"Không gian này trước đây chưa từng kích hoạt".

Yến Nghiêu nói.

Ninh Vi ngẩng mặt, nghe vậy càng thấy mình đen đủi hơn.

Xoáy nước trong hồ đã biến mất, bốn người chỉ có thể điều chỉnh trạng thái tìm lối thoát khác.

Bên ngoài thí luyện Hồ Thủy Kính, Trần Thu Trì điên cuồng lắc vai Đoàn Tố Dư.

"Con! Mẹ! Nó! Ngươi! Nói! Cho! Ta! Nghe! Đây! Là! Cái! Gì!"

Đoàn Tố Dư bị lắc choáng váng, không nhịn được đè Trần Thu Trì xuống, nôn ọe một tràng vào mặt hắn:

"Đây là trạng thái toàn diện của thí luyện Hồ Thủy Kính, hoặc là giải quyết huyễn thú từ không gian gốc, hoặc là vừa chống cự huyễn thú phản chiếu vừa chờ đến khi xoáy nước mở lại”.

"Tu vi Kim Đan sơ kỳ của Yến Nghiêu không thể mở không gian phản chiếu, vấn đề chắc chắn nằm ở Ninh Vi”.

Trần Thu Trì nghiến răng:

"Lúc này rồi mà ngươi còn để ý chuyện Ninh Vi, chưởng môn sư huynh còn chưa nói gì, ai mượn ngươi lo?"

Đoàn Tố Dư cũng tức giận, gầm lên:

"Lúc Đoàn Khung Dạ nhập ma các người cũng không phòng bị! Trần Thu Trì, huynh quên mắt mình vì sao mà mù rồi à?"

Cả đời này chỉ có thể dùng linh thức để nhìn mọi vật.

Lần đó, Trần Thu Trì mất đi đôi mắt, Đoàn Tố Dư mất đi huynh trưởng, Vân Thần Tông mất đi một thiên tài xuất chúng.

Trần Thu Trì nghiến răng kèn kẹt, giằng co với Đoàn Tố Dư một hồi lâu, cuối cùng hai người đều quay đi không thèm để ý đối phương.

...

Không gian phản chiếu.

Trong phiên bản nâng cấp của thí luyện, nguy hiểm khắp nơi.

Trước khi tìm được lối ra, bốn người đã gặp phải huyễn thú U Linh cấp sáu, tương đương tu sĩ Kim Đan trung kỳ.

Bọn họ lạc vào khu rừng đầy ma trơi, đây chính là lãnh địa của huyễn thú U Linh, những ngọn lửa ma trơi dày đặc lập lòe như bóng quỷ, khi bốn người phát hiện thì đã muộn.

Sở Anh run giọng:

"Tiểu… tiểu sư tỷ, đây chính là huyễn thú Phệ Hồn mà tỷ muốn nè".

Nơi này không có ánh mắt trời, chỉ có ánh sáng từ lửa ma trơi.

Mặt Ninh Vi cũng tái xanh như thế.

Xin chào, đơn hàng "chết chưa" của bạn đã được giao đến.

Nơi này chỉ nhìn là biết nguy hiểm. Thực ra nàng không thấy có vấn đề gì, có thể giải thoát khỏi luân hồi là chuyện tốt, nhưng ba kiếm tu này thì không thể xong đời ở đây được!

Yến Nghiêu liếc nhìn Ninh Vi:

"Sao lại muốn chết?"

Ninh Vi:

"Ước nguyện cả đời."

Yến Nghiêu nhíu nhíu mày, đứng chắn trước mặt nàng, ngón tay vuốt lên chuôi kiếm:

"Lần này không có nấm cứu ngươi đâu”.

Lục Du Bạch chứng kiến hết thảy, thì thầm với Sở Anh:

"Ôi, sư muội xem hắn cứng miệng chưa kìa, thằng nhóc này chính là thiếu dạy dỗ”.

Sở Anh gật gù, hết sức tán thành:

“Ngựa bà vô cùng.”

Các ngươi không giữ ý tứ gì hết à! Yến Nghiêu tức đến mức thái dương giật đùng đùng, huyễn thú U Linh có gì hay mà giết, chẳng bằng thanh lý môn hộ giúp tông môn.

Thấy sát ý trong mắt Yến Nghiêu tăng lên, Lục Du Bạch và Sở Anh lặng lẽ rút lui sang hai bên. Đúng lúc này, một đốm lửa ma trơi đột ngột lao tới, suýt soát sượt qua bọn họ xông thẳng về phía Yến Nghiêu.

Có lẽ vì Ninh Vi trốn sau lưng Yến Nghiêu, nên Yến Nghiêu được “chăm sóc đặc biệt”.

Yến Nghiêu nhanh tay nhanh mắt dùng kiếm tiêu diệt, ma trơi và mũi kiếm va chạm phát ra một tiếng vang giòn, đánh thức mọi người.

Huyễn thú U Linh tấn công.

Tiếng gió rì rào, lá khô xào xạc, bao vây lấy bọn họ.

Những tiếng cười chói tai không ngừng vang lên, vô số ma trơi biến ảo thành nhưng khuôn mặt kì dị đáng sợ, tỏa ra hỏa diễm như cõi u minh.

Loại huyễn thú đẳng cấp cao này có quá nhiều phân thân, năng lực lại đặc thù, khó mà giải quyết được.

Ninh Vi thò đầu ra từ sau lưng Yến Nghiêu:

"Ta nghĩ ta nên chui xuống đất."

Nàng sống sót thật là nguy hiểm.

“…”

Yến Nghiêu hít sâu một hơi, mũi kiếm hướng xuống, cát chảy mười dặm, xoay cổ tay vung kiếm, áo đen tung bay.

Lục Du Bạch cố ý nhìn Ninh Vi một cái, thấy Yến Nghiêu có thể xoay sở thì không lo lắng nữa, lớn tiếng nói với Sở Anh – chưa kịp khôi phục công lực:

"Sư muội cẩn thận, ta tới giúp muội!"

Chỉ trong vài giây, tình thế hỗn loạn vô cùng.

Trong không gian phản chiếu, huyễn thú U Linh giết không hết, chém không xuể, nếu bị nó xâm nhập và ăn mòn thì sẽ phải chịu nỗi đau tách rời hồn phách.

Ninh Vi chạy trốn trong khe hở giữa bóng kiếm và u linh, chỉ bằng uy áp nơi đây cũng khiến nàng tức ngực không thở nổi.

Mất công nàng còn có một chớp mắt tin tưởng Yến Nghiêu, thằng nhóc này mà xuất chiêu, chỉ cần kiếm khí đã đủ quẳng nàng bay hai dặm.

Lực chiến level Max, hệ số an toàn là 0.

Cuối cùng vẫn là Sở Anh kịp thời xây cho nàng một khiên lửa.

Ngay sau đó, một luồng sáng trắng chém lên lá chắn gần Ninh Vi nhất, nứt ra một khe hở.

Từ sau khiên lửa, Ninh Vi nhìn về phía người xuất kiếm, nơi này hỗn loạn đến mức chỉ còn bóng dáng lọt vào mắt nàng.

Nàng nghe thấy Lục Du Bạch kiên định nói:

"Sở Anh đưa Ninh Vi đi trước, ta yểm hộ cho!"

Đẳng cấp của huyễn thú này không bình thường, cứ giải quyết được một đợt phân thân, đợt khác lại xuất hiện, bọn họ không chống đỡ được quá lâu, phải tìm lối thoát càng sớm càng tốt.

Trong không gian phản chiếu, huyễn thú giết mãi không chết.

“Ninh Vi đi trước, ta có thể cầm cự thêm một hồi, trợ giúp hai người”.

Sở Anh không phải loại người chưa đánh đã chạy, một khi chưa hết sức, còn đánh được là sẽ đánh.

Sau khi Sở Anh từ chối, Lục Du Bạch và Yến Nghiêu đồng thời liếc nhìn Ninh Vi, ẩn ý rõ ràng.

Xét về công hay tư thì Ninh Vi đều không có lý do chạy trước, nhưng cảnh tượng hỗn loạn trước mặt lại khiến nàng bất lực.

Huyễn thú này rõ ràng lại vượt cấp nữa rồi! Hơn nữa trong không gian phản chiếu căn bản không có cách áp chế, tại sao trưởng lão không chấm dứt thí luyện đi? Muốn các đệ tử bị thương hồn phách hết mới chịu phỏng?

Trên thức tế, hai vị trưởng lão ở bên ngoài đã sốt ruột sứt đầu mẻ trán khi thấy bọn họ gặp phải huyễn thú U Linh.

Đến cây nấm còn không có, Đoàn Tố Dư dù sao cũng không dám để đệ tử thân truyền liều mạng.

Nhưng sự cố lại xảy ra ngay trước mắt.

" Thủy Kính chết tiệt này sao không dừng lại được?"

Đoàn Tố Dư mặt tái mét, giọng nghẹn ngào.

Trần Thu Trì run rẩy hỏi:

“Cái… cái gì?”

Từ lúc thí luyện Thủy Kính mở ra tới giờ, chưa từng có tiền lệ cưỡng chế kết thúc thí luyện, đây là lần đầu tiên xảy ra sự cố, cũng là lần đầu tiên trưởng lão phải can thiệp từ bên ngoài.

Hai mắt Đoàn Tố Dư nhòe lệ, nhưng đây không phải lúc để nàng chán chường than thở, bèn quyết tâm rót linh lực cuộn trào mãnh liệt vào trong Thủy Kính.

Quá trình vô cùng chói mắt, linh vật xung quanh Hồ Thủy Kính cũng trở nên ảm đạm mất màu.

Trần Thu Trì thở dài, tinh hà vật tổ dưới chân không ngừng biến đổi, nâng tay đặt lên vai nàng, hiệp trợ nàng thao tác.

...

Không gian phản chiếu.

Dù là kiếm tu lợi hại cỡ nào cũng không chống đỡ nổi những đòn tấn công không ngừng nghỉ của huyễn thú trong không gian phản chiếu.

Khiên lửa của Ninh Vi vỡ rồi lại xây, xây rồi lại vỡ.

Cho đến khi ma trơi của U Linh xuyên qua người Sở Anh, khiên lửa rốt cuộc không xây tiếp được nữa.

"Sư muội!!!"

Một khi phòng tuyến bị đột phá, không thể ngăn cản những chuyện xảy ra tiếp theo.

Ninh Vi tận mắt chứng kiến Sở Anh ngất đi, ngã xuống trước mặt, nàng lảo đảo chạy tới đỡ lại bị mấy ma trơi xuyên thủng thân thể.

Trong khoảnh khắc, nàng nghe thấy tiếng Yến Nghiêu và Lục Du Bạch.

Sau đó trời đất quay cuồng, ngất đi

...

Không biết bao lâu sau, tất cả đệ tử thân truyền ngã xuống, huyễn thú U Linh lộ ra bản thể.

Nó thèm thuồng ngắm nhìn "bữa tiệc" trước mắt, vô cùng tấm tắc:

"Để ta xem, tiểu Hồng, tiểu Lam, tiểu Bạch, tiểu Hắc, nên ăn đứa nào trước đây?"

Bản thể U Linh nhẹ nhàng bay một vòng trên không trung, cuối cùng vẫn chọn Yến Nghiêu - thằng nhóc này gây thù chuốc oán giỏi nhất. Nếu không phải có sự duy trì của không gian phản chiếu, còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.

"Cũng tuấn tú đấy, tiếc thật".

Bản thể U Linh đáp xuống trước mặt Yến Nghiêu, kéo hồn phách hắn ra hít hà, phát ra tiếng cười chói tai có thể đâm thủng màng nhĩ.

Khi nó há to miệng, định một ngụm nuốt trọn thì…

Ầm!

Bản thể U Linh bị một cước đá bay lên cây.

Cây đổ, bản thể U Linh cũng bẹp dí.

"Ngươi rất ồn ào."

Giọng nữ tu lạnh lẽo mà xa cách, tràn đầy bực dọc vang lên.

Là Ninh Vi, mà cũng không phải Ninh Vi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện