn kiên quyết từ chối:
"Không tỷ thí, Vân Thần Tông bọn ta trước nay không hiếu chiến, không tùy tiện ra tay!"
Một giây sau, một đệ tử nội môn chạy vào.
"Chưởng môn không tốt rồi! Yến Nghiêu và Lục Du Bạch đánh nhau với người Vọng Trần Tông rồi!"
Trưởng lão Vọng Trần Tông nhìn thẳng vào Ninh Vân Phồn.
Ninh Vân Phồn: Mặt hơi đau.
...
Vân Thần Tiên Sơn, Kiếm Tiên nhai.
Dưới gốc cây hòe lớn, Thẩm Hàm Thanh đang mở xới cá cược, vừa thu tiền vừa ghi chép.
"Đặt cửa xong rồi không được đổi ý nha, đặt cửa xong rồi nhấc tay lên nha…"
Có người đưa tới một túi linh thạch cao cấp, Thẩm Hàm Thanh mắt sáng lên, cười ngẩng đầu hỏi người nọ đặt cược cho ai, lại chạm mặt với chưởng môn nhà mình.
Thẩm Hàm Thanh cười gượng, xoay túi tiền hai vòng rồi trả lại.
"... Chưởng môn sư bá sao lại tới đây?"
Ninh Vân Phồn nhận lấy linh thạch, lặng lẽ trả lại cho Diệp Quan Tiêu, cười nhìn Thẩm Hàm Thanh:
"Sư bá nhớ con, tới xem Thẩm sư điệt sống tốt không."
Cứ học lý thuyết là kêu chóng mặt, đến kỳ thí luyện là giả chết, tuần có bảy ngày thì sáu ngày không muốn nỗ lực, cứ mấy ngày lại muốn đi tông môn khác ăn máng khác.
"Không cần đâu, đệ tử đi ngay đây!"
Thẩm Hàm Thanh hốt hoảng định chuồn, nhưng cổ áo bị người ta túm lấy, hít sâu một hơi.
"Ngoan ngoãn ở yên đó."
Ninh Vân Phồn lạnh lùng ném hắn ra phía sau, nhìn về phía bốn bóng người đang đánh nhau ở bờ vực Kiếm Tiên nhai.
Thẩm Hàm Thanh loạng choạng vài bước, lùi đến bên cạnh Ninh Vi và Sở Anh. Hắn ngơ ngác nhìn Ninh Vi, nhớ tới vị đệ tử chưởng môn trong truyền thuyết kia, hơi kinh ngạc.
"Xuân đã về trên núi, cuối cùng cũng thu nữ đệ tử thân truyền rồi sao?"
Ninh Vi nhướng mày, Sở Anh vượt qua Ninh Vi chọc Thẩm Hàm Thanh:
"Thẩm Hàm Thanh ý đệ là gì, ta và Nhiễm Tuyền không phải nữ sao?"
Thẩm Hàm Thanh nắm lấy cổ tay nàng, vỗ vai Sở Anh, ánh mắt kiên định:
"Huynh đệ tốt, suốt cả đời!"
Đây rõ ràng là hành vi gợi đòn.
Ngay lập tức, Thẩm Hàm Thanh hét thảm một tiếng.
Như con vịt rơi vào chảo dầu sôi.
Ninh Vi không thể nhìn nổi nữa, thấy Yến Nghiêu và Lục Du Bạch đã đánh xong, vội chạy đến chỗ họ.
Hai thiếu niên sắc mặt đều không tốt, hai đệ tử Vọng Trần Tông đi theo sau thì trông thảm não rõ ràng.
Trưởng lão Vọng Trần Tông:
"Nhìn xem! Nhìn xem! Đệ tử nhà ta bị đệ tử thân truyền các người đánh thành gì rồi!"
Có trưởng lão Vọng Trần Tông ở đây, Ninh Vân Phồn phải làm ra vẻ.
"Đã xảy ra chuyện gì, khách đến là khách, ai cho các con động thủ với người ta?"
Yến Nghiêu và Lục Du Bạch nhìn nhau, sau đó quay đầu đi chỗ khác, không phục.
Lục Du Bạch nói:
"Sư bá, chúng con không đánh người khác."
Bọn ta đánh toàn người nhà.
"Nói bậy! Rõ ràng bốn người các ngươi đánh nhau!"
Trưởng lão Vọng Trần Tông hai mắt đều nhìn thấy, Vân Thần Tông tốt nhất nên cho họ một lời giải thích hợp lý.
Lúc này, hai đệ tử Vọng Trần Tông bước ra.
"Trưởng lão, bọn con đi khuyên can."
Trưởng lão Vọng Trần Tông:
"...?"
Ninh Vân Phồn và Diệp Quan Tiêu im lặng, nhìn Yến Nghiêu và Lục Du Bạch vừa đánh nhau xong ở trước mặt, lại nghe tiếng Sở Anh và Thẩm Hàm Thanh đang ẩu đả đồng môn ở phía sau, rơi vào trầm tư.
Ninh Vi rất muốn nói, thật ra hai người không cần canh cánh chuyện của đệ tử thân truyền, ngày đầu tiên đến đây nàng đã thấy chưởng môn mài kiếm chỉ về phía trưởng lão rồi.
Xét từ một góc độ nào đó, sự giáo dục của Vân Thần Tông rất thành công.
"Vị đạo hữu này chính là đệ tử thân truyền của Ninh chưởng môn sao? Sư đệ và ta ngưỡng mộ đã lâu, có thể chỉ giáo vài chiêu không?"
Một đệ tử Vọng Trần Tông ôm kiếm cúi người với Ninh Vi.
Một câu nói, khiến tất cả thành viên Vân Thần Tông đều nhìn lại.
"Không được!!!!"
Gần như cùng lúc, ngoại trừ Thẩm Hàm Thanh, những người còn lại đều đồng thanh hét lên.
Thẩm Hàm Thanh ngơ ngác, tông môn đoàn kết sao không ai gọi hắn?
Vậy để hắn bổ sung một câu.
Ninh Vi vừa định lên tiếng:
"Thật ra ta cảm thấy..."
Thẩm Hàm Thanh ngắt lời nàng, bước tới rất hùng hồn nói thêm:
"Không được! Muốn đấu với sư tỷ bọn ta, trước hết hãy bước qua xác ta!"
Đệ tử Vọng Trần Tông nhìn Thẩm Hàm Thanh một lát.
"Được."
Thẩm Hàm Thanh:
"…?"
Từ từ đã, đánh thật à?
"Con bé chính là hậu duệ của Ninh gia được Thiên Thu Các bảo hộ, cũng là đệ tử thân truyền duy nhất của Ninh mỗ."
Ba ngàn năm trước, Thiên Thu Các đã trùng hưng Vân Thần Tông, vì vậy những nhân vật chủ chốt của Vân Thần Tông phần lớn đều xuất thân từ Ninh gia. Ninh Vân Phồn cũng đặc biệt quan tâm đến Ninh Vi - hậu duệ của Ninh gia thế hệ này.
Nghe xong, ánh mắt của trưởng lão Vọng Trần Tông nhìn Ninh Vi trở nên nghiêm túc hơn. Ông ta dùng linh lực thăm dò, nhưng không ngờ lại không thể cảm nhận được tu vi của thiếu nữ này.
Trưởng lão Vọng Trần Tông trừng mắt ngạc nhiên.
Không hổ là đệ tử thân truyền của Ninh chưởng môn, cao thủ!
Không trách Ninh Vân Phồn suốt mười ba năm không thu đệ tử, từ bao giờ Vân Thần Tông và Thiên Thu Các đã giấu một con át chủ bài như vậy? "Chẳng hay vị tiểu hữu này tên họ là gì? Có lẽ lão phu đã từng nghe qua."
Trưởng lão Vọng Trần Tông thực sự tò mò.
Ninh Vi lễ phép chắp tay hành lễ:
"Vãn bối Ninh Vi."
Trưởng lão Vọng Trần Tông vuốt râu, chìm vào suy nghĩ: "Ninh Vi... Ninh Vi... hình như thật sự đã nghe ở đâu đó."
Ông ta lẩm bẩm:
"Sao giống tên đệ tử đã chết mười ba năm trước của Ninh chưởng môn thế?"
Chẳng lẽ Vân Thần Tông các ngươi còn có chế độ kế thừa tên họ sao?
Dù dã sử hoang đường thế nào, những trưởng lão đại tông có thâm niên và kiến thức rộng như ông ta vẫn biết đôi chút về Ninh Vi.
Trưởng lão Vọng Trần Tông:
"Ninh… Ninh chưởng môn, đệ tử này của ngài có phải không ổn lắm không?"
Ninh Vân Phồn không hiểu:
"Không ổn chỗ nào?"
Trưởng lão Vọng Trần Tông liếc nhìn Ninh Vi, nghiêng người nói nhỏ với Ninh Vân Phồn:
"Tên này nghe không được may mắn lắm, ta nói hơi khó nghe chứ ai không biết còn tưởng là từ trong quan tài bò ra đấy."
"... Khụ!"
Ninh Vân Phồn bị sặc. Đừng nói, ngươi thật sự đừng nói nữa.
Chỉ là về việc Ninh Vi sống lại, nội bộ Vân Thần Tông vẫn chưa nghiên cứu rõ ràng, không thể tùy tiện tuyên truyền ra ngoài, nếu xử lý không khéo sẽ gây ra đại họa.
Ban đầu, ông định đợi lúc rảnh rỗi sẽ đưa Ninh Vi về Thiên Thu Các của Ninh gia để thương lượng với các tiền bối trong các. Nhưng ngày thứ hai sau khi Ninh Vi sống lại, nàng đã chạy đi thí luyện, về lại nằm liệt bảy ngày.
Ninh Vân Phồn cảm thấy rất mệt, nuôi sống Ninh Vi quả thật có chút khó khăn.
Nhưng ông vẫn phải nuôi.
Ninh Vân Phồn tỏ vẻ:
"Đệ tử thân truyền của Ninh mỗ, dù có bò ra từ trong quan tài cũng vô cùng linh động đáng yêu."
Mọi người có mặt ở đây: Ngươi đang nói mớ cái gì thế?
Diệp Quan Tiêu liếc Ninh Vân Phồn bằng ánh mắt không thể tin nổi, sau đó đảo mắt sang nhìn Ninh Vi.
Linh động đáng yêu... cũng được...
Nửa câu sau có thể nuốt trôi.
Ninh Vi nhíu mày, bất mãn "xùy" một tiếng, trầm ngâm nói:
"Con cho rằng con bò ra rất oai hùng kiêu ngạo, giống như một con sư tử đầu đàn đang tuần tra lãnh địa của mình."
Diệp Quan Tiêu muốn nói lại thôi, sau đó lấy tay che mặt, quay đầu ngắm nhìn đồ đệ hơi có vẻ bình thường của mình.
"Ha ha, con bé Sở Anh này quả nhiên rất Sở Anh, rất giống người."
Sư tôn thật biết khen.
"Nói tóm lại, chuyện thu nhận đệ tử không cần bàn nữa, nếu quý tông nằng nặc muốn dây dưa, Ninh mỗ đành phải tiễn khách."
Ninh Vân Phồn cự tuyệt dứt khoát, không muốn cho trưởng lão Vọng Trần Tông thêm một cơ hội nào.
Tính tình ông không tốt lắm, bị hỏi về chuyện đệ tử suốt mười ba năm, dù có duy trì phong độ chưởng môn cũng thấy phiền.
Trưởng lão Vọng Trần Tông không dám trêu chọc ba đại Thánh Tông, nhưng cũng rất cứng đầu:
"Ninh chưởng môn, ngươi chưa từng xem trọng đệ tử nào của Vọng Trần Tông bọn ta, dù là cự tuyệt cũng nên để bọn ta tâm phục khẩu phục chứ. Có thể để đệ tử bọn ta tỷ thí với Ninh Vi một trận không?"
Đánh với Ninh Vi? Đùa à!
Dù chưa hỏi rõ chuyện trong thí luyện, nhưng ở tình huống bình thường, Ninh Vi thoạt trông chỉ là một tiểu kiếm tu, chưa có kiếm, tu vi mới Luyện Khí kỳ.
Cùng lắm là có ít kinh nghiệm chiến đấu với nấm mà thôi.
Ninh Vân Phồn kiên quyết từ chối:
"Không tỷ thí, Vân Thần Tông bọn ta trước nay không hiếu chiến, không tùy tiện ra tay!"
Một giây sau, một đệ tử nội môn chạy vào.
"Chưởng môn không tốt rồi! Yến Nghiêu và Lục Du Bạch đánh nhau với người Vọng Trần Tông rồi!"
Trưởng lão Vọng Trần Tông nhìn thẳng vào Ninh Vân Phồn.
Ninh Vân Phồn: Mặt hơi đau.
...
Vân Thần Tiên Sơn, Kiếm Tiên nhai.
Dưới gốc cây hòe lớn, Thẩm Hàm Thanh đang mở xới cá cược, vừa thu tiền vừa ghi chép.
"Đặt cửa xong rồi không được đổi ý nha, đặt cửa xong rồi nhấc tay lên nha…"
Có người đưa tới một túi linh thạch cao cấp, Thẩm Hàm Thanh mắt sáng lên, cười ngẩng đầu hỏi người nọ đặt cược cho ai, lại chạm mặt với chưởng môn nhà mình.
Thẩm Hàm Thanh cười gượng, xoay túi tiền hai vòng rồi trả lại.
"... Chưởng môn sư bá sao lại tới đây?"
Ninh Vân Phồn nhận lấy linh thạch, lặng lẽ trả lại cho Diệp Quan Tiêu, cười nhìn Thẩm Hàm Thanh:
"Sư bá nhớ con, tới xem Thẩm sư điệt sống tốt không."
Cứ học lý thuyết là kêu chóng mặt, đến kỳ thí luyện là giả chết, tuần có bảy ngày thì sáu ngày không muốn nỗ lực, cứ mấy ngày lại muốn đi tông môn khác ăn máng khác.
"Không cần đâu, đệ tử đi ngay đây!"
Thẩm Hàm Thanh hốt hoảng định chuồn, nhưng cổ áo bị người ta túm lấy, hít sâu một hơi.
"Ngoan ngoãn ở yên đó."
Ninh Vân Phồn lạnh lùng ném hắn ra phía sau, nhìn về phía bốn bóng người đang đánh nhau ở bờ vực Kiếm Tiên nhai.
Thẩm Hàm Thanh loạng choạng vài bước, lùi đến bên cạnh Ninh Vi và Sở Anh. Hắn ngơ ngác nhìn Ninh Vi, nhớ tới vị đệ tử chưởng môn trong truyền thuyết kia, hơi kinh ngạc.
"Xuân đã về trên núi, cuối cùng cũng thu nữ đệ tử thân truyền rồi sao?"
Ninh Vi nhướng mày, Sở Anh vượt qua Ninh Vi chọc Thẩm Hàm Thanh:
"Thẩm Hàm Thanh ý đệ là gì, ta và Nhiễm Tuyền không phải nữ sao?"
Thẩm Hàm Thanh nắm lấy cổ tay nàng, vỗ vai Sở Anh, ánh mắt kiên định:
"Huynh đệ tốt, suốt cả đời!"
Đây rõ ràng là hành vi gợi đòn.
Ngay lập tức, Thẩm Hàm Thanh hét thảm một tiếng.
Như con vịt rơi vào chảo dầu sôi.
Ninh Vi không thể nhìn nổi nữa, thấy Yến Nghiêu và Lục Du Bạch đã đánh xong, vội chạy đến chỗ họ.
Hai thiếu niên sắc mặt đều không tốt, hai đệ tử Vọng Trần Tông đi theo sau thì trông thảm não rõ ràng.
Trưởng lão Vọng Trần Tông:
"Nhìn xem! Nhìn xem! Đệ tử nhà ta bị đệ tử thân truyền các người đánh thành gì rồi!"
Có trưởng lão Vọng Trần Tông ở đây, Ninh Vân Phồn phải làm ra vẻ.
"Đã xảy ra chuyện gì, khách đến là khách, ai cho các con động thủ với người ta?"
Yến Nghiêu và Lục Du Bạch nhìn nhau, sau đó quay đầu đi chỗ khác, không phục.
Lục Du Bạch nói:
"Sư bá, chúng con không đánh người khác."
Bọn ta đánh toàn người nhà.
"Nói bậy! Rõ ràng bốn người các ngươi đánh nhau!"
Trưởng lão Vọng Trần Tông hai mắt đều nhìn thấy, Vân Thần Tông tốt nhất nên cho họ một lời giải thích hợp lý.
Lúc này, hai đệ tử Vọng Trần Tông bước ra.
"Trưởng lão, bọn con đi khuyên can."
Trưởng lão Vọng Trần Tông:
"...?"
Ninh Vân Phồn và Diệp Quan Tiêu im lặng, nhìn Yến Nghiêu và Lục Du Bạch vừa đánh nhau xong ở trước mặt, lại nghe tiếng Sở Anh và Thẩm Hàm Thanh đang ẩu đả đồng môn ở phía sau, rơi vào trầm tư.
Ninh Vi rất muốn nói, thật ra hai người không cần canh cánh chuyện của đệ tử thân truyền, ngày đầu tiên đến đây nàng đã thấy chưởng môn mài kiếm chỉ về phía trưởng lão rồi.
Xét từ một góc độ nào đó, sự giáo dục của Vân Thần Tông rất thành công.
"Vị đạo hữu này chính là đệ tử thân truyền của Ninh chưởng môn sao? Sư đệ và ta ngưỡng mộ đã lâu, có thể chỉ giáo vài chiêu không?"
Một đệ tử Vọng Trần Tông ôm kiếm cúi người với Ninh Vi.
Một câu nói, khiến tất cả thành viên Vân Thần Tông đều nhìn lại.
"Không được!!!!"
Gần như cùng lúc, ngoại trừ Thẩm Hàm Thanh, những người còn lại đều đồng thanh hét lên.
Thẩm Hàm Thanh ngơ ngác, tông môn đoàn kết sao không ai gọi hắn?
Vậy để hắn bổ sung một câu.
Ninh Vi vừa định lên tiếng:
"Thật ra ta cảm thấy..."
Thẩm Hàm Thanh ngắt lời nàng, bước tới rất hùng hồn nói thêm:
"Không được! Muốn đấu với sư tỷ bọn ta, trước hết hãy bước qua xác ta!"
Đệ tử Vọng Trần Tông nhìn Thẩm Hàm Thanh một lát.
"Được."
Thẩm Hàm Thanh:
"…?"
Từ từ đã, đánh thật à?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương